CHƯƠNG 8

Giang Phong đứng bên ngoài đem câu nói Bạt Thác Vô Song vừa nói suy nghĩ một lần, cảm thấy lời này của hắn tràn ngập đau thương.

Từ nhỏ Giang Phong trưởng thành trong sự cưng chìu tràn ngập của phụ mẫu huynh đệ, hắn nghĩ không ra như thế nào lại có người nói không cần người khác quan tâm, có người quan tâm không tốt sao?

Tới nơi này đã một ngày đêm, không hề nhìn thấy phụ mẫu của Bạt Thác Vô Song, mà toàn bộ nhà cửa chỉ có một nha hoàn là Thanh nhi. Hiện nay lại nghe hắn nói người muốn lấy tính mệnh của hắn không phải là ít.

Đến tột cùng… Thân phận của hắn rốt cuộc là gì?

Trong đầu ngoại trừ nghi vấn cũng chỉ là nghi vấn.

Một canh giờ trôi qua, hắn buồn chán đến cực điểm mãnh liệt ngáp.

Bất thình lình, tay phải đang che miệng ngáp sững lại, hắn tập trung tinh thần, âm thanh rất nhỏ trong đêm truyền đến, hắn thi triển khinh công siêu việt, thân hình vừa nhảy lên liền nhìn thấy một gã thân hắc y nhân đang ngồi chồm hổm cố cạy mái ngói.

Thực sự có người định lấy tính mệnh Bạt Thác Vô Song.

Hơn nữa người này công phu dám chắc không tinh, nói như thế nào ni? Coi hắn lớn như vậy nhảy lên mái hiên mà hắc y nhân còn không có phát hiện, y vẫn chuyên tâm cạy mảnh ngói.

Này nên khen y chuyên nghiệp hay nên cười y sơ ý?

Hắn theo bên trong tay áo lấy ra phi tiêu, cổ tay xoay một cái, phi tiêu độc đã xuyên từ phía sau lưng hắc y nhân lên tận phía trước ngực, thân thể hắc y nhân cứng ngắc, lảo đảo vài bước sắp sửa rơi thẳng xuống dưới.

Giang Phong nhân cơ hội vận chưởng phong từ đằng xa tặng thêm một cái vào ngực y. Hắc y nhân bị chưởng phong mạnh mẽ của hắn đánh trúng, trong miệng phun ra tiên huyết, lúc rơi xuống đất đã mất khí tức. (ngủm củ tỏi)

Giang Phong thoải mái mà vỗ vỗ hai tay, ” Đối phó với loại này, dễ dàng”.

Hắn hạ xuống mặt đất, trong miệng ngân nga ca hát trở lại trước cửa phòng, kế tục thủ vững cương vị, quên mất phải đem thi thể hắn vừa mới giết tha đi chôn.

Sau nửa canh giờ, Bạt Thác Vô Song từ bên trong phòng đi ra.

Vừa mới bước ra liền nhìn thấy thi thể nằm trên mặt đất “Đây là cái gì?”

Giang Phong thầm kêu không ổn, hắn vội vã bày ra khuôn mặt tươi cười “Nga, ngươi nói người kia a, ta cũng không biết, ta ở chỗ này hảo hảo canh gác, đột nhiên hắn tự ngã trên kia xuống, sau đó thành cái dạng này a”. Hắn nhún nhún vai.

Bạt Thác Vô Song suy nghĩ sâu xa nhưng cũng không đến gần xem vết thương trên người hắc y nhân, thuận miệng nói: “Đem hắn kéo ra ngoài đi, đi đâu xa một chút, đỡ phải có mùi thối tiến vào trong nhà”.

“Hảo, xong ngay”. Hắn cười hì hì trả lời, nâng hắc y nhân lên vai, không cần tốn bao nhiêu công phu, thân ảnh đã tiêu thất trong tầm mắt của Bạt Thác Vô Song.

Sau khi Giang Phong ly khai, Bạt Thác Vô Song nhìn chăm chú phương hướng hắn rời đi, cau mi.

Ngực có hơi hoang mang, một người hảo hảo không vô duyên vô cớ rơi xuống, sau đó bất đắc kỳ tử mà chết, kỳ quái chính là hắn bên trong phòng lại không chú ý tới, chẳng lẽ là Giang Phong.

Hắn lập tức tìm cách phủ nhận.

Không, hẳn là không có khả năng.

Tay chân Giang Phong không hảo đủ để giết hại sát thủ những người đó phái tới.

Giang Phong chạy vội hơn mười dặm mới đem thi thể nhét vào vùng hoang vu dã ngoại

Ngón cái cùng ngón tay trỏ để vào trong miệng, lập tức từ miệng hắn phát sinh một chuỗi âm hiệu, sau đó một con bồ câu trong rừng cây rậm rạp bay ra đậu vào trên vai hắn.

Giang Phong ôn nhu sờ sờ thân thể mềm mại của con vật, “Hảo ngoan, hảo ngoan, tốc độ càng lúc càng mau, không uổng phí ta thường ngày thương yêu ngươi như thế”. Hắn từ bên trong tay áo lấy ra mảnh giấy trắng cột vào trên chân con bồ câu, ” Ngoan, mau giúp ta đem thư này giao cho cha ta, ta một ngày đêm không trở về hắn chắc chắn thập phần lo lắng, ta nhờ ngươi ni”.

Con bồ câu như là nghe hiểu được những gì hắn nói, nó ngẩng đầu kêu một tiếng, dang cánh bay khỏi bờ vai Giang Phong, sau khi đảo quanh vài vòng trên đỉnh đầu của hắn mới hướng lên khoảng không trên trời bay đi.

Giang Phong đột nhiên cười khổ.

Hắn gọi bồ câu mang thư quay về quân doanh, chuyện này nếu để Bạt Thác Vô Song biết khẳng định sẽ bị nàng đuổi ra khỏi nhà. Lúc trước hắn lừa gạt nàng hắn không biết phụ thân đóng quân ở đâu.

Đây là bất đắc dĩ, ngày đó từ trong quân doanh lén lút chuồn đi đã ôm chặt ý niệm trong đầu tạm thời không quay về, sự xuất hiện của nàng vừa vặn cho hắn nơi ở tạm thời. Nhà của nàng ở tận nơi thâm sơn cùng cốc trước sau không có người ở, mà cách thành trấn kế tiếp không biết có bao nhiêu xa, đành chịu, hắn không thể làm gì khác hơn là da mặt dày bám lấy nàng không tha.

Kỳ thực võ công hắn không kém…không, nói không kém kỳ thực coi như khiêm tốn.

Phụ thân Giang Phong là danh tướng, đối với võ nghệ của từng hài tử đều phi thường nghiêm ngặt, mặc kệ nhi tử là nam hay nữ, từ nhỏ đã bắt đầu huấn luyện, truyền thụ cho bọn họ võ nghệ. Mà thể chất Giang Phong so với các huynh đệ tỷ muội càng thích hợp luyện võ. Phụ thân hắn từng đối với các tướng sĩ khác ca ngợi nhi tử Giang Phong là kỳ tài luyện võ một trăm năm khó gặp.

Người bình thường phải một năm rưỡi thời gian mới có được công phu làm cơ sở, nhưng đối với Giang Phong chỉ cần thời gian không tới một tháng.

Nhưng một thân tuyệt học hắn cũng không thể ở trước mặt Bạt Thác Vô Song triển lộ công phu, nếu để mỹ nhân biết võ công hắn không phải chuyện đùa, hắn nhất định không thể tiếp tục ở bên cạnh mỹ nhân a.

Mỹ nhân đẹp như thế, nhìn gần càng khiến người ta tâm động không ngừng, hại hắn chỉ muốn thú mỹ nhân vào cửa.

Hắn thất bại mà ôm đầu. Thế nhưng mỹ nhân khẳng định đối hắn không có hứng thú. Hắn chân tay vụng về e rằng cảm giác mỹ nhân đối với hắn chỉ có nghiến răng nghiến lợi a.

=== Đăng bởi: admin

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play