Sáng, An Dật bị tiếng chuông báo thức do mình cài đặt làm giật mình tỉnh giấc.
Hắn nấn ná trên giường một chút mới chịu ngồi dậy, sau đó phần lưng bất chợt nhói đau.
“Kháo, lưng mình!” Trong lúc đang đau đớn nhăn mặt, hắn mới nhớ tới hôm nay là cuối tuần.
Một giây sau đó, hắn lại quay về giường lần nữa, tiếp tục vùi đầu ngủ.
Bất luận là chuyện gì cũng không quan trọng bằng giấc ngủ của hắn!
Ngủ hồi lâu, di động của hắn bắt đầu hát vang ca khúc “Hồ lô hóa” kinh điển.
Mơ màng cầm lấy điện thoại để ở tủ đầu giường, hắn ngay cả mắt cũng chưa mở đã ấn phím nghe: “Alô?”
Giọng điệu mệt mỏi của hắn kia không hề nghi ngờ chính là biểu hiện của việc còn chưa tỉnh ngủ, vì vậy đối phương tỏ ra khá câu nệ: “Tiểu Dật. . . . . . Còn chưa tỉnh ngủ sao?”
Nghe xưng hô như thế, An Dật ngay lập tức tỉnh táo.
“Chính Dương, sao anh lại gọi cho em?” Lưu Chính Dương là trợ lý bên cạnh An Hành Diễn – ba cậu.
“BOSS nói tôi nhắc cậu, đừng quên tiệc gia đình.”
“An Dật không suy nghĩ từ chối ngay lập tức: “Em không đi, ông ta còn coi em là người của An gia hay sao?”
Lưu Chính Dương vội vàng nói đỡ giúp ông chủ nhà mình: “Tiểu Dật cậu đừng như thế, BOSS vẫn rất yêu thương cậu mà. Ông ấy luôn lo lắng cậu ở bên ngoài chịu khổ, lúc nào cũng gửi tiền vào tài khoản của cậu.”
“Tôi không cần.” An Dật khinh thường nói, “Đừng tưởng chuyện gì cũng có thể dùng tiền để giải quyết.”
“Nhưng ông An rất nhớ tới cậu, tối nay cậu về đi.”
“. . . . . .” Nhắc tới ông nội mình, An Dật liền mềm lòng.
Người mà hắn yêu quý nhất chính là ông nội, bởi vì hầu như khoảng thời gian thơ ấu của hắn luôn gắn liền với ông nội mình.
Nhớ đến ông nội, hắn nhớ đến ông lúc nào cũng mang vẻ mặt hiền từ cười với hắn, khích lệ hắn: “An Dật, con là niềm kiêu hãnh của ta.” An Dật hạnh phúc đến muốn khóc.
Ông nội là người làm tuổi thơ tràn ngập màu xám kia của hắn có một chút sắc màu, là ông cứu vãn suy nghĩ về con người và về thế giới này của An Dật.
Trước kia An Dật rất chăm chỉ học hành, dốc sức muốn giành lấy hạng nhất, chính là vì hắn muốn ông nội mình vui vẻ.
“Được rồi, em sẽ đi.” An Dật thở dài.
“Ừm.” Lưu Chính Dương vì An Dật nghĩ thông suốt mà cảm thấy yên tâm.
Sau khi ngắt điện thoại, An Dật lại quay về giường tiếp tục ngủ bù.
Khó khăn lắm mới khiến vành mắt đen thui nhạt đi một ít, đến lúc tỉnh ngủ thì đã hơn ba giờ chiều.
Sau khi ngủ dậy An Dật cuối cùng cũng chính thức sống lại, lại trở thành lưu manh con thường ngày.
Đương nhiên, không thể không nói hình tượng của hắn quả thực đã thay đổi trăm bề.
Hắn có thể có hình tượng trong sáng thanh thuần, cũng có thể có hình tượng phi trào lưu, đương nhiên cũng có thể có hình tượng mang phong độ rất đàn ông.
Sau khi tắm một trận thoải mái bằng nước ấm, hắn thay một bộ quần áo rất có phong độ, thoáng cái đã trở thành một người sáng chói giống siêu sao.
Đến gara, ngay cả chiếc xe ngày thường không nỡ đi cũng đem ra dùng.
Không phải An Dật keo kiệt, chẳng qua nếu hắn lái xe từ nơi này đến công ty, như vậy hắn nhất định sẽ đi trễ.
Bởi vì trên đường đi phải qua n cái đèn xanh đèn đỏ, lái xe còn chậm hơn so với tàu điện ngầm. Vì vậy hắn thà chen chúc trong tàu điện ngầm mỗi ngày, chứ không hi vọng ngày nào lái xe cũng đi trễ.
Tới khu nhà cao cấp của An gia, nhìn mặt một đám họ hàng thân thích giả dối, An Dật tỏ ra thiếu kiên nhẫn.
Đối với người của An gia, trên mặt hắn lúc nào cũng mang dáng vẻ lạnh lùng.
Hắn đi vào phòng ông nội, thấy ông đang nhàn nhã đọc sách.
“Ông nội.” Chỉ có nơi đây, An Dật mới có thể mỉm cười, “Tiểu Dật đến thăm ông.”
Ông An mang kính lão ngẩng đầu nhìn An Dật, lập tức nheo mắt cười: “Tiểu Dật nhà ta đã trở về.”
An Dật đi tới: “Vâng, là nhớ ông.”
Ông An hiền từ nắm tay An Dật: “Con nha, ở bên ngoài cực khổ lắm đúng không? Gầy đi rồi này.”
An Dật lắc đầu: “Dạ không có, con ở ngoài sống rất thoải mái dễ chịu.”
Đứa cháu này là do mình một tay nuôi lớn, nó có bản lĩnh gì mình sao lại khôg biết được chứ.
“Tiểu Dật, con còn thiếu kinh nghiệm, dễ tin người. Ở ngoài nên cẩn thận một chút, dù sao ba của con. . . . . . Tiếng tăm quá lớn, khó tránh khỏi những người kia có mưu đồ quấy rối muốn đến gần con.”
Ông An nghiêm túc nói với An Dật.
An Dật biết ông nội luôn quan tâm tới hắn, cho nên dù ông có huyên thuyên bao nhiêu lần đi nữa, hắn đều chăm chú lắng nghe.
“Nếu thật sự cảm thấy quá vất vả, vậy thì quay về đây, An Vũ và An Thiến không hiểu chuyện, không có ai nói chuyện với ông già này hết.”
Vẻ mặt ông nội miễn cưỡng cười khiến An Dật xúc động, ông nội hắn thật ra còn sợ cô đơn hơn hắn.
“Ông nội, con sẽ thường xuyên về chơi với người.” An Dật khe khẽ nói.
Giúp ông nội đẩy xe lăn, An Dật đi cùng ông nội hắn đến nơi tổ chức tiệc sau vườn hoa.
Ba An Dật là con trai duy nhất của ông An, ngoài ra toàn bộ đều là con gái.
Bởi vậy bữa tiệc lần này phần lớn người tham gia đều là thành viên trong nhà cô hắn.
Vì công ty ba hắn có cuộc họp, nên mới không về nhà.
Sau khi qua loa chào hỏi nhũng người có vai vế trên mình, An Dật ngồi một mình ở góc vắng vẻ nhìn bọn họ.
Hắn luôn cảm thấy mình không thích hợp đứng chung với những người này.
Có đứa cháu nhỏ chỉ mới bảy tuổi là con của cô ba hắn đang cầm hộp sữa nhập khẩu từ nước ngoài, vừa uống vừa đi lại đây hỏi: “Anh Dật, sao anh không tìm cái gì đó để ăn?”
An Dật lắc đầu cười, sau đó trêu chọc cậu: “Em đang uống gì thế?”
Cậu nhóc trả lời: “Sữa.”
An Dật: “Sao em lại uống sữa?”
Cậu nhóc: “Mẹ nói uống sữa sau này lớn lên sẽ cao ráo.”
An Dật: “Em nhìn anh xem, có cao không?”
Cậu nhóc nhìn nhìn, sau đó gật gật đầu: “Anh Dật uống sữa gì dạ?”
An Dật nói: “Anh không uống sữa, anh ăn bột sữa.”
Cậu nhóc hỏi tới: “Thật hở?”
An Dật gật đầu: “Ừ, ăn bột sữa mới có có thể cao lớn.”
Cậu nhóc vui vẻ nhảy cẫng lên, cười nói: “Vậy em cũng kêu mẹ cho em ăn bột sữa!”
An Dật gật gật đầu: “Ừ, anh tiến cử hãng sữa Tam Lộc nha ~”
Nhìn đứa em họ nhỏ nhắn của mình hoạt bát chạy nhảy, nụ cười trên mặt An Dật nháy mắt tan biến.
Không bao lâu sau, An Hành Phượng cô ba hắn dắt tay con trai mình đi tới trước mặt An Dật, rất không khách khí chửi rủa: “Cậu làm anh kiểu gì thế hả? ! Có người anh nào dạy hư em trai mình như cậu hay không? !”
An Dật chưa bao giờ bận tâm những người mà hắn gọi là bậc cô bác này nói gì.
Nếu không phải do những người cô này cản trở, ba mẹ hắn đã không bước chân lên con đường ly hôn.
An Hành Phượng mắng một hồi, thấy An Dật vẫn một mực yên lặng không lên tiếng, bà cũng không còn tâm trạng để mắng tiếp.
Cuối cùng lúc bà dắt tay con trai mình bỏ đi, còn nói với nó thế này: “Sau này đừng có lại gần hắn, hắn là đứa con không có mẹ dạy.”
An Dật nghe cô hắn nói, cười nhạt trong lòng.
Sau này mấy người muốn coi thường tôi cũng không dám.
An Dật không ở lâu thêm nữa, lái xe quay về khu nhà trọ của mình trước.
Ngẫm lại, may là mẹ kế hắn đã mang theo An Vũ và An Thiến đi du lịch, bằng không tràng diện này còn xấu hổ hơn nữa.
Ai kêu hắn là kẻ dư thừa làm gì.
Trở lại nhà trọ, Tiểu Hắc cùng với Plumeria vô cùng niềm nở chào đón hắn.
Thở dài, ở biệt thự An gia chỉ mấy tiếng, nhưng hắn lại có cảm giác giống như đã ở đó vài năm, bị bầu không khí nơi đó ép tới mức thở không nổi.
“Tiểu Hắc ~ Plumeria ~ tao có tụi mày là đủ rồi ~” An Dật một tay ôm Tiểu Hắc một tay ôm Plumeria, thật đúng là trái ôm phải ấp.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT