Ông tìm thấy Ngón út tại phòng chung của nhà thổ, giả lả nói chuyện cùng một người phụ nữ cao ráo, duyên dáng mặc váy lông ngỗng bên ngoài làn da đen bóng như gỗ mun. Bên cạnh lò sưởi, Heward cùng một ả gái điếm đẫy đà đang chơi cá cược. Theo như ông thấy, cậu chàng đã mất chiếc thắt lưng, áo choàng, áo giáp, giày bên phải, còn cô gái bị ép phải cởi tới cái cúc dưới eo.
Jory Cassel đứng bên cạnh cửa sổ dính dấu nước mưa với nụ cười nhăn nhở trên mặt, quan sát Heward lật bài và ngắm cảnh xuân.
Ned dừng lại ở chân cầu thang và tháo găng tay ra. “Giờ chúng ta về thôi. Ta xong việc rồi.”
“Tôi sẽ giúp Wyl mang ngựa tới “Anh sải bước ra cửa.
Ngón Út dành thời gian chào tạm biệt người phụ nữ da đen, hôn lên tay và thì thầm vài câu nói đùa khiến cô ả cười ầm lên, sau đó nhàn nhã bước tới bên Ned “Việc của ngài,” ông ta nhẹ nhàng nói, “hay của Robert? Họ nói quân sư mơ hộ nhà vua, nói hộ nhà vua, và trị vì cùng thanh kiếm của nhà vua. Việc đó có đồng nghĩa với việc anh chơi gái của vua...”
“Lãnh chúa Baelish,” Ned ngắt lời, “ông đừng đoán mò. Tôi không quên ơn ngài đã giúp tôi tìm ra nơi này. Nếu không có ngài chúng tôi sẽ mất nhiều năm trời. Nhưng điều đó không đồng nghĩa với việc tôi phải chịu đựng lời mỉa móc của ngài. Và tôi không còn là Quân sư nữa.”
“Sói tuyết chắc chắn là một loài động vật gai góc “ Ngón Út nhếch mép nói.
Một cơn mưa ấm áp từ bầu trời đen kịt không trăng không sao trút xuống như thác nước khi họ đi tới chuồng ngựa. Ned trùm mũ lên. Jory dắt ngựa ra. Cậu Wyl trẻ tuổi đi ngay sau, dắt theo con ngựa cái của Ngón út bằng một tay trong khi tay Ida dò dẫm thắt lưng và dây quần. Một ả gái điếm đi chân trần dựa lên cửa chuồng ngựa, khúc khích cười với anh ta.
“Giờ chúng ta sẽ về lâu đài chứ, lãnh chúa?” Jory hỏi. Ned gật đầu và leo lên lưng ngựa. Ngón Út đi bên cạnh ông. Jory và những người khác theo sau.
“Chataya đang mở một cơ sở kinh doanh,” Ngón út nói khi cưỡi ngựa. “Tôi nửa có ý mua lại. Tôi nhận ra rằng nhà thổ kiếm ra khối tiền hơn tàu bè. Gái điếm hiếm khi chìm, và khi chúng bị lũ cướp biển lôi lên tàu, cướp biển vẫn phải trả tiền y như những kẻ khác.” Lãnh chúa Petyr tự cười tán thưởng nhận xét của mình.
Ned để kệ ông ta nói chuyện một mình. Sau một lúc, ông ta ngừng nói và họ đi trong im lặng. Các con phố tại Vương Đô tối om và vắng người. Cơn mưa lớn buộc mọi người vào nhà. Nước mưa rơi xuống đầu Ned, ấm áp như máu và không ngớt như những tội lỗi từ xa xưa. Mưa chảy ròng ròng trên mặt ông.
“Robert không bao giờ ngủ tại một giường thôi,” Lyanna đã nói với ông như vậy hồi ở Winterfell, trong một đêm dài khi cha họ hứa gả cô cho chàng lãnh chúa trẻ vùng Storm’s End. “Em nghe nói chàng ấy đã có con với một cô gái nào đó ở Thung Lũng.” Ned đã bế đứa bé đó trong tay; ông không thể phủ nhận hay nói dối em mình, nhưng ông đoán chắc với cô rằng điều Robert làm trước cuộc đính ước chẳng là gì, rằng ngài là người tốt và thực lòng yêu cô. Lyanna chỉ mỉm cười. “Tình yêu rất ngọt ngào, anh Ned thân yêu, nhưng nó không thể thay đổi bản tính của một người đàn ông.”
Cô gái đó còn quá trẻ khiến Ned không dám hỏi tuổi. Chắc chắn cô ta là một trinh nữ; các nhà thổ hạng sang luôn có thể tìm ra một trinh nữ, đó là món hời lớn. Cô ta có mái tóc đỏ nhạt và chút tàn nhang trên sống mũi, và khi cô ta cho con bú, ông nhận thấy bầu ngực cô cũng có tàn nhang. “Thiếp đặt tên bé là Barra” cô nói khi đứa trẻ đang bú. “Bé rất giống ngài ấy, đúng không, lãnh chúa? Bé có cái mũi và mái tóc của ngài...”
“Đúng.” Eddard Stark đã chạm vào mái tóc đen, mượt của đứa nhỏ. Nó trôi trên những ngón tay ông như một mảnh lụa đen vậy. Đứa con đầu tiên của Robert cũng có một mái tóc đẹp như vậy.
“Lãnh chúa, xin hãy nói với ngài ấy hộ tôi... nếu ngài vui lòng. Nói cho ngài ấy biết con gái ngài ấy xinh đẹp thế nào.”
“Ta sẽ chuyển lời,” Ned hứa. Đó là một lời nguyền rủa với Ông. Robert sẵn sàng thề sống chết với tình yêu và quên ngay khi đêm buông xuống, nhưng Ned không thể không thề. Ông nghĩ tới lời hứa với Lyanna khi cô ấy hấp hối, và cái giá ông phải trả.
“Và nói với ngài rằng, tôi không hề ở cùng ai. Tôi thề đó, Lãnh chúa, trước mắt tất cả các thánh thần.”
Chataya nói tôi có nửa năm nuôi con, và đợi ngài ấy quay về. Vậy ngài có thể nói với ngài ấy rằng tôi đang đợi, được không? Tôi không cần vàng bạc châu báu, tôi chỉ cần ngài ấy. Ngài ấy luôn đối xử rất tốt với tôi.”
Tốt với cô ư, Ned nghi ngờ. “Tôi sẽ nói với ngài ấy, cô bé ạ, và tôi hứa với cô, không ai động vào Barra đâu.”
Cô gái ấy cười, một nụ cười ngọt ngào và bẽn lẽn khiến trái tim ông rỉ máu. Đi dưới đêm mưa, Ned thấy khuôn mặt Jon Snow ẩn khuất trước mặt mình, giống như hình ảnh thời trẻ của ông vậy. Ông buồn bã, nếu thần thánh không thích những đứa con hoang, vậy sao họ lại cho đàn ông tính nhục dục cao tới vậy? “Lãnh chúa Baelish, ngài biết gì về những đứa con hoang của Robert?”
“Trước tiên, ngài ấy có nhiều con hoang hơn ngài đấy.” “Bao nhiêu?”
Ngón Út nhún vai. Những giọt nước chảy ròng ròng trên áo choàng của ông ta. “Chuyện đó có quan trọng không? Nếu ngài ngủ với nhiều phụ nữ, một vài trong số đó sẽ tặng ngài vài món quà, và bệ hạ chưa bao giờ xấu hổ khi nhận quà cả. Tôi biết đức vua đã thừa nhận cậu bé kia tại Storm’s End, đứa nhỏ ông ấy đã sinh ra vào đêm Lãnh chúa Stannis lấy vợ. Mẹ cậu ta là Florent, em họ phu nhân Selyse, một trong những cô gái hầu phòng cho bà ta. Renly nói Robert đã bế cô ta lên tầng trong bữa tiệc trèo lên giường cưới của họ trong khi Stannis đang khiêu vũ cùng cô dâu. Lãnh chúa Stannis nghĩ đó là vết nhơ cho danh dự gia đình vợ, vì thế khi đứa bé chào đời, ngài ấy đã đưa đứa nhỏ tới cho Renly.” Ông ta liếc nhìn Ned. “Tôi cũng nghe một số lời đồn rằng vua Robert có một cặp song sinh với một cô hầu bàn tại Casterly Rock, ba năm trước khi ngài tới phương tây dự cuộc đấu thương ngựa của Lãnh chúa Tywin. Hoàng hậu Cersei đã giết hai đứa bé, và bán người mẹ ột lái buôn nô lệ qua đường. Họ đã dám cả gan thóa mạ danh dự nhà Lannister, khi ở gần quê hương của hoàng hậu tới vậy.”
Ned nhăn mặt. Bất cứ Lãnh chúa vĩ đại nào trong vương quốc này đều mang trên mình những lời đồn xấu xa. Ông có thể tin Cersei Lannister dám giết người... nhưng nhà vua lại khoanh tay đứng nhìn ư?
Robert mà ông biết không thế, nhưng Robert mà ông biết cũng không bao giờ nhắm mắt làm ngơ trước những việc mình không muốn nhìn. “Vì sao Jon Arryn tự nhiên lại quan tâm tới những đứa con xuất thân tầm thường của nhà vua chứ?”
Người đàn ông thấp lùn kia nhún vai. “Ông ấy là quân sư. Chắc chắn vua Robert yêu cầu ông ấy tới xem họ thế nào.” Ned ướt tới tận xương, và tâm hồn ông đã dần chai cứng. “Chắc chắn phải có gì hơn thế, chứ nếu không sao ông ấy lại bị giết được?”
Ngón Út lắc lắc để nước mưa rơi khỏi tóc và cười. “Giờ tôi hiểu rồi. Lãnh chúa Arryn biết bệ hạ đã làm vài con điếm và vợ thuyền chài ễnh bụng, vì thế ông ấy phải ngậm miệng lại thôi. Chẳng có gì là lạ cả. Để một người như vậy sống, và điều tiếp theo ông ta làm cũng tự nhiên như mặt trời mọc đằng đông vậy.”
Ned Stark không biết trả lời ra sao trừ nhíu mày. Lần đầu tiên trong nhiều năm trời, ông nhớ tới Rhaegar Targaryen. Ông phân vân liệu Rhaegar có thường hay tới nhà thổ không; không hiểu sao ông lại nghĩ rằng không.
Mưa càng ngày càng nặng hạt, làm cay mắt và rơi lộp độp trên mặt đất. Một dòng nước đen đang chảy từ trên đồi xuống khi Jory hét gọi, “Lãnh chúa,” giọng anh khàn đi như cảnh báo. Và đột nhiên, đường đầy những lính.
Ned thoáng thấy áo giáp bên ngoài áo da, bao tay sắt và xà cạp[24], mũ trụ sắt có khắc hình sư tử vàng. Ông không có thời gian để đếm, nhưng ít nhất phải có mười tên, dàn hàng trước mặt họ, chặn lối đi, trên tay cầm trường kiếm hoặc giáo mũi sắt. “Đằng sau kìa!” ông nghe tiếng Wyl hét, và khi ông quay ngựa, đằng sau cũng có người, chặn đường lui của họ. Thanh kiếm của Jory tuốt ra khỏi vỏ. “Tránh đường hoặc chết!”
“Sói đang tru kìa,” tay đứng đầu nói. Ned có thể thấy nước mưa đang chảy ròng ròng trên mặt. “Nhưng nhóm này nhỏ quá.”
Ngón Út cưỡi ngựa lên trước. “Chuyện gì thế này? Đây là quân sư.”
“Ông ta từng là quân sư thôi.” Bùn dính bết vào móng guốc con ngựa chiên. Mọi người rẽ đường cho hắn tiến lên. Trên áo giáp ngực vàng là hình con sư tử nhà Lannister đang gầm lên như thách thức. “Giờ, nếu những lời người ta nói là thực, tôi không biết hắn là cái gì nữa.”
“Lannister, chuyện này thật điên khùng,” Ngón Út nói. “Cho chúng tôi qua. Chúng tôi cần về lâu đài. Ngài nghĩ mình đang làm gì đây?”
“Ngài ta biết mình làm gì,” Ned bình tĩnh nói.
Jaime Lannister cười. “Cũng đúng đấy. Tôi đang tìm em trai mình. Ngài nhớ em trai tôi chứ, Lãnh chúa Stark? Em tôi đã đi cùng chúng tôi tới Winterfell. Tóc vàng, mắt hai màu, nói ngọng. Lùn.”
“Tôi nhớ rõ ngài ta,” Ned trả lời.
“Hình như cậu ấy gặp chuyện trên đường. Cha tôi đang giận điên người. Liệu ngài có biết ai muốn em tôi gặp chuyện không?”
“Em trai anh đã bị giải đi theo lệnh của tôi, để trả lời vì tội ác của mình,” Ned Stark nói.
Ngón Út lẩm bẩm không vui. “Lãnh chúa...”
Ser Jaime rút thanh trường kiếm ra khỏi vỏ và thúc ngựa lên trước. “Rút kiếm ra đi, Lãnh chúa Eddard. Tôi sẽ giết anh như giết Aerys nếu cần, nhưng tôi muốn ngài chết với thanh kiếm trên tay.” hắn lạnh lùng, khinh bỉ liếc nhìn Ngón Út. “Lãnh chúa Baelish, tôi sẽ nhanh chóng rời đi nếu tôi sợ máu dính lên bộ quần áo đắt tiền kia đấy.”
Ngón Út không vội. “Tôi sẽ đưa Đội Gác Thành tới,” ông hứa với Ned. Những người lính nhà Lannister rẽ đường cho ông ta đi qua, rồi khép lại. Ngón Út thúc ngựa và biến mất ở một góc rẽ.
Lính của Ned cũng đã rút kiếm, nhưng chỉ có ba người đấu với hai mươi. Những ánh mắt nhòm ra từ những ô cửa sổ và cửa ra vào gần đó, nhưng không ai dám can thiệp. Đoàn người của ông đang trên lưng ngựa, người nhà Lannister đứng dưới đất trừ Jaime. Họ có thể mở đường máu thoát ra, nhưng Eddard Stark muốn có một kế hoạch chắc chắn và an toàn hơn. “Giết tôi đi,” ông cảnh báo Sát Vương, “và Catelyn chắc chắn sẽ giết Tyrion ngay.”
Jaime Lannister chọc thanh kiếm vàng từng nhuốm máu những vị chúa rồng cuối cùng vào ngực Ned. “Thật sao? Catelyn Tully cao quý vùng Riverrun cao quý sẽ giết con tin ư? Tôi... không nghĩ vậy.” Hắn thở dài. “Nhưng tôi không định để mạng sống của em trai mình nằm trong tay một ả đàn bà.”
Jaime nhét thanh kiếm vàng vào bao. “Vậy tôi đành để ông chạy về bên Robert và nói cho ngài ấy biết tôi đã dọa ông thế nào. Tôi không biết ngài ta có quan tâm không nữa.” Jaime vuốt mái tóc ướt về phía sau và quay ngựa lại. Khi hắn đi khỏi hàng lính, hắn liếc nhìn viên chỉ huy. “Tregar, đừng làm tổn hại gì tới Lãnh chúa Stark.”
“Tuân lệnh ngài.”
“Nhưng... chúng ta cũng đâu muốn ngài ta ra đi mà không trày da sứt vảy nhỉ,” - dưới màn đêm và tiếng mưa rơi, ông thoáng thấy nụ cười trắng bợt của Jaime - “giết hết người của ông ta đi.”
“Không!” Ned Stark gầm lên và nắm chặt lấy thanh kiếm. Jaime vừa khuất bóng thì ông nghe tiếng Wyl hét. Những tên lính bao vây từ hai phía. Ned hạ gục một tên, chém vào những tên mặc áo choàng đỏ để mở đường trước mặt. Jory Cassel thúc ngựa lao lên. Những móng guốc sắt đạp trúng mặt một tên lính nhà Lannister với một tiếng rắc nghe phát sợ. Tên thứ hai loạng choạng tránh ra, và ngay lập tức Jory thoát. Wyl chửi thề khi họ kéo anh ta khỏi con ngựa đang hấp hối, trong khi những lưỡi kiếm vung lên xả xuống trong mưa. Ned phi nước đại đuổi theo Tregar, chém thanh trường kiếm vào mũ trụ hắn. Cú va chạm khiến hắn nghiến răng. Tregar khuỵu xuống, chiếc mũ hình sư tử gần chẻ làm đôi, máu chảy đầy xuống mặt. Heward đang đốn hạ những cánh tay đang giữ cương ngựa thì một ngọn giáo đâm vào bụng anh ta. Đột nhiên Jory trở lại, một trận mưa máu rơi xuống từ thanh kiếm của anh. “Không!” Ned hét. “Jory, chạy đi!” Con ngựa của Ned trượt chân và ngã xuống bùn. Lúc đó ông đau tới hoa mắt và nếm thấy vị máu trong miệng.
Ông thấy chúng chặt chân ngựa của Jory và lôi anh xuống đất, kiếm vung lên hạ xuống khi chúng bao lấy anh. Khi con ngựa của Ned đứng lên được, ông cố đứng lên, nhưng lại ngã, đau tới nghẹn lời. Ông có thể thấy khúc xương đùi lòi ra. Đó là thứ cuối cùng ông nhìn thấy. Mưa cứ rơi rơi mãi.
Khi mở mắt ra, Lãnh chúa Eddard Stark chỉ còn lại một mình cùng cái chết. Con ngựa của ông tới gần hơn, ngửi thấy mùi máu liền chạy biến mất. Ned cố lê qua bùn lầy, nghiến chặt răng vì đau, như thể ông đã lê đi trong nhiều năm trời vậy. Những khuôn mặt ngó xuống theo dõi từ những ô cửa sổ sáng ánh nến, mọi người bắt đầu đổ ra khỏi các con hẻm và những cánh cửa, nhưng không ai tới giúp.
Ngón Út và Đội Gác Thành tìm thấy ông trên đường, đang ôm chặt lấy xác Jory Cassel.
Những người mặc áo choàng vàng tìm thấy một cái cáng ở đâu đó, nhưng chuyến hành trình về lâu đài thật đau đớn, và Ned bất tỉnh hơn một lần. Ông nhớ đã thấy Tháp Đỏ đứng sừng sững trước mặt trong ánh sáng mờ mờ của buổi bình minh. Mưa làm những tảng đá hồng nhạt tối lại và nhuộm những bức tường vĩ đại sang màu máu.
Sau đó Grand Maester Pycelle đứng nhìn ông, trong tay cầm một cái cốc và thì thầm, “Uống đi, lãnh chúa. Đây. Sữa hoa anh túc sẽ giúp ngài giảm đau.” Ông nhớ mình đã uống, và Pycelle bảo ai đó đun nóng rượu và mang cho ông ít lụa sạch. Và đó là điều cuối cùng ông biết.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT