An Dật vỗ vỗ vai Hạ Vũ, thành khẩn nói: “A Vũ, thật sự. Cho dù cậu có là đồng chí, tôi cũng sẽ không kì thị. Hơn nữa tôi cũng sẽ không can thiệp vào tình cảm riêng tư của cậu, nhưng mà, tôi phải nhắc nhở cậu một câu. Trần giám đốc của chúng ta tuyệt đối không phải cái thứ nào đó cậu có thể nuốt trôi.”
An Dật lập tức chột dạ kêu: “Không có chẳng lẽ! Tôi với hắn một chút quan hệ cũng không có!”
Hạ Vũ: “. . . . . . Nè, cậu chột dạ.”
An Dật: “Cậu hoa mắt.”
Hạ Vũ: “. . . . . . Cậu đừng để lộ bản thân mình dễ dàng như vậy được không?”
An Dật: “A?”
Hạ Vũ: “Vẻ mặt mất tự nhiên kia của cậu đã hoàn toàn phơi bày tâm tư của cậu rồi. Mau mau nói thật, cậu có đi câu dẫn Trần giám đốc hay không?”
An Dật trợn mắt, rất muốn một đạp giẫm chết gã: “Tôi câu dẫn ông nội cậu!”
Hạ Vũ không để ý tới hắn, bản thân tự nói tự trả lời: “An Tiểu Miêu nhà ta quả nhiên là cong, không uổng phí công sức tôi vất vả đào tạo nha ~”
An Dật: “Ê! Cậu đủ chưa!”
Tâm tình An Dật hiển nhiên không được tốt, từ hành động uống rượu không ngừng của hắn Hạ Vũ cũng có thể đoán ra.
Bởi vì thằng nhóc này chỉ cần tâm tình khó chịu, sẽ bạt mạng mà uống rượu.
Ai kêu hắn là người tôn thờ câu “Nhất túy giải thiên sầu” làm gì.
Hạ Vũ hết cách, đành phải quay sang chọc ghẹo bartender Tiểu Tông: “Sư phụ cậu đâu?”
“A, anh Phong có cuộc hẹn, đi cùng bạn vào trong rồi.” Tiểu Tông trả lời.
“Sao cậu không đi quyến rũ sư phụ của cậu đi? Anh ta vừa đẹp trai, lại rất có tiền!” Hạ Vũ cố ý trêu chọc cậu.
“Ảnh có đối tượng rồi.” Tiểu Tông bĩu môi.
Hạ Vũ cười cười: “Thế giới này không có góc tường nào cạy không ra ~”
Tiểu Tông nhún nhún vai: “Góc tường của anh Phong rất khó cạy, ảnh rất yêu đối tượng của ảnh.”
“Thật tiếc ~” Hạ Vũ vẻ mặt tiếc hận.
Đột nhiên, có một thanh niên tiến đến gần An Dật, kết quả bị An Dật hắt một ly rượu vào mặt.
“Mẹ nó không hiểu tiếng người à? ! Kêu cậu cút đừng làm phiền lão tử, bộ nghe không hiểu hay sao? !” An Dật giống như ăn trúng thuốc nổ.
Thanh niên kia không thèm để ý chút nào, trái lại càng đánh càng hăng: “Tôi thích cá tính của anh như thế, đủ bạo.”
An Dật thấy người này nhất định là bị bệnh thần kinh: “Bạo em gái cậu!”
Hạ Vũ vội vàng tham gia, gã lạnh lùng nói với thanh niên kia: “Cậu tìm bạn trai tôi có chuyện gì à?”
Ở G bar mà ra tay với đối tượng của người khác, là một chuyện khiến cho nhiều người căm phẫn.
Thanh niên kia không ngờ là An Dật đã có bạn, vẻ mặt thất vọng.
“A Vũ, tôi muốn về nhà!” An Dật đặt mạnh ly rượu xuống bàn, đột ngột đứng dậy.
Bởi vì rượu chậm phát tác, nên An Dật không đứng vững, mắt thấy sẽ ngã vào trong lòng Hạ Vũ.
Bất chợt có một người dùng tốc độ cực kỳ nhanh vọt lên trước đỡ lấy An Dật.
An Dật ngẩng đầu lên nhìn, không nghĩ tới lại là Trần Trăn.
“Giám đốc, sao anh lại ở đây? Ực. . . . . . ! !” An Dật nằm trong lòng ngực Trần Trăn, không chờ Trần Trăn trả lời, vội vàng đẩy y ra, “Tôi muốn ói. . . . . .”
Trần Trăn không nói hai lời ngay lập tức đưa hắn tới toilet.
Hạ Vũ không ngờ lại gặp phải Trần Trăn trong này, bỗng chốc ngây ngẩn cả người không kịp phản ứng.
Cho đến khi Trần Trăn ôm An Dật đi khỏi tầm mắt, Hạ Vũ mới phản ứng lại, lẩm bẩm: “Anh ta sao lại ở đây?”
Cũng may là Tiểu Tông đã giải thích nghi hoặc giùm gã: “Anh ta ấy à, là bạn tốt của anh Phong, đã tới đây từ sớm.”
Hạ Vũ: “. . . . . .”
Đi vào toilet, An Dật tức khắc nhoài về phía bồn rửa tay mà nôn ọe.
Trần Trăn nhìn bộ dạng nhếch nhác của hắn, không ngừng lắc đầu: “Uống nhiều như vậy làm gì?”
An Dật nôn tới mức đầu có chút choáng váng, chỉ cảm thấy bụng lộn xộn khó chịu: “Tâm tình không tốt, nên muốn uống rượu. . . . . .”
Không ngờ An Dật lại thành thật trả lời câu hỏi của mình như thế, Trần Trăn nhất thời thích thú: “Sao tâm tình lại không tốt?”
An Dật tiếp tục nôn ọe vài lần: “Những người xung quanh ai ai cũng muốn làm cơ, tâm tình không tốt. . . . . .”
Ấm áp trong mắt Trần Trăn trong nháy mắt trở nên rét lạnh: “Sao, cậu kỳ thị?”
An Dật ngây ngô lắc đầu: “Sao lại kỳ thị. . . . . . Bạn tốt.. . . . . Anh em tốt. . . . . . Tất cả đều là. . . . . . Oa hu hu. . . . . .”
Không ngờ tới cậu nhóc này say rượu lại bắt đầu khóc lóc.
Trần Trăn nhìn trần nhà thở dài, đang tự hỏi có nên nhắm mắt làm ngơ đứa trẻ lớn tướng này hay không.
Sau khi suy nghĩ một hồi, Trần Trăn cảm thấy bản thân mình vẫn không thể không quan tâm cậu nhóc có đôi khi xấu xa nhưng cũng có đôi lúc rất ngoan ngoãn này.
Y vỗ nhẹ lưng An Dật, hiếm khi dịu dàng an ủi: “Được rồi, đừng khóc. Giống y như con nít.”
An Dật mắt đỏ hồng trừng y: “Tôi không có khóc!”
Trần Trăn nhìn vẻ mặt của hắn, có cảm giác buồn cười, lúc cậu nhóc này cậy mạnh thật đúng là đáng yêu: “Cậu khẳng định cậu không khóc?”
An Dật: “khẳng định!”
Trần Trăn: “Cậu thật sự khẳng định cậu không có khóc?”
An Dật: “Tôi nói tôi khẳng định!”
Trần Trăn: “Cậu thật sự khẳng định cậu là kẻ ngốc không khóc?”
An Dật: “Kháo! Tôi không phải đã nói tôi khẳng định rồi hay sao? !”
Trần Trăn: “Không ngờ cậu lại thật sự thừa nhận bản thân mình ngu ngốc, xem ra cậu cũng tự mình biết mình nha?”
An Dật giận dữ: “Trần Trăn! Tôi chính là Hoắc Nguyên Giáp!”
Trần Trăn cong tay búng lên trán hắn một cái: “Hoắc em gái cậu.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT