Giang Phong hôm nay tâm trạng cực kỳ kém, hắn tức giận đến nỗi tưởng chừng đem tất cả đồ vật trong phòng làm đảo lộn.
Phụ thân lúc nãy gọi hắn đến thư phòng, như trước nói những lời nhàm chán có liên quan đến chuyện thành thân, hắn giận dữ, rõ ràng hắn đã nói thật nhiều với cha hắn là hắn đã có ý trung nhân, sẽ không đi thú nữ nhi thủ phủ gì đó, ngực hắn vĩnh viễn chỉ có một mình mỹ nhân.
Nhưng cha hình như đem lý do này trở thành lý do hắn muốn chạy trốn thành hôn, căn bản không tin.
Còn uy hiếp hắn nếu không đem vị cô nương hợp ý kia đến ra mắt, thành thân lần này nhất định phải làm.
Nếu như thật có thể đưa đến gặp cha, hắn cũng muốn a, nhưng mà ba năm này hắn đi không biết bao nhiêu lần, mỗi lần đều dốc lòng dốc sức, hoàn toàn không gặp được mỹ nhân, đi càng nhiều thất vọng càng nhiều.
Hắn thực sự không muốn thú bất kỳ cô nương nào làm thê tử ngoại trừ mỹ nhân của hắn.
Mỹ nhân, ngươi rốt cuộc ở nơi nào?
Hắn tựa ở đầu giường, không nghĩ tới lại đè lên chỗ đau ngày hôm qua đánh nhau gây thương tích.
Đau nhức!
Hắn nhíu mi, vội vàng dời thân thể.
Cảm nhận sâu sắc phía sau lưng làm cho hắn nhớ tới kẻ hôm qua dây dưa hảo một phen cũng không để hắn thoát đi, Độc Lang Quân, Người cũng như tên, thiện vu sử độc, hôm qua thật vất vả bắt y, mệt hắn ăn vào thuốc giải độc trước, không nghĩ tới y vẫn chuồn mất.
Bằng hữu tốt nhất bị giết hại, hắn đi lấy lại công đạo, nhưng cũng bị y đả thương, bất quá Độc Lang Quân vết thương cũng không nhẹ, chỉ sợ ….
Độc Lang Quân luôn luôn có cừu oán tất báo, y nhất định sẽ quay lại trả thù.
Mỹ nhân nha mỹ nhân, nếu như ta chết, ngươi sẽ vì ta khổ sở sao?
Dọc đường đi vào sơn đạo nhỏ, Bạt Thác Vô Cực trong đầu cảm khái vô hạn.
Cảnh vật bốn phía vẫn như cũ, nhưng nhân sinh đã thay đổi từ lâu.
Đi nửa canh giờ, trông thấy nơi chốn mà từ một năm trước hắn chưa một lần bước vào.
Loáng thoáng bên trong, trong không khí hắn ngửi ra hơi có mùi máu tươi, càng đi sâu vào trong nhà càng có thể nghe rõ ràng, bên trong nhà xảy ra chuyện gì?
Bạt Thác Vô Cực cước bộ nhanh hơn, vừa mới bước vào hắn trừng to mắt.
Một thân thể nằm trong vũng máu, hắn đến gần, tìm mạch đập xem y còn sống hay không.
Trong đầu hắn tràn ngập nghi vấn.
“… Khụ khụ…”
Phòng trong truyền đến âm hưởng rất nhỏ, hắn kinh hãi.
Bên trong còn có người!
Ai? Là ai ở bên trong?
Hắn cẩn thận sờ trường kiếm bên hông, rút ra, tay cầm trường kiếm, đi từng bước đến gần chủ ốc, bước vào chủ ốc nhưng không nhìn thấy bóng người, hắn hướng bên trong đến gần hơn, tiếng thở dốc thô dày càng lúc càng lớn, càng lúc càng rõ ràng, cuối cùng phát hiện thanh âm là truyền đến từ gian phòng hắn từng ở trước đây.
Hắn một cước đá văng cửa phòng, thoăn thoắt nhảy vào bên trong, ngay lúc hắn một kiếm để trên cổ người nọ thì hắn trừng mắt nhìn người nọ sửng sốt.
“Giang Phong? !”
Người nằm ở trên giường nhắm mắt thần tình thống khổ đúng là Giang Phong, trên trán hắn không ngừng đổ mồ hôi, hai gò má hiện ra hồng sắc quỷ dị.
Bạt Thác Vô Cực có trì độn đến đâu tức khắc cũng hiểu. Hắn trúng độc.
Hắn ném kiếm trong tay, ngồi trên đầu giường, lay động Giang Phong. .”Giang Phong… Giang Phong… Ngươi làm sao vậy?”
Hắn bán mị mở mắt ra “Vô… Vô Song…” Giang Phong bỗng nhiên đẩy hắn ra “Ngươi… Ngươi đi mau… Rời xa ta… Đừng, đừng tới gần ta…”
” Giang Phong ngươi đang nói cái gì? Ngươi rốt cuộc phát sinh chuyện gì?”
Giang Phong không đem lời hắn nói nghe vào, hai tay cố sức đẩy hắn, trong miệng không ngừng lẩm bẩm: “Mau ly khai … Đừng tới gần ta… Ngươi sẽ hối hận…”
Hắn sờ trên cổ tay Giang Phong, phát hiện mạch đập hỗn loạn.” Giang Phong, ngươi trúng độc gì? Làm sao mạch lại đập nhanh như vậy?”
Giang Phong giật tay lại, xoay người đưa lưng về nhau hắn “… Dạ hoan…”
Nghe vậy Bạt Thác Vô Cực không khỏi trợn to mắt “Cái, cái gì… Dạ hoan? !”
Dạ hoan, danh như ý nghĩa, dạ hoan, dạ hoan… Hàng đêm tầm hoan, đây chính là tình độc, không có giải dược nhưng cũng có cách giải, chỉ cần cùng nữ tử mập hợp là có thể giải kỳ độc, một lúc lâu sau nếu không cùng nữ tử mập hợp, lập tức kinh mạch toàn thân nghịch lưu mà chết.
Độc này không thể nói đùa.
“Trúng độc đã bao lâu?” Thời gian hạ sơn sau đó lại trở lên, tốc độ nếu nhanh lên một chút có lẽ một canh giờ vẫn có thể đi về, nhưng mà trở về dẫn theo một nữ nhân, tay chân khó tránh khỏi chậm một chút, bất quá hẳn là phải đi. Bạt Thác Vô Cực trong đầu lục lọi tìm xem vùng phụ cận có xuân hoa viện nào hay không.
“Nửa canh giờ hơn…”
… Nửa canh giờ, như vậy căn bản không kịp nha!
Như vậy làm thế nào mới tốt?!
=== Đăng bởi: admin
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT