Lửa than trên bàn khiến người ta cảm thấy ấm áp, Lori chuyên tâm lật nướng thức ăn.
Edgar và Adrian thì cùng chí hướng chỉ dùng miệng không động tay, làm cho Lori thật sự có chút nghi ngờ, hôm nay nếu chỉ có hai người bọn họ đến ăn, tình huống sẽ như thế nào?
“Chuyện cậu rời khỏi thế nào rồi?” Edgar rót rượu cho Adrian, ân cần hỏi.
“Vẫn như cũ, công ty không chịu thả người.” Adrian cười khẩy, “chẳng qua hợp đồng của tôi chỉ tới cuối tháng sau, tôi sẽ không tiếp tục ký hợp đồng, bọn họ có thể làm gì tôi?”
“Tốt nhất vẫn là tiếp tục nói chuyện với công ty a, có thể làm bọn họ chủ động thả người là tốt nhất, nếu không ai biết trong hợp đồng khi đó có bẫy rập gì, ngộ nhỡ bức bách công ty nóng nảy, đối với cậu cũng rất bất lợi!” Edgar khuyên giải Adrian.
“Vô dụng.” Adrian với việc này dường như cũng rất bất đắc dĩ, một hơi uống sạch rượu trong ly, “Theo ý công ty, tôi ít nhất còn phải quay mười bộ phim, nhưng bây giờ tôi đợi không được. Bố của Koiriko mặc dù khốn nạn, nhưng có một điểm ông nói rất đúng, chẳng lẽ sau này có con, muốn nói cho nó biết cha nó là một diễn viên GV sao?”
“Koiriko đã có?” động tác bưng ly rượu của Edgar dừng lại, hết sức ngạc nhiên.
“Hình như là vậy,” Adrian có chút ngượng ngùng gãi gãi đầu, “Nhưng bất luận thế nào, tôi cũng tính toán kết hôn trước, lỡ dở lâu như vậy cũng không phải chuyện.”
“… Vậy cậu rời khỏi sau này có dự định gì không?” Edgar dường như đối với việc này cũng không quá tán thành, bởi vậy không hề biểu lộ ra bất kỳ thành ý chúc mừng.
“Tìm công việc người mẫu bình thường làm trước a!” Nhưng Adrian không phát hiện điểm này, lại cùng Edgar cạn một ly.
“Như vậy tiền kiếm đủ các cậu tiêu sao? Thành gia lập thất cũng không đơn giản như cậu tưởng tượng đâu.” Edgar cảm thấy Adrian quá hời hợt rồi, ngay cả đường lui cũng không chừa cho mình: “Hơn nữa cậu và Koiriko hai người siêu thích hàng hiệu, tiền cậu đóng phim tích lũy phần lớn đều tiêu hao vào cái đó a? tiền để dành không nhiều lại bỗng chốc không có nguồn kinh tế cố định, các cậu chịu được sao?”
“Cùng lắm thì đến câu lạc bộ đêm làm!” Adrian trầm mặc hồi lâu, phả ra một câu như vậy.
“Làm như vậy có gì khác công việc hiện tại cậu làm sao? Không bằng dứt khoát đừng rời khỏi, tiếp tục làm nữa không phải tốt hơn sao?” Edgar hơi giận dữ, làm cả buổi Adrian cái gì cũng không chuẩn bị cho tốt, đã quyết định vội vàng như vậy, cậu ta cuối cùng có chịu trách nhiệm với chính bản thân mình không?
“Tôi không muốn, tôi mới không cần tiếp tục để người khác điều khiển mình, cuộc sống thế này tôi rốt cuộc không chịu nổi nữa!” Ai ngờ bên kia Adrian cũng bắt đầu kích động, nện đũa quát.
“Nhưng…” Edgar vừa nói chuyện thì cảm giác được tay Lori để trên đùi mình, liếc nhìn Lori, Edgar cố gắng kiềm chế giận dữ xuống, hạ giọng nói tiếp: “Nhưng ở đâu cũng có cái gọi là điều khiển trong bóng tối, chẳng lẽ cậu đi CLB đêm thì có thể sống dễ chịu? Hơn nữa cậu cũng hơn hai mươi rồi, lẽ nào dự định bắt đầu lại từ đầu?”
“Ít nhất tôi có quyền chọn lựa khách, mọi thứ của GV đều làm cho tôi chán ghét!” Adrian mặt sung huyết đỏ bừng, hắn biết Edgar là vì tốt cho hắn, hơn nữa nói đều rất thực tế, nhưng hắn chính là không muốn nghe: “Tôi không nói với cậu, nói cậu cũng không hiểu!”
Adrian để lại những lời này, cầm quần áo và túi của mình xông ra khỏi phòng.
Lori có chút trợn mắt há mồm nhìn tình cảnh trước mắt, tùy hứng của Adrian quả nhiên danh bất hư truyền, một lời không hợp lại lập tức bỏ đi.
“Anh không đuổi theo anh ấy sao? Sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?” Lori lo lắng hỏi Edgar.
“Không việc gì, cậu ta luôn như vậy, trở về để cho Koiriko dỗ dành một chút là tốt rồi!” Edgar rót một ly rượu, uống tiếp: “Đuổi theo cũng vô dụng, chuyện Adrian đã nhận định thì chín trâu cũng kéo không trở lại.”
“Nhưng, anh với Adrian không giống như vậy, từ từ khuyên nhủ, em cảm thấy sẽ có tác dụng.” Lori cùng Edgar uống một ly, “Nhưng đừng như vừa rồi, cứng đối cứng, không có kết quả.”
“Lori, anh ghen, em quan tâm Adrian như vậy!” Edgar nghe xong lời Lori, bỗng nhiên bắt đầu làm nũng.
“Xin nhờ, người nên ghen là em mới phải?” Lori dùng chiếc đũa gõ Edgar một cái, cười như không cười nói.
“Ách, thật ra con người đều có khuynh hướng đồng tính luyến ái, chỉ là xem có cơ hội biểu hiện ra hay không mà thôi.” Thấy lửa sắp cháy tới người mình, Edgar lập tức nghiêm mặt nói: “Nghề này của chúng ta quá đặc thù rồi, người thẳng sau khi bước vào giới này cũng không dám nói mình tuyệt đối thẳng, dù sao có nhiều thứ nói không rõ tỏ không hiểu.”
“Quay mấy bộ phim, sinh ra chút cảm giác đặc biệt với đồng nghiệp cũng không là chuyện lớn gì” Edgar gối đầu lên đùi Lori, ánh mắt có chút u buồn: “Nhưng phần lớn là ảo giác nhất thời, qua một hồi thì tự nhiên biến mất, Adrian chính là như vậy, cảm giác của cậu ấy với anh tuy nói trên mức bạn bè, nhưng tuyệt đối không đến mức yêu thương, cậu ấy yêu nhất vẫn là bạn gái mình Koiriko.”
“Sao có thể như vậy?” Lori thì thầm, cậu không hiểu, một người sao có thể yêu hai người cùng lúc?
“Chúng ta cũng đã không tính là người bình thường, cho nên không thể dùng lẽ thường để suy luận!” Edgar tự giễu, “Lúc trước khi theo đuổi em anh cũng suy đi nghĩ lại, thiếu chút nữa đã buông tay rồi.”
“Vậy sao?” Lori vẫn không biết có một đoạn này: “Vậy sau đó tại sao lại thay đổi chủ ý rồi?”
“Bởi vì anh cảm thấy khi đó em đã kém đến không thể kém hơn, ước chừng không sợ thêm anh nữa!” Edgar ngẩng đầu nhìn Lori, “Hơn nữa anh cược, khác biệt lớn nhất giữa em và những người khác chính là người khác luôn chịu ảnh hưởng rất lớn từ bên ngoài, mà em sẽ không, em đã cho là tín niệm thì sẽ luôn kiên trì tới cùng, nên anh cảm thấy chúng ta có thể đi đến cuối cùng.”
Lori im lặng, thật ra đôi khi cậu cũng rất không tự tin, trong tưởng tượng bao giờ cũng tốt đẹp, nhưng đối mặt thực tế ngẫm nghĩ một chút, thì thật là một lối ra cũng không nhìn không thấy.
Edgar và Lori đều không nói, chỉ một ly lại một ly mà uống.
Shochu Trung Quốc độ rượu khá cao, mùi rượu cay nồng qua đi sẽ có cảm giác nóng rát từ trên xuống dưới, làm cho người ta cảm thấy toàn thân ấm áp, đáng tiếc độ ấm này không cách nào lan tới trong lòng!
Nhưng Lori rất nhanh thì phát hiện chuyện có điểm không bình thường, lần trước lúc quay phim biểu hiện của Edgar cùng bộ dạng uống rượu của anh hiện tại đều khiến Lori nghĩ tửu lượng của anh rất tốt, dù sao lúc Edgar uống rượu cực kỳ hào sảng, cơ bản đều là cả ly cả ly rót vào miệng, bởi vậy một chai rượu hơn phân nửa đều vào trong bụng anh.
Nhưng khi Edgar chầm chậm gục ở trên mặt bàn, Lori mới hiểu được, tốc độ uống rượu đôi khi trái ngược với tửu lượng.
Đoạt được ly rượu trong tay Edgar, vỗ vỗ mặt anh, Lori hơi tuyệt vọng phát hiện Edgar đã không phản ứng gì nữa, hiện tại may mắn duy nhất là rượu phẩm của Edgar còn rất tốt, say rồi thì ngủ, không khóc cũng không náo.
Nhờ một người phục vụ cùng cậu đỡ Edgar ra taxi, Lori cười khổ, làm cả buổi bữa cơm này hai người thì treo danh nghĩa mời khách, kết quả lại là tiền mình xuất?
Đến dưới nhà trả tiền xe, Lori một mình đỡ Edgar, Edgar vốn là người cao lớn vạm vỡ, hiện tại lại hoàn toàn không dùng lực, khiến Lori cảm thấy thật sự rất vất vả.
“Edgar uống say rồi?” Ai ngờ lại vô tình gặp được Brant ở dưới lầu, y đang ngậm một điếu thuốc, có chút kinh ngạc nhìn Lori và Edgar.
“Đúng vậy a, có phiền giúp tôi một tay không?” Lori cảm thấy đây quả thực là ý trời, nếu không mình thật không biết làm thế nào dìu Edgar lên phòng.
Brant cười cười, không trả lời, trực tiếp khoác cánh tay kia của Edgar lên vai mình, gánh một nửa trọng lượng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT