Chung Túc không còn đường lui, bị nam tử đeo đao dẫn đến một biệt viện, trong sân bài trí đơn giản, trong viện có một dãy nhà, chia thành vài gian phòng. Nam tử đeo đao đi về phía đông mở cửa một gian phòng, bảo Chung Túc vào đó nghỉ ngơi.
Trong phòng vật dụng cũng rất đơn giản, một giường một bàn vài cái ghế, nhưng được dọn dẹp thập phần sạch sẽ.
Chung Túc thấy người trước mặt đang giúp hắn thu xếp giường, trong lòng có chút cảm kích, cân nhắc một trận, mới nói, “Đa tạ đại nhân tương trợ.” Hắn dừng lại một chút, cảm thấy nói thế này có chút bất tiện, liền tiếp tục nói, “Không biết đại nhân xưng hô như thế nào?”
Hắn thấy nam tử đeo đao mặc trang phục và đao không phải vật tầm thường ,cho nên dùng “Đại nhân” để xưng hô.
Nam tử đeo đao nâng mi nói, “Ta họ Kỷ.”
“Đa tạ Kỷ đại nhân.” Chung Túc trả lời.
Kỷ Mộ Niên trong lòng dâng lên cảm giác quái dị. Nữ nhân này nói chuyện thật sự cổ quái, âm thanh nói chuyện mặc dù mười phần nữ khí, nhưng ngữ khí nghe ra cực kỳ lưu sướng, không có một tia nũng nịu, thực rõ ràng lưu loát, cùng với thanh âm cực kỳ không thích hợp.
Y xoay người lại, liếc mắt nhìn Chung Túc một cái, nói, “Đây là chỗ ở trong cung của ta, tối nay tới phiên ta trực, phòng trống, ngươi ở trong này hảo hảo nghỉ ngơi, đừng đi đâu nữa rồi lại lạc đường.”
Chung Túc gật đầu.
Kỷ Mộ Niên lại liếc mắt nhìn Chung Túc một cái.
“Khi ngủ đừng làm dơ giường của ta.” Y nhắc nhở nói.
“…” Chung Túc cúi đầu.
Kỷ Mộ Niên vẫn là nhìn chằm chặm mặt Chung Túc, sau đó đi ra khỏi cửa, không lâu sau lại ôm trở về một chậu gỗ, lại không biết từ chỗ nào lấy được nước ấm, đổ đầy trong chậu.
“Hảo hảo rửa mặt, ngày mai ta tới đón ngươi.” Kỷ Mộ Niên kiểm tra độ ấm của nước, nói.
Chung Túc nhìn chằm chằm chậu nước trầm mặc không lên tiếng.
Kỷ Mộ Niên an bài hết thảy mọi thứ rồi, liền đi ra cửa. Trước khi y đi còn ở ngoài cửa lấy một sợi dây thừng cột chặt then cửa, sau đó còn khóa lại, thế này mới an tâm đi gặp Hoàng thượng báo cáo tình huống.
Chậu nước ấm còn đang tỏa hơi nước, chỉ chốc lát sau, trong phòng liền tràn ngập một tầng sương mờ.
Chung Túc nuốt một ngụm nước bọt, ngửi thấy mùi mồ hôi và mùi khét của tàn tro trên người mình, muốn giơ tay cởi quần áo của mình ra, nhưng tay hắn vừa đưa đến cổ áo, sờ soạng một trận, mới nghĩ đến mình hiện tại không phải mặc quân trang hay đội phục như trước kia.
Hắn đành phải thùy hạ mi mắt, tinh tế tìm kiếm nút thắt quần áo. Phục sức trong cung thực phức tạp, Chung Túc mất thời gian rất lâu, mới ở vị trí dưới thắt lưng đụng đến nút thắt thứ nhất, tay không khỏi cứng đờ.
Cuối cùng hắn đành buông tha mà liếc mắt nhìn chậu nước một cái, lại liếc mắt nhìn giường một cái, thu hồi tay lại, yên lặng đi đến một góc phòng, tựa lưng vào vách tường mà nghỉ ngơi.
Thẳng chân ưỡn ngực thẳng lưng hóp bụng, Chung Túc làm ra tư thế tiêu chuẩn của quân nhân, bài trừ tạp niệm.
Ngủ một giấc tỉnh dậy, mọi chuyện đều là mộng.
Chung Túc trong lòng nghĩ.
Sau đó nữ tử này vẫn đứng, thẳng đến khi chậm rãi nhắm mắt lại.
Trong mộng có người vỗ vỗ bờ vai của hắn, hắn nhìn lại, thấy đội trưởng đối với hắn cười sáng lạn.
“Tiểu Túc, nói cho cậu một tin tốt, vợ tôi sinh rồi!”
Chung Túc cũng cười lên, vì đội trưởng mà cao hứng.
“Tiểu Túc, cậu khi nào thì mới cưới vợ a?” Đội trưởng nhìn chằm chằm Chung Túc cười, nhân cơ hội hỏi.
“Tôi…” Chung Túc nghĩ nghĩ, lắc đầu.
“Ha ha ha ha, đội phó thẹn thùng!” Người bên cạnh ồn ào.
Chung Túc trên mặt hiện lên một rặng mây đỏ, hung tợn trừng chiến hữu bên cạnh, đám nam nhân kia ồn ào càng thêm lợi hại.
“Lớn lên anh tuấn giống đội phó của chúng ta như vậy, sao có thể không cưới được vợ chứ!”
“Đúng vậy, đội phó có năng lực, lại đẹp trai, khẳng định là một đám con gái vội vàng cùng đội phó thân cận, đội phó chỉ cần chậm rãi mà lựa chọn phụ nữ cho mình thôi!”
“Các cậu nói đủ chưa!” Chung Túc trừng mắt nhìn người bên cạnh, sau đó ‘phụt’ một cái, bản thân cũng bật cười thành tiếng.
Nhóm chiến hữu không ngừng nói giỡn, nói một lúc, đội trưởng ‘A’ một tiếng kêu lên.
“Tiểu Túc, cậu làm sao vậy?”
Chung Túc vẻ mặt sửng sốt, nghe mà không hiểu gì.
“Đội phó, thân thể của anh làm sao vậy?” Người bên cạnh hỏi.
“Đội phó đội phó, anh sao lại biến thành phụ nữ!” Có người kinh ngạc kêu lên.
“Đúng vậy, Tiểu Túc, cậu sao lại biến thành phụ nữ!” Thanh âm đội trưởng tiếp tục truyền đến.
Phụ nữ…
Phụ nữ!!!!!!
Chung Túc ‘xoát’ một cái mở mắt ra, lấy tay sờ sờ thân thể mình.
Vẫn là không thay đổi.
Chỉ có trong mộng, hắn mới biến thành nam nhân…
Chung Túc nhìn về bốn phía, phòng, chậu tắm, giường, cái gì cũng còn đó.
Ngoài cửa truyền đến âm thanh mở khóa.
Kỷ Mộ Niên vừa mới đi vào cửa, liền nhìn thấy một nữ nhân đứng thẳng lưng tựa như cương thi đứng ở góc phòng của y, trong lòng không khỏi bị hù nhảy dựng.
“Ngươi không rửa mặt?” Kỷ Mộ Niên bình tĩnh tâm thần, nhìn nữ nhân trên mặt đỏ đỏ đen đen loạn thất bát tao, chỉ chỉ chậu nước đặt trong phòng.
Chung Túc do dự một lúc, gật gật đầu.
“Ngươi cứ như vậy mà đứng ngủ?” Kỷ Mộ Niên lại hỏi.
Chung Túc nghĩ nghĩ, lại gật gật đầu, hắn nhớ rõ nam nhân trước mắt này sợ mình làm ô uế giường của y, cho nên hắn liền ngủ đứng.
“Ngươi cứ đứng ở tư thế này mà ngủ?” Kỷ Mộ Niên nhìn bộ dáng thẳng đơ của Chung Túc, tay đang nắm chuôi đao cũng nổi cả gân xanh.
Chung Túc trầm mặc một lúc, lại gật gật đầu.
“…” Kỷ Mộ Niên cũng trầm mặc theo, sau đó một lần nữa liếc mắt nhìn Chung Túc đánh giá một cái, cuối cùng chậm rãi mở miệng, “Ta hiện tại có câu phi thường muốn hỏi ngươi.”
Chung Túc trầm mặc nghe.
“Ngươi rốt cuộc có phải nữ nhân hay không.” Kỷ Mộ Niên nói.
Chung Túc trong lòng cả kinh.
Hắn đang nghĩ tới phải trả lời thế nào, chợt nghe thanh âm áp lực của Kỷ Mộ Niên, “Không tắm rửa sạch sẽ, đi đường khó coi, tướng đứng thì có thể so với hùng kê, ở trong cung nữ nhân nào lại không muốn khiến cho Hoàng thượng vui vẻ, ở đâu lại tuyển loại nữ nhân giống như ngươi thế này!”
“…”
Sau khi Kỷ Mộ Niên một hơi nói ra một câu dài như vậy, cuối cùng hạ thấp khẩu khí nói, “Ngay từ đầu ta còn không tin, hiện tại xem ra ― Ngươi quả thật là vừa mới tiến cung.”