Ai ngờ Trần Trăn lại đem hắn mang về văn phòng ở tầng 9.
Ban đầu hắn muốn lâm trận bỏ chạy, nhưng do ngại có nhiều người ở đây, nên hắn sợ bị mất mặt.
Trở lại văn phòng mà hắn đã làm việc gần một tháng, tâm tình An Dật rất phức tạp.
Trần Trăn nhìn hắn, hỏi: “Tại sao lại trốn tôi?”
An Dật liếc mắt tới nơi khác, không trả lời.
Trần Trăn rất có kiên nhẫn tiếp tục hỏi: “Cậu cho rằng chỉ cần trốn tránh là xong?”
An Dật cuối cùng nhịn không nổi mở miệng: “Tôi không có trốn tránh!”
Trần Trăn nhếch nhếch chân mày: “Vậy còn việc cậu tắt điện thoại, chạy ra khỏi nhà tôi?”
An Dật: “Tôi về nhà không được sao!”
“Như vậy thì.” Trần Trăn đi tới bên cạnh hắn, ngữ khí dị thường ôn nhu, “Bây giờ cậu nghĩ sao về chuyện này?”
An Dật lập tức nhảy lùi lại một bước: “Nghĩ nghĩ cái gì?”
“Chính là việc tôi sẽ chịu trách nhiệm với cậu, quen tôi nhé?” Trần Trăn lại tới gần.
An Dật tiếp tục lui về phía sau: “Quen em gái anh, tôi đã nói tôi không muốn làm cơ!”
“Cậu đã là người của tôi, tôi phải chịu trách nhiệm.” Trần Trăn khẽ nói.
“Không cần anh chịu trách nhiệm!” An Dật không cảm kích.
Trần Trăn không lùi bước chút nào: “Nhưng tôi sẽ chịu trách nhiệm.”
An Dật: “Tôi nói không cần!”
“Xem ra không thể nói chuyện với cậu được rồi.” Trần Trăn thở dài.
“Vốn dĩ không có chuyện gì hay để nói!” An Dật tức giận hừ nói.
Tiếp theo, Trần Trăn rất không khách khí bức An Dật lui tới cạnh cửa, sau đó chống hai tay hai bên, hoàn toàn kiềm hãm An Dật trong lòng mình.
“Anh, anh, anh muốn làm gì? !” An Dật nhìn chằm chằm vào mắt Trần Trăn, có hơi bất an.
“Không làm gì hết, chẳng qua tôi cảm thấy hành động so với nói chuyện trực tiếp hơn mà thôi.” Trần Trăn rất có tính cám dỗ nói xong câu đó, lập tức cố định cơ thể An Dật, rồi bắt đầu hôn.
“! ! !” Khoang miệng bị xâm lược, An Dật trợn mắt lộ vẻ không thể tin nổi.
Đó là một nụ hôn tràn đầy tính cướp bóc.
An Dật liều mạng muốn giãy dụa, nhưng karate của Trần Trăn đã được y luyện tới nơi tới chốn, An Dật bị y áp chế thì đừng mong có cơ hội thoát ra.
Trần Trăn một chút cũng không dịu dàng, đầu lưỡi y mạnh mẽ chiếm đoạt An Dật. Khiến An Dật không còn đường nào để cự tuyệt.
Nụ hôn kịch liệt này hoàn toàn khác với những cái hôn môi nhẹ nhàng uyển chuyển giữa hắn và nữ sinh, hắn bị Trần Trăn hôn đến mức hai chân muốn nhũn ra.
Trần Trăn nhận ra tình trạng đó của hắn, sau đó liền dùng đùi phải cường hành chen vào giữa hai chân hắn.
An Dật phát hiện nơi mẫn cảm của mình cư nhiên bị Trần Trăn dùng đùi phải đẩy lên, trong lúc sợ hãi nhất thời hoàn toàn không biết nên phản ứng như thế nào.
Càng hôn sâu, cổ họng An Dật càng phát ra tiếng rên rỉ, vì nuốt vội mà hầu kết không ngừng phập phồng lên xuống.
Tay Trần Trăn vẫn nắm chặt cằm An Dật, hô hấp hai người trộn lẫn vào nhau, cơ hồ khít chặt không còn kẽ hở.
Trong quá trình này, Trần Trăn thừa dịp lúc An Dật không chú ý tập trung, tay còn lại bắt đầu vuốt ve cơ thể An Dật, cho dù cách một lớp quần áo, y chỉ yêu thương vuốt ve cũng đủ khiến An Dật phá lệ giục tình, cả người mẫn cảm giống như có luồng điện chạy qua từng hồi.
An Dật đã sắp chịu không nổi nụ hôn nồng nhiệt kiểu Pháp này nữa rồi.
Trời ạ, quá điên cuồng.
Trần Trăn một mặt hôn hắn, một mặt di chuyển tay xuống phía dưới, cách lớp quần jean, cao thấp vuốt ve chân hắn, hoặc nhẹ hoặc nặng.
Điểm mẫn cảm của An Dật đã sớm bị y tìm hết.
Khi hắn ý loạn tình mê rên rỉ thành tiếng, Trần Trăn khẽ mỉm cười.
Cơ thể cậu trai này quả đúng là thành thật.
Lúc An Dật nhận ra mình có gì đó bất thường, thì quần áo nửa người trên của hắn đã bị cởi sạch sẽ.
Ngay tức thì, hắn giống như là vừa bị tạt một chậu nước lạnh, lạnh từ chân lạnh lên trên đầu.
Rốt cuộc vì cái gì mà hắn lại dễ dàng bị Trần Trăn nắm mũi dắt đi như vậy? !
Dưới cơn nóng giận, hắn há miệng ra, hung hăng cạp mạnh lên cánh tay Trần Trăn.
Trần Trăn bị hắn đánh lén, sửng sốt rụt tay về.
An Dật cắn rất mạnh, trên tay Trần Trăn cũng đã xuất hiện vết máu.
Bất quá Trần Trăn dường như không sao hết, y nhếch mày nhìn An Dật, “Cậu là chó à?”
An Dật nổi giận đùng đùng mặc lại quần áo: “Rốt cuộc anh muốn thế nào?”
Trần Trăn cười cười: “Đã rõ ràng như vậy rồi mà cậu vẫn còn không hiểu?”
An Dật lắc đầu đầy cảnh giác.
Trần Trăn không sợ bị hắn cắn lần nữa, đi tới gần: “Tôi đang theo đuổi cậu nha.”
An Dật đã không thể lui được nữa, đành phải trơ mắt nhìn khuôn mặt Trần Trăn phóng đại trước mắt hắn, gần trong gang tấc.
Hắn tức giận nhả ra một câu: “Tôi từ chối sự theo đuổi của anh.”
Trần Trăn không giận mà cười: “Tốt, rất tốt, tôi còn nghĩ là cậu sẽ đồng ý.”
An Dật nghiến răng nghiến lợi: “Tôi mà đồng ý tôi sẽ theo họ anh!”
Trần Trăn: “Nếu cậu đồng ý thì nhất định phải theo họ tôi đó.”
An Dật : “. . . . . .”
Sau đó Trần Trăn buông hắn ra, khôi phục lại bội dáng thường ngày. Giống như vừa rồi không có chuyện gì xảy ra.
Y đi tới trước bàn làm việc của mình, cầm một tờ văn kiện đưa cho An Dật.
An Dật không nhận nó, mà hắn dùng vẻ mặt đầy khó hiểu nhìn y.
“Thư thông báo thăng chức.” Trần Trăn lời ít mà ý nhiều.
“! ! !” An Dật vẻ mặt kinh ngạc.
“Tôi đáp ứng cậu, chỉ cần biểu hiện của cậu làm tôi vừa lòng, tôi nhất định sẽ thăng chức tăng lương cho cậu.”
Sau khi Trần Trăn nói xong, An Dật mới cầm lấy văn kiện trong tay y.
Đây thật sự là thư nhậm chức.
“Tổ trưởng tổ nghiên cứu sáng tạo?” An Dật nghi hoặc, “Đây là cái gì?”
Trần Trăn ngồi xuống, cầm lấy tách uống một ngụm trà, rồi mới chậm rãi nói: “Đây là nhóm nhỏ mới thành lập vừa được công ty phê duyệt thông qua, có thể nói đây là nhóm nhỏ của bộ kế hoạch. Trực tiếp chịu sự quản lý dưới quyền tôi.”
“. . . . . .” An Dật nhìn thư nhậm chức trong tay, trong đầu đấu tranh tư tưởng.
Đây là cơ hội mà hắn tha thiết ước mơ, nhưng mà người bố thí cơ hội này cho hắn lại là Trần Trăn mà hắn chán ghét tột cùng.
Nếu không phải trực tiếp chịu sự quản lý của Trần Trăn, có lẽ hắn sẽ vô cùng sảng khoái mà nhận nó.
Nhưng sự thật lại không phải như vậy, nếu như hắn đáp ứng rồi, vậy có nghĩa là sau này cấp trên mà hắn phải đối mặt trong cuộc họp sẽ không phải là cá Pecca nữa, mà là Trần giám đốc.
“Cậu không còn nhiều thời gian để suy nghĩ nữa đâu, trước khi tan tầm ngày hôm nay, nếu cậu không đồng ý, thì vào ngày mai vị trí này sẽ là của người khác.” Trần Trăn hoàn toàn không nể mặt.
An Dật vẫn như cũ xoắn xuýt nhìn bức thư nhậm chức.
Dưới nhiều lần so sánh giữa lợi và hại, An Dật quyết định đại trượng phu co được duỗi được, chờ sau này phát đạt, có thù báo thù có oán báo oán, ai cũng ngăn không được!
“Được! Tôi nhận!” An Dật cắn răng một cái liền gật đầu đồng ý.
Trần Trăn cười cười: “Tôi thật sự không nhìn nhầm người, coi như cậu thông minh.”
An Dật lẩm bẩm. Đừng tưởng tôi sẽ đơn giản tha thứ cho anh như vậy!
Sau khi ra khỏi phòng làm việc của Trần Trăn, An Dật liền vui vẻ đi xuống tầng 3.
Mới vừa đi vào đã nhìn thấy Hạ Vũ tiến tới trước, sau đó kéo hắn tới ban công.
Vẻ mặt Hạ Vũ lo lắng: “Hai người nói ra sao rồi?”
An Dật phe phẩy văn kiện trong tay: “Đây là kết quả.”
Hạ Vũ giật lấy văn kiện trong tay hắn, đọc thật kỹ.
Sau khi đọc xong, chỉ thấy gã trưng ra vẻ mặt không dám tin: “Anh ta không trách móc cậu, mà lại còn thăng chức tăng lương cho cậu?”
An Dật hừ lạnh một tiếng.
Hạ Vũ lộ ra vẻ mặt ghen tị oán hận ngửa mặt lên trời than thở: “Em gái cậu chứ! Sao tôi lại không gặp được quý nhân như vậy ah!”
An Dật bực mình trợn mắt: “Quý nhân em gái cậu! Đây là những gì tôi xứng đáng được hưởng!”
Hạ Vũ chua chua nói: “Nhìn anh ta cưng chiều cậu kìa. Nhóm đặc biệt này vừa mới được thành lập, nếu giám đốc Trần không cố gắng tranh thủ thời gian, vị trí này làm gì tới phiên cậu.”
An Dật: “Cậu đừng nâng cao chí khí của người khác rồi tự diệt uy phong của chính mình!”
Hạ Vũ: “Là thật đó, tin tức nội bộ của Blue Island truyền đi rất nhanh.”
An Dật: “. . . . . . Vậy cậu nói nhỏ giọng một chút.”
Hạ Vũ: “. . . . . .”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT