Hôn lễ của Trương Tĩnh Chi được định vào mùa thu tháng Mười, lúc sắp cử
hành phải đặt nhà hàng trước nửa năm, nhưng đó cũng không phải là phương án tốt nhất, hay nhất là đặt trước một năm, nếu không các cô trực điện
thoại sẽ dùng một giọng nói vô cùng lịch sự vô cùng dịu dàng nói với
bạn: "Xin lỗi, sảnh số X đã được đặt... đúng... cô phải đặt trước..."
Trương Tĩnh Chi gác máy rồi chỉ muốn chửi "cứt"! Nhủ thầm tôi đây đã đặt trước cả nửa năm rồi, cô còn muốn tôi đặt trước thế nào nữa? Tôi đặt trước ba năm, nhưng ba năm trước tôi còn chưa quen cái tên Uông Dụ Hàm này mà!
Có điều, chuyện này vẫn chưa phải là phiền phức nhất, mà đó chính là chọn
phù dâu, chuyện này quả thực khiến đầu của Trương Tĩnh Chi cũng muốn to
ra. Bởi vì Tiêu Tiêu chưa kết hôn, quan hệ giữa hai người lại khắng khít như thế, phù dâu chắc chắn phải là Tiêu Tiêu mới đúng, hơn nữa Tiêu
Tiêu cũng biểu lộ quyết tâm từ lâu rồi, nhưng mới nói ra đã bị Trương
Tĩnh Chi gạt phắt đi.
Lý do của Tĩnh Chi là: Tớ tìm phù dâu như cậu, vậy khách khứa người ta ngắm tớ hay là ngắm cậu đây?
Tiêu Tiêu chớp đôi mắt đẹp, nhún đôi vai xinh: "Vậy bó tay rồi, hai mươi mấy năm của tớ đều là dáng vẻ này, không thể vì cậu kết hôn mà đi hủy diệt
dung nhan của mình được!"
Tưởng Tư Thừa bàn bạc với Tiêu Tiêu,
hay là chúng ta cũng tổ chức hôn lễ chung với họ đi, người đông thì vui
mà. Tiêu Tiêu không trả lời, chỉ cười cười. Sau đó Trương Tĩnh Chi lại
nhảy chồm chồm lên hét: "Không được! Tuyệt đối không được!"
Mới nghĩ cũng biết, một phù dâu như Tiêu Tiêu cô còn chưa chịu, huống gì là cô dâu Tiêu Tiêu chứ.
Trương Tĩnh Chi rất nghiêm túc nói với mọi người: "Tôi cử hành hôn lễ dễ dàng
không nào? Cả đời này được mấy lần đâu, tôi họa có đần mới để một con
yêu tinh đến chiếm thế thượng phong!!!"
Ánh mắt của Uông Dụ Hàm
ngẩng lên khỏi tờ báo Thời sự kinh tế, lườm Trương Tĩnh Chi một cái rồi
dửng dưng hỏi: "Trương Tĩnh Chi, cả đời em còn muốn cử hành bao lần hôn
lễ đây?"
Trương Tĩnh Chi cười khan, đấm đấm vai cho anh vẻ nịnh
nọt, sau đó lại ngồi xuống ghế salon đau đầu nhức óc nghĩ xem ai là phù
dâu. Uông Dụ Hàm thấy dáng vẻ cô như vậy thì có phần thương xót, tốt
bụng nêu ra kiến nghị: "Nếu thật sự không có ai thì cũng đừng buồn, anh
tìm giúp em là được mà."
Đầu Trương Tĩnh Chi thẳng đơ, chỉ nhướn mày lên nhìn Uông Dụ Hàm, hỏi vẻ cảnh giác cực độ: "Ai?"
Uông Dụ Hàm vẫn chỉ chú ý đến tờ báo, cho nên cũng không để ý đến ngữ điệu
của Trương Tĩnh Chi, điềm nhiên đáp: "Ồ, anh vẫn còn mấy cô bạn học chưa kết hôn, có thể khiến em hài lòng được, nếu không xong thì để họ đến
giúp."
Đồng chí Trương Tĩnh Chi lại hỏi: "Họ? Mấy người?"
"Mấy người?" Đôi mày Uông Dụ Hàm nhíu lại, vẻ như đang suy nghĩ kỹ lưỡng câu hỏi này, sau đó trả lời: "Khoảng sáu, bảy người gì đó, dù gì cũng đủ
cho em cần mà."
Còn sáu, bảy người cơ á? Trương Tĩnh Chi thân thủ
nhanh nhẹn từ đầu bên kia salon chồm đến, đè Uông Dụ Hàm xuống như chó
điên nhào đến thức ăn, giận dữ: "Mau khai thật đi, tóm lại là anh đã
từng có gì mờ ám với họ chưa hả?"
Tờ báo trong tay đồng chí Uông
Dụ Hàm hoàn toàn bị gạt bỏ, anh vô cùng bất lực đỡ lấy eo của Trương
Tĩnh Chi, dở khóc dở cười kêu lên: "Tĩnh Chi, Tĩnh Chi! Ta nói Trương
Tĩnh Chi! Em vậy là sao hả?"
Lăn một cái tóc tai lẫn lộn, thêm
cái nữa, áo xống xộc xệch, rồi lăn nữa... Sau cùng, đồng chí Uông đã
dùng hành động của mình để chứng minh sự trong sáng của anh. Chúng ta
chỉ có thể dùng một câu để hình dung cảnh "Nghiêm hình khảo đả" mà đồng
chí Uông nhận phải, đó chính là - quá trình là mất hồn, kết quả là ngọt
ngào.
Cuối cùng sự kiện phù dâu đã được tuyên cáo là giải quyết
xong, Trương Tĩnh Chi chọn bạn học Giang Tiểu Nhược không cao không
thấp, không xấu không đẹp đến cứu bồ, và thành công trong việc sửa mái
tóc mì ăn liền của bạn Giang thành quả đầu mì sợi, thế là bạn Giang
trong sáng đáng yêu đã thỏa mãn được nhu cầu khắt khe của Trương Tĩnh
Chi, vinh hạnh ngồi vào ghế phù dâu. Nhưng điều khiến Trương Tĩnh Chi
không bao giờ tin được chính là, mọi thứ của hôn lễ đều hoàn mỹ, cái duy nhất không hoàn mỹ chính là lại có thêm một cặp tân nhân, yêu tinh Tiêu Tiêu vẫn cử hành hôn lễ cùng cô.
Đồng chí Trương Tĩnh Chi khổ sở bực bội không hề tình nguyện chút nào, mắt vằn đỏ tức giận hỏi Tiêu
Tiêu và Tưởng Tư Thừa: "Các cậu không đợi nổi à? Các cậu muốn chơi vui
với bọn tớ sao?"
Tưởng Tư Thừa nghiêm túc đứng đắn lần đầu ý thức được "bản sắc" của Trương Tĩnh Chi, cho nên lúc ấy đã bị dọa đến khiếp
đảm, thế là những lời vốn khó nói hoàn toàn bị nghẹn trong họng, chỉ
biết đỏ mặt ấp úng với cô.
Tiêu Tiêu lại không hề run sợ trước bộ vó kinh khủng của Trương Tĩnh Chi, níu lấy cánh tay Tưởng Tư Thừa, nhỏ
nhẹ đáp: "Bọn tớ đợi được mà."
Trương Tĩnh Chi càng tức hơn: "Đợi được thì sao còn chen vào với bọn tớ!"
Lời nói tiếp theo của Tiêu Tiêu cũng ung dung nhả ra: "Nhưng cục cưng của bọn tớ thì không đợi được!"
"Không đợi được cũng phải..." Trương Tỉnh Chi mới nói ra nửa câu đã khựng lại, há hốc mồm nhìn Tiêu Tiêu. Uông Dụ Hàm bên cạnh vội vã khuyên giải:
"Không sao, dù gì địa điểm cũng đủ rộng, hơn nữa họ đã gấp lắm rồi, phải chuẩn bị nữa thì không kịp mất."
Trương Tĩnh Chi không phản ứng
gì, khiến Uông Dụ Hàm sợ hãi vội ôm cô vào lòng, dựa đầu cô vào vai
mình, nhẹ nhàng an ủi, dỗ ngọt nịnh nọt một hồi lâu sau, thì nghe thấy
bạn Trương nhà ta lẩm bẩm vẻ không cam tâm bên tai: "Tại sao, tại sao cô ấy cái gì cũng nhanh hơn em? Chạy một trăm mét em cũng thua, tám trăm
mét em cũng không thắng nổi, tại sao đến cả sinh con cô ấy cũng nhanh
hơn em?"
Uông Dụ Hàm đờ ra, miệng lưỡi trước giờ luôn mau mắn
cũng lắp bắp, quả thực anh không biết phải làm sao mới an ủi được bạn
Trương đây, cuối cùng chỉ có thể dỗ dành: "Không sao, bọn ta sinh nhiều
con hơn cô ấy là được!"
...............
Chúng ta hỏi bạn Trương tại sao không nhờ Sở Dương làm phù dâu ư? Có nhầm không vậy??? Con của người ta đã mấy tuổi rồi mà!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT