CHƯƠNG 78. HÀNH TRÌNH SAPPORO

Quay phim thuận lợi hơn so Lori tưởng tượng, may mắn thuốc đã kìm lại những cơn ho, nếu đã uống nhiều vậy một chút tác dụng cũng không có, Lori rất muốn đi khiếu nại công ty dược.

Duy xảy ra một vấn đề, mới bắt đầu Bunny luôn rất hồi hộp, không cách nào thả lỏng, Lori bất đắc dĩ lần đầu kêu tạm dừng, Bunny tự mân mê một hồi, quay lại bắt đầu lần nữa.

Lori nghĩ nếu không có vấn đền gì mình có thể bắt đầu rồi, một ngón tay đi vào cảm giác còn hơi khó khăn, hai ngón tay Bunny co thắt rất chặt Lori nhíu mày, hơi mạo hiểm, nhưng Lori quả thật không dám, lỡ như không được thì rất phiền toái, Lori lần nữa nhấc tay bảo tạm dừng.

Bunny cũng biết mình gây rắc rối cho mọi người, làm sao cũng không thả lỏng được, đặc biệt là khi thấy camera, không tự chủ được mà bắt đầu toàn thân căng cứng. Một lần nữa tạm dừng, mặt Bunny đều hồng hồng, bộ dáng muốn khóc.

“Ách, lần này tôi thật muốn dùng thuốc, cậu đừng…” Thấy bộ dạng Bunny như vậy, Lori hơi bối rối, cậu cứ như vậy khóc chính mình không biết nên làm gì bây giờ.

“Đàn ông con trai, khóc cái gì mà khóc!” Không đợi Lori nghĩ phải an ủi Bunny như thế nào, một tiếng rống to khiến cậu sợ hãi kêu lên.

Edgar bây giờ nhịn không nổi nữa, đẩy Lori ra sau, đi đến bên người Bunny cầm lấy dịch bôi trơn: “Chân dang rộng ra, hít sâu vào!”

Bunny hoàn toàn bị dọa nước mắt chạy ngược trở về, ngơ ngác nhìn Edgar, một khẩu lệnh một động tác, như vậy rõ ràng so Lori dụ dỗ càng hiệu quả hơn.

“Nên đổi thành Edgar công sẽ tốt hơn?” Lori ở bên cạnh lắc đầu, không khỏi thở dài.

“Uhm,” Đạo diễn liếc hạ thân Lori một cái, “Cá nhân tôi cảm thấy cậu cũng tốt ah!”

“Thật quá đáng, đả kích người làm công ah,” Lori làm một biểu tình cực kỳ bi thương: “Thật sự là đả kích trắng trợn, tôi mãnh liệt yêu cầu đạo diễn mời khách để bù đắp tâm hồn mất mát của tôi!”

Mọi người vốn vì quay chụp không thuận lợi mà hơi bực bội và bất mãn, nghe được lời Lori quấy đạo diễn, lập tức nhao nhao ồn ào theo, không khí nhẹ nhõm hơn rất nhiều.

Có lẽ do phương pháp Edgar dạy dỗ, có lẽ do không khí chung quanh ảnh hưởng, Bunny sau đó cũng không xảy ra việc gì, thêm Lori lúc làm động tác rất nhẹ nhàng, rất đúng lúc giúp y phân tán chú ý, giảm bớt hồi hộp do camera mang đến cùng cảm giác không khỏe, khiến Bunny cảm thấy lần này sơ thụ cũng không khó khăn như y tưởng tượng.

Quay xong, lúc mọi người kết thúc công việc, Bunny đặc biệt chạy đến trước mặt Lori cùng Edgar, ngại ngùng nói cám ơn.

“Cám ơn cái gì, đi, cùng nhau đi ăn cơm!” Edgar vỗ vỗ bả vai Bunny, “Đói chết tôi rồi!”

“Ừm, tôi cũng đói bụng, từ trưa không có ăn gì.” Bunny gật gật đầu, thanh âm tuy không lớn nhưng rất rõ ràng, lại mang theo dáng tươi cười.

Lần đầu tiên thấy Bunny cười tự nhiên như vậy, trước kia luôn luôn là muốn cười mà không dám hoặc không muốn lại buộc mình phải cười, khiến cho Lori và Edgar nhất thời cảm thấy kinh diễm.

Rất kỳ lạ, trước kia Bunny rất sợ Edgar, Lori nghĩ y ở studio vừa bị Edgar mắng, phải sợ hơn mới đúng, ai ngờ lại tương phản, vậy cũng là một hiện tượng tốt a!

Hôm nay sau khi quay xong, quan trọng chỉ còn lại đoạn 7P sáng mai, Lori thở dài một hơi, vốn tưởng rằng cảm đã hết, ai ngờ buổi tối lại có biến hóa, có thể là buổi chiều tại studio bị lạnh, Lori ho càng dữ tợn hơn.

Vì buổi chiều Lori uống nhiều thuốc, nên Edgar không cho cậu uống nữa, chỉ có thể ngậm kẹo thuốc thôi.

“Xin lỗi, hại các anh cũng ngủ không ngon!” Sáng sớm, Lori rất áy náy cùng Edgar và Brant, ho nguyên một đêm, chắc bọn họ cũng bị quấy nhiễu ngủ không ngon giấc.

“Nói những lời này làm gì!” Brant hơi lo mà nhìn Lori: “Tôi cảm thấy cậu nên cân nhắc xin nghỉ quay sáng nay.”

“Anh cũng thấy vậy, em ho đến khan tiếng luôn rồi.” Đưa lưng về phía Lori, Edgar hướng Brant duỗi một ngón tay cái.

Lori im lặng một chút, cũng cảm giác mình như vậy rất ảnh hưởng việc quay phim, phương diện âm thanh khỏi cần nói, nếu có người đến cao trào lại bị tiếng ho của mình dọa, lỗi lầm rất nghiêm trọng ah.

“Nhưng đạo diễn sẽ đồng ý sao?” Lori chần chờ hỏi.

“Bọn anh đi nói với ông ấy, em nghỉ ngơi thật tốt a!” Thấy Lori thả lỏng, Edgar nhanh chóng lôi Brant tới phòng đạo diễn nói chuyện.

“Cũng không cần phải để Lori tham gia, đến lúc đó lây bệnh cho tất cả mọi người chẳng phải là càng tệ sao?” Thấy đạo diễn do dự, Brant khuyên nhủ.

“Đồng ý a, nếu Ben hoặc Michelle có ý kiến, gọi bọn họ tới tìm tôi!” Edgar chẳng muốn khuyên, câu nói đầu tiên đem trách nhiệm gánh lên mình.

Đã có lời Edgar nói rồi, đạo diễn cũng không cân nhắc nữa, dứt khoát gật đầu đồng ý.

“Vậy suối nước nóng buổi chiều thì sao? Lori tham gia hay không?” Đạo diễn thấy Edgar quay người muốn đi ra ngoài, đột nhiên nhớ tới chuyện này.

“Tham gia, ngâm suối nước nóng đối với cảm mạo có lợi, hơn nữa cũng không phải toàn bộ hành trình đều quay, chộp qua màn hình một chút là được.” Edgar và Brant nhìn thoáng qua, giúp Lori trả lời.

“Thế nào rồi?” Edgar trở lại phòng, Lori không thể chờ được liền hỏi.

“Anh đã ra tay em yên tâm!” Edgar để cho Lori nằm xuống, sờ sờ trán cậu: “May mắn không phát sốt, uống thuốc xong ngủ một giấc, chừng nào đi ngâm suối nước nóng anh gọi em.”

“Ha ha, như anh nói, em cảm giác không cần làm việc mà chỉ chơi thôi!” Lori mở miệng vui đùa, động tác cũng rất dịu dàng ngoan ngoãn nằm xuống để cho Edgar giúp cậu đắp kín chăn.

“Anh cầu còn không được, chỉ có người vội vàng giúp người khác kiếm tiền.” Edgar cẩn thận giúp chỉnh chăn Lori, miễn cho cậu lại bị cảm lạnh.

“Tức giận?” Lori thò tay giữ chặt Edgar, không cho anh đi: “Chuyện ngày hôm qua còn nhớ sao?”

“Chuyện gì à?” Edgar cố ý giả ngu.

“Edgar!” Lori cố ý kéo dài giọng, thấy Edgar không để ý, sửa lại gọi tên anh: “Kan ~”

Lúc Lori kêu Kan thường mang một âm cuối, hơi quấn trên lên, cho nên Edgar đặc biệt thích nghe cậu kêu tên mình, hiện tại Lori cố ý cường điệu thêm khiến Edgar không nhịn được, cầm ngược lại tay Lori, tới gần Lori: “sau này còn dám chọc giận anh không?”

“Không dám, không dám!” Lori vừa nói vừa cười đẩy Edgar ra: “Đừng dựa vào gần như vậy, sẽ bị lây bệnh.”

“Không sợ, lây cho anh em sẽ khỏe hơn!” Edgar không chỉ không tránh xa mà còn nhào tới nhẹ hôn môi cậu.

“Sao được? Đồ ngốc không sợ bệnh ah.” Lori tuy nói như vậy, nhưng vẫn sợ lây bệnh cho Edgar, cười lớn dùng sức từ trong lòng ngực anh giãy ra.

“Em… chờ em khỏe chúng ta sẽ tính sổ luôn một lần!” Edgar cũng không ép Lori, điểm một cái lên chóp mũi cậu, rồi để cậu ngủ, lại giúp cậu xem xem chăn: “ngủ ngoan, chờ anh gọi.”

“Ừm!” Lori gật gật đầu, nhắm mắt lại.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play