Thầy Tiêu đã thật lòng theo đuổi thì không ai chống cự được, sự dịu dàng và lãng mạn của anh như hai làn sóng, không ngừng vỗ vào phòng tuyến trong lòng, khiến người ta không ngừng lui bước, cuối cùng chạm thẳng vào nội tâm.
Trái tim của Chu Tội bị từng bức tường lớn vây quanh, cuối cùng cũng không chịu được sự tấn công của Tiêu Khắc, tường đồng vách sắt rồi cũng thành ngói vỡ tường đổ.
Chu Tội ôm Tiêu Khắc trong lồng ngực, như ôm một trái tim trẻ tuổi đầy nhiệt huyết, nó sáng rỡ cảm động, đong đầy yêu thương. Nghe tiếng thở bất ổn bên tai, Chu Tội sờ sờ sau gáy Tiêu Khắc, khàn giọng nói: “Thầy Tiêu vất vả rồi.”
Lúc nãy anh đi vào, trong phòng khách chỉ có hai người, đến khi hai người họ đi ra đã trở thành ba người rồi. Tiêu Khắc chau mày hỏi Lục Tiểu Bắc: “Sao ban nãy anh không thấy cậu nhỉ?”
Lục Tiểu Bắc cười đến là đểu: “Em vừa đi vệ sinh. Chị dâu à chúc mừng năm mới nhé!”
Tiêu Khắc cầm lì xì trong tay đập vào người cậu, cười mắng: “Phắn đi cho anh, trước giờ Tiêu gia không làm chị dâu của cậu.”
“Ơ!” Phương Hi khoa trương ồ lên một tiếng, nói đầy ám muội, “Lão Chu à ông nghe thấy chưa,Tiêu Khắc không có ý định làm chị dâu của Tiểu Bắc, đùa đó à. Hay là ông chủ động một chút, cho Lục Tiểu Bắc có chị dâu đi!”
Chu Tội không phản ứng tới anh ta, kéo Tiêu Khắc qua bên bàn ngồi xuống, cổ họng Tiêu Khắc như muốn nổ tung đến nơi, anh cầm cốc bia của Chu Tội uống một ngụm, Chu Tội đứng dậy đi lấy chai nước cho anh, nói: “Bị cảm đừng uống bia.”
“Không sao đâu, em sắp khỏi rồi.” Tuy Tiêu Khắc nói vậy nhưng vẫn vặn chai nước ra uống.
“Sao thế, đại ca?” Lục Tiểu Bắc huých vào người Chu Tội, “Anh Tiêu không chịu làm chị dâu của em kìa.”
“Bởi mới nói hai người không hợp mà, vốn không hài hòa, không hợp được đâu. Lão Tào nói xa nói xôi, “Tiêu Khắc với anh thì hợp này, anh tình nguyện làm chị dâu của cậu, không thành vấn đề.”
“Hai người họ tự nghĩ cách với nhau, ông đừng tơ tưởng tới.” Phương Hi cười hì hì, “Ông tình nguyện làm chị dâu thì đến với Chu Tội cũng được, hai người cũng xứng lắm.”
“Cái lão già này ai thèm chứ?” Vẻ mặt lão Tào ghét bỏ, “Cả ngày không ho he tiếng nào, mặt mũi cũng không hợp gu tôi, tôi thích như Tiêu Khắc ấy.”
Lục Tiểu Bắc cũng ở bên cạnh nói: “Không được, em không muốn anh Tào làm chị dâu em đâu.”
Phương Hi hí hửng: “Thế Tiêu Khắc làm chị dâu cậu thì được à?”
“Được chứ, anh ấy vốn là chị dâu em mà,” Lục Tiểu Bắc cầm phong bao lì xì dày cộp đập xuống bàn cảm thán, “Ầy, không biết hai người họ ai mới là chị dâu, không thành vấn đề. Anh Tiêu à Bắc Bắc rất thích anh, anh là anh ruột em.”
Tiêu Khắc chớp mắt với Lục Tiểu Bắc, hai người ngầm hiểu ý nhau, bình thường Lục Tiểu Bắc là thần trợ công giúp đỡ anh không ít.
Phương Hi hỏi Tiêu Khắc: “Sao hai đứa anh không có lì xì vậy?”
Tiêu Khắc cười nói: “Ngại quá, em không nghĩ hai anh lại ở đây, em chuẩn bị cho hai người này từ trước.”
Một câu nói như vậy đã phân biệt rõ ràng, hai người họ mới là người nhà, hai người là ai chứ?
Tiêu Khắc từng tưởng tượng trước, thực ra anh tự bổ não cảnh Chu Tội và Lục Tiểu Bắc hấp sủi cảo đông lạnh cùng lặng lẽ xem gala cuối năm, không ngờ bên này thật ra rất náo nhiệt, cơm tất niên của nhà hàng sang trọng đưa tới tận nơi, xếp đầy một bàn, còn có người tiếp rượu cùng.
Tiêu Khắc đến rồi họ cũng không tiếp rượu nhiều nữa, ba người uống xong đều ra về.
Trong phòng chỉ còn lại hai người, bầu không khí náo nhiệt lúc ban nãy đột nhiên tan đi, thoáng cái trở nên tĩnh lặng. Tiêu Khắc khoanh chân ngồi trên sofa, bóc vỏ cam ra từ tốn ăn.
Chu Tội đi tới ngồi xuống bên cạnh anh, cất tiếng nói: “Đêm nay lại đi à thầy Tiêu? Muộn quá rồi, hay là ngủ lại một đêm đi.”
Tiêu Khắc nở nụ cười, trong lòng nói, ba người ban nãy thì sao, sao anh không nói với họ muộn rồi. Anh thoải mái gật đầu: “Em cũng không có ý định đi, thầy Chu bố trí cho em một phòng đi!”
Chu Tội lập tức đứng dậy sắp xếp một phòng cho anh.
Tiêu Khắc nhìn bóng lưng hắn, trong lòng thầm nghĩ thầy Chu đúng là quân tử, cô nam quả nam đêm hôm khuya khoắt lại chia phòng ngủ? Tuy rằng Tiêu Khắc tơ tưởng đến thân thể kia lâu rồi, nhưng nói thật là trước khi tới anh cũng không hề nghĩ mấy chuyện đó.
Lúc này Tiêu Khắc ngồi trên sofa nhà Chu Tội mới đột nhiên nảy ra một suy nghĩ.
Muốn làm chút gì đó à? Làm không?
Chu Tội thay ga giường, lại cầm bàn chải và khăn mặt để vào phòng vệ sinh. Tiêu Khắc thầm lắc đầu trong lòng, thôi bỏ đi. Anh vẫn chưa nỡ ăn miếng thịt này, hơn nữa bây giờ vẫn chưa tới thời điểm, vẫn còn chưa đủ lửa. Đây là lần đầu tiên Tiêu Khắc thấy Chu Tội mặc đồ ở nhà, là quần thể thao màu xám cùng một chiếc áo phông dài tay, có vẻ hiền hòa mềm mại hơn so với bình thường một chút. Tiêu Khắc thầm nghĩ, cục cưng à, hôm nay thầy Tiêu tha cho anh cái đã.
Chu Tội sắp xếp xong hỏi anh: “Có mệt không?”
Tiêu Khắc dịch sang bên cạnh, nghiêng người nằm trên ghế, tư thế rất tự tại, lắc lắc đầu: “Không mệt.”
Chu Tội tiện tay đắp chăn lên người anh, sau đó ngồi cách anh không xa, nói: “Muốn tâm sự không? Nghe tôi kể chuyện trước kia một chút.”
“Kể chuyện đi.” Tiêu Khắc híp mắt lại, cảm thấy trạng thái hiện tại rất thoải mái, trong thành phố không cho phép đốt pháo, nhưng thi thoảng vẫn nghe thấy tiếng nổ bên ngoài, cũng có thể thấy được từng chùm pháo. Trong phòng đã chuyển sang ánh đèn màu ấm áp, anh đắp kín chăn nghe người mình thích kể chuyện ngày trước.
Mọi chuyện đều rất tốt đẹp.
Chu Tội chủ động muốn kể chuyện về hắn, thật sự mà nói Tiêu Khắc rất bất ngờ. Chu Tội muốn kể đương nhiên anh muốn nghe, Tiêu Khắc nghiêng đầu nhìn hắn, đợi hắn kể.
Chu Tội hỏi anh: “Không tò mò tên tôi à?”
Tiêu Khắc gật đầu, thẳng thắn: “Nói thật thì em rất tò mò, người bình thường sẽ không dùng chữ đấy. Trước đây em còn tưởng anh cố ý đổi tên cho ngầu, nhưng em từng xem chứng minh thư của anh thấy là chữ đấy thật.”
Chu Tội cười cười, thấp giọng nói: “Ba đặt tên cho tôi.”
Tiêu Khắc dường như đoán được một chút.
“Lúc mẹ sinh tôi bị khó sinh, máu trong kho máu của bệnh viện cũng đã dùng hết, không đợi điều động máu được, nên mẹ tôi qua đời.” Đó giờ Tiêu Khắc rất thích nghe Chu Tội kể lại chuyện ngày trước, nghe hắn nhắc lại chuyện xưa rất có cảm giác, giọng hắn trầm trầm, kể chậm rãi. Nhưng nội dung lần này hắn kể có chút nặng nề, trong lòng Tiêu Khắc cũng trùng xuống.
“Bởi vậy nên từ nhỏ ba đã rất ghét tôi rồi,” Chu Tội nói, “Ông ấy nói tôi sinh ra đã mang trong mình tội ác, sự ra đời của tôi chính là một tội nghiệt.”
Tiêu Khắc mím môi, duỗi tay ra.
Chu Tội liếc nhìn bàn tay anh, sau đó rất tự nhiên nắm lấy. Ngón cái của hắn nhẹ nhàng vuốt lên bàn tay Tiêu Khắc, kể tiếp: “Bà nội nuôi tôi khôn lớn, năm đó tôi lên cấp hai, có một buổi trưa bà mua cá về cho tôi, dọc đường về bị ngã. Người lớn tuổi xương giòn, ngã gãy chân. Sau buổi phẫu thuật tối hôm ấy, máu cứ chảy mãi, hỏi rất nhiều lần, nhưng bác sĩ và y tá đều nói đó là bình thường, kết quả ngày hôm sau tôi tan học về thì bà đã mất rồi.”
Tiêu Khắc chau mày lại: “Đây là sự cố chữa bệnh, bệnh viện nói sao.”
Chu Tội lại miết mu bàn tay anh xem như động viên, nói: “Bệnh viện cho mười vạn phí im lặng, ba tôi nhận lấy. Không nhận lấy cũng chẳng còn cách nào, người cũng đã đi rồi.”
Tiêu Khắc không biết nên nói gì, chỉ có thể yên lặng lắng nghe, nghe Chu Tội kể như hắn thực sự mang theo tội nghiệt.
“Lúc đó ba tôi đã có gia đình mới, có một người con trai khác. Tôi ở cùng ông nội.” Chu Tội với tay kia ôm lấy một cái gối, nhưng bàn tay còn lại vẫn nắm chặt tay Tiêu Khắc không buông, “Lúc lên cấp ba ông nội tôi cũng mất. Khi đó tôi đã học xăm với chú Hongkong, ông tôi mất để lại mười mấy vạn, ba nói những gì ông nội để lại cho tôi hết, để tôi cầm tiền tự sinh tự diệt, sau này dù có chết ở bên ngoài cũng đừng tìm ông ấy nữa.”
Chu Tội nói tới đây thì nhoẻn cười: “Thực ra ông ấy vẫn rất sợ tôi, ông ấy cảm thấy tôi cao số, sợ tôi khắc ông ấy, bởi vậy nên đến nói chuyện cũng không muốn nói với tôi.”
Tiêu Khắc muốn nói cũng “phục” cha hắn thật, thế nhưng anh không thực sự nói ra. Anh hỏi Chu Tội: “Anh có cầm số tiền kia không?”
Chu Tội gật đầu: “Có chứ, tôi cầm ba vạn. Sau đó chú Hongkong bắt đầu cho tôi nhận việc, tôi làm mấy hình xăm đơn giản, thu tiền về chú ấy đều cho tôi.”
“Chú ấy tốt thật đấy.” Tiêu Khắc nói.
“Ừ, không có chú ấy không biết giờ tôi thế nào nữa.” Chu Tội tựa vào sofa, rất bình tĩnh ôn hòa, “Chú là người dẫn đường của tôi.”
Ngày hôm đó Chu Tội kể không ít, sau đó hắn kể về những chốn mình từng đặt chân tới để học xăm, gặp muôn hình vạn trạng người. Nghe giọng hắn rất có ma lực, Tiêu Khắc chìm đắm trong đó, cảm thấy lúc này mình rất gần với Chu Tội, thậm chí linh hồn hai người như kề sát bên nhau.
Thực ra Tiêu Khắc muốn nghe một chút về Á Ninh, người bạn trai cũ phiền phức kia. Thế nhưng Chu Tội không đề cập tới anh ta, anh cũng không mở miệng hỏi, bầu không khí tốt như vậy không nên để nó trở nên khó xử.
Sau đó Chu Tội nghiêng đầu nhìn Tiêu Khắc, lặng lẽ nhìn nửa buổi. Ba giờ sáng, nhiệt độ trong phòng rất thoải mái, Tiêu Khắc vốn bị cảm còn chưa khỏi, nằm trong chăn đã hơi buồn ngủ. Chu Tội cất tiếng hỏi anh: “Tôi cao số, trên người mang theo rất nhiều tội ác, thầy Tiêu có sợ không.”
Tiêu Khắc liền lắc đầu, xoa xoa bàn tay Chu Tội, nói: “Em chưa từng biết sợ, thầy Tiêu không biết từ “sợ” này, cũng không tin vào số mệnh.”
Lòng bàn tay Tiêu Khắc rất ấm áp, từ lúc Chu Tội nắm vào thì không buông lỏng tay ra. Sau đó hắn không kể tiếp, chẳng bao lâu sau Tiêu Khắc đã vào giấc, anh ngủ rất yên lặng, cũng giống như khi anh thức, dịu dàng như vậy, ôn hòa đến thế.
Thực ra lúc Chu Tội bế anh lên Tiêu Khắc đã tỉnh rồi, nhưng anh vẫn không mở mắt. Đây là lần đầu tiên kể từ khi trưởng thành Tiêu Khắc bị người ta bế, còn là tư thế như vậy, hoàn toàn là tư thế của người yếu. Thế nhưng điều này cũng không thành vấn đề, cảm giác dựa vào Chu Tội cũng không tệ, thi thoảng làm kẻ yếu cũng không phải chuyện gì to tát.
Chu Tội đặt anh lên giường, kéo kín chăn lên, trước khi đi ngồi xổm bên giường nhìn anh hồi lâu, Tiêu Khắc vẫn nhắm nghiền mắt lại.
Thế nhưng lúc hắn đứng dậy sắp rời đi, Tiêu Khắc lại đột nhiên lên tiếng, hỏi: “Em có nặng không, hả thầy Chu?”
Chu Tội quay đầu lại nhìn anh, bật cười: “Không nặng. Dậy rồi à?”
“Nửa tỉnh nửa mê,” Tiêu Khắc cũng nở nụ cười, trên mặt vẫn còn vẻ ngái ngủ, giọng nói cũng rất trầm thấp, “Anh còn chưa chúc mừng năm mới với em, định đi đâu vậy.”
Chu Tội lại một lần nữa ngồi xổm xuống, vuốt ve bên thái dương anh, khẽ nói: “Chúc mừng năm mới.”
Tiêu Khắc thỏa mãn, nhắm mắt lại lẩm bẩm nói một câu: “Tội với chẳng lỗi, cái tên khỉ gió gì vậy… thầy Tiêu đơn phương tuyên bố từ mai anh là Chu Lễ Vật, anh là lễ vật tuổi ba mươi của em.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT