CHƯƠNG 6

Bạch Y Y lại định ngày ước hẹn cùng Tiêu đại nhân sao?

Tiêu Vị Ương nhìn mảnh thiếp nhắn nằm im trên thư trác.

Ngày ấy, lúc Bạch Vương điện hạ lạnh lùng ném quan ấn trên người hắn, Tiêu Vị Ương còn cảm giác được Bạch Vương Bạch Nhược Thủy thật sự chán ghét mình.

Vì cái gì?

Xét từ đầu, lúc Bạch Nhược Thủy gọi hắn “Vị Ương”, bản thân chỉ cảm thấy, chính mình với Bạch Vương, có thể coi như một món đồ chơi mới lạ.

Bạch Vương nhận được muôn vàn ân sủng của bề trên, ở trong cung hoành hành ngang ngược, không kẻ nào dám ngăn cản. Y muốn gì thì làm nấy, lúc cao hứng liền đem các quan viên trong triều ra chơi đùa, này cũng chẳng phải chuyện không có khả năng. Nói gì với thủ đoạn dùng sắc đẹp của Bạch Vương, nếu thật sự muốn trêu đùa ai đó, kia không phải thật dễ dàng sao?

Mà ngay từ lúc bắt đầu, Tiêu Vị Ương chính là nghĩ như vậy.

Nhưng thời điểm trông thấy Bạch Y Y, Tiêu Vị Ương lại ẩn ẩn cảm thấy suy đoán của bản thân hình như không đúng cho lắm.

Sai lầm mất rồi.

Nếu chỉ đơn giản là trêu chọc, Bạch Vương cần gì phải không tiếc uy nghiêm đóng giả nữ tử để dụ dỗ hắn?

Tiêu Vị Ương cho rằng, vô luận trong lòng Bạch Vương suy tính kế hoạch gì, hắn đều không muốn can dự, chính mình đối với loại xiếc này không chút hứng thú. Tiêu Vị Ương người tính cách cùng hành xử, luôn tâm niệm phải lấy chân thành mà đối đãi nhau, nếu có ý kiến gì, cứ việc mặt đối mặt nói thẳng ra, đâu cần dùng đến loại mưu kế đùa giỡn thế này?

Người khác muốn chơi, thời điểm hắn cao hứng, liền phụng bồi một chút, đổi lại đang khi bộn bề, thật sự cảm thấy vô cùng không thú vị.

Cho nên, hắn vẫn luôn luôn như thế.

Mà ngay cả Hoàng thượng đôi khi tâm huyết dâng trào, cho người gọi hắn đến vườn thượng uyển ngâm thơ đối chữ. Tuy rằng bản thân từ chối không được, nhưng hắn cũng bày tỏ thái độ không mấy hòa nhã. Sự vụ Hộ bộ bận rộn như thế, Đương kim Hoàng thượng còn lôi kéo Hộ bộ Thượng thư như hắn ngâm thơ đối chữ sao? Muốn có người bồi, trong cung hẳn còn nhiều người muốn mà.

Vì thế, hắn cũng quen thói đối đãi với Bạch Vương như vậy.

Nhưng lần đó bắt gặp Bạch Vương đột nhiên mặt biến sắc, Tiêu Vị Ương lại cảm thấy có chút giật mình.

Tâm tư vốn nghĩ rằng lần này Bạch Vương điện hạ sẽ thật sự trở mặt, cư nhiên hiện tại người này lại cho người đưa thiếp tới , hệt như một thiếu nữ bình thường hoài xuân, ôn nhu mà khéo léo hẹn hắn gặp mặt?

Tiêu Vị Ương vừa dùng xong cơm chiều, hiếm khi ngây ngốc ngồi trước thư trác.

Hắn hiện đang nhớ tới người nữ tử kia.

Người nọ có chút tương tự như loại nữ nhân mà hắn tha thiết mong mỏi. Bề ngoài cao nhã, động lòng người, khí chất bất phàm, nội tâm tựa lửa nóng, vừa hoạt bát lại mạnh dạn.

Tiêu Vị Ương cảm thấy nữ nhân như vậy, liền có không biết bao nhiêu đáng yêu.

Nhưng mà nàng cũng chính là Bạch Vương.

Vừa nhớ tới cái vị Bạch Vương Bạch Nhược Thủy hỉ nộ vô thường, hắn lại cảm thấy đau cả đầu. Nếu như thực sự trên đời có một như nhân, tính tình hệt như Bạch Nhược Thủy, hắn thật xin miễn cho kẻ kém cỏi không thể phụng bồi.

Giờ Tuất… Gặp lại?

Tiêu Vị Ương liếc mắt nhìn tấm thiếp hoa tiên nằm trên thư trác, không khỏi lắc đầu cười khổ.

Giờ Tuất…

Bạch Vương điện hạ quả nhiên hồ đồ, một vị tiểu thư khuê các sẽ hẹn người ta vào giờ này sao?

Trừ phi thật là trốn đi…

Trốn đi… Nghĩ đến hai chữ này, Tiêu Vị Ương không khỏi cười ha ha thành tiếng.

Trăng lên đến đầu cành, người hẹn sau hoàng hôn.

Bạch Vương điện hạ hiển nhiên sao biết được nữ tử bình thường sẽ định ngày hẹn với người trong lòng thế nào, cũng chẳng rõ nên chọn giờ nào cho thỏa đáng. Mà lúc y hỏi đám cung nhân, chính là mấy nữ nhân trong cung, ai nấy đều chỉ biết chọn thời điểm bản thân thấy thích hợp ra ngoài, giờ Tuất, vừa vặn là lúc mọi người đang nghỉ ngơi.

Ở trên lầu Hoa Cư Lâu hết đợi rồi chờ, thấy người còn chưa tới, Bạch Nhược Thủy không khỏi nóng nảy, Tiêu Vị Ương kia coi mình là nhân vật gì vậy?

Chẳng lẽ lại lỡ hẹn?

Bạch Nhược Thủy cũng không nhớ ra tự mình đánh mất hình tượng bản thân. Rõ ràng chính y đến sớm một canh giờ, bất quá mới đợi một chút thôi, đã không kiềm chế được rồi.

Vài thị vệ thân cận tiến lên khuyên nhủ, “Điện hạ, hiện tại, ngài ra ngoài một mình, thật sự không an toàn cho lắm.”

“Để chúng tôi theo ngài đi.”

“Tránh ra! Đều cút cho ta!” Bạch Nhược Thủy buồn bực “Phanh ——” một tiếng đem cánh cửa đẩy ra.

Hoa Cư Lâu vào giờ Tuất có chút yên tĩnh, gặp Bạch Vương phát uy như vậy, tiểu nhị của *** có chút kinh hách, “Khách, khách khách khách khách quan ——”

Bạch Nhược Thủy lạnh lùng bày ra bộ dạng không đoái hoài, tiểu nhị kia lập tức bị ánh mắt lạnh thấu xương như muốn đông cứng tất cả thành băng.

Mọi người trong đại đường lầu một tức khách im bặt.

Gần như tất cả mọi người đều ngoái nhìn mỹ nhân khóe mắt phủ sương, đuôi lông mày tản ra băng giá đang vô cùng tức giận kia.

Người vốn đang ngồi uống rượu, sững sờ cầm chén không nhúc nhích kẻ vốn định gắp thức ăn bỏ vào miệng, đồ ăn kênh một tiếng rơi ngược trở lại đĩa. Này mới chỉ là vài thành phần quang minh chính đại, thời điểm thân ảnh Bạch Nhược Thủy rời đi, còn có không ít người lén lút nhìn trộm hiện tại mới dám ngẩng đầu lên.

Nhưng mà, hiển nhiên, Bạch Vương điện hạ không đem mấy thứ này để vào mắt.

Không thể đổ cho nơi này là chốn dung tục, ngay cả ở trong cung, chỉ cần Bạch Vương y vừa lộ diện, tam cung lục phi cũng không khỏi thất lễ với y. Cũng vì vậy, Bạch Nhược Thủy cũng không để ý thấy, thời điểm y rời khỏi tửu lâu, còn có mấy thân ảnh nữa theo ra ngoài.

Một mình đi tới đi lui giữa đường cái chỉ còn vài ba bóng người, Bạch Nhược Thủy lại càng thêm tức giận. Cái tên Tiêu Vị Ương hỗn trướng không giữ lời! Thân phận Bạch Y Y là quận chúa, em gái của Bạch Vương điện hạ, Tiêu Vị Ương hắn còn không đem nàng để vào mắt sao?

Lần trước còn dám làm ra hành động khinh bạc như vậy, y còn chưa tìm hắn tính sổ đây!

Thật ra, lúc này Bạch Nhược Thủy vốn đang đè nên không thừa nhận sự tình lần trước khiến y thực vui vẻ.

Thong thả bước tới bước lui trước tửu lâu, người kia hay là chưa từng đến đây. Kỳ thật, Bạch Nhược Thủy còn mải cẩn thận suy xét lại trong đầu, liền nghĩ tới khả năng, trên thiếp kia viết là giờ Tuất, nhưng cũng không cụ thể là khắc mấy, Tiêu Vị Ương sẽ biết được chứ?

Bạch Nhược Thủy vô thức bước đi, bất tri bất giác phát hiện mình vừa quẹo vào ngõ cụt.

“Hỗn trướng!” Bạch Vương mắng ra tiếng, xoay người bước ra.

Nhưng mà phía sau y ngay lập tức có bóng người xông tới.

“Tiểu thư, một mình đợi tình lang sao?”

Bạch Nhược Thủy lạnh mắt nhìn vài người vây lại quanh mình.

Thì ra kinh thành còn có loại lưu manh vô lại này.

“Tình lang của nàng hình như không có tới? Hay là trốn mất rồi?”

“Đến đây đi, để ca ca hảo hảo thương nàng.”

Thứ thanh âm này chỉ khiến Bạch Nhược Thủy cảm thấy nhàm chán, đối với loại người này, chẳng đáng đến lượt y rat tay.

“Tránh ra.” Bạch Nhược Thủy đè thấp âm thanh quát, đồng thời, y cũng không muốn gây chuyện. Đường đường là Bạch Vương điện hạ lại ở giữa đường cái cùng lũ lưu manh du côn đánh nhau, tuy rằng sẽ không truyền ra ngoài, nhưng khó tránh bị đám người do hoàng huynh thân thiết đáng yêu của y phái tới nhìn chằm chằm. Y thật không muốn loại sự tình mất mặt này bị mọi người bát quái rồi truyền đến tai vị kia.

Thanh âm của băng sơn mỹ nhân trầm thấp đến kỳ dị, khiến đám lưu manh có chút sửng sốt, nhưng vừa bắt gặp mắt hạnh của Bạch Nhược Thủy trừng lên, bộ dáng phấn hồng mà lạnh lùng, lại vô cùng mê người, cả bọn vì thế mà rộ lên cười cợt, “Đại tiểu thư, ở đây cũng không phải khuê phòng của nàng, nàng bảo tránh chúng ta liền tránh sao?”

“Đúng vậy nha, ca ca cũng chẳng muốn tránh ra, làm sao bây giờ?” Vừa nói tên kia vừa cợt nhả vươn tay ra.

Trong bóng đêm chỉ nghe được tiếng cười lạnh của Bạch Nhược Thủy, sau đó là đến thanh âm của xương cốt gãy vụn.

Tiếng kêu rên truyền đến bên tai càng khiến Bạch Nhược Thủy thêm buồn chán, vốn đợi Tiêu Vị Ương đã lâu mà người còn chưa đến đã đủ phiền, hiện tại gặp phải đám con rệp này, càng khiến tâm tình Bạch Nhược Thủy buồn bực tới cực điểm.

Cho nên, thời điểm bắt gặp tên đi tiên phong ôm lấy bả vai hình dáng kỳ dị của mình, cúi gập người xuống, mấy kẻ còn lại đâm sợ hãi, cước bộ từ từ lui lại phía sau, định bụng bỏ trốn. Lại nói, băng sơn mỹ nhân bày ra biểu tình cực độ không kiên nhẫn, giờ phút này bên môi treo một nét cười quỷ dị, khiến người ta nhìn thấy liền dựng hết tóc gáy. Bạch Nhược Thủy mỉm cười ôn nhu, xoay người nói với cả bọn, “Các vị đại ca? Sao thế?”

“…” Thanh âm ôn nhu đến nhường này khiến cho vài bị vốn đang lùi dần về sau chợt dừng cước bộ, đưa mắt nhìn nhau.

“Vừa rồi, vị kia hảo thô lỗ nha, người ta ghét nhất là loại người thô lỗ như vậy đó.” Tiểu mỹ nhân khẽ nhướng đôi mày, mà loại biểu tình này thật khiến cho người ta yêu mến, “Người ta là cảm thấy, nên dịu dàng một chút sẽtốt hơn nha.”

Loại thanh âm đầy ý tứ khêu gợi này càng đẩy dục vọng con người lên đến cực điểm, chất giọng ôn nhu trầm thấp lại mềm mại pha chút nghiêm nghị liền khiến vài kẻ không sợ trên tiếp tục tiến lên.

Sau đó, lại là tiếng xương cốt gãy vụn khiến người nghe run rẩy vang lên trong đêm tối.

“Hừ.” Bạch Nhược Thủy thở dài nhìn ba kẻ đang ngã ngồi dưới mặt đất, rồi liếc sang tên còn lại đang sợ tới mức hai chân như nhũn ra mà chạy không nổi, sau đó chậm rì rì đi đến, đưa tay xoa xoa mặt đối phương. Người nọ lập tức lẩy ba lẩy bẩy, lắp bắp, “Tiểu, tiểu, tiểu, tiểu thư, tha, tha, tha ta…”

“Ta sao không hiểu lời vị tiểu ca này nói cái gì hết a?” Ngón tay Bạch Nhược Thủy chậm rãi vẽ tới vẽ lui, hết vạch này rồi vạch khác, “Tha ngươi sao?”

Người nọ khẩn trương nuốt ực một ngụm nước miếng, “Đúng, là ta cả gan…mạo…mạo phạm…”

Mà hiện tại, mỹ nhân trước mắt bất ngờ cười rộ lên ha hả, “Mạo phạm? Vị tiểu ca này ngươi đang nói gì nha? Ta xinh đẹp như vậy, có kẻ muốn mạo phạm là đương nhiên thôi.”

“Ta… Ta… Ta không dám…”

“Phế vật.” Mỹ nhân giọng điệu cực kỳ tự mãn nói ra điều như thể sự thật hiển nhiên vô cùng, sau đó bất thình lình trở giọng lạnh lùng, “Ngươi không dám sao?”

“Tha! Tha ta ——” Có ai từng gặp qua một thiên tiên mỹ nữ trong khoảnh khắc lại hóa thành ác ma chưa? Mà hẳn mọi người cũng chưa từng thấy qua cảnh, một tiểu lưu manh hai đầu gối như nhũn ra, quỳ sụp xuống mà kêu, “Thả ta a, tiểu, tiểu nhân thật sự không dám a ——”

“Không dám?” Ác ma chớp mắt hóa thành thiếu nữ buồn rầu tư xuân, “Kia… Người ta nói thích ngươi đó nha. Kêu ngươi lại đây nè!”

“…” Lưu manh nuốt xuống một ngụm nước miếng, hoài nghi bản thân vì sợ hãi quá độ mà sinh ra ảo giác.

“Lại đây nha ——” Nhưng xem ra hẳn không phải ảo giác, tiểu mỹ nhân trước mặt hiện tại đang giữ cằm mình, dùng đầu ngón tay lướt qua mặt, mà mỹ nhân còn chậm rãi chuyển tới đai lưng của chính mình, tháo —— cởi ra?

“Tại sao không nói gì đi?” Xuyên qua vạt áo tán loạn, thấy được áo trong thấp thoáng màu hồng cánh sen, mà cái tay kia của mỹ nhân vẫn đang tiếp tục tự cởi đai lưng của mình, “Người ta thấy nóng quá đi…”

“Rầm.” Chết dưới hoa mẫu đơn, thành quỷ cũng phong lưu, tiểu lưu manh kia tuy cảm thấy chính mình đêm nay nhất định gặp phải hồ ly tinh rồi, nhưng mà mắt thấy cảnh đại mỹ nhân hương sắc sống động ngã vào trong lòng mình, bản thân phát giác như có một cổ nhiệt nóng từ dưới bụng thẳng một đường vọt tới não.

“Ta, ta động thủ thật đây?” Tiểu lưu manh vươn móng vuốt ra.

“Bốp ——” một tiếng, móng vuốt của con nai núi không sợ chết bị người hung hăng khống chế, vừa ngẩng đầu lên thì thấy, mỹ nhân xinh đẹp hóa thành ác ma, tiểu lưu manh sợ tới mức muốn khóc nấc. Nhưng ác ma thế nhưng lại đem mặt ghé sát vào, hung tợn kề bên tai đối phương mà nói, “Muốn lên phải hung ác một chút, xé rách có biết không.”

“Sao?” Tiểu lưu manh sợ đến choáng váng.

Nhưng thời gian đã không còn kịp nữa, tiểu lưu manh nghe được thanh âm có người đang tới, không đợi bản thân phản ứng, ác ma lập tức biến thành tiểu thư đáng thương đau khổ bị người ta chà đạp, “Cứu mạng a ——”

“Là ai, ở nơi nào?” Quả nhiên, lực chú ý của người đang tới bị kéo lại.

“Mau xé!” Tiểu thư đáng thương đau khổ lại hung tợn kéo vạt áo nhét vào trong tay tiểu lưu manh.

“Ta ta ta…” Đối phương hiển nhiên sợ tới mức cả người run cầm cập.

“Phế vật vô dụng.” Bạch Nhược Thủy thấp giọng nguyền rủa một tiếng, một tay túm cổ tiểu lưu manh lại gần. Thêm một tiếng “ Roẹt ——”, thứ vải xa xỉ trong tay người kia hiển nhiên bị xé nát tươm.

“Người đâu a —— cứu mạng a ——” Này là tiếng kêu cứu thống khổ của tiểu thư đáng thương bị người cường bạo.

Mà người tới cứu quả nhiên dùng tốc độ cực nhanh chạy tới, Bạch Vương điện hạ dĩ nhiên bắt đầu trình diễn một màn anh hùng cứu mỹ nhân đã nắm chắc trong tay. Nội tâm vô cùng đắc ý, y nghĩ lần này Tiêu Vị Ương nhất định trốn không thoát đào hoa trận của mình. Nhưng vị lưu manh kia vốn toàn thân đang phát run, nhất thời bị hù dọa đến bất tỉnh?

“Y Y?” Tiêu Vị Ương thật không ngờ thanh âm kia lại khiến tim hắn chợt nhói lên. Thời điểm hắn vừa chạy đến đầu ngõ nhỏ, bản thân lại bắt gặp Bạch Y Y một cước đạp bay tên tiểu lưu manh kia. Nhưng hắn còn chưa kịp trừng mắt tỏ ý kinh ngạc, thì trước mắt đã tối sầm, lại cảm giác được một làn hương thơm đánh úp tới, “Chờ đã —— từ từ —— Y Y ——”

Mùi hương âm nóng phả vào ***g ngực cảm giác không tồi, nhưng, nếu như trước mắt chính là thân thể nặng không thua gì chính mình, lao thẳng vào trong lòng, rất nhiều người nếu ở vào tình cảnh như hắn nhất định sẽ không đứng vững được, cũng may Tiêu Vị Ương chỉ cảm thấy một trận đau đầu đến lợi hại.

Sau gáy giống như bị đập mạnh một cái xuống đất, đau vô cùng. Nhưng mỹ nhân còn đang sợ hãi nép trong lòng hắn run rẩy, “Tiêu lang… Thiếp thật sợ…”

Tiêu Vị Ương miễn cưỡng cúi thấp xuống, ôm lấy người trong lòng ngực. Nghĩ đến đối phương đang đem mặt chôn trong ngực mình dù sao cũng không thấy được vẻ mặt hắn lúc này, Tiêu Vị Ương cười khổ, hướng mặt lên trời làm một cái xem thương.

Bạch Vương điện hạ khi nào thì biết sợ?

Vừa rồi hắn tới, trời dù có chút tối, nhưng mà cảnh tượng người kia không cần đến một cước đã đem tiểu lưu manh đá bay, còn chưa đến mức hắn không nhìn thấy đi.

Mà Bạch Vương điện hạ nhào vào trong lòng Tiêu Vị Ương đương nhiên không chú ý được cảnh tượng sau lưng mình. Tiểu lưu manh giả chết kia len lén đứng lên, lòng bàn chân như được bôi dầu thoát đi nhanh như bay, để Tiêu Vị Ương xem thấy nhất thanh nhị sở.

Sợ a… Hẳn chỉ sợ tiểu lưu manh kia ấy ấy đi…

Tiêu Vị Ương không khỏi đánh một cái thở dài.

Bạch Vương a Bạch Vương, thật không biết ngài đang nghĩ cái gì trong đầu đây.

Nhưng không hiểu sau, bộ dạng khẽ run rẩy của người trong lòng chẳng biết từ lúc nào lại khơi lên cảm giác thương tiếc trong lòng Tiêu Vị Ương, hắn vươn tay, nhẹ nhàng ôm lấy bờ vai đang còn run rẩy kia, “Y Y, đừng sợ, đừng sợ.” Thanh âm hóa ra lại vô cùng dịu dàng.

Bản thân Tiêu Vị Ương cũng hơi sửng sốt mấy phần, trong lần đầu tiên dỗ dành nữ nhân lại mang theo thanh âm ôn nhu như vậy.

Bờ vai vốn đang run rẩy bất ngờ bị đụng chạm lập tức cứng ngắc không nhúc nhích, nhưng trong tức khắc run rẩy còn lợi hại hơn. Người nép trong lòng ngực Tiêu Vị Ương túm chặt lấy y phục của hắn, “Chàng… Chàng có thể hay không, không cần thiếp nữa…”

“Như thế nào lại thế… Đừng nói những lời ngốc thế.” Tiêu Vị Ương cảm giác chính mình tựa như đang nói chuyện cùng Bạch Y Y đích thực.

“Thật sao?” Người trong lòng hé đầu ra, dung mạo lê hoa đẫm lệ tức khắc khiến Tiêu Vị Ương chấn kinh. Dưới ánh trăng, gương mặt tinh xảo tựa tác phẩm đắc ý nhất của thượng đế như toát lên một thứ hào quang dịu êm. Đôi hàng mi có chút ướt át, son phấn trên mặt đã hơi nhòe mất, nhưng thay đổi này lại toát lên một vẻ điềm đạm đáng yêu, Tiêu Vị Ương thật sự bị khiến cho thất kinh rồi.

Thời điểm nhìn ra kinh diễm trong đáy mắt Tiêu Vị Ương, Bạch Vương điện hạ tất nhiên vô cùng đắc ý. Tiêu Vị Ương a Tiêu Vị Ương, nhưng thứ xinh đẹp trên thế giới này thì ai cũng phải mê mẩn thôi. Ta cũng chẳng tin ngươi không có lúc động tâm.

Vì thế Bạch Vương điện hạ lại điềm đạm đáng yên ngồi trên đùi đối phương, còn khẽ khàng đem thân thể mềm mại cọ tới cọ lui, còn ghé sắt mặt tới gần hắn, thì thầm phả khí, “Tiêu lang… Chàng không ôm thiếp một cái sao?”

Nhưng mà người bên dưới toàn thân cứng ngắc.

Đáng chết Tiêu Vị Ương hắn cũng không tin, giờ phút này, Bạch Vương điện hạ lại ngồi trên đùi mình cọ tới cọ lui, khẳng định muốn khơi mào *** của hắn sao?

“Tiêu lang…” Bạch Vương điện hạ nghi hoặc hỏi, kinh diễm gì đó cũng không mất nhiều thời gian như vậy chứ?

Tay Tiêu Vị Ương vốn đang chống trên nền đất, nhưng hiện tại, tay hắn tức khắc nắm chặt, nắm chặt thành quyền mà chống xuống đất. Tiêu Vị Ương mở to miệng, thanh âm có chút khàn khan, “Tiểu… Tiểu thư tự trọng.”

Bạch Vương điện hạ hận rồi, hận không thể dùng răng nanh mà cắn xuống, sau đó đổi thành hận không để đem kẻ trước mặt đi lột da rút gân. Nhưng mà, y không thể, chỉ có thể giả vờ làm Bạch đại tiểu thư Bạch Y Y bị kinh sợ, chớp mắt mấy cái, từng giọt lệ châu trong trẻo tức khắc trào ra, “Chàng… Chàng không cần ta…”

“…Không…” Tiêu Vị Ương không biết nói như thế nào mới tốt, trong lòng hắn hiện tại tựa như có một giọng nói đang kêu gào, kia chính là Bạch Vương đó! Đó là Bạch Vương Bạch Nhược Thủy hỉ nộ vô thường, thay đổi như chong chóng, một tay làm mưa làm gió! Đó là một nam nhân không hơn không kém! Nhưng vì cái gì? Nhìn từng hạt lệ châu trong suốt vương trên hàng mi ướt át, chậm rãi kết tinh thành hình, thời điểm chúng trụ không nổi mà rớt xuống, trong lòng hắn rõ ràng nảy sinh cảm giác không thể xuôi tay làm lơ? Không muốn trơ mắt nhìn từng giọt từng giọt lệ châu kia cứ lăn dài trên gương mặt ấy, Tiêu Vị Ương không tự chủ được đành vươn tay lau đi.

Hắn muốn làm gì chứ?

Có lẽ, vốn là vươn tay cũng chỉ là một loại phản xạ của cảm xúc, nhưng mà tay vừa kịp duỗi ra, Tiêu Vị Ương lại giựt mình tỉnh lại, hắn này là đang làm gì chứ? Ngay sau đó, bản thân muốn lập tức rút tay về, nhưng đầu ngón tay thế mà đã chạm phải giọt lệ kia, thật ấm nóng, trong khoảnh khắc thấm ướt đầu ngón tay hắn. Trái tim Tiêu Vị Ương lập tức bị cảm giác tiếc nuối mất mác chiếm lấy.

Đẹp đến vậy… Gì đó…

Thời điểm, con tim không tự chủ được mà cảm thán, ngón tay lại tham luyến không rời xúc cảm kia, cứ thế, tay hắn càng vô thức vuốt ve gương mặt xinh đẹp như hoa. Gương mặt của Bạch Vương, gương mặt của Bạch Nhược Thủy, gương mặt của Bạch Y Y, đôi môi thật mỏng. Thời điểm người này là Bạch Vương điện hạ chân thật, lời nói phun khỏi đôi môi này ra đều là băng hàn. Mà khi y trở thành Bạch Y Y, đôi môi lại nhả ra một loại thanh âm khàn khàn, mặc dù có chút như ra vẻ, nhưng chất giọng khàn khàn kia lại vô tình làm cho người ta cảm thấy xương cốt rã rời, tiêu hồn thực cốt. Kẻ giả dối môi sẽ mỏng, nhưng chạm lên rõ ràng lại cảm thấy thật mềm mại đi?

“Vị Ương…” Bạch Vương điện hạ có chút giật mình.

Tiêu, Tiêu Vị Ương hắn đang làm cái gì?

Đối diện với cặp mắt si ngốc lại mơ màng, Bạch Vương điện hạ trong lòng không phải không đắc ý. Nhưng vừa nghĩ tới, Tiêu Vị Ương rõ ràng đối với nữ nhân ngả ngớn thân cận như thế, trong lòng y liền cảm giác không tốt, chua xót nhịn chẳng xong. Vốn rằng có ý định hấp dẫn người trước mặt, nhưng đến thời điểm đối phương lớn mật đem tay vẽ theo môi mình, Bạch Nhược Thủy chợt hoảng hốt.

Nào có kẻ từng dám lớn mật thân cận qua y?

Thời điểm Bạch Vương điện hạ đang tận hưởng chuyện khoái trá nhất đời mình, hộ vệ bên cạnh y chắc chắn không dám tiến lại gần.

Nếu đổi lại vào thời điểm y tức giận, tất cả mọi người càng muốn tránh xa ngoài ba trượng.

Làm gì có kẻ nào, lại dám ngả ngớn đụng chạm y như thế này?

Khi còn bé, hẳn nhiên bản thân đã quen với những ánh mắt si mê nhìn mình, mà loại ánh nhìn kinh diễm cũng rất thường thấy, mọi người chính là luôn dùng loại ánh mắt như vậy mà nhìn y. Thời điểm niên thiếu, lần đầu tiên bắt gặp ánh mắt kinh diễm nhìn mình lại pha lẫn một phần dục vọng, trong lòng y thật sự sợ hãi, tên kia bây giờ chết trôi đi đâu rồi nhỉ?

Ừm thì, cố nhớ lại xem, ba tháng sau, đối phương hình như bị giáng chức, đày đến một nơi hoang vu nào đó, cả đời cũng không cách nào quay về kinh thành.

Trưởng thành hơn một chút, đương nhiên càng nhiều kẻ không sợ chết dùng đủ mọi biện pháp tiếp cận y, thừa dịp mời rượu để chạm vào tay y. Sau đó, đối phương bị y đánh gãy tay chân ngay tại chỗ, vậy mà tên kia còn dám trước mặt Hoàng thượng nói xấu này nọ, cuối cùng ở đâu rồi nhỉ?

Đôi môi xinh đẹp tuyệt trần bất giác lộ ra một cái cười lạnh.

Bạch Nhược Thủy vốn ghét bị kẻ khác đụng chạm, đồng thời cũng chán ghét chạm vào người khác, nhưng thời điểm đối mặt với con người đang ở trước mặt, y lại luôn nhịn không được muốn được chạm vào hắn. Trong đầu cũng sẽ cố tưởng tượng ra cảm giác cùng cái kẻ nghiêm túc kia thân cận da thịt.

Cảm giác thật sự kỳ quái đến nhường nào.

Vì thế, thời khắc hắn bừng tỉnh đại ngộ lại kinh hãi tột cùng.

“Vị Ương…”

Muốn một người vì mình mà si mê như vậy, muốn xem thấy bộ dạng si tình của hắn, muốn tìm được trong đôi mắt đối diện một tia dục vọng, muốn nhìn thử đôi mắt ấy khi nhuốm màu thú tính sẽ trông như thế nào. Nhưng người kia vừa lúc bất ngờ bừng tỉnh, đầu ngón tay run rẩy, giật mình, lập tức rút về. Bạch Nhược Thủy khẽ dẩu môi, đầu lưỡi khẽ sượt qua, nhẹ nhàng ngậm lấy ngón tay còn đang trong trạng thái hoảng hốt.

Đối phương lập tức hít vào một hơi.

Thỏa mãn cùng kiêu ngạo tràn ngập trong lòng, Bạch Vương điện hạ y đã muốn kẻ nào, sao có thể không chiếm được chứ? Dù cho trong kinh thành này, giá trị con người có cao cấp thế nào, mặc kệ là tiểu thư khuê các lạnh lùng hay rụt rè, chỉ cần ngoắc ngoắc ngón tay cũng có thể khiến đối phương si ngốc tự hiến thân, huống chi là Tiêu Vị Ương nhà ngươi?

Nghĩ đến đây, Bạch Vương điện hạ toàn thân kích động muốn nhảy cẫng lên.

Tiêu Vị Ương đáng chết! Y quả nhiên chán ghét loại người không có lấy một ánh mắt khâm phục mình, chính là loại ánh mắt không nên có vào thời điểm y xuất hiện. Bất luận có hay không mang lòng ái mộ, hoặc là sự tán thưởng được che dấu vô cùng tốt, y đều có thể nhìn ra được, cảm nhận thấy. Chưa một ai đối diện với Bạch Vương điện hạ mà trong mắt vẫn giữ được sự chính trực hoàn toàn không có một tia tạp niệm.

Người chính trực như Tiêu Vị Ương, một chính nhân quân tử, hiện tại không phải cũng bị y làm cho say đắm đến choáng váng sao?

“Y Y” Tiêu Vị Ương gọi.

“…” Thân thể Bạch Vương giật nảy, sau đó kịch liệt run rẩy. Trong phút chốc, thần thái kiêu hãnh trong mắt Bạch Nhược Thủy hóa thành bén nhọn, một cái chớp mắt như ánh điện lóe lên, “Y Y?”

Tiêu Vị Ương mỉm cười, nụ cười thật sự ôn hòa, ôn hòa đến nỗi khiến Bạch Nhược Thủy đưa tay cào nát bản mặt của hắn, “Y Y… Nàng là đang muốn ta hướng ca ca của nàng cầu hôn sao?”

“Đề cập, chuyện hôn ước?” Thanh âm cùng ánh mắt tựa chừng mất đi trọng tâm, lại mơ hồ có tiếng nghiến răng.

Tiêu Vị Ương nhíu nhíu mày, “Y Y, tiếng của nàng rất nặng.”

“Thiếp…” Bạch Nhược Thủy đột nhiên cảm thấy sợ run, sát ý trong đáy mắt lập tức tiêu thất không chút tăm tích. Y khụ một tiếng, hơi nhướng mày, “Người thiếp…”

“Sinh bệnh sao?” Tiêu Vị Ương thực sự dịu dàng bắc cho y một cái thang để xuống, “Đêm đã khuya rồi, không nên ngồi ở đây mãi, để ta đưa nàng trở lại nhà trọ đi.”

Dứt lời, Tiêu Vị Ương liền muốn kéo Bạch Nhược Thủy đứng lên, sao biết được tấm áo choàng bên ngoài đã bị xé đến tả tơi. Tiêu Vị Ương vốn không chú ý, kỳ thực hắn chỉ kịp bắt lấy cổ tay áo của đối phương, kết quả “Roẹt ——” một tiếng, y phục bị kéo trễ xuống một mảng lớn.

“…” Con ngươi Bạch Vương điện hạ giận dự trừng về phía Tiêu Vị Ương đang còn mỉm cười.

Đối phương cúi nhìn mảnh vải bông bị xé rách còn đang cầm trong tay, thờ dài lắc lắc đầu, sau đó miếng vải nhét vào trong ống tay áo của mình, sau đó ngẩng đầu nhìn Bạch Nhược Thủy, “Này đúng là không đề cập đến chuyện hôn sự là không được rồi đi?”

“Hết thảy để Tiêu lang làm chủ vậy.” Bạch Vương điện hạ nũng nịu gọi một tiếng ‘Tiêu lang’, gọi đến vô cùng động lòng người, nhưng mà trong lòng y lại âm thầm cuồng tiếu một trận.

Tiêu Vị Ương a Tiêu Vị Ương, hôm nay đề cập chuyện hôn sự, vậy xem ta ngày mai cùng ngươi động phòng hoa chúc thế nào đây.

Bạch Vương điện hạ một đêm mộng đẹp, xuân sắc khôn cùng.

Tiêu Vị Ương một đêm giấc chẳng yên.

Canh ba giật mình thức giấc, mồ hôi đầm đìa, sau đó nhếch nhếch khóe môi ngồi trên giường không nhúc nhích, chẳng biết qua bao lâu, hắn mới chậm rãi đứng lên, đi đến trước cửa sổ, mở tung chúng ra, để choc ho lạnh bên ngoài ập vào. Tiêu Vị Ương thở dài một hơi.

Hắn bước ra bên ngoài.

Không khí bên ngoài phòng trong trẻo nhưng rét mướt, Tiêu Vị Ương mới cảm thấy chính mình toàn thân kích động, hiện tại dần yên tĩnh bình lặng trở lại.

Hắn nhớ tới một truyền thuyết trong cung kia.

Phương Bắc có một giai nhân, tuyệt sắc lại độc lập. Một ánh nhìn lập tức khuynh thành, thêm một cái nữa liền khuynh quốc. Nếu không khuynh quốc khuynh thành? Nào phải giai nhân!

Trong cung từng có một Đàm phi (đàm ở đây có nghĩa vừa xuất hiện đã chóng biến mất), phiên nhược kinh hồng (xinh đẹp tao nhã, thông minh trí tuệ), dáng dấp như liễu rũ, thân tựa tuyết trắng, khiến không ít cung nhân phải hồn bay phách lạc. Dung mạo chân thật của nàng có thể khiến cung tần mỹ nữ trong cung quanh năm son phấn đều phải thua kém. Nhưng một mỹ nhân như vậy, ẩn mình trong hoàng cung lại tựa một đóa quỳnh tầm thường, xinh đẹp cách mấy rồi cũng tàn phai, rất nhanh liền hóa ra già cỗi.

Cũng vì thế, nàng vẫn sống sót.

Lẫn trong cuộc tranh đấu nơi hậu cung, một mỹ nhân tuyệt sắc hy sinh sắc đẹp của mình để sống sót.

Hơn thế, nàng còn lưu lại một vị Bạch Vương.

Tiêu Vị Ương sớm biết Bạch Vương quả thật là con nối dõi của tiên hoàng, trong cung người đến kẻ đi, mỗi một sự kiện qua đi vẫn lưu lại chút dấu vết, tồn đọng trong trí nhớ của vài người, vào thời điểm không cẩn thận sẽ vô tình lộ ra một chút. Người hữu tâm sẽ từng chút từng chút thu vào trong mắt, gom góp cho đầy.

Hắn thật không biết nên cảm thán hay đau đầu.

Nếu như vẻ đẹp khuynh quốc kia tồn tại trên người một nữ nhân, những ngày này trong cung, sao lại không thêm một phen rung chuyển? Nhưng hiện tại, dung mạo kia lại thuộc về vị Bạch Vương điện hạ mang tâm tư đùa giỡn hắn.

Tiêu Vị Ương không khỏi cười khổ.

Cũng may mắn đó là Bạch Vương điện hạ, bằng không, nếu một thân nam tử, lại mang trên mình dung mạo như thế, sẽ có cuộc sống ra sao.

Bạch Vương khiêu khích, Bạch Vương cười lạnh, Bạch Vương với thái độ nhìn thế gian bằng nửa con mắt, tựa hồ giống như một cách tự bảo vệ chính mình. Nhưng mà Bạch Vương xảo quyệt kia, y có biết, thời điểm chính mình xoay lưng rời đi, đám quan viên khi đó nói những lời gì không?

Vừa nhìn thấy loại ánh mắt kia của Bạch Vương, ta liền muốn đem y hung hăng đặt dưới thân mà xâm phạm, nhìn xem thời điểm y khóc lóc van cầu có còn mang cái biểu tình kia hay không.

Trong một lần say rượu, hắn liền nghe một đồng sự bên cạnh vốn có tiếng là kẻ tao nhã, ác độc phun ra một câu như thế. Tiêu Vị Ương ban đầu là kinh ngạc, nhưng thời điểm phát hiện trong ánh mắt bọn họ thật sự lộ ra dục vọng rõ rành rành, hắn liền thông minh mà im lặng.

Hắn vốn cho rằng bản thân không phải loại người này, nhưng mà hôm nay bản thân vừa phát hiện, chính mình cũng những kẻ đó thật sự chẳng khác gì nhau.

Hắn cho rằng mình là chính nhân, mãi đến đêm nay bản thân mới phát hiện chính mình cũng chỉ là một tên nam nhân bình thường.

Tiêu Vị Ương lúc này, chẳng thể không oán hận Bạch Nhược Thủy.

Nghe nói qua, từng có quan viên vì lấy cớ say rượu đụng nhẹ vào tay Bạch Nhược Thủy, lập tức bị y đánh gảy gân tay, rồi còn phải chịu khiển trách của Hoàng thượng. Sau khi màn đem buông xuống, kẻ kia liền bị người ta chặt đứt tay chân, như ngầm thể hiện sát ý cùng cảnh cáo, dù là ai cũng có thể nhìn ra được.

Cho nên, mới có kẻ cho rằng, Bạch Nhược Thủy chính là nam sủng của Hoàng thượng.

Nhưng Tiêu Vị Ương biết, chính Bạch Vương mới là người oán hận gã nam nhân kia.

Nhưng hiện tại, Bạch Vương lại đi khiêu khích một người nam nhân khác là hắn, không tiếc trút bỏ y phục cùng thắt lưng, chẳng ngại giả thành nữ nhân.

Tiêu Vị Ương chỉ có thể đưa ra duy nhất một giải thích, Bạch Vương điện hạ chắc hẳn đang nhàm chán đến cực điểm, cho nên mới muốn đi đùa giỡn hắn.

Trò chơi này, chơi vui lắm sao?

Tiêu Vị Ương thật sự không cho là thế.

Nhưng mà…

Hắn hiện tại vì một màn kia mà ngủ chẳng nổi…

Tiêu Vị Ương không khỏi lại cười khổ.

Trong mắt hắn, Bạch Vương điện hạ giống như một tiểu hài tử nhàm chán, bởi luôn có được hết thảy những thứ bản thân muốn, cho nên y đối với tất cả mọi thứ đều không để tâm, chẳng qua vì tính kích thích hoặc muốn khiêu chiến, cho nên mới đùa với lửa.

Tiêu Vị Ương cảm thấy bản thân không hề muốn, nhưng chính hắn cứ luôn nhớ đến.

Nếu như có thời điểm Bạch Vương điện hạ thật sự bị người khác đặt dưới thân, y sẽ như thế nào?

Vừa nghĩ tới dung mạo lê hoa vương lệ kia lộ ra dưới ánh trăng, sắc mặt Tiêu Vị Ương lại trầm xuống.

Ngày thứ hai sau giờ lên triều, Tiêu Vị Ương vừa hạ triều, liền bị một tiểu thái giám ngăn lại, “Tiêu đại nhân, Bạch Vương điện hạ cho mời ngài.”

Tiêu Vị Ương không khỏi lộ ra một mạt cười. Bạch Vương này thật đúng là không gặp nhau một ngày liền nhịn chẳng nổi.

Đành đi gặp một chút vậy, nhớ tới một núi công văn của Hộ bộ còn chất như núi, Tiêu Vị Ương khỏi khỏi khẽ nhíu mày, nhưng vẫn miễn cưỡng đi theo tiểu thái giám kia.

Bạch Vương phủ.

Long Tiên hương được thêm vào trong lò sưởi lượn lờ trong không gian, khiến bầu không khí cả căn phòng ngập trong hương thơm lạ lùng.

Bạch Vương cùng Tiêu đại nhân cùng ngồi đối ẩm. (uống rượu)

Hai chén rượu hệt như nhau.

Bạch Vương vừa chơi đùa một hòn ngọc trắng trong tay, ánh mắt lại luôn thẳng tắp nhìn chằm chằm gương mặt Tiêu Vị Ương.

“Điện hạ?” Tiêu Vị Ương mỉm cười dò hỏi. Với loại người như Bạch Nhược Thủy, luôn thẳng tắp chăm chú đối diện với người khác, người bị nhìn chằm chằm nhất định không được lộ ra bất cứ cảm xúc bất mãn nào.

Đấu mắt với Bạch Nhược Thủy thể này, Tiêu Vị Ương chợt cảm thấy cũng có chỗ thú vị, ai có thể tưởng tượng được nữ tử tối hôm qua lại chính là Bạch Vương điện hạ cơ chứ?

“Bộ dạng nhà ngươi thật sự không được tốt.” Bạch Vương điện hạ nhận xét, nhàn nhạt phun ra một câu như vậy.

“…”, Tiêu Vị Ương cảm thấy chính mình nên cảm thán một cậu, “Tự nhiên phải kém hơn Bạch Vương điện hạ.”

“Hôm qua ta đối với Tiêu đại nhân có phần quá mạo phạm, Tiêu đại nhân còn tức giận sao?” Bạch Vương liếc mắt dò xét đối phương.

“Hạ quan nào dám.” Tiêu Vị Ương mỉm cười đáp, “Hôm qua Bạch Vương vì hạ quan tìm về quan ấn, hạ quan dĩ nhiên vô cùng cảm kích, bất quá… Bạch Vương điện hạ nếu như còn nghĩ tới chuyện ngày hôm qua, e rằng phải trơ mắt nhận thua ván cờ này rồi.”

“Thua thì nhận thua thôi.” Bạch Nhược Thủy đem quân cờ di chuyển lộn xộn hết cả, vừa tủm tỉm cười vừa nhìn Tiêu Vị Ương, “Tiêu đại nhân cũng biết quận chúa đối với ngươi rất ưu ái.”

“Để cho Bạch Vương điện hạ chê cười rồi.” Tiêu Vị Ương mặt không đổi sắc, mỉm cười đáp lời.

Hai người trò chuyện vô cùng vui vẻ. Bạch Vương tựa như không hề biết đến sự tình tối hôm qua giữa Tiêu Vị Ương và Bạch Y Y. Tiêu Vị Ương cũng vờ như không nhận ra Bạch Y Y là người trước mặt.

Gọi hạ nhân thu lại bàn cờ, Bạch Vương vẫn hai mắt nhìn thẳng Tiêu Vị Ương một hồi lâu. Thấy trên mặt đối phương không hề lộ ra dù chỉ một chút bất bình thường, đáy mắt Bạch Nhược Thủy thoáng qua một tia tức giận, nhưng y lập tức nheo mắt, mỉm cười mà nói, “Tiêu đại nhân vẫn luôn mang bộ mặt tươi cười như vậy, dù cho thái sơn có sụp trước mắt cũng không lung lay, giữ vững bộ dạng khí định thần nhàn thật khiến cho bổn vương bội phục.”

Vừa đứng lên, Bạch Vương điện hạ vỗ vỗ tay. Mà Tiêu Vị Ương bắt gặp Bạch Vương đã rời bàn, hắn cũng định bụng làm theo, nhưng Bạch Nhược Thủy lại vươn tay đè hắn ngồi lại, “Tiêu đại nhân cứ ngồi đi.”

Tiêu Vị Ương toàn thân cứng đờ.

Bạch Nhược Thủy ghé sát môi tới bên tai Tiêu Vị Ương, cúi thấp đầu, nói khẽ vào tai hắn, “Thực muốn nhìn thấy chút biểu tình khác đi của ngươi.”

Lời nói này rõ ràng mang theo ý tứ mạo phạm.

Vì thế, Tiêu Vị Ương lập tức đứng lên, mỉm cười nói, “Bạch Vương muốn cùng hạ quan chơi cờ, hiện tại cờ cũng đã chơi xong, hạ quan cũng nên đi rồi.”

Bạch Vương lập tức cản đường không để hắn bỏ về “Tiêu đại nhân thật muốn đi sao?”

“Hạ quan thật sự có chuyện quan trọng cần làm, không thể trì hoãn thêm nữa.” Tiêu Vị Ương cười đáp.

Nhếch môi, nhìn chằm chằm người đối diện lâu thật lâu, Bạch Vương bỗng nhiên cười rộ lên, “Hay, hay cho cái chuyện quan trọng phải làm, vậy thứ cho bổn vương không kịp chuẩn bị xe tiễn ngươi.”

“Tạ điện hạ.” Tiêu Vị Ương lùi từng bước một, trong lúc đó vô tình tiếp xúc với người bên cạnh.

Nhìn theo thân ảnh Tiêu Vị Ương dần biến mất ngoài đại môn, Bạch Vương xoay một vòng ngồi xuống tràng kỷ đặt bên cạnh lò sưởi, bắt chéo chân, cầm lên chén trà vừa mới uống một nửa tiếp tục thưởng thức, bộ dạng thanh nhàn, nhưng trên mặt lại lộ ra biểu tình tức giận, “Ra đi.”

Mái tóc dài màu đen bị một bàn tay vén lại, từng sợi tóc mềm mại theo ngón tay được vuốt thẳng lại, người phía sau mang theo ý cười cất tiếng nói, “Nhìn thấy trẫm còn bày ra bộ dạng này?”

“Cung nghênh Thánh thượng.” Bạch Vương điện hạ lớn lên xinh đẹp đến kinh người đảo tròn hai tròng mắt, phất phất tay, thị nữ trong phòng lập tức thức thời lui ra, cuối cùng chỉ để lại một người quỳ trên mặt đất giúp Bạch Vương điện hạ sửa sang lại y phục. Y phục dài quá mức, kéo lê trên mặt đất, trên đó còn được thêu trang trí bằng chỉ kim tuyến. Bạch Nhược Thủy vẫn thản nhiên nuốt xuống một ngụm trà, “Hoàng thượng ngự giá đến quý phủ tiểu Vương, không mang theo người hầu, cũng chẳng thông báo một tiếng, còn ra thể thống gì nữa, ngài không sợ bổn vương mưu đồ tạo phản sao?”

“Hở? Người thật sự dám sao?”

“Nếu như Hoàng thượng ngài lại quấy rầy chuyện tốt của ta lần nữa.” Bạch Nhược Thủy oán hận nghiến răng.

“Trẫm là vô tình nghe nói ngươi sử dụng Thái y trong Thái y viện, đẩy một đám Thái y ngay thẳng của trẫm vào tình thế khó xử, cho nên trẫm mới vô cùng tò mò điều tra thử xem ngươi đang làm gì với thần tử trung thành của mình.” Đương kim Hoàng thượng thật sự tò mò, phải là phi thường tò mò mới đúng. Người này giống như con mèo bị trí tò mò giết chết, nhưng lại không thể ở trước mặt nhóm Thái y kia truy vấn, chỉ e rằng đám người kia sẽ nhìn ra một bản mặt khác không mấy bình thường của mình.

“Một người luôn như thế khí định thần nhàn, sợ rằng không thật sự bình thường đi. Tiêu đại nhân luôn duy trì duy một bộ dạng tươi cười, tuy rằng động tâm nhưng lại làm cho người ta cảm thấy khuyết thiếu chút gì đó.” Bạch Vương cười đến hai mắt lóe sáng lấp lánh, “Bổn vương chẳng qua là muốn xem một chút biểu tình khác của hắn mà thôi.”

“Vậy ngươi đã xem được chưa?” Đương kim Hoàng thượng tiếp tục truy hỏi.

“Hoàng thượng thật muốn biết thần tử của ngài sẽ hay không động tình sao?” Bạch Nhược Thủy giương mắt nhìn đối phương.

“…” Người kia chỉ biết im lặng.

“Không thú vị nha.” Bạch Vương điện hạ bĩu môi nói, “Bổn vương muốn xem bộ dáng khêu gợi khó nhịn của hắn, muốn xem vẻ mặt *** đãng thèm muốn của hắn, nhưng hắn vẫn cứ thẳng lưng ngồi một bên không nhúc nhích, ngày cả bộ dạng cáo từ đều đúng theo cấp bậc lễ nghĩa không trật một ly, một chút cũng không lộ ra bộ dạng chật vật vì đào tẩu.” Bạch Vương điện hạ đánh một cái thở dài thật rõ ràng, “Ai dà, thật sự chẳng thú vị chút nào cả.”

Tiếng trả lời của Hoàng thượng đáp lại gần như tức khắc, “Ngươi thật muốn xem bộ dạng *** đãng của hắn?” Ngữ điệu có chút kỳ quái, giống như đang nghiến răng nghiến lợi, lại tựa hồ chỉ là đơn thuần lơ đãng mà nhắc tới.

“Lần đầu tiên gặp hắn, ta đã có phản ứng. Thật đáng tiếc, trừ hắn ra, ai khác đều không thể? Ngài thì sao? Hoàng thượng?” Bạch Nhược Thủy cười đến sáng lạn, đôi mắt tràn ngập vẻ giảo hoạt, “Ví như chỉ cần bắt gặp hai chân hắn đang khẽ run rẩy, ta liền bắt đầu cứng lên, Hoàng thượng ngài có thể sao?” Y tủm tỉm cười, dùng thần thái tựa như đang bàn luận về thời tiết bình thường mà phun ra những lời khiêu khích.

“…” Cơ mặt Đương kim Hoàng thượng thoáng chút co giựt, “Trẫm sẽ để ngươi cứng lên sao?” Hoàng thượng trong lòng thật muốn khóc thét, tên kia như thế nào có thể phun ra loại từ ngữ kiểu này? Chính mình hiện tại đang làm gì thế này? Cùng đệ đệ của mình nói chuyện phòng the? Bản thân chỉ có thể khụ một tiếng, sắc mặt nghiêm chỉnh hỏi tiếp, “Ngươi hôm qua nói đã thu được thứ gì đó muốn cùng ta xem, là gì thế?”

Bạch Nhược Thủy chỉnh lại thần thái nghiêm trang, đứng dậy rời đi, lúc trở về trong tay cầm theo một phong thư còn chưa đọc, “Thư này của tổng cộng ba mươi tám người, trong đó từ ngũ phẩm trở lên có hai mươi người. Thư do bọn họ tự tay viết, xin Hoàng thượng xem qua.”

“Thật vậy sao? Nhanh như thế?” Cảnh Võng nhận thư, rút mảnh giấy bên trong ra rồi đọc thật kỹ.

Bạch Nhược Thủy lộ ra chút ưu buồn, “Theo ý ta, Hoàng thượng này, trong khoảng thời gian này ngài phải hành động thật cẩn thận.”

“Những người bên cạnh mình, trẫm đều nắm rõ.”

“Độc nhất chính là những kẻ bên cạnh mình, một khi có nhị tâm, khó mà phòng bị.” Bạch Nhược Thủy nghiêm mặt nói. Dạo này, y phát hiện thần sắc những kẻ muốn làm phản đã càng lúc càng lộ rõ.

Hơi thở nóng rực.

Thân thể dán sát vào mặt giường, da thịt ma sát với chăn nệm mang đến cảm giác ngọt ngào khiến người ta đành phải thở dài làm theo, Tiêu Vị Ương hung hăng nghiến răng.

Bạch Nhược Thủy…

Bạch Vương Bạch Nhược Thủy…

Quả nhiên không biết sống chết…

Ban ngày ban mặt, trong phòng còn có mặt người hầu, cho nên hắn mới thả lỏng vài phần cảnh giác, không phải bản thân chưa từng hoài nghi hương khí tỏa ra nơi lò sưởi, nhưng xem thấy đến trong phòng nhiều người như vậy, ai lại nghĩ đến Bạch Nhược Thủy kia thế mà gan lớn đến vậy.

…Đáng chết…

Năm ngón tay bấu chặt khăn trải giường, bấu thật chặt, đem vải dệt vo thành một nhúm, nhưng thân thể tựa như không còn thuộc về mình nữa, bên dưới vì hưng phấn cùng kích động mà ngẩng cao đầu, cứ thế giải phóng kìm lại không được. Tiêu Vị Ương không khỏi muốn mắng người.

Cái kẻ ngu ngốc kia… Đối với hắn hạ dược gì thế này…

Bàn tay do dự, cuối cùng đành mạnh mẽ cầm lấy phần thân thể không thể khống chế nhất, lập tức từ hạ thân lan truyền khắp toàn thân một cỗ khoái cảm khiến Tiêu Vị Ương nhịn không được phải mắng ra tiếng.

“Hỗn đản!”

Nhưng trước mắt giống như lập tức xuất hiện hình bóng hỗn đản kia, tủm tỉm cười đối diện với hắn, “Vị Ương?”

…Đáng chết…

Tiêu Vị Ương hốt hoảng, muốn vươn tay bắt lấy người kia, nhưng thời điểm bàn tay định chụp lại liền phát hiện phía trước chỉ toàn không khí, lập tức trong lòng dấy lên cảm giác mất mát cùng tiếc nuối, này là thứ dược kỳ quái gì a…

Dục vọng dâng trào đến đỉnh điểm, toàn thân đều trở nên mẫn cảm, tự mình ma sát thật mãnh liệt nơi đang hưng phấn, rồi nặng nề thở dốc. Hắn nghĩ thầm có nên hay không gọi vào một nữ tử, nhưng cố gắng thế nào cũng không tưởng tượng ra trong đầu bộ dáng một người nữ tử. Vì thế, hắn chuyển sang nghĩ đến Bạch Y Y, nhưng vẫn không cách nào hình dung thấy. Vậy mà, trước mắt bất thình lình xuất hiện một bóng hình tương tự Bạch Nhược Thủy, chính là cái vị Bạch Nhược Thủy luôn ở trước mặt hắn khiêu khích, cái vị Bạch Nhược Thủy cầm quan ấn ném vào người hắn, cái vị Bạch Vương ghé vào bên tai hắn dùng thứ thanh âm tà ác mà nói câu “Thực muốn nhìn thử một chút biểu tình khác của ngươi”.

Hé miệng muốn gọi gì đó, kết quả lửa nóng khiến cho bản thân thở dốc thốt lên cái tên thành ra ——

“…Nhược Thủy…”

“…Bạch Nhược Thủy…”

Vừa lúc cái tên được gọi ra đầy đủ thì bản thân cũng đạt đến cao trào, hơn nữa còn không biết mệt mỏi một lần rồi lại một lần, lần này lại thêm lần nữa.

Tiêu Vị Ương vì kiệt sức cuối cùng chìm vào giấc ngủ, sớm đem người trong đầu mắng đến trăm nghìn lần. Đăng bởi: admin

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play