CHƯƠNG 4

Bạch Vương điện hạ rat ay, động tác luôn nhanh chóng, gọn gàng dứt khoát.

Nếu kế hoạch còn chưa xác định, Bạch Vương Bạch Nhược Thủy sẽ bày ra bộ dạng lười biếng, thư thả không chú tâm, vừa đùa giỡn con mồi vừa tranh thủ hoàn thiện âm mưu của mình. Mà một khi mưu kế đã được tầng tầng lớp lớp xếp đặt, y sẽ trở nên cực kỳ dọa người.

Thậm chí còn có chút vội vàng.

Bạch Vương điện hạ định ngày hẹn Tiêu Vị Ương đến đình nghỉ mát trong Bạch Vương phủ.

Bạch Vương điện hạ vì sao gần đây như thể đang tiếp cận hắn?

Tiêu Vị Ương vừa đi trên đường, vừa suy nghĩ đến vô số loại nguyên do.

Trong đó có những cái khiến người ta thực tin tưởng, nhưng chính bản thân hắn lại vẫn băn khoăn.

Mặt kệ dù xem xét sự việc theo góc độ nào, Bạch Vương đều không cần phải… Bảy tỏ hảo ý với mình như vậy.

Hắn cùng Bạch Vương, chỉ mới gặp mặt một lần, nhất định còn chưa đến độ thâm giao.

Bởi vậy, sau khi nhận được lời mời ngắm thưởng liễu của Bạch Vương, Tiêu Vị Ương liền mất cả buổi nghi hoặc.

Tuy rằng trong lòng mang nghi hoặc, nhưng Bạch Vương đã mời, Tiêu Vị Ương hẳn phải đi. Thứ nhất, hắn không có lý do để từ chối. Thứ hai, thế lực trong triều của Bạch Vương khá lớn, thật không nên làm ra những chuyện đắc tội với Bạch Vương Bạch Nhược Thủy.

Việc nhỏ tỷ như——lần gặp mắt trước cùng Bạch Vương ở trong ngự hoa viên, Bạch Nhược Thủy câu nào câu nấy đều là Vị Ương.

Tiêu Vị Ương cảm thấy: Bạch Vương điện hạ nhất định cố ý như vậy, mà hắn cũng không có cách nào khác.

Phàm là kẻ có địa vị cùng quyền lực trọng hơn người khác, hẳn sẽ có chút cổ quái.

Tỷ như thời điểm hắn mặt mày u sầu, ngẫu nhiên ngẩng đầu lên, phát hiện Hoàng thượng luôn mang ánh mắt cực kỳ hâm mộ mà nhìn mình.

Tiêu Vị Ương thật không biết biểu tình u sầu có cái gì đáng để hâm mộ đây.

Cho nên nói đến vấn đề cổ quái, Hoàng thượng cũng cổ quái nha.

Bạch Vương đương nhiên cũng cổ quái.

Nghĩ như thế, Tiêu Vị Ương trên đường đến phủ, tâm tình thả lỏng được đôi phần.

Tâm tình thư thả, hắn liền chú ý đến cảnh trí bên ngoài.

Hai bên đình nghỉ mát đều là liễu rũ, gió thổi cành nhẹ đung đưa, phong vị xinh đẹp khó miêu tả thành lời.

Đến gần hơn, hắn nhận ra trong đình nghĩ mát còn có một người.

Người kia không có ngồi nghiêm chỉnh, mà chính là biếng nhác dựa vào trường kỷ, trang phục được thêu kim tuyến dài chạm đất.

“Tham kiến Bạch Vương điện hạ.” Thời điểm Tiêu Vị Ương hành lễ, tay Bạch Nhược Thủy còn đang thưởng thức một thanh dao găm nho nhỏ.

“Đứng lên đi.” Bạch Nhược Thủy thản nhiên nói, đôi mặt chậm rì rì nâng lên liếc Tiêu Vị Ương một cái.

Tầm mặt Tiêu Vị Ương lại đang tập trung trên phần chuôi của dao găm kia.

Dao găm không có nạm vàng khảm ngọc, vật liệu làm phần cán đều là gỗ, thoạt nhìn rất đơn giản còn thô ráp. Hơn nữa, dao găm khá nhỏ, tay cầm còn có vết lõm, tựa hộ chỉ thích hợp cho tiểu hài tử sử dụng.

Tiêu Vị Ương vẫn nhớ rõ chuôi dao găm này.

Nó là của hắn.

Từng là của hắn.

Một thị nữ tiến lên rót rượu.

Rượu ngon, vừa thơm vừa tinh khiết.

Là mỹ tửu Ngọc Dịch.

Bạch Nhược Thủy chậm rãi uống rượu, lười biếng hỏi. Tiêu Vị Ương cũng chậm rãi uống rượu, lười biếng đáp trả. Dù sao được ngày gió xuân tươi mát nhẹ thổi, thực sự khiến người ta thả lỏng.

Tiêu Vị Ương vốn đang chờ đời.

Đợi cho Bạch Vương đề cập đến chuyện về chuôi dao găm này.

Nhưng Bạch Vương điện hạ vẫn là không nói lời nào liên quan đến dao găm kia, y chỉ bày ra bộ dáng uể oải, nghịch nghịch chơi với đồ vật trong tay. Tiêu Vị Ương đành thu hồi ánh mắt.

Sau mấy câu hàn thuyên đơn giản, Bạch Nhược Thủy lười biếng hỏi, “Tiêu đại nhân hẳn đã qua hai mươi đi.”

Vì sao hai ngày này, hết Hoàng thượng, Thái hậu rồi đến Bạch Vương cùng hỏi tuổi tác của hắn.

Hôm nay, trước khi nhận được lời mời của Bạch Vương, hắn vừa ghé qua hậu cung một chuyến, chính là gặp Thái hậu.

“Hạ quan hai mươi ba.”

Tiêu Vị Ương có thể đoán được câu hỏi tiếp câu hỏi tiếp theo là “Đã cưới vợ chưa?”. Sau đó hắn sẽ trả lời “Chưa từng.”. Thánh thượng chính là hỏi như vậy, mà Thái hậu cũng không sai biệt.

Nói như vậy, những người hỏi như thế, kế tiếp phải chăng đều có dự tính làm mối đi.

Đều là ân sư của hắn.

Hoặc là đối với hắn ân trọng như núi tựa Hướng tể tướng.

Cho nên thời điểm Hoàng thượng hỏi câu kia, Tiêu Vị Ương có chút khẩn trương.

Hắn thực sợ Hoàng thượng tứ hôn.

Tình huống Hoàng thượng tứ hôn, bình thường đều là hứng thú nhất thời, đối với thần tử mà nói, từ chối đồng nghĩa không còn đường sống. Đối với loại chuyện này, Tiêu Vị Ương luôn là trốn tránh.

Đồng dạng, lúc trước Thái hậu triệu kiến hắn, cũng nói tương tự. Tiêu Vị Ương đều là cảnh giác.

Hắn không từ chối cơ hội gặp gỡ nữ tử, nhưng lại không muốn cưới về một nữ tử chưa từng ở chung.

Vô cùng may mắn, Hoàng thượng cùng Thái hậu đều chỉ hỏi tuổi tác hắn. Sau đó, Thái hậu còn hỏi thêm bát tự sinh thần của hắn, nhưng không có nói thêm điều gì.

Tiêu Vị Ương thả lỏng được đôi phần.

Mà nay, Bạch Vương như thế lại đề cập đến, là cố ý sao?

Tiêu Vị Ương ngồi lại nghiêm chỉnh.

“Chưa từng cưới vợ.” Bạch Nhược Thủy lập lại.

“Chưa từng.” Tiêu Vị Ương để ý thất ngữ khí khẳng định trong lời nói của Bạch Vương điện hạ. Mà thời điểm hắn trả lời, trong đầu Tiêu Vị Ương nhanh chóng suy xét lại.

Bạch Vương có nữ nhân? Không có. Bạch Vương có tỷ muội? Chưa từng nghe qua.

Hắn xem chừng tạm thời an toàn đi.

Nhưng mà khó trách có trường hợp xuất hiện một biểu muội bà con xa linh tinh gì đó, không phải Tiêu Vị Ương quá mức tự phụ, hắn tự biết chính mình tướng mạo tuấn tú so ra vẫn kém Bạch Vương, nhưng cũng thuộc loại hàng tốt nha.

Cả đời Tiêu Vị Ương, đến hai ba tuổi, từng gặp qua không ít nử tử ái mộ mình.

Đáng tiếc trong đó lại không có nữ tử khiến hắn ái mộ.

Bên môi Bạch Nhược Thủy thoáng một tia mỉm cười, Tiêu Vị Ương chỉ cảm thấy cái mỉm cười kia dường như ẩn chứa một sự thanh tao nói không nên lời. Nhưng thoáng nhìn lại hành vi của đối phương, cái loại này sao có thể gọi là thanh tao đây?

Bất giác, Tiêu Vị Ương có chút xuất thần.

Vừa lúc, có làn gió mát quét qua mặt, cảm giác êm nhẹ như thể lá liễu lay động. Đúng rồi, loại mỉm cười này, tựa gió thổi qua lá liễu, chậm rãi lay động.

Mà đang khi hắn xuất thần, Bạch Nhược Thủy cư nhiên thoáng nghiêng người về phía trước, “Tiêu Vị Ương cảm thấy bổn vương như thế nào?”

Tiêu Vị Ương hoảng sợ.

Hắn cả kinh xoay đầu, bắt gặp lông mày lá liễu, ánh mắt như hồ nước thu, đôi môi đỏ thắm của Bạch Vương. Rồi miễn cưỡng nhìn thấy đôi đồng tử sáng lấp lánh, lại ẩn ẩn một loại ý tứ không thể nắm bắt, Tiêu Vị Ưởng chỉ cảm thấy trong lòng khẽ rung động. Nhưng hắn lập tức lấy lại tinh thần, “Bạch Vương điện hạ nhân trung long phượng, tự nhiên khác với người thường.”

Tiêu Vị Ương cảnh giác, Bạch Vương kia tuy bày ra tư thái biếng nhác, nhưng mà đôi đồng tử sáng tỏ kia có muốn che dấu cũng không được.

Tiêu Vị Ương thực sự sẽ xem mặt đoán ý.

Hắn đương nhiên cũng cảm nhận theo hơi thở của mỗi người.

Bản thân làm quan trong triều, chỉ cần nhiệt khí bắt đầu tản mác, Tiêu Vị Ương đều có thể cảm giác được.

Thường là tử khí, suy khí, hiếu thắng khí, tự cao tự đại cuồng vọng khí.

Con thỏ sở dĩ gặp con hươu thì thản nhiên uống nước, những cảm giác được lão hổ liền bỏ chạy, chính vì cảm nhận được phía sau có sát khí.

Tiêu Vị Ương đã cảm giác được khí phách của Bạch Vương.

Sắc bén.

Hơi thở mang ý tứ chiếm hữu.

Đương nhiên trên người Bạch Vương còn mang những loại hơi thở khác, tỷ như y sinh ra trên người đã mang quý khí, tuy tư thái biếng nhác lại mang nhàn khí. Nhưng loại hơi thở ẩn giấu bên trong, Tiêu Vị Ương bởi vì khí phách này mà buộc phải cảnh giác.

Nguyên nhân bởi vì đối phương không hề cố ý che giấu.

Trong vòng không đến một giây từ lúc phát hiện loại hơi thở này, trong đầu Tiêu Vị Ương liền liên tưởng đến trăm ngàn tình huống. Nếu như Bạch Vương điện hạ quả nhiên giống như trong lời đồn, thâm sâu khó lường, lại mang dã tâm, cũng không hề nhỏ, Bạch Vương lại có thể ở trước mặt Hoàng thượng thao quang dưỡng huệ (che giấu để nhận được sủng ái)…

Đồng thời, hắn cũng nghĩ tới: Bạch Vương chân chính lên kế hoạch hẹn hắn, chính là y đối với mình có ý đồ gì đó…

Vân vân.

Bạch Vương điện hạ nhân trung long phượng, tự nhiên khác người thường.

Tiêu Vị Ương nói những lời này, giống như khẳng định quý khí trên người Bạch Vương.

Tiêu đại nhân cảm thấy bổn vương như thế nào?

Phàm là một người hỏi kẻ khác chính mình như thế nào, loại vấn đề này nhất định không thể trả lời toàn vẹn được.

Tiêu Vị Ương cảm thấy đáp án hắn đưa ra không phải tốt nhất.

Bạch Vương lại khẽ cười, tựa hồ vừa lòng với đáp án của Tiêu Vị Ương.

Bạch Vương vung tay, tiếng đàn lập tức vang lên.

“Có rượu, có cảnh đẹp, không thể thiếu ca múa, trong Vương phủ vừa mới mời tới vài vũ cơ Tây Vực, hy vọng được cùng Tiêu đại nhân thưởng thức.” Bạch Vương uống rượu, rồi mỉm cười với Tiêu Vị Ương.

Tiêu Vị Ương cũng cười đáp lại như là tạ ơn trên.

Nếu lần này chỉ đơn thuần là uống rượu xem vũ, kia thật sự có thể xem như chuyện tốt.

Những ngày gần đây Tiêu Vị Ương thực sự mệt mỏi.

Hắn vốn mỗi ngày đều làm việc vất vả, thân thể nhất định không có được trạng thái tốt nhất, mà gần đây còn gặp mộng xuân, cảm giác có phần sinh bệnh.

Tiếng trúc văng vẳng êm tai.

Mà màn múa cũng vừa mãnh liệt vừa quyến rũ lại hỗn tạp.

Thì ra cái gọi là vũ cơ không chỉ có nữ tử. Mà điệu múa Tây vực, nam tử thường sẽ khoe vẻ đẹp lực lưỡng, cường tráng, nữ tử thì xinh đẹp, sức mạnh cùng ôn nhu tồn tại xen lẫn nhau.

Tiêu Vị Uống vốn không phải loại người cổ hủ.

Hắn đối với sự việc luôn có năng lực chấp nhận mạnh. Ngẫu nhiên cũng xem xiếc hay ảo thuật linh tinh, đều là cười cười cho qua.

Vũ khúc hết màn này đến nàm khác.

Rượu tới một ly rồi lại một ly.

Tiêu Vị Ương suy nghĩ rất đơn thuần, chỉ chú ý xem vũ khúc.

Bên người đều có thị nữ tiến lên rót rượu. Tiêu Vị Ương đưa chén rượu ra, sẽ lại có người châm mơi. Rượu đầy chén, thị nữ lại ở một bên chờ đợi.

Hắn vừa xem vũ khúc vừa uống rượu, lại cùng Bạch Vương trò chuyện, bộ dáng vui vẻ tự nhiên.

Nhưng kỳ thực trong lòng, hắn vẫn đắn đó về chuôi dao găm kia.

Mười tuổi, hắn văn thao vũ lược, dỉ nhiên không giống người bình thường. Sư phó chính là thưởng cho hắn chuôi dao gắm này. Năm hắn mười bốn, bản thân cũng chẳng biết vì sao lại đánh mất nó, tuy sư phó sau khi biết việc này cũng chưa từng trách cứ lời nào, nhưng trong lòng vẫn có chút tiếc nuối. Sư phó luôn luôn nghiêm túc, tuyệt đối không dễ khen ngợi kẻ khác, chuôi dao găm này chính là lời khẳng định đối với khả năng của hắn.

Vô tình trong lúc mệt mỏi nhớ đến vị sư phó khắc nghiệt không chút tình người, rồi nhìn đến chuôi dao găm kia, Tiêu Vị Ương chợt thấy ấm áo trong lòng.

Cũng vì thế, lúc sư phó muốn bắt hắn về làm rể, tuy rằng chính mình đối với tiểu sư muội chưa từng mang tình yêu nam nữ, nhưng cũng không tiện từ chối, chính là thản nhiên cùng nàng gặp gỡ, thản nhiên tâm tư bất đồng, bất hòa với đối phương, thản nhiên để tiểu sư muội hiểu rõ tình cảm của mình.

Trên thực tế, thời điểm tiểu sư muội hướng hắn nói lời xin lỗi, trong lòng Tiêu Vị Ương giống như thở phào nhẹ nhõm.

Hắn có thể nắm giữ hết thảy, nhưng đối với vấn đề tình cảm, bản thân lại thường cảm thấy khó theo kịp.

Tựa như hắn đối với cảm giác của bản thân, hay chuôi dao găm kia.

Thời điểm có được dao găm, hắn chỉ hơi cảm động với sự chiếu cố sư phó dành cho mình. Nhưng đến thời điểm, bản thân thế mối phát hiện chính mình nguyên lại rất coi trọng món đồ kia.

Loại cảm giác này, giống như ngày 7 – 1 âm lịch, sau giờ ngọ nằm trên trường kỷ, hưởng thụ cảm giác êm ái. Vốn tưởng rằng trường kỷ cũng chỉ đơn thuần mang lại cảm giác tốt không hơn không kém, nhưng thời điểm không còn cảm nhận được, lại phát hiện bản thân nhớ nhung tư vị thoải mái, nhàn nhã khi nằm trên trường kỷ.

Tiêu Vị Ương hiện tại một thân một mình sống trong kinh thành, tuy gánh trên vai nhiều trọng trách, nhưng lại không có người ở bên ủng hộ.

Hắn chợt tưởng niệm quá khứ.

Nhưng mà hắn đã hai mươi ba tuổi.

Nam nhân sống đến tuổi này, bình thường đều có những chuyện phải gánh vác, bởi vậy, một chút tâm tư hư không, thật không tiện giữ lại trong lòng.

Sau đó, Tiêu Vị Ương đột nhiên cảm thấy chính mình tựa hồ cần một thê tử.

Thật có chút thú vị.

Đối với việc thành gia lập thất, chính mình vẫn thấy không cần thiết, chẳng phải trốn tránh gì. Hắn chính là cảm giác thời điểm chưa tới, cho nên chẳng mảy mau để tâm. Hơn nữa, sự vụ của Hộ bộ từ trước đến này luôn luôn bộn bề, có thể xem là bận rộn nhất, cho nên việc này hiển nhiên bị quẳng sau đầu, nhưng mà, gần đây hắn buộc lòng phải nhớ đến. Chẳng lẽ Hoàng thượng, Thái hậu, Bạch Vương đều cảm thấy hứng thú với vấn đề này sao?

Tiêu Vị Ương dời ánh mắt về hướng vũ giả giữa sân khấu.

Ánh mắt kia thực thản nhiên, mang chút vô thức, nhưng chỉ cần vừa chạm tới, Tiêu Vị Ương lập tức chấn động mở to hai mắt.

Vũ giả đứng giữa chỉ có duy nhất một người, toàn thân áo trắng, chỉ cần lướt qua dáng người, liền có thể nghĩ ngay đến mấy chữ ‘nghiêng nước nghiêng thành’. Tiếng đàn réo rắt bên tai, lại nghe như thể tiếng trời, trên sân khấu kia cũng toàn những kẻ hát hay múa giỏi. Vạt áo đều thêu kim tuyến, thắt lưng màu đỏ, dây chuyền san hô, mỗi bước xoay tròn đều nhẹ nhàng, lộ ra đường cong thực duyên dáng, trang phục khá ư rườm ra nhưng di chuyển hết sức nhanh. Tiêu Vị Ương bất giác giật mình nhớ đến vũ cơ Lý Duyên Niên của Hán vũ đế, người nọ cũng đồng dạng xướng khúc này.

Giai nhân phương Bắc, liếc mắt một cái khuynh thành, liếc cái nữa liền khuynh quốc, nếu không thể khuynh quốc khuynh thành, sẽ chẳng là giai nhân.

Sau một khúc này, Lý Duyên Niên liền được tiến cung, tiếp nhận vô vàn sủng ái.

… Nghiêng nước nghiêng thành…

Tâm trí Tiêu Vị Ương chấn động, xuất hiện bốn chữ kia.

Bắt gặp biểu tình hoảng hốt của đối phương, Bạch Nhược Thủy cực kỳ hài lòng.

Bạch Nhược Thủy ra hiệu cho vũ khúc dừng lại, tay nhẹ vung cành liễu qua trước mặt người kia, Tiêu Vị Ương toàn thân chân động, vội quỳ sụp xuống, “Bạch Vương điện hạ xin đừng xử phạt hạ quan.”

Bạch Vương khẽ cười, miễn cưỡng hướng Tiêu Vị Ương vươn một bàn tay qua, “Dìu ta ngồi xuống.”

Thời điểm đỡ người ngồi, Tiêu Vị Ương đồng thời cảm giác được xúc cảm bàn mềm mại nhẵn nhụi nơi bàn tay Bạch Nhược Thủy. Tay cả hai vừa chạm nhau, độ ấm trên tay Bạch Vương liền truyền sang tay hắn, khiến cả người khẽ run, bản thân không khỏi thầm mắng chính mình suy nghĩ miên man.

Bạch Nhược Thủy ngồi xuống, lười biếng dựa sang một bên. Vạt áo mở rộng, theo động tác của y chậm rãi trượt xuống. Tiêu Vị Ương nhìn chằm chằm không dời mắt vào vật liệu làm trang phục, không khỏi thầm mắng bản thân. Hắn này là bị sao vậy? Bạch Vương quả thực vừa múa một khúc, chính mình lại giống như thần hồn điên đảo.

Người kia chính là Bạch Vương điện hạ, không thể khinh nhờn.

Sau đó, Tiêu Vị Ương lại thầm mắng, Bạch Vương thân phận cao quý, như thế nào có giống vũ cơ mà ca múa thế này.

Này muốn trách, chỉ có thể trách Bạch Vương kỳ quái.

Bạch Nhược Thủy tà tà chuyển tầm mắt, lười biếng hướng đến trên người Tiêu Vị Ương. Lần này, Tiêu Vị Ương lại chú ý đến màu môi đỏ ửng của Bạch Vương, khóe đôi mày câu nhân, khiến hắn không khỏi giật mình. Hắn bị sao thế này? Hắn bị làm sao vậy?

Chỉ là một vũ khúc. Một vũ khúc thôi mà.

Bạch Nhược Thủy tựa vào tràng kỷ, lười biếng hỏi, “Tiêu đại nhân cảm thấy bổn vương như thế nào?”

Tiêu Vị Ương nhất thời không biết nói gì.

“Bạch Vương điện hạ đa tài đa nghệ…” Hắn thật không biết tiếp tục câu nói của mình như thế nào.

Chẳng lẽ câu hỏi ban nãy của Bạch Vương, chính là hàm nghĩa này sao?

Sau đó, Bạch Vương lại đề cập đến vấn đề thê thất của hắn.

Trái tim Tiêu Vị Ương bất ngờ nhảy tưng tưng một hồi.

Hắn làm nhiều năm nhu vậy, sự tình khiến tim đập thình thịch thế này đã lâu không còn gặp.

Mà hễ thấy Bạch Vương chơi trò hai mặt này, lần nào hắn cũng bị dọa thành như vậy.

Tiêu đại nhân cảm thấy bổn vương như thế nào?

Lúc này đây, Tiêu Vị Ương mới có dịp quan sát mái tóc dài như thác, phía trên chỉ dùng duy nhất một cây tram bằng ngọc, đổi lại càng khoe ra cảm giác mềm mượt, xinh đẹp tuyệt trần. Hắn còn chú ý đến dáng mày của đối phương thực mảnh, khóe mắt nghiêng nghiêng, không hổ danh mắt phượng câu nhân. Đôi con ngươi đen láy linh động, môi hé mở, mỏng manh, đẫm một tầng rượu, quai hàm nhọn. Trang phục khinh bạc, phong thái ngả ngớn ——

Bạch Vương điện hạ, ánh mắt câu nhân, nụ cười tà mị, cử chỉ rất ư lỗ mãng!

Mà đối phương lại dùng tư thái này mở miệng hỏi, bổn vương như thế nào, này thật sự khiến người ta không thể không thấy kỳ quái. Chẳng lẽ Bạch Vương đang câu dẫn hắn?!

Tiêu Vị Ương lại vô cùng khiếp đảm.

Đây thực sự chính là ——

Còn ra thể thống gì nữa!

Trong đầu Tiêu Vị Ương chợt nảy lên ý nghĩ như vậy.

Đầu tiên là sắc đẹp nghiêng nước nghiêng thành, khẳng định chẳng ra thể thống gì.

Tiêu Vị Ương liền nhớ đến những tìn đồn trong triều. Dĩ vãng mỗi khi hắn nghe được loại tin đồn thế này, chỉ biết cười trừ, căn bản không hề tin tưởng. Hết thảy những lời đồn đại, luôn mang chín phần sai lệch. Có đôi khi, chúng hoàn toàn vô căn cứ.

Mà nay, hắn lại bắt đầu hoài nghi mức độ thực giả của tin đồn kia.

Bạch Vương Bạch Nhược Thủy như thế nào được sủng ái, chỉ sợ y cùng Hoàng thượng có quan hệ đặc biệt.

Trước đây, hắn cảm thấy Hoàng thượng không có khả năng là loại người hảo nam sắc, cũng bởi vì bản thân chưa gặp qua Bạch Vương, đồng thời bỏ qua một ít sự kiện xảy ra xung quanh. Mà bản thân hắn cũng cảm giác, Bạch Vương cũng không có khả năng câu dẫn để chiếm được sủng ái của Hoàng thượng, cho nên chính mình nhất định chẳng chịu tin.

Mà hiện tại, nhìn thấy nhan sắc cùng tư thái của Bạch Vương, hắn không thể không nghi ngờ tin đồn kia là thật hay giả.

Hoàng thượng vốn không phải phàm nhân…

Nghĩ như vậy, Tiêu Vị Ương lập tức lấy lại tinh thần.

Hắn tự phỉ nhổ chính mình.

Rõ ràng tự trong lòng mình sinh ra tà niệm, rồi lại lấy tâm tiểu nhân đi so với Hoàng thượng.

Nhưng Bạch Nhược Thủy lại nghiêng người nhìn hắn, vung cành liễu trong tay khẽ quét qua mặt hắn. Tiêu Vị Ượng thật muốn nhắm mắt hưởng thụ, nhưng hắn không thể, toàn thân cao thấp chẳng thể không cảnh giác, dù rằng có muốn đề phòng cũng không nổi.

“Vị Ương…” Bạch Nhược Thủy thở dài, con ngươi vẫn sáng như nước, thanh âm mềm nhẹ, tựa tiếng tinh thạch va vào nhau. Đối phương ngưng mắt hơi cảm thán, ngữ điều khiến trái tim kẻ khác rung động, “Ngươi không cảm thấy ta đẹp sao?”

Tiêu Vị Ương khẽ giọng, “Một từ ‘đẹp’ không đủ để hình dung Bạch Vương…” Trên thực tế, hiện tại trong đầu hắn đang xuất hiện một loạt cụm từ, đại loại như ‘phiên nhược kinh hồng, uyển nhược du long’… ‘dung mạo vô gia, nhu tình xước thái, mị vu ngữ ngôn’… ‘phiêu hốt nhược thần’…

Hắn còn cảm thấy thanh âm kia cũng đủ khiến người ta ‘tiêu hồn thực cốt’ (kinh hồn khiếp vía).

Nhưng bản thân lập tức lấy lại hồn vía, vội vàng nói, “Bạch Vương điện hạ không thể dùng từ ‘đẹp’ để hình dung, phong thái liên hoa (hoa sen), bình thường chỉ để nhắc về nử tử ——”

Sắc mặt Bạch Nhược Thủy đột ngột chuyển, “Tiêu đại nhân, ngươi thế nào tìm chết!”

Tiêu Vị Ượng khẽ thở phào một cái.

Nếu Bạch Vương còn lập lại câu hỏi ban nảy, hắn thật sự sẽ nói ra mấy câu lung tung vừa nãy.

Vừa rồi, hắn nói từ ‘đẹp’ không đủ hình dung Bạch Vương, rõ ràng có ý vô lễ khinh nhờn. Thế nhưng Bạch Nhược Thủy lại tỏ vẻ vui mừng, sau đó chuyển thành tức giận.

Tiêu Vị Ương còn chưa gặp qua người trở mặt nhanh đến vậy.

Rõ ràng mới một giây trước, đối phương còn bày ra bộ dạng thanh tao nhàn nhã lịch thiệp, toàn thân mị hoặc, phong thái xinh đẹp, mắt ngậm thu thủy, cử chỉ cao quý khiến người ta không dời mắt. Mà hiện tại, y lập tức biến thành âm lãnh dọa người, khuôn mặt tuyệt mĩ lộ ra biểu tình sắc bén, khiến kẻ đối diện không rét mà run.

Như thế nào thế gian lại tồn tại một kẻ có thể lập tức trở nên lãnh khốc vô tình đến vậy?

Lạnh lùng ư?

Gặp phải loại người thay đổi trong chớp mắt này, Tiêu Vị Ương có phần thấp thỏm lo sợ.

“Hạ quan biết tội.”

“Hừ.” Bạch Vương làm bộ vô cùng giận dữ, bày ra đủ loại biểu tình, còn nghiêng người cố ý câu dẫn Tiêu Bị Ương, lại thấy đối phương thế nào chẳng biết tốt xấu. Y tức tối phất tay áo, ngồi trở lại vị trí của mình, ra lệnh cho thị bên người, “Rót rượu!”

Rượu được rót đầy, Bạch Nhược Thủy bưng chén uống một hơi cạn sạch.

Y hận đến nghiến răng nghiến lợi.

Hận không thể đem cái tên ngồi trước mặt xé nát vụn.

Cái đồ không biết tốt xấu kia!

Nhưng chợt nhớ đến kế hoạch của bản thân, Bạnh Nhược Thủy đành âm thầm lấy lại bình tĩnh, không thể tức giận nữa.

Mặt y bày ra vẻ tươi cười, tự cho rằng nụ cười nhu hòa động lòng người cũng đủ chứng tỏ cơn giận dữ đã được hóa giải. Nhưng bản thân lại không biết, vẻ tươi cười kia trong mắt những tùy tùng bên cạnh và Tiêu Vị Ương, chỉ khiến bọn họ sởn cả tóc gáy.

Trong khi đó, Tiêu Vị Ương phát hiện sắc mặt Bạch Nhược Thủy bỗng nhiên lại thay đổi, trong lòng chỉ nghĩ đến một điều: Bạch Vương quả nhiên như trong truyền thuyết, hỉ nộ vô thường…

“Nếu như bổn vương thực là nữ tử, có chăng Tiêu đại nhân sẽ cảm thấy bốn vương đủ xinh đẹp khiến kẻ khác rung động?” Bạch Nhược Thủy vừa mỉm cười vừa nhấp rượu.

Tiêu Vị Ương vẫn bị nụ cười của Bạch Nhược Thủy khiến cho có chút kinh hãi, “Bạch Vương điện hạ nếu là nữ tử, nhất khiến cho nam nhân không thể cưỡng lại.”

“…” Bạch Nhược Thủy tức đến độ muốn hỏng, “Vị Ương, ngươi đang có ý định đánh lạc hướng bổn vương trong lời nói sao?”

“Hạ quan không dám.”

“Hừ, hảo cho một câu không dám!” Bạch Nhược Thủy hừ lạnh một tiếng, “Bổn vương hỏi ngươi, ngươi phải thành thực trả lời, Bổn vương có đẹp hay không?”

“…” Tiêu Vị Ương chỉ cảm thấy não mình đã sánh bằng não trâu, nghĩ nghĩ chút nữa, bản thân đành thỏa hiệp, “Nếu Bạch Vương là nữ tử, nhất định nghiêng nước nghiêng thành.”

Hắn cuối cũng cũng chịu nói ra bốn chữ này.

Thời điểm Bạch Nhược Thủy diễn khúc, hắn cũng nghĩ đến mấy chữ kia. Mà chúng còn ở trong đầu hắn kêu gào không yên, cho nên bản thân cảm thấy nếu không mở miệng nói nhất định chính mình chẳng được thoải mái.

Thật sự xúc động quá mức.

Câu trả lời tựa hồ khiến Bạch Nhược Thủy cực kỳ vừa lòng. Y tủm tỉm cười không thôi, xem chừng đang rất thỏa mãn, “Thật sao?”

“Hạ quan không có nói dối.” Tiêu Vị Ương kiên trì đáp lại.

Mà trong lòng Tiêu Vị Ương hiện tại lại nghĩ: Bạch Vương còn kiến quyết lấy chữ ‘đẹp’ để hình dung chính mình, chẳng lẽ y thực sự ‘dùng sắc mị chúa’?

Hắn từng được kể, có những vũ cơ tư thái thật sự giống nữ tử, đi trên đường sẽ giống nữ tử bình thường mà lắc eo, khi nói chuyện thanh âm sẽ thanh thoát như thể nữ nhân, luôn cùng quan to quý nhân vui vẻ thưởng ngoạn.

Những kẻ đó, lúc được mọi người khen xinh đẹp như nữ tử, cũng không bất giác thấy thẹn, ngược lại còn vô cùng hưởng thụ.

Nhưng dù thế nào, Bạch Vương tuy phong thái tà mị, lại không đánh mất khí khái nam tử. Hắn thực cảm thấy Bạch Vương không giống loại người này.

“Kia, bổn vương nếu là có muội muội, Tiêu đại nhân sẽ thú nàng chứ?” Bạch Nhược Thủy vuốt ve mu bàn tay Tiêu Vị Ương khiến hắn bất giác run lên, vội vàng quỳ sụp xuống, “Hạ quan tự biết mình tài sơ học thiển, không dám trèo cao.”

Bạch Nhược Thủy nhìn bàn tay trống rỗng của mình, rồi chuyển sang cánh tay vừa rời khỏi tay mình, đôi mắt phượng lóe lên tia giận dữ, trừng Tiêu Vị Ương hồi lâu, sau đó mới hít vào một hơi, tự nhủ với bản thân không nên phát hỏa, cứ từ từ mà tiếng, đối phương nhất định không thoát được lòng bàn tay mình, vì thế y chỉ khẽ cười, “Tiêu đại nhân quá mức khiêm tốn rồi, muội muội nhà ta thế mà đối với đại nhân nhớ mãi không quên nha.”

“Quận chúa từng gặp qua hạ quan sao?”

“Sao chỉ mới gặp qua.” Bạch Nhược Thủy làm như cực kỳ chuyên tâm chơi đùa dao găm trong tay, “Ngươi trước đứng lên đi.”

Tiêu Vị Ương lại ngồi lên, một tay cầm chén, tay kia để sát mé bàn, trên mặt bàn quá sức nguy hiểm.

“Hạ quan ngu dốt, không nhớ là khi nào…”

Bạch Vương cuối cùng cũng chịu nhắc tơi chuôi dao găm kia sao?

Bạch Nhược Thủy lại nói, “Ngay mai sau giờ ngọ tam khắc, Hoa Cư lâu ở Nam Thành.”

“Này…” Tiêu Vị Ương do dự.

Bạch Nhược Thủy lại bất ngờ đổi sắc, “Tiêu đại nhân đây là có ý tứ thoái thác sao?”

“Hạ quan không dám!” Tiêu Vị Ương vội vàng thưa, “Được Quận chúa chiếu cố, hạ quan thụ sủng nhược kinh.” Hắn thạt chưa từng gặp qua người có khả năng lập tức chuyển thành băng sơn thế này, tựa như trong khoảnh khắc từ ngày xuân tháng ba biến thành mùa đông khắc nghiệt.

“Hừ.” Bạch Nhược Thủy hừ lạnh, “Cho ngươi cũng không dám.”

Hiện tại, Tiêu Vị Ương cảm giác được, kể từ sau vũ khúc kia, chính mình liền bị Bạch Vương khống chế, tất cả những câu trả lời của bản thân đều trở nên bất bình thường.

“Bổn vương mệt rồi, ngươi lui xuống đi…” Bạch Nhược Thủy miễn cưỡng ngả người xuống trường kỷ.

Thời điểm Tiêu Vị Ương cáo lui liền bắt gặp Bạch Nhược Thủy đang nằm, vạt áo hơi trượt xuống, tim hắn lại đập loạn một trận.

Vừa ra khỏi của Bạch Vương phủ, hắn nhanh chóng hồi phủ, gió lạnh quét qua, mới phát hiện cả người đều là mồ hôi lạnh.

Mà cùng lúc đó, tại Bạch Vương phủ.

Trông theo thân ảnh Tiêu Vị Ương đã tiêu thất, Bạch Nhược Thủy oán hận vung tay, một tiếng “Phanh ——”, chén rượu rơi xuống đất, vỡ tan tành.

“Đáng giận! Đáng giận!” Y hận đến thấu xương.

Vừa lúc thị vệ Phương Độ Phong vừa giải quyết sự vụ trong tiêu cục của mình, trở về bên người Bạch Nhược Thủy. Gã ta từ xa trông thấy rõ như ban ngày, Bạch Vương quần áo ít oi, còn có chút mặt đỏ tai hồng, kết quả trở thành đối tượng ở gần nhất, bị Bạch Vương túm cổ áo, ép hỏi, “Bổn vương không đẹp sao? Bổn vương không đẹp nhất ở đâu? Có điểm nào không tốt? Vì cái gì hắn không bị bổn vương là

Thái y viện.

Liễu Thái y cẩn thận nhìn gói bột phấn màu vàng, vương đầu ngón tay chấm xuống một chút, đưa lên mũi nghe, sau đó nếm thử, lông mày liền chau lại, tựa như đang nghĩ đến thứ gì đó.

Sau một hồi, lão ngẩng đầu, “Hồi bẩm Tiêu đại nhân, đây là bột phấn làm từ thảo dược.”

Tiêu Vị Ương trừng mắt với lão, “Thảo dược không phải chỉ Thái y viện mới có sao? Thế nào lại ở trên giường nệm của ta?”

Hắn đã mộng xuân cả ba ngày nay, dục hỏa thiêu đốt đến nỗi chỉ dám ăn cháo thanh đạm, không dám đụng vào những món nóng, nhưng vẫn cảm thấy thân thể có gì đó bất bình thường. Hắn còn kiểm tra qua hết thức ăn nước uống của minh, nhưng vẫn không thu được manh mối gì. Cuối cùng, loay hoay một hồi trong phòng riêng, mới phát hiện trên chăn nệm có một ít bột phấn màu vàng.

Tiêu Vị Ương xác định kia không phải vụn gỗ, tuy rằng nhìn thoáng qua thì có chút giống.

Hắn còn chắc chắn trước đây trong chăn nệm của mình chưa từng có thứ này.

Hắn lớn mật phỏng đoán đây chính là thứ có tác dụng thôi tình, kết quả đưa tới thái y viện hỏi thăm, quả nhiên như vậy! Hơn nữa, còn là thảo dược chỉ có thái y viện mới có.

Thảo dược trong nước, tất cả đều xuất xứ từ Tây Vực, ngoài tác dụng trị liệu chứng đau đầu khá hiệu quả, chúng còn là giống cây vô cùng khó sinh trưởng, cho nên luôn là thảo dược để tiến cống. Hơn nữa, giống như danh tiếng của mình, thời điểm sử dụng, thảo dược này còn có chức năng thôi tình cực kỳ mạnh.

Trách không được… Trách không được ngày hôm nay, hắn rõ ràng đối với Bạch Vương nảy sinh tà niệm.

Bạch Vương điện hạ thân là nam tử, cho dù y có chút cổ quái, thích tự mình diễn vũ, kia vẫn đâu cùng hắn liên can. Tiêu Vị Ương làm sao có thể bị một nam nhân say đắm đến thần hồn điên đảo được?

Này hoàn toàn không bình thường.

Tuy rằng Tiêu Vị Ương cấm dục đã lâu, cũng có khát khao, nhưng không đến nổi ngay cả nam nhân cũng có *** niệm.

Thảo dược vốn để hòa vào nước rồi sử dụng, chỉ cần vào nước liền biến hóa, trở nên vô sắc vô bị. Tiêu Vị Ương thật không ngờ tới, thứ này rải lên giường nệm, để cho ánh mặt trời sau giờ ngọ chiếu đến, độ ấm tăng cao, hoặc tự mình nằm trên giường, thời điểm nhiệt độ cơ thể làm ấm giường nệm, công hiệu của bột phấn thảo dược cũng có thể phát huy.

Vừa nghĩ tới đây, bản thân tự hỏi không rõ kẻ nào lớn mật đi trêu chọc hắn, khóe môi khẽ nhếch cao.

Môi hắn mấy ngày nay có chút đỏ, bệnh trạng quả thực do trúng phải thảo dược kia, “Mấy ngày nay, các ngươi đã mở kho lấy dược thảo cho những ai dùng?”

“…” Liễu Thái y có chút trầm tư, “Huệ phi nương nương bị đau đầu, từng chỉ định cho hạ quan mở kho dùng thảo dược, trừ lần đó ra, còn có Hoàng thượng.”

“Không còn người nào khác?” Tiêu Vị Ương hỏi, “Tỷ như…Bạch Vương?”

“Bạch Vương gần đây chưa từng đặt chân đến thái y viện.” Liễu Thái y đáp.

Tiêu Vị Ương đành hồi phủ.

Không phải Bạch Vương, vậy là người phương nào mới được?

Huệ phi? Hoàng thượng? Hai vị này căn bản sẽ không rảnh đi trêu chọc hắn.

Vốn tưởng rằng người đó nhất định là Bạch Vương! Kết quả lại không phải.

Tiêu Vị Ương ngược lại cảm thấy rối rắm.

Trừ lần này ra, phòng ngủ của hắn gần đây thường bị mất trộm, đồ dùng hằng ngày bị thay đổi, khiến bản thân không cách nào kịp thích ứng.

Mỗi ngày hồi phủ đều phải nhìn xem quản gia có thay đổi món đồ nào không, hắn cảm thấy chỗ ở của mình càng lúc càng xa lạ.

Nhỏ thì cây bút, lớn thậm chí là cả kiện áo khoác đều bị lấy mất, này chẳng thể không cảm giác quá mức bất bình thường.

Mà thị vệ trong phủ rõ ràng không tóm được tên trộm kia.

Việc này căn bản không phải chuyện bình thường!

Nếu mục đích của đối phương thực muốn khiến Tiêu Vị Ương phải buồn bực, như vậy, người này đã thành công.

Mấy ngày nay, lòng dạ Tiêu Vị Ương luôn khó chịu. Chẳng những vì mấy chuyện tình phát sinh bên cạnh mình, mà còn vì đại sự trong triều.

Việc thay đổi chính sách chính trị mới, rắc rối phát sinh ngày càng nhiều, mà trở ngại cũng càng lúc càng lớn.

Gần đây, mỗi ngày lên triều đều chỉ vì chút chuyện nhỏ nhặt liền biến thành khẩu chiến.

Tiêu Vị Ương cảm thấy mệt đến sứt đầu mẻ trán.

Nhưng mà ngày mai sau giờ ngọ tam khắc, Hoa Cư lâu ở Nam thành.

Hắn cùng Bạch Quận chúa ước hẹn.

Tiêu Vị Ương ngồi trước thư trác, trên bàn là văn kiện của Hộ bộ.

Hắn cúi đầu chuyên tâm.

Nhưng mà chính mình lại phát hiện không cách nào chuyên chú được.

Tình cảnh buổi chiều cùng Bạch Vương lại hiện ra rành mạch trước mắt.

Tiêu Vị Ương nhớ tới ánh mắt của Bạch Vương, khuôn mặt trong trẻo, thanh âm động lòng người khó diễn tả thành lời.

Nếu như là thanh âm của nữ tử…

Tiêu Vị Ương còn chưa phát hiện hắn đang có chút nhớ nhung.

Nếu như là thanh âm của nữ tử… Tiêu Vị Ương tập trung tư tưởng vào rặng liễu rũ ngoài cửa sổ. Ngàn vạn sắc xanh biếc khẽ rung rẩy theo gió. Hắn nhớ tới cành liễu trong tay Bạch Vương lúc quét qua mặt mình, Tiêu Vị Ương bất tri bất giác nhắm nghiền hai mắt.

Nếu tồn tại một nữ tử như vậy, trang phục màu trắng, phía trên chỉ cài duy nhất một cây trâm bằng ngọc, thắt lưng đỏ, dây chuyền san hô, vung tay xoay một vòng, hẳn không thể dùng bất cứ ngôn từ nào để hình dung ra sự thanh nhã rung động lòng người. Sau đó vũ khúc dừng lại, nữ tử cười khanh khách ngắt một cành liễu, bước nhanh tới trước mặt hắn, nghịch ngợm đem cành liễu kia quét tới quét lui trên gương mặt si mê của hắn…

Đầu ngón tay Tiêu Vị Ương nhẹ nhàng lướt qua gương mặt của chính mình.

Muội muội…của Bạch Vương?

Đảo mắt một cái liền sang ngày mai.

Ngày mai lại chính là ngày ước hẹn nhất định phải đi.

Sau giờ ngọ tam khắc, Hoa Cư lâu ở Nam thành.

Tiêu Vị Ương phát hiện chính mình cư nhiên chuẩn bị cả trang phục.

Hắn rõ ràng đang vạn phần chờ mong gặp mặt nữ tử kia.

Không không không, hắn chính xác muốn biết vì sao chuôi dao găm lại nằm trong tay Bạch Vương, bởi vì chính mình thực sự muốn lấy lại đồ vật kia.

Nhưng mà Tiêu Vị Ương không cách nào thuyết phục được bản thân.

Hắn nhận ra chính mình sau khi tắm rửa thay trang phục, hiện tại đứng trước gương chăm chút lại, ngay cả lão quản gia cũng phải nở nụ cười, “Đại nhân hôm nay muốn đi đâu? Như thế nào hôm nay lại để tâm đến vậy?”

Tiêu Vị Ương không khỏi ngượng chín mặt.

Bỏ bỏ bỏ, cứ thẳng thắn nhận mình đi gặp mặt tiểu thư nhà người ta, có gì phải ngại.

Hắm thầm nghĩ.

Nam nhân độc thân, nữ tử chưa gả đi, tiểu thư lại coi trọng hắn trước, gặp mặt xem thử có giống nữ tử mình tưởng tượng trong đầu, việc gì cần ngượng ngùng.

Tiêu Vị Ương hắn không phải vẫn mong chờ gặp được nữ tử có thể khiến chính mình động tâm sao?

Hắn liếc mắt nhìn khắp Tiêu phủ, xung quanh trống trải, mặc dù quản gia đều đã sửa sang lại, nhưng nếu có thêm thanh âm của nữ tử trong nhà, hẳn sẽ thêm chút nhu hòa ấm áp đi?

Không biết muội muội Bạch Vương… Bộ dạng sẽ như thế nào đây?

Theo những gì được chứng kiến ngày hôm qua, tựa hồ sẽ tương tự Bạch Vương đi?

Chính là không cần giống luôn tính cách hỉ nộ vô thường của Bạch Vương thì tốt rồi.

Tiêu Vị Ương giữa đường lại bị kẻ khác túm được.

Công bộ Thượng thư Tả Ấm, không biết vì chuyện gì từ tửu lâu đi ra, trông thấy đồng bạn, vui vẻ đi sang vỗ vai, giữ chặt Tiêu Vị Ương không buông. Hắn nghe được trên người đối phương có mùi rượu liền hô thầm không xong.

Bị người túm rồi.

Trời còn sáng rỡ, Công bộ Thượng thư lại uống ngà ngà say, lại lôi kéo thêm Tiêu Vị Ương cùng uống.

Tiêu Vị Ương thống khổ vô cùng.

Hắn tìm đủ mọi cớ để rời đi, nhưng những lời này nếu là đối với Tả Ấm còn thanh tỉnh, dĩ nhiên đối phương liền sớm thả người, tiếc thay Tả Ấm hiện tại đã muốn say vài phần.

Tiêu Vị Ương chú ý đến thần sắc khổ sở trong mắt Tả Ấm, chợt nhớ đến nữ nhi nhà Hộ bộ Tả thị lang vừa bị tứ hôn, cảm thấy hiểu được vài phần. Thanh mai trúc mã của mình bị gả đi, hắn là chuyện đau lòng bao nhiêu. Bất đắc dĩ, hắn chỉ có thể ngồi xuống uống vài chén.

Vốn chỉ định nhận lời uống vài chén liền rời đi, ai ngờ Tả Ấm kia có người uống cùng, ngược lại còn hăng máu hơn, nhất định phải cùng Tiêu Vị Ương quá chén mới thôi.

Hiển nhiên, thời giờ khắc khắc trôi qua, Tiêu Vị Ương rơi vào tình thế cấp bách, uống xong mấy chén liền đứng lên tỏ ý phải đi, mà Tả Ấm cứ như vậy nối gót. Tiêu Vị Ương dọc đường khuyên giải đối phương, mà Hoa Cư lâu vốn cách đó không xa, thành ra hắn bị bám đến tận trước cửa Hoa Cư lâu.

“Tả đại nhân, hạ quan thật sự không thể cùng ngươi uống nữa, hạ quan có việc bận.” Tiêu Vị Ương bất đắc dĩ nói.

Nhưng Tả Ấm kia rõ ràng bước thẳng vào đại đường gọi tiểu nhị dọn rượu lên.

Mà đáng sợ hơn, trong đại sảnh kia còn có một thị vệ đang đứng chờ, vừa trông thấy Tiêu Vị Ương tiến vào, gã liền đứng ra chắn đường, “Tiểu thư đợi trên lầu đã lâu.”

Tiêu Vị Ương quẫn bách, chỉ đồng bạn của mình, “Xin thay ta hướng tiểu thư tạ tội, nói rõ tình hình dưới này. Mong tiểu thư đợi một khắc đồng hồ, để ta tống cổ hắn đi.”

Mà Tả Ấm kia vừa nghe được lời hắn, liền bất mãn chen vào, “Tiêu đại nhân, ta cùng ngươi đều là quan viên lục bộ. Công bộ cùng Hộ bộ chỉ cách nhau bức tường, ngươi lại đỗ tiến sĩ cùng năm với ta, ngươi cư nhiên ‘trọng sắc khinh bạn’.”

Tiêu Vị Ương cảm thấy hắn hôm nay thật sự xui xẻo vô cùng.

Chỉ cách một bức tường sao?

Ngày mai hắn nhất định xin Hoàng thượng đem Hộ bộ dọn đi, cách xa Công bộ một chút.

Thị vệ sau khi lên lầu báo cáo tình hình liền trở xuống trả lời, “Tiểu thư nói, hai vị cứ lên cả trên lầu, nàng đã chuẩn bị sẵn rượu và đồ nhắm, xin đợi nhị vị.”

Lượng thiện, săn sóc, dịu dàng, thân thế cao quý.

Tiêu Vị Ương lập tức đối với vị Bạch tiểu thư kia thêm mấy phần hảo cảm.

Thời điểm bước lên lầu, Tiêu Vị Ương hung hăng trừng Tả Ấm kia một cái, tên này rõ ràng cũng quy củ, không lộ chút men sau. Tiêu Vị Ương vốn lo lắng đối phương làm ra chuyện đường đột gì đó với giai nhân, nhưng hiện tại nhìn người này như vậy, xem ra cũng không say đến lợi hại, vì thế tình thần có phần buông lỏng.

Để cho Tả Ấm biết cũng không có gì đáng ngại…

Tiêu Vị Ương nghĩ.

Cùng lắm thì thê thiếp họ Tả nhiều thêm một người mà thôi.

Nếu thật sự vô duyên, hắn cũng không thể cưỡng cầu.

Nghĩ đến đó, hắn phát hiện đã được người dẫn vào trong phòng.

Cửa phòng đóng lại, tạp âm dưới lầu lập tức bị chặn bên ngoài, bên trong cực kỳ thanh u, nhã nhặn, yên tĩnh.

Gian phòng không khác gì động tiên.

Giữa phòng có một bức rèm ngăn ra, sau rèm là vách bằng ngọc lưu ly khắc hoa dùng như bình phong. Bên ngoài rèm bày một bàn trà thanh đạm, có lò sưởi đốt đàn hương, khiến thần trí cảm thấy phi thường thoải mái.

“Tiêu đại nhân, Tả đại nhân, mời ngồi.” Thấp thoáng một dáng người sau rèm, thanh âm cực kỳ đè thấp, mặc dù có chút trầm, nhưng ngữ điệu ôn nhu vẫn khiến người ta thoải mái.

Thời điểm Tiêu Vị Ương ngồi xuống, lập tức có thị nữ tiến lên pha trà.

Hắn liếc mắt nhìn bốn phía, trong phòng có hai thị vệ đang đứng, thêm bốn thị nữ. Lúc kiểm tra xung quanh, tầm mắt hắn bất ngờ dừng lại một chút, nhưng rất nhanh lại di chuyển tiếp.

Thời điểm hắn cúi đầu phẩm trà, tựa hồ giống như đang suy nghĩ gì đó.

Hắn giống như nghĩ tới điều gì đó, khóe môi rõ ràng vẽ thành nét cười.

Tiêu Vị Ương khó có khi bày ra ý cười như vậy. Nụ cười kia giống như nghi hoặc trong lòng đã được cởi bỏ.

Sau khi rượu được rót vào chén, Tiêu Vị Ương liền nâng chén đứng lên mà nói, “Hạ quan hôm nay may mắn được gặp Quận chúa, thật sự là phúc phần của ta, mạo muội kính Quận chúa một ly.” Nụ cười trên môi như thể đang nghiền ngẫm, Tả Ấm ngẩng đầu nhìn đối phương, trà cũng chẳng buồn uống, chỉ lo uống rượu.

“Tiêu lang đa lễ. Hôm nay hai ta gặp lại, không cần câu nệ như vậy, cứ gọi ta là Y Y là được.” Bạch Y Y phía sau rèm cất tiếng nói.

Nụ cười nghiền ngẫm bên môi Tiêu Vị Ương càng sâu thêm một tầng.

Hắn nhìn thị nữ ra ra vào vào, người ngồi sau rèm cũng không khách khí, tiếp nhận chén rượu liền uống một hơi cạn sạch. Bạch Y Y sau khi uống hết rượu lại ngẩng đầu, dáng dấp kia tối nay đặc biệt có phong thái.

Tả Ấm sửng sốt ngẩng đầu.

“Nàng là ai?” Người này hiện tại mới có chút thanh tỉnh, “Ngươi nhờ người làm mối?”

Phía sau rèm cười lạnh một tiếng.

Có người vội vàng khụ một tiếng nhắc nhở.

Bạch Y Y lại nói tiếp, “Tả đại nhân cứ xem ta như nữ tử bình thường. Tiểu tỳ vô lễ, mong đại nhân thứ lỗi.”

Tả Ấm ngây ngốc, “Vừa rồi, Tiêu đại nhân gọi nàng là Quận chúa, sao có thể là nữ nhân bình thường được.” Đối phương thở dài rồi đứng lên, “Vừa rồi đường đột, mong tiểu thư thông cảm.”

“Đại nhân không cần để ý.” Bạch Y Y phía sau rèm nói vọng ra, “Xin đại nhân cứ tận hứng, để thiếp đây vì hai vị mà tấu một khúc.”

Thời điểm tiếng đàn vang lên, Tiêu Vị Ương hung hăng trừng Tả Ấm một cái.

Tả Ấm kia rõ ràng cũng biết Tiêu Vị Ương tức giận, nhưng chỉ nhún nhún vai.

“Yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu.”

Tên kia rành mạch phun ra một câu như vậy.

Tiêu Vị Ương hận không thể một cước đạp tên phá rối này ra ngoài lâu.

Này mới thực sự ‘trọng sắc khinh bạn’!

Rèm ngăn lay động.

Trầm hương lượn lờ.

Ngọc bội đinh đang.

Tiếng đàn của Bạch Y Y vô cùng tuyệt diệu.

Cầm khúc tựa hồ còn nghe được cả thanh âm suối chảy róc rách len mình qua lòng song đầy đá cuội, khung cảnh tiêu điều, cảm tưởng như có thể cảm thấy hoa lau bên bờ sông thu khẽ run rẩy trong gió lạnh.

Cầm khúc vừa dứt, hai người tán thưởng không dứt lời.

Giai nhân thiên hô vạn hoán bây giờ mới lộ mặt đi ra, ôm đàn tỳ bà giấu nửa khuôn mặt.

“Đào hoa đái vũ thiên bàn diễm, liễu nhứ tùy phong kỷ độ kinh.” Tả Ấm là người đầu tiên lên tiếng.

(Hoa đào trong mưa muôn phần xinh đẹp, tơ liễu theo gió tùy đẩy đưa.)

Tiêu Vị Ương lại cười cười tiếp lời, “Nhất khúc phường ca tử tế thính, bằng thùy tuệ nhãn tảo hàm thanh.” Tầm mắt hắn dừng lại nơi vầng trán hơi cúi thấp của Bạch Y Y. Đối phương một thân thanh y nhàn nhạt, tóc mây búi cao hơi rũ xuống, gương mặt thoa một tầng phấn, thẹn thùng khiến người ta yêu thương.

(Một khúc phường ca nghe chăm chú, nhờ người trẻ tuổi có tuệ nhãn.)

“Chỉ là đàn loạn một khúc, Tiêu lang khiến thiếp thẹn thùng rồi.” Bạch Y Y một tiếng ‘Tiêu lang’ gọi tới gọi lui, tiếng gọi êm ái ngọt ngào, khiến xương cốt như nhũn ra, nhưng cử chỉ lại không có chút cảm giác thẹn thùng. Nàng thoải mái ngồi xuống, thay Tiêu Vị Ương rót rượu vào chén, “Thiếp kính Tiêu lang một ly.”

Tiêu Vị Ương đè lại tay Bạch Y Y, miệng phun lời ngả ngớn, “Thập lý hoa hương sắc chính nghiên, thiên nhiện phong vận kiến do liên.”

(Hương hoa tỏa thơm ngát mười dặm, tự nhiên quyến rũ người yêu thích.)

Tay Bạch Y Y thoáng chấn động giật lại, lập tức lùi về, đồng thời hai má lại ửng một mạt hồng.

Thật nhanh có tiếng thị vệ quát, “Ngươi dám lớn mật! Rõ ràng đối với Chúa —— Quận chúa vô lễ!”

Tả Ấm cũng giương mắt liếc Tiêu Vị Ương một cái.

Người này ý tứ chính là, Tiêu Vị Ương ngươi trong triều có tiếng là chính nhân quân tử, không ngờ đến rõ ràng là quỷ háo sắc.

Nhưng rõ ràng chủ nhân của tên thị vệ kia vừa mới giật mình thoát khỏi cơn mơ màng, khẽ vuốt ve tay mình một chút, cư nhiên cũng không khiển trách đối phương vô lễ.

“Hồng tu thúy khiếp tình thiên đốc, liễu bàng hoa tùy ý dịch si.” Tiêu Vị Ương nâng chén rượu tới bên môi Bạch Y Y, thanh âm tiếng cười khiến kẻ khác động tâm, “Y Y sao không đối tiếp một câu?”

(Hồng hoa thẹn thùng tình phỉ thúy, liễu hoa si tình hóa trầm mê.)

Bạch Y Y hơi giật mình, thì thầm, “Nhất đối uyên ương xuân thụy khứ, cẩm khâm la nhục bất thắng xuân.”

(Một đôi uyên ương say giấc xuân, chăn nệm rực rỡ cảnh ái ân.)

“Khụ khụ.” Tiếng thị nữ đứng hầu bên cạnh ho khan.

Bạch Y Y giống như giật mình hồi thần, vội vàng cả kinh mà nói, “Đại nhân chê cười rồi, thiếp tài sơ học thiển, đối không được đâu.”

“Thực tinh tế mà thú vị nha.” Tiêu Vị Ương mỉm cười, “Tả đại nhân cảm thấy thế nào?”

“Một thi phẩm ưu tú. Tiết mục cây nhà lá vườn mà thôi. Hay dở cũng chỉ chúng ta thưởng thức.” Tả Ấm bên kia đã muốn líu lưỡi.

Tả Ấm thực sự bị hù dọa a.

Này là tiểu thư khuê các nhà ai lại lớn mật đến vậy.

Rõ ràng nói ra mấy từ ướt át như thế.

“Nghe Bạch Vương nhắc, tiểu thư cùng ta đã từng gặp mặt một lần, không biết là khi nào?” Tiêu Vị Ương hỏi.

“Thiếp lúc bảy tuổi, từng theo vú nuôi ra ngoài dâng hương, bị kẻ thù đuổi giết, chính Tiêu đại nhân đã cứu thiếp một mạng.” Bạch Y Y e lệ nói, “Tiêu đại nhân lúc từ biệt, từng tặng thiếp chuôi dao bên người là vật đính ước, ân tình của đại nhân, thiếp vẫn luôn khắc ghi trong lòng.”

“Chuôi dao găm?” Tiêu Vị Ương cẩn định xác nhận một trong những phỏng đoán trong đầu.

Quả nhiên là y.

“Chính là… Chuyện năm đó, hạ quan tựa hồ nhớ là…” Tiêu Vị Ương muốn nói hắn vốn không có quên, nhưng mắt thấy dáng vẻ cố ý cướp lời của Bạch Y Y, lông mày hơi cau lại, lập tức sửa miệng, “Hạ quan nhớ nhất thanh nhị sở, chính mình lúc đó tựa hồ đã cứu một nam hài a?”

“…” Bạch Y Y oán giận cắn mối, nhưng thanh âm vẫn ôn nhu, cúi đầu thẹn thùng, “Ngày ấy vú nuôi sợ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, kêu thiếp giả trang nam hài.”

“Là vậy sao?” Tiêu Vị Ương mỉm cười, “Trách không được, lúc đó ta cảm thấy nam hài kia thật sự đẹp giống như nữ hài tử a.”

Bạch Y Y không có vẻ giận dữ nữa, cũng chẳng phải xấu hổ, tuy trong lòng chỉ hận không thể túm Tiêu Vị Ương mắng một trận, nhưng chỉ có thể giả vờ thẹn thùng.

Tiêu Vị Ương tiếp tục nói, “Thế nhưng hạ quan lại không nhớ rõ đã đem dao găm đưa nàng a?” Việc quan trọng như vậy, hắn làm sao có thể buông tha cho đối phương.

Lúc đấy, hắn những tưởng rằng chính mình không cẩn thận đánh mất vật kia, sau tìm tới tìm lui vẫn không thấy, ngẫm lại mới nhớ ra, chính là bị vị Bạch tiểu thư thuận mắt đem trở thành tín vật.

“Tiêu đại nhân nhất định đã nhớ lầm.” Bạch Y Y nói, “Tiêu đại nhân đúng là đem vật kia trao cho thiếp làm tín vật, thiếp liền tự thề với lòng muốn lấy thân báo đáp.” Thời điểm nhắc đến mấy chữ ‘lấy thân báo đáp’, Bạch Y Y lại thẹn thùng đỏ mặt, “Cho nên… Thiếp gọi đại nhân một tiếng Tiêu lang, đại nhân…”

“Lấy thân báo đáp sao?” Tiêu Vị Ương mỉm cười trầm ngâm, nhưng không có đáp lại, chỉ cười cười đem ý chính nhắc lại.

Mà hiện tại Công bộ Thượng thư Tả Ấm Tả đại nhân đã sớm bị dọa.

Thời điểm điểm Bạch Y Y đối lại bằng câu thơ kia, người này đã bị dọa đến chấn kinh.

Lúc ra khỏi cửa lâu, Tả Ấm còn chậc chậc, “Chẳng biết tiểu thư nhà ai, thật sự không giống người thường. Ta chưa từng gặp qua nữ tử như vậy.”

“Không giống người thường sao?” Tiêu Vị Ương cười ha ha.

“Tiêu đại nhân cảm thấy thế nào?” Tả Ấm đánh giá, “Xem tư sắc nàng có thể nói là tuyệt sắc, đáng tiếc có hơi phóng khoáng quá mức, lời ăn tiếng nói cũng không tệ, vẫn giữ được phong thái tiểu thư khuê các.”

“Ta thật ra thích nhất câu ‘Nhất đối uyên ương xuân thụy khứ’ của nàng.” Tiêu Vị Ương cười to, “Nữ tử như vậy, ngươi nói xem, nếu ở trên giường, sẽ như thế nào mất hồn đây?”

“Xem phong thái cử chỉ, tựa hồ không có thấp kém, hình như gia cảnh là đại phú đại quý đi.” Tả Ấm thực để ý loại phương diện này, “Là nữ nhi của vị đại nhân nào vậy?”

Tiêu Vị Ương nhếch môi cười, “Ngươi muốn biết?”

“Sách, tuyệt sắc.” Tả Ấm tiếp tục tán thưởng.

“Đương kim Bạch Vương điện hạ Bạch Nhược Thủy.” Tiêu Vị Ương ha ha cười.

“Bạch Vương?” Tả Ấm nhất thời sửng sốt, hồn không biết đã lạc đi nơi nào, “Nữ nhân của Bạch Vương?” Ngẫm lại một chút thì Bạch Vương không có khả năng có con lớn như vậy, “Muội tử của Bạch Vương?”

“Bản thân Bạch Vương điện hạ ấy.” Tiêu Vị Ương tiếp tục cười to.

Tả Ấm kia lập tức trượt chân, vội vàng túm lấy Tiêu Vị Ương để khỏi té nhào, “Bạch —— Bạch, Bạch, Bạch Vương?!”

“Đúng, chính là y.” Tiêu Vị Ương cười nói.

Tâm tình hắn tựa hồ thực khoái trá, đáy mắt đong đầy ý cười.

“Chờ —— từ từ!” Tả Ấm vội vàng đuổi theo, “Ta đã từng thấy qua Bạch Vương nha! Này, này ——”

“Đào hoa đái vũ thiên bàn diễm, liễu nhứ tùy phong kỷ độ kinh.” Tiêu Vị Ương ngâm lại câu thơ khen tặng Tả Ấm dành cho Bạch Nhược Thủy, lại cười to, “Tả đại nhân đối với Bạch Vương, cảm giác không tệ ha.”

“Ta, ta, ta —— ”

Tiêu Vị Ương vừa đi vừa sảng khoái cười.

Bạch Vương Bạch Nhược Thủy, quả nhiên không giống người thường a.

Bạch Y Y… Sao nào?

Nhớ tới vài chuyện xảy ra trong nhà gần đây, Tiêu Vị Ương chợt cảm thấy cuộc sống của hắn tựa hồ thú vị hẳn lên.

Mà lúc này, trong Hoa Cư lâu, Bạch Vương Bạch Nhược Thủy điện hạ lại đang oán hận chống cằm để thị nữ tháo xuống mấy cái trâm cài đầu, “Chuyện gì xảy ra với hắn vậy? Tiêu Vị Ương là xảy ra chuyện gì? Hắn như thế nào có thể đối với nữ tử ngà ngớn như vậy! Đáng ghét! Đáng ghét! Đáng ghét a! Hắn như thế nào có thể! Hắn như thế nào có thể!”

“Nhưng thưa chủ tử, đối tượng hắn động thủ động cước cũng không phải là ngài sao?” Một thị nữ trong đám người lên tiếng thắc mắc.

“Nói lảm nhảm! Nếu không phải ta, ta nhất định chém đứt tay hắn!” Bạch Nhược Thủy ngẫm lại thấy cũng đúng, nhưng trong lòng vẫn thấy tức tối, hung hăng cởi hết đám quần áo rườm rà, “Còn kéo thêm người tới đây! Đáng ghét! Sợ ta ăn thịt hắn chắc!”

“Chủ tử, nô tỳ cảm thấy, tuy rằng Tiêu đại nhân đối với chủ tử có chút bất kính, nhưng so với hôm qua, xem ra có hiệu quả lắm a.”

“Nói thừa.” Bạch Nhược Thủy đắc ý, “Này là hiển nhiên.”

Thật vất vả mới rải được thứ thảo dược trên giường nệm của hắn nha.

Làm hắn mộng xuân liên tục mấy ngày, để nếm mùi ‘nhìn heo mẹ cũng hóa Điêu Thuyền’.

Huống chi trước mặt hắn lại là một đại mỹ nhân không hơn không kém.

Mẫu thân Bạch Vương lúc tuổi còn trẻ vốn là người có dung mạo nhất trong số các tú nữ tuyển từ Giang Hoài. Mà tiến cung rồi, so trong sáu cung, nàng vẫn là người xinh đẹp nhất.

Thời kỳ nàng được sủng ái, Hoàng hậu đều có vài phần đố kỵ.

Có tin đồn Bạch Vương ‘dùng sắc mị chúa’, cũng bởi vì y mang dung mạo mê người.

“Chủ tử…” Phương Độ Phong lần này cũng là một trong số những thị vệ có mặt, lại không cho là như vậy. Gã trầm ngâm thật lâu, sau đó nhịn không được mà mở miệng, “Chủ tử… Ta cảm thấy… Tiêu đại nhân tựa hồ nhìn ra cái gì đó…”

“Nhìn ra? Nhìn ra cái gì?” Bạch Nhược Thủy lười biếng, tự rót cho mình một chén rượu.

“Hắn tựa hồ nhận ra ta.” Phương Độ Phong lo lắng a lo lắng.

“Làm sao có thể.” Bạch Nhược Thủy đã đổi lại trang phục thường ngày, gỡ xuống trâm cài, cầm chén rượu trong tay liếc nhìn người đối diện, “Các ngươi không phải chưa từng giáp mặt nhau sao?”

“Đúng là không có.” Phương Độ Phong vẫn thực lo lắng, “Nhưng ta từng theo dõi hắn một lần… Tiêu đại nhân… Theo ta thấy, xem chừng không thể khinh nhường… Còn nữa, lúc hắn vừa vào cửa, liền nhìn đến ta…”

“Hắn coi trọng ngươi?” Bạch Nhược Thủy lập tức nhảy dựng lên.

“Không không không.” Phương Độ Phong vội vàng lắc đầu, “…Chính là ta cảm thấy… Tiêu đại nhân tựa hồ đã phát giác cái gì đó…”

“Các người không phải chưa từng tiếp xúc sao, hắn phát hiện được cái gì chứ.” Bạch Vương xét thấy thuộc hạ của mình chỉ đang buồn lo vô cớ, “Yên tâm. Hôm nay hắn đã bị ta say đắm đến choáng váng hồ đồ, sắc tính nổi lên, sao còn phát hiện được cái gì nữa.”

“…” Phương Độ Phong đứng yên tại chỗ, tuy rằng trong lòng vẫn cảm thấy, Tiêu Vị Ương không hề đơn giản như vậy.

Dù sao… Gã để mất dấu đối tượng… Rất hiếm, thật sự hiếm a…

Hơn nữa… Say đắm đến choáng váng hồ đồ… Theo gã thấy… Là Bạch Vương điện hạ nhà mình đi… Đăng bởi: admin

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play