ARYA

Cha cô lại tranh cãi với hội đồng. Arya biết vì điều đó hiện rõ trên mặt ông, khi ông tới bữa tối muộn như mọi ngày. Khi ngài Ned Stark bước vào Tiểu Sảnh thì món khai vị súp bí ngô ngọt đặc quánh đã được dọn đi. Họ đặt tên này cho căn phòng là để phân biệt nó với Đại Sảnh, nơi nhà vua có thể đãi tiệc cả ngàn người, còn đây chỉ là một căn phòng dài mái vòm cao và đủ sắp ghế băng cho hai trăm bàn tiệc mà thôi.

“Chào lãnh chúa,” chú Jory nói khi Cha bước vào. Chú đứng dậy và những lính gác khác đứng dậy theo. Tất cả đều mặc áo choàng mới, bằng len xám dày với đường sọc trắng bằng vải sa tanh. Huy hiệu bàn tay bạc gắn trên cầu vai áo choàng là dấu hiệu nhận biết họ là quân hộ vệ của quân sư. Đội chỉ có năm mười người, vì thế hàng ghế băng gần như trống không.

“Ngồi xuống đi,” Eddard Stark nói. “Ta thấy mọi người đã bắt đầu ăn mà không có ta. Ta mừng khi biết rằng trong thành phố này vẫn còn có vài người đầu óc minh mẫn.” Ông ra hiệu ọi người tiếp tục ăn. Những người hầu bắt đầu mang những đĩa sườn quay phủ tỏi và lá thơm.

“Mọi người trong sân đồn rằng chúng ta sẽ có một cuộc đấu thương ngựa, thưa Lãnh chúa,” chú Jory nói khi đã ngồi xuống. “Họ nói rằng các kỵ sĩ từ khắp nơi trong vương quốc sẽ đổ về để đấu thương ngựa và ăn tiệc để mừng ngài được bổ nhiệm làm quân sư mới.”

Arya nhận thấy cha không vui. “Thế họ có nói luôn rằng đó là điều cuối cùng trên thế giới này mà ta muốn không?”

Đôi mắt của Sansa mở to bằng cái đĩa. “Một cuộc đấu thương ngựa,” chị thì thào. Chị đang ngồi giữa Septa Mordane và Jeyne Poole, tránh xa Arya nhất mức có thể mà không bị Cha trách mắng. “Chúng con có được đi xem không, Cha?”

“Con hiểu cảm giác của cha mà, Sansa. Có vẻ cha sẽ phải sắp xếp các trò chơi cho vua Robert và vờ rằng mình rất vinh dự chỉ vì bệ hạ. Nhưng điều này không có nghĩa cha phải đồng ý cho những cô con gái của mình tham gia trò khỉ đó.”

“Ôi, làm ơn đi mà cha,” Sansa nói. “Con muốn xem.”

Septa Mordane lên tiếng. “Công chúa Myrceỉla sẽ ở đó thưa Lãnh chúa, và công chúa còn nhỏ tuổi hơn tiểu thư Sansa. Mọi người mong chờ tất cả những tiểu thư danh giá xuất hiện trong sự kiện hoàng tráng thế này, và vì buổi đấu thương ngựa này là để vinh danh ngài nên sẽ là không hay nếu gia đình ngài không tham dự.”

Dường như cha bị tổn thương. “Ta cho là vậy. Được rồi, cha sẽ sắp xếp chỗ cho con, Sansa.” Ông ngó Arya. “Cho cả hai con.”

“Con không quan tâm tới trò đấu thương ngựa ngu ngốc của họ,” Arya nói. Cô biết hoàng tử Joffrey sẽ tới đó, mà cô thì ghét hẳn.

Sansa nghiêng đầu. “Đây sẽ là một sự kiện tráng lệ. Chẳng ai cần em đâu.”

Sự giận dữ bừng lên trên khuôn mặt cha. “Đủ rồi, Sansa. Con nói thêm một câu nữa thì cha sẽ thay đổi quyết định ngay lập tức. Cha đã quá một mỏi vì cuộc cãi vã không có hồi kết của hai con. Các con là chị em. Cha mong các con sẽ cư xử với nhau như chị em, hiểu không?”

Sansa cắn môi gật đầu. Arya cúi đầu ủ rũ nhìn vào cái đĩa. Cô cảm thấy khóe mắt cay cay. Cô giận dữ quệt nước mắt, nhất quyết không khóc.

Trong sảnh chỉ vang lên tiếng đũa bát lanh canh. “Xin thứ lỗi,” cha cô nói trước bàn. “Hôm nay ta không muốn ăn lắm.” Rồi ông rời khỏi sảnh.

Sau khi ông đi, Sansa phấn khỏi thì thầm với Jeyne Poole. Bên dưới, chú Jory nghe một câu chuyện hài và cười ha hả, còn bác Hullen bắt đầu nói về ngựa. “Giờ con ngựa chiến của cậu, có thể không phải con ngựa tốt nhất giải. Ô không, không còn như cũ nữa, không giống trước nữa đâu.” Mọi người đã từng nghe thấy điều này; Desmond, Jacks, và anh con trai của bác Hullen Harwin hét kêu chú ngồi xuống; còn Porther đòi thêm rượu.

Không ai nói chuyện với Arya. Cô không quan tâm. Cô thích thể này hơn. Nếu được cô còn muốn một mình dùng bữa trong phòng ngủ. Thi thoảng họ đồng ý, khi Cha phải dự tiệc cùng nhà vua hoặc vài lãnh chúa hay công sứ ở nơi này hoặc nơi kia. Những lúc khác, Cha, chị Sansa và cô sẽ dùng cơm trong thư phòng. Những lúc đó Arya thấy nhớ các anh em mình hơn bao giờ hết. Cô muốn chọc ghẹo Bran, chơi với bé Rickon và nhìn thấy Robb cười với mình. Cô muốn Jon xoa tóc cô và gọi cô là “em gái nhỏ” rồi cùng cô nói hết một câu. Cô không còn ai ở bên trừ Sansa, và Sansa sẽ không thèm nói chuyện với cô trừ khi Cha buộc chị ấy phải nói.

Hồi ở Winterfell, hầu như họ toàn ăn trong đại sảnh. Cha cô từng nói một lãnh chúa cần ăn uống cùng với những người phục vụ mình, nếu như muốn họ trung thành với mình. “Hiểu những người đi theo con,” cô từng nghe thấy ông nói với anh Robb như vậy, “Và hãy để họ hiểu con. Đừng yêu cầu những người lính của con chết vì một kẻ xa lạ.” Ở Winterfell, ông luôn dành một chỗ trống trên bàn của mình, và mỗi ngày đều có một người khác nhau được mời tới ăn cùng ông. Cha có thể mời bác Vayon Poole, và chủ đề cuộc nói chuyện sẽ là về kho bạc, kho bánh mỳ và người hầu. Lần tiếp theo sẽ là với chú Mikken, và cha sẽ nghe chú nói về áo giáp, vũ khí và lượng nhiệt cần thiết để rèn và cách tôi thép tốt nhất. Một ngày khác sẽ tới phiên bác Hullen với câu chuyện trường thiên bất tận về bầy ngựa, hoặc Septon Chayle từ thư viện, chú Jory, hay Ser Rodrik, hoặc thậm chí là Già Nan với những câu chuyện giản dị của mình.

Arya không thích gì hơn được ngồi ở bàn của Cha mà nghe họ nói chuyện. Cô bé cũng thích nghe cuộc trò chuyện trên ghế băng; từ những kỵ binh dẻo dai như da thuộc, từ những hiệp sĩ triều đình và những tiểu đồng trẻ tuổi dũng cảm, từ những kỵ sĩ già tóc muối tiêu. Cô thường ném những quả bóng tuyết vào họ và giúp họ trộm bánh trong bếp. Những người vợ của họ thường cho cô bánh nướng và cô đã giúp họ đặt tên cho con, chơi trò “người đẹp và quái vật”, “truy tìm kho báu” hoặc “hãy tới lâu đài nào” với con cái họ. Bác Tom Bự hay gọi cô “Arya Lòng Đất”, vì đó là nơi cô thường trốn. Cô thích cái tên đó hơn tên “Arya Mặt Ngựa” nhiều.

Nhưng đó là ở Winterfell, một thế giới cách xa nơi này, và giờ mọi thứ đã thay đổi. Đây là lần đầu tiên mọi người cùng dùng bữa kể từ khi đặt chân tới Vương Đô. Ayra ghét điều đó. Giờ cô ghét tiếng nói chuyện cười đùa và những câu chuyện họ kể. Họ từng là bạn bè của cô, cô từng cảm thấy an toàn khi có họ ở bên, nhưng giờ cô biết đó là điều dối trá. Họ đã để hoàng hậu giết Quý Cô, thế là quá đủ tệ rồi, thế mà sau đó họ lại để cho Chó Săn tìm thấy Mycah. Jeyne Poole đã nói với Arya rằng họ đã cắt cậu ra từng mảnh để đóng gói trả về hàng thịt, và lúc đầu người cha tội nghiệp của cậu cứ nghĩ đó là một con lợn vừa mổ xong. Và không ai lên tiếng, rút gươm hay làm bất cứ điều gì, kể cả Harwin lúc nào cũng nói những điều dũng cảm, hay chú Jory trưởng đội lính gác. Kể cả cha cô.

“Cậu ấy là bạn mình,” Arya thì thầm, quá nhỏ để không ai nghe thấy. Cô không động tới món thịt sườn, và giờ nó nguội ngắt, một lớp mỡ mỏng đông lại trên đĩa. Arya nhìn chúng mà thấy buồn nôn. Cô đứng dậy.

“Thần thánh ơi, tiểu thư nghĩ mình đang đi đâu đây?” Septa Mordane hỏi.

“Con không đói,” Arya phải nỗ lực lắm mới nhớ ra nổi những lời nói khuôn phép đó. “Con xin phép cáo lui, được chứ ạ?” cô bé khó nhọc nhắc lại.

“Không được,” sơ nói. “Con hầu như không động tới phần ăn của mình. Con sẽ ngồi xuống và ăn hết.”

“Sơ đi mà ăn!” Trước khi ai đó có thể ngăn Arya lại, cô đã giật toang cánh cửa ra trong lúc những người đàn ông cười lớn, Septa Mordane gọi ầm ĩ phía sau, giọng càng lúc càng cao hơn.

Bác Tom Bự đang gác cửa vào Tháp Quân Sư. Bác nháy mắt khi thấy Ayra lao về phía mình và nghe tiếng hò hét từ bà sơ. “Đứng lại nào, tiểu thư, đợi đã,” bác định nói, với tay ra, nhưng Arya đã trượt qua hai chân bác và chạy lên những bậc thang ngoằn ngoèo, nện gót xuống những phiến đá trong khi bác Tom Bự hổn hà hổn hển đuổi theo.

Tại Vương Đô này cô chỉ thích có phòng ngủ, và thứ cô thích nhất là cánh cửa bằng gỗ phiến đen dày với đường viền sắt đen. Và khi cô thả chốt then ngang xuống, không ai có thể vào phòng cô, kể cả Septa Mordane, bác Tom Bự, Sansa, Jory, hay Chó Săn, không một ai! Mà giờ cô đã đóng cửa rồi.

Khi hạ thanh ngang xuống, Arya cuối cùng cũng thấy an toàn để khóc.

Cô đến bên bệ cửa sổ ngồi xuống và khóc, cô căm ghét tất cả và căm ghét bản thân nhất. Tất cả mọi chuyện tồi tệ xảy ra đều là lỗi của cô. Chị Sansa đã nói vậy, và chị Jeyne cũng nói thế. Bác Tom Bự gõ cửa. “Bé Arya, chuyện gì vậy?” bác gọi lớn. “Cháu ở trong đó phải không?”

“Không!” cô hét. Bác ngừng gõ. Một lát sau cô nghe tiếng bác rời đi. Bác Tom Bự luôn dễ gạt.

Arya tới bên hòm đồ đặt dưới chân giường. Cô quỳ xuống, mở nắp hòm, và bắt đầu dùng cả hai tay lôi quần áo ra, tất cả những bộ đồ bằng lụa, sa tanh, nhung, len rồi ném chúng xuống sàn nhà. Nó vẫn nằm dưới đáy hòm, nơi cô giấu nó. Arya nhẹ nhàng nâng nó lên và rút thanh kiếm mỏng ra khỏi vỏ.

Mũi Kim.

Cô lại nghĩ tới Mycah mà nước mắt lưng tròng. Lỗi của cô, lỗi của cô, lỗi của cô. Nếu cô không bảo cậu ta tập kiếm cùng mình...

Lại có tiếng gõ cửa thình thình, to hơn trước. “Arya Stark, mở cửa ngay, có nghe không?”

Ayra quay người lại, với Mũi Kim trong tay. “Tốt hơn hết sơ đừng có vào!” cô cảnh báo rồi điên cuồng chém vào không khí.

“Quân sư sẽ nghe thấy chuyện này!” Septa Mordane giận dữ.

“Con không quan tâm,” Arya hét. “Đi đi!”

“Ta thề tiểu thư sẽ phải hối hận vì hành động xấc láo của mình.”

Arya áp tai nghe ngóng cho tới khi tiếng chân của sơ rời đi.

Cô tới bên bậu cửa sổ với Mũi Kim trong tay, và nhìn xuống cái sân bên dưới. Cô ước giá mà cô có thể leo trèo như Bran; cô sẽ trèo ra ngoài cửa sổ và leo xuống tháp, trốn khỏi cái nơi kinh khủng này, chạy khỏi chị Sansa và Septa Mordane cũng như hoàng tử Joffrey, trốn khỏi tất cả. Cô sẽ ăn trộm ít thức ăn từ nhà bếp, cầm theo Mũi Kim, vớ lấy đôi giày tốt và một chiếc áo choàng ấm. Có thể cô sẽ tìm thấy Nymeria trong khu rừng hoang bên dòng Trident, và rồi họ sẽ cùng nhau trở về Winterfell, hoặc chạy tới chỗ anh Jon tại Tường Thành. Cô ước có Jon ở bên. Như vậy cô sẽ không quá cô đơn.

Có tiếng gõ cửa khe khẽ, Ayra quay người lại và bừng tỉnh khỏi giấc mơ đào tẩu. “Arya,” cha cô nói. “Mở cửa ra. Chúng ta cần nói chuyện.”

Arya đi tới cửa và nâng thanh chắn lên. Chỉ có mình cha thôi. Trông ông buồn nhiều hơn là giận và điều đó còn làm Arya thấy tệ hơn. “Cha vào được không?” Arya gật đầu, rồi xấu hổ cúi gằm xuống. Cha đóng cửa lại. “Kiếm của ai đây?”

“Của con.” Arya gần như quên mất mình đang cầm Mũi Kim trên tay.

“Đưa cho cha.”

Arya lưu luyến giao thanh kiếm, không biết mình có cơ hội được cầm nó nữa không. Cha cô giơ nó ra ánh sáng, kiểm tra hai lưỡi kiếm. Ông dùng đầu ngón cái thử độ sắc của mũi kiếm. “Thanh kiếm của kẻ cướp” ông nói. “Nhưng hình như cha biết dấu hiệu của thợ rèn. Đây là tác phẩm của chú Mikken

Ayra không thể nói dối ông. Cô cúi mặt.

Lãnh chúa Eddard Stark thở dài. “Cô con gái chín tuổi của cha đang mang theo mình thứ vũ khí từ chính xưởng rèn của cha, thế mà cha lại không hề hay biết. Ai cũng nghĩ quân sư sẽ cai trị Bảy Phụ Quốc, nhưng cha nào có quản nổi nhà mình đâu. Sao con có thanh kiếm này vậy, Arya? Con lấy nó ở đâu?”

Arya cắn môi không nói. Cô không thể phản bội Jon, cô không thể nói với cha được.

Sau một hồi, Cha nói, “Cha nghĩ chuyện này không có vấn đề gì đâu, thật đấy.” Ông nghiêm túc nhìn thanh kiếm trong tay. “Đây không phải là đồ chơi con nít, cho con gái lại càng không. Septa Mordane sẽ nói gì nếu bà ấy biết con đang chơi với kiếm?”

“Con không chơi,” Arya khăng khăng. “Con ghét Septa Mordane.”

“Đủ rồi.” Giọng ông thật cộc lốc và mệt mỏi. “Sơ không làm gì quá đáng, và thần thánh thừa biết con đã làm người phụ nữ tội nghiệp đó phải vất vả thế nào. Quả thực mẹ và cha đã giao cho bà ấy một nhiệm vụ bất khả thi là biến con thành một tiểu thư.”

“Con không muốn làm tiểu thư!” Arya giận dỗi.

“Cha sẽ phải bẻ gẫy món đồ chơi này ngay tại đây và ngay lập tức, rồi kết thúc cái chuyện vô nghĩa này.”

“Mũi Kim không thể bị bẻ gẫy,” Arya ngang bướng nói, nhưng âm điệu phản bội lời nói của cô.

“Đó là tên nó, phải không?” Cha cô thở dài. “Ôi Arya, cô bé bất trị. Ông nội gọi đó là ‘Dòng máu sói’. Một chút máu đó chảy trong huyết quản cô Lyanna, còn trong người bác Brandon thì không chỉ là một chút thôi đâu. Và rồi chính dòng máu đó đã sớm đem họ xuống mồ.” Ayra nghe thấy sự buồn bã trong giọng nói của ông; ông ít khi nhắc tới ông nội, cô và bác, những người đã mất trước khi cô chào đời. “Chắc hẳn cô Lyanna cũng mang kiếm bên mình nếu được ông nội con cho phép. Thi thoảng con làm cha nhớ tới cô ấy. Và con cũng giống cô ấy nữa.”

“Cô Lyanna rẩt xinh đẹp mà,” Arya giật mình. Mọi người đều nói vậy, nhưng chưa một ai khen Arya xinh đẹp cả.

“Đúng,” Cha Eddard Stark đồng tình, “xinh đẹp, bướng bỉnh và chết khi còn quá trẻ.” Ông giơ thanh kiếm giữa hai người. “Arya, con nghĩ mình sẽ làm gì với thanh kiếm... Mũi Kim này? Con muốn xiên ai? Chị gái con? Septa Mordane? Con đã biết điều đầu tiên về kiếm thuật chưa?”

Tất cả những gì cô nghĩ tới là bài học anh Jon dạy cô. “Đâm bằng đầu nhọn ạ,” cô buột miệng.

Cha cô khịt mũi cười. “Cha nghĩ đó là nguyên tắc cơ bản đấy.”

Arya cực lực muốn giải thích cho ông hiểu. “Con đang cố học, nhưng...” Mắt cô ầng ậng nước. “Con đã kêu Mycah luyện kiếm với con.” Nỗi buồn ngay lập tức ùa về trong cô. Cô run rẩy quay đi. “Con đã nhờ cậu ấy,” cô khóc. “Đó là lỗi của con, lỗi của con...”

Đột nhiên cánh tay cha ôm choàng lấy cô. Cha nhẹ nhàng ôm tới khi cô quay lại sụt sùi khóc trong lòng ông.

“Không đâu, con yêu,” cha thì thầm. “Con có thể buồn vì bạn, nhưng đừng bao giờ đổ lỗi ình. Con không giết chết cậu bé hàng thịt đó. Chính Chó Săn và người đàn bà hắn phục vụ mới là những kẻ giết người.”

“Con ghét họ,” Arya thổ lộ với ông, mặt vẫn đỏ lựng và đầm đìa nước mắt. “Chó Săn, hoàng hậu, nhà vua và hoàng tử Joffrfey. Con ghét tất cả bọn họ. Joffrey nói dối, chuyện xảy ra không giống lời hắn nói. Con ghét cả chị Sansa nữa. Chị ấy nhớ hết, nhưng chị nói dối để Joffrey thích chị.”

“Chúng ta đều nói dối,” cha cô nói. “Hay con thực sự nghĩ ta tin rằng Nymeria đã chạy trốn?”

Mặt Arya đỏ lựng vì biết lỗi. “Chú Jory đã hứa không nói rồi mà.”

Jory đã giữ lời. Nhưng có những điều chúng ta vẫn biết dù người khác không nói ra. Dù mù đi nữa, cha vẫn biết con sói đó không bao giờ tự nguyện rời xa con.”

“Chúng con phải ném đá vào nó” cô buồn rầu nói. “Con đã bảo nó chạy đi tìm tự do đi và rằng con không cần nó nữa. Ngoài kia còn những con sói khác chơi cùng với nó, bọn con đã nghe thấy chúng tru lên, và Jory nói trong rừng có đầy trò hay, đầy hươu nai cho nó săn. Nhưng nó cứ đi theo, và cuối cùng bọn con phải chọi đá. Con ném trúng nó hai lần. Nó kêu ăng ẳng rồi nhìn con khiến con thấy mình có lỗi, nhưng con làm đúng, đúng không cha? Hoàng hậu sẽ giết nó mất.”

“Con đã làm đúng,” cha nói. “Và nói dối... cũng đâu xá gì nếu chúng ta vẫn giữ được danh dự ình.” Cha đặt

Mũi Kim sang một bên và ôm Arya. Sau đó ông lại cầm thanh kiếm lên và đến đứng bên cửa sổ một lát, ánh mắt đăm chiêu nhìn qua sân. Khi ông quay lại, trong đôi mắt ông ngập tràn nỗi suy tư. Ông ngồi xuống bậu cửa sổ và đặt Mũi Kim ngang gối. “Arya, ngồi xuống. Cha cần giải thích với con một vài điều.”

Cô lo lắng nhảy lên giường. “Con còn quá nhỏ và con không cần thiết phải lắng nghe những lo nghĩ của cha,” ông nói, “nhưng con là thành viên nhà Stark thành Winterfell. Con biết câu khẩu ngôn của chúng ta rồi đó.”

“Mùa đông đang tới “ Arya thì thầm.

“Thời kỳ khắc nghiệt,” cha cô nói. “Cha đã nếm trải mùi vị của nó trên dòng Trident, và khi bác Bran mất. Con gái yêu quý của cha, con sinh ra trong một mùa hè dài ấm áp và con chưa biết đến bất cứ điều gì khác, nhưng giờ mùa đông đang thực sự tới. Giờ hãy nhớ tới gia huy của chúng ta, Arya.”

“Sói tuyết ạ,” cô nói và nghĩ tới Nymeria. Cô ngồi bó gối và đột nhiên thấy sợ.

“Cha sẽ nói cho con nghe vài điều về loài sói, Arya. Khi tuyết rơi và những con gió lạnh thối tới, những con sói cô độc sẽ chết, nhưng cả đàn sẽ sống sót. Vào mùa hè, chúng ta có thể cãi nhau. Nhưng khi mùa đông tới, chúng ta phải bảo vệ cho nhau, giữ ấm và chia sẻ sức mạnh cho nhau. Arya, nếu con cần phải ghét một ai đó, hãy ghét những kẻ thực sự làm tổn thương chúng ta. Septa Mordane là người tốt, và Sansa... Sansa là chị con. Các con có thể khác biệt như mặt trăng và mặt trời, nhưng các con có chung một dòng máu chảy qua tim. Con cần chị ấy, cũng như chị ấy cần con... và nhân danh các vị thần, cha cần cả hai con.”

Giọng nói mệt mỏi của ông làm Arya cũng thấy buồn. “Con không ghét chị Sansa,” cô nói. “Không thực sự ghét ạ.” Cô chỉ nói dối một chút thôi.

“Cha không muốn làm con sợ nhưng cũng sẽ không nói dối con. Chúng ta đang đi vào hang cọp, con ạ. Đây không phải Winterfell. Kẻ thù luôn rắp tâm làm hại chúng ta. Chúng ta không thể tự mình cắn xé nhau. Tính ngang bướng của con, rồi việc con bỏ đi mấy ngày trời tiếp đó những lời con nói ra khi nóng giận, còn cả việc không vâng lời... ở quê nhà, chúng chỉ là những trò con nít chơi trong mùa hè. Nhưng ở đây và bây giờ, khi mùa đông sắp tới, chúng lại là vấn đề khác. Giờ là lúc để con trưởng thành rồi.”

“Con sẽ trưởng thành hơn,” Arya thề. Cô chưa bao giờ thấy yêu cha nhiều như trong giây phút này. “Con sẽ mạnh mẽ hơn. Con sẽ mạnh như anh Robb vậy.”

Ông chìa Mũi Kim cho cô, chuôi kiếm hướng về phía cô. “Đây…”

Cô nhìn thanh kiếm mà lưỡng lự. Trong một giây phút, cô sợ chạm vào nó, sự rằng khi chạm tay tới, nó sẽ bị giằng đi, nhưng rồi cha nói với cô, “Nào, nó là của con.”

“Con có thể giữ nó ạ?” cô nói. “Thật chứ ạ?”

“Thật.” Ông mỉm cười. “Nếu cha lấy nó đi, chắc chắn chỉ trong vòng bốn tuần nữa, cha sẽ tìm thấy một ngôi sao mai giấu dưới gối của con. Đừng đâm chị con nhé, dù cãi vã thế nào.”

“Con sẽ không đâm đâu. Con thề.” Arya ôm chặt Mũi Kim vào ngực khi cha rời đi.

Sáng hôm sau, khi họ ăn sáng, cô xin lỗi Septa Mordane và mong sơ tha thứ. Sơ ngờ vực nheo mắt nhìn cô, nhưng cha gật đầu tán dương.

Ba ngày sau, vào buổi trưa, bác quản gia Vayon Poole đưa Arya xuống Tiểu Sảnh. Những cái bàn được rời đi nơi khác và những chiếc ghê băng được xếp gọn vào chân tường. Sảnh hoàn toàn vắng lặng, cho tới khi một giọng nói vang lên.

“Con đến muộn rồi đó, con trai.”

Một người đàn ông gầy gò đầu hói với cái mũi khoằm vĩ đại bước ra khỏi bóng tối và trên tay ông cầm hai thanh kiếm gỗ. “Ngày mai con phải ở đây vào giữa trưa.” m điệu của ông có chút gì đó du dương giống như âm giọng của người dân các Thành Phố Tự Trị, như kiểu của dân thành Braavos hoặc thành Myr gì đó.

“Bác là ai ạ?” Arya hỏi.

“Ta là thầy dạy nhảy.” Ông ném cho cô một thanh kiếm gỗ. Cô chộp hụt và tiếng kiếm gỗ rơi lách cách trên mặt sân. “Ngày mai con phải bắt được. Giờ nhặt lên nào.”

Đây không phải là một thanh gỗ mà là một thanh kiếm gỗ thực sự, có đủ chuôi, tay chặn, và đốc kiếm. Arya nhặt nó lên và lo lắng nắm chặt lấy thanh kiếm bằng cả hai tay rồi giơ ra trước mặt. Nó nặng hơn vẻ bề ngoài và nặng hơn Mũi Kim nhiều.

Người đàn ông hói đầu nghiến răng. “Sai rồi, con trai. Có phải đại đao đâu mà con cầm bằng cả hai tay. Con phải cầm thanh kiếm bằng một tay.”

“Nó nặng quá ạ,” Arya nói.

“Nó nặng để khiến con mạnh hơn, và để giữ thăng bằng tốt. Thanh kiếm này có lõi chì đó. Giờ cầm một tay là đủ rồi.”

Arya bỏ tay phải ra khỏi chuôi kiếm và lau bàn tay ướt đẫm mồ hôi vào quần. Cô cầm thanh kiếm bằng tay trái. Ông ta có vẻ hài lòng. “Tay trái là tốt. Tất cả những gì ngược chiều đều khiến kẻ thù của con lúng túng hơn. Con đứng sai tư thế rồi. Đặt một chân lên trước, đúng rồi. Con có biết mình gầy như một ngọn giáo không. Điều này cũng tốt vì mục tiêu sẽ nhỏ hơn. Giờ là cách cầm kiếm. Để ta xem nào.” Ông tới gần hơn và nheo mắt nhìn tay cô, tách những ngón tay cô ra và chỉnh lại. “Như thể, đúng rồi. Đừng nắm quá chặt, không, cầm kiếm cần có sự tinh tế và khéo léo.”

“Nhưng nếu con làm rơi thì sao?” Arya hỏi.

“Lưỡi kiếm phải trở thành một phần cánh tay con,” ông hói nói. “Con có làm rơi tay mình không? Không. Chín năm Syrio Forel là kiếm sỹ trưởng cho Hải Vương Braavos nên ông ta biết rõ những điều đó. Hãy nghe lời ông ấy đi con trai.”

Đây là lần thứ ba ông ta gọi cô là con trai rồi. “Con là con gái.” Arya phản kháng.

“Trai với chẳng gái,” thầy Syrio Forel nói. “Con là một tay kiếm, thế thôi.” Ông lại nghiến răng.

“Đúng rồi, cầm kiếm như vậy. Con không cầm một thanh rìu chiến, con đang cầm một...”

“... cây kim,” Arya hùng hổ nói nốt.

“Đúng. Giờ chúng ta bắt đầu nhảy nào. Nhớ này con, à không, chúng ta không học điệu nhảy sắt đá của Westeros, điệu nhảy của các hiệp sĩ cứ như đốn củi và đệm búa ấy. Đây là điệu nhảy của những tay cướp, điệu nhảy uyển chuyển và đột ngột như nước. Con có biết rằng con người đều được tạo ra từ nước không? Khi con chẻ họ ra, nước chảy ra và họ sẽ chết.” Ông lùi lại một bước và giơ thanh kiếm gỗ lên. “Giờ con thử đâm ta xem nào...”

Arya cố đâm ông ta. Cô thử liền trong bốn tiếng, tới khi các cơ bắp khắp người đau nhừ tử, còn thầy Syrio cứ nghiến răng kèn kẹt và bảo cô làm tiếp.

Ngày hôm sau, công việc thực sự của họ thật sự bắt đầu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play