Kỳ thực, cho dù ngày mai liền vong mạng, ta cũng cảm thấy không có gì không tốt.
Bên cạnh có bằng hữu, có thân nhân, có ái nhân, qua hai mươi năm vất vả cơ cực, cuối cùng có chút ngọt ngào, ta cảm thấy đáng giá.
Không việc gì phải suy nghĩ quá nhiều, thế sự vô thường, hôm nay vui vẻ, không chừng ngày mai sầu khổ, năm đó ta vào Điệp Thúy cốc, chẳng phải cũng cho là vào tiên cảnh? Kết quả thì sao?
Ta không nghĩ tới chuyện ngày mai.
Cứ như hiện giờ ôm Kỳ Nhi, nghe nó lải nhải những lời con trẻ, Trầm Mặc Sơn ở bên cạnh đôi khi trêu chọc nó, làm ta bật cười, những ngày như vậy, ta rất thỏa mãn.
Đêm đến giấc ngủ không tròn, thân thể ốm yếu lại hư hàn, tứ chi thường cảm thấy lạnh, không ngừng được run rẩy, làm khó Trầm Mặc Sơn luôn phải giúp ta sưởi ấm, ôm ta trong ngực, có lúc lạnh quá, còn được hắn vận công chống lạnh.
Bên cạnh có một người như vậy bầu bạn, ta nhớ tới si mê trước kia đối với Cốc chủ, thật sự xa vời, bản thân cũng cảm thấy không thể tưởng tượng được.
Trầm Mặc Sơn lại là một thùng giấm chua lớn, hữu ý vô ý, luôn ở trước mặt ta, nam nhân mà, vẫn nên lớn lên giống như hắn, khôi ngô vạm vỡ, mạnh mẽ sinh uy, như vậy mới là tướng mạo của lương nhân, như vậy mới đáng tin cậy.
Lại nói tiếp, tiểu bạch kiểm nhất lưu, như thế nào lại bỉ ổi vô liêm sỉ, ngày nào đó tháng nào đó năm nào đó, vị hoàng hoa khuê nữ nào, nàng dâu gia đình đoan chính, bị nam nhân trêu ghẹo đùa bỡn rồi ruồng bỏ, bị bức phải tự sát, những nam nhân đó, không có ngoại lệ đều là tiểu bạch kiểm.
Hắn nói đến y như thật, lại vừa nói vừa nhìn sắc mặt của ta. Ta xem như nghe sách, cũng không tranh cãi với hắn, trái lại Kỳ Nhi thường ở bên cạnh ta, nghe như hiểu như không, hỏi ta: “Cha, vì sao các nàng phải chết a? Là bị yêu quái ăn rồi sao?”
Ta hung hăng lườm Trầm Mặc Sơn một cái, nói: “Cha cũng không hiểu, để Trầm bá bá dạy con.”
Trầm Mặc Sơn cười hì hì, ôm tiểu Kỳ Nhi ngồi trên đầu gối hắn, điểm lên mũi nó: “Đến đây, Trầm bá bá dạy ngươi thế nào làm một người đàn ông chân chính a. Nam nhân chúng ta, đối với kẻ xấu bên ngoài, cứ ra tay tàn nhẫn, nên giết thì giết, nên đánh thì đánh, đối với người trong phòng mình, phải thật tốt, làm thế nào mới xem là tốt? Căn bản không cần sợ tốn bạc vì hắn, cũng không thể vì hắn vung tiền bừa bãi, ngươi hiểu chưa?”
Tiểu Kỳ Nhi ngây ngốc hỏi: “Cái gì là người trong phòng mình?”
“Chính là, chính là người ngươi thích.” Trầm Mặc Sơn nhìn ta một cái.
Ta nhịn cười, chỉ thấy tiểu Kỳ Nhi có bài bản nói: “Nga, ta hiểu rồi, cha cả ngày đau ốm, luôn ở trong phòng, Kỳ Nhi thích cha, cha là người trong phòng của Kỳ Nhi…”
Ta giật mình, Trầm Mặc Sơn quát lớn: “Bậy bạ! Hắn là cha ngươi, ngươi đối xử tốt với hắn, hiếu kính hắn, nghe lời hắn là lẽ hiển nhiên, nhưng ta nói thích, là đối với thân nhân khác, là người ngươi chọn cùng ngươi chung sống lâu dài.” Hắn thấy vẻ mặt tiểu Kỳ Nhi vẫn hồ đồ không hiểu, thở dài: “Bỏ đi, ngươi còn quá nhỏ, đợi lớn lên rồi sẽ hiểu.”
“Kỳ Nhi hiểu,” Tiểu Kỳ Nhi có bài bản nói: “Con thích chơi cùng tiểu bạch cẩu trước cửa hàng, cũng sẽ chia điểm tâm cho nó ăn, cũng sẽ không cho nó ăn quá nhiều, Lật Đình thúc thúc nói ăn quá nhiều không tốt cho chó. Con muốn nuôi tiểu cẩu trong viện, con thích nó.”
“Mẹ ơi,” Trầm Mặc Sơn kỳ quái kêu một tiếng, nói với ta: “Tiểu Hoàng, ngươi nghe con ngươi nói cái gì không?”
“Nghe thấy rồi, đừng hoảng.” Ta liếc hắn một cái, ôn nhu nói với tiểu Kỳ Nhi: “Con bây giờ còn quá nhỏ, chưa thể chăm sóc nó, đợi lớn lên, cha cho con một con chó săn giữ nhà hộ viện, được không?”
Tiểu Kỳ Nhi nghĩ nghĩ, gật gật đầu nói: “Được.”
Lúc này, ngoài viện lại truyền đến một thanh âm lạnh lùng nghiêm nghị: “Thích? Một đời người, biến hóa khôn lường, chỉ dựa vào một chữ thích, sao lại coi như sở nguyện một đời? Hôm nay thích ngươi, ngày mai thích hắn, sau này lại thích tân nhân khác, nhân sinh có mới nới cũ, đam mê hưởng lạc, hôm nay thề non hẹn biển, ngày mai xem nhau như người dưng nước lã, thậm chí đâu đâu cũng trở mặt thành thù.”
Giọng nói nghe rất xa, lại phút chốc lọt vào tai, Trầm Mặc Sơn sắc mặt trầm xuống, đứng lên, đang muốn mở miệng, ta lập tức ngăn hắn lại, lắc lắc đầu.
Lại nghe thanh âm kia tiếp tục: “Kẻ ăn chơi *** loạn thê nữ, hủy hoại danh tiết người ta, chẳng lẽ không nói thích? Thanh lâu xướng kỹ đón kẻ đến người đi, nhu tình khẩn thiết, chẳng lẽ không nói thích? Kẻ bạc tình vứt bỏ tao khang [1], tìm lương phối khác, chẳng lẽ không nói thích? Làm kẻ phú quý tam thê tứ thiếp, chẵng lẽ không nói thích?”
Hắn lạnh lùng cười, nói: “Trầm Mặc Sơn, ngươi nói cho ta biết, cái gì gọi là thích? Cái thích ngươi vừa mới nói, thuộc loại nào kể trên?”
Trầm Mặc Sơn trở mặt khinh thường, nhưng lại cung kính chắp tay hành lễ, nói: “Chào Từ nhị thúc.”
“Trong lòng ngươi, còn xem lão tử là nhị thúc của ngươi sao?” Một thân ảnh nhanh như thiểm điện, bay nhanh mà đến, xuất thủ như gió, hất tay đã hướng chiêu lên mặt Trầm Mặc Sơn.
Trầm Mặc Sơn mặt không đổi sắc, cúi đầu nghiêng người qua, vung nắm tay làm chưởng, chớp mắt đã cùng y tiếp hơn mười chiêu, người kia chuyển người một cái, năm ngón tay thành trảo, lại chộp về phía tiểu Kỳ Nhi, ta trong lòng kinh hãi, không hề nghĩ ngợi, ôm chầm lấy hài tử, lấy thân ngăn chặn.
“Nhị thúc!”
Một tiếng la thất thanh từ phía sau ta truyền đến, ta nhắm mắt chờ đau đớn trong tưởng tượng, nhưng nửa ngày cũng không có động tĩnh, xoay người nhìn, lại thấy một thân cẩm bào, trung niên nam tử phong thái hiên ngang đã thu chưởng, đang đánh giá ta, ánh mắt y sắc bén, gần như tham nhập tận đáy lòng người, khiến người ta không dám đối diện, ta cúi đầu, ôm Kỳ Nhi, chậm rãi từ trên thạp đứng lên, hơi hành lễ, nói: “Từ gia.”
Y lạnh lùng nói: “Xướng ưu nhất lưu, quả nhiên bất kể ai đều gọi là ‘gia’.”
“Nhị thúc, ngài nói bậy cái gì a.” Trầm Mặc Sơn xoải bước đến, chắn trước mặt ta, hơi ngẩng đầu nói: “Được rồi, ta biết hôm nay cái gì cũng tốt nhất không nên nói, bởi nói cái gì cũng sẽ hoàn toàn trái ngược, khiến ngài càng thành kiến với Trường Ca, nhưng ta nếu như cái gì cũng không nói, mặc ngài chế giễu hắn, ta con mẹ nó không phải người Minh Đức công tử gia dạy dỗ. Ngài thích nghe cũng được, không thích nghe thì xin lỗi ngài, nhưng ta phải nói, hắn là người của ta, ta đối với hắn, cũng giống ngài đối với Bảo thúc, nếu có người mắng Bảo thúc một tiếng nô tài, ngài e rằng cũng muốn băm chết y đi? Hôm nay ngài lại gọi hắn một câu xướng ưu, quan hệ thúc cháu mười mấy năm nay của chúng ta, giao tình hai thế hệ của hai nhà chúng ta, từ nay về sau cũng không cần nhắc đến!”
“Nói thật hay!” Từ gia kia sắc mặt khẽ chuyển, lạnh lùng nói: “Nam nhân này giống như hồ mị, xem ngươi bị mê hoặc đến quỷ mê tâm khiếu, tổ tông tính thị đều có thể bất cần, ngày nào đó còn không biết có thể làm ra những chuyện ngu ngốc gì nữa. Được, ta hôm nay vất vả một chút, vì ngươi loại bỏ hắn, cha người cho dù còn sống, cũng đừng mơ ngăn cản ta.”
“Nhị thúc, ngài đừng ép ta động thủ.” Trầm Mặc Sơn hai mắt híp lại.
“Vừa hay, ta lĩnh giáo Băng phách tuyệt diễm một chút.” Từ gia cười lạnh nói: “Không dễ dàng a, thúc giục ngươi luyện công, đến cuối cùng, vậy mà lại muốn đối phó với ta.”
Trầm Mặc Sơn cười cười, nói: “Ngài xin hãy nương tay, vẫn là nhị thúc thân thiết nhất của ta.”
“Chính bởi mọi người đều để mặc cho ngươi càn quấy, chỉ có ta thật tâm nghĩ cho ngươi, ta còn phải làm cái gì, mới đáng cho ngươi gọi hai tiếng nhị thúc này.”
Hai người tranh đấu hết sức căng thẳng, ta trong lòng vô cùng sợ hãi, nhưng cũng hiểu được, phương pháp tốt nhất lúc này, là không nên nói chen vào, nói cái gì, cũng sẽ chỉ khiến cho chuyện càng hỏng bét. May mà hai người tuy rằng nói gay gắt, nhưng dựa vào hiểu biết của ta đối với Trầm Mặc Sơn, hắn tuyệt đối sẽ không ra sát chiêu với thúc thúc của mình, mà thúc thúc kia, xem một lòng vì hắn, cũng tuyệt đối không thể thực sự làm hắn bị thương, hai người không ảnh hưởng đến tính mạng, trái lại cũng có thể yên tâm một chút.
Đúng lúc này, một giọng ôn hòa thở gấp nói: “Từ Đạt Thăng, dừng tay, ngươi muốn đánh hài tử của mình sao? Có gì từ từ nói, hai người vẫn thực sự muốn động thủ a? Các ngươi thành cái dạng gì thế này? Đều dừng tay lại cho ta!”
Từ gia kia vốn vẻ mặt kiêu ngạo, ánh mắt mang đầy lãnh ý, lúc này vừa nghe thấy lời người kia nói, lập tức đổi thành vẻ mặt vô cùng ôn hòa, chồng thêm một nụ cười, xoay người sáp lại gần nói: “Bảo Nhi, ngươi nhìn nhầm rồi, ta đùa với Mặc Sơn thôi, sao có thể thực sự động thủ với hắn? Ngươi làm sao đến nhanh như vậy, ta đang hù dọa hắn đó.”
“Lớn tuổi như vậy rồi còn đùa giỡn!” Người đến dời mắt nhìn ta, “ồ” một tiếng, bỏ qua Từ Đạt Thăng, đi thẳng về phía ta. Ta thấy hắn tuổi cũng không còn trẻ, nhưng gương mặt trắng trẻo, dung mạo tuấn tú, nhìn không ra bao nhiêu tuổi, mà mặt mày hòa nhã, một đôi mắt tròn trong veo thấy đáy, đen bóng sáng ngời, khiến người trông thấy trước tiên sinh ba phần hảo cảm.
Cùng lúc ta quan sát hắn, hắn cũng quan sát ta, trong ánh mắt có kinh ngạc cùng khó tin, nói: “Ngươi chính là Trường Ca?”
Ta vịn lấy Kỳ Nhi, gắng gượng chắp tay thi lễ: “Chào tiền bối.”
“Không cần khách khí.” Hắn tiến lên trước một bước đỡ lấy ta, nói: “Nhanh ngồi xuống, đứng không vững nữa rồi.”
Ta có chút xấu hổ, lại vô lực chối từ, đành phải cáo lỗi ngồi xuống, hắn liền ngồi bên cạnh ta, mỉm cười nhìn kỹ gương mặt ta, nói: Ai nha, thật là giống, Trường Ca quả thật tướng mạo rất đẹp, diện mạo thế này, ta lúc niên thiếu vừa thấy, liền nhìn đến mê mẩn, không ngờ cách biệt nhiều năm, vậy mà còn có thể thấy giống tám chín phần.”
Ta vội nói: “Nào có, Trường Ca bệnh lâu ngày sắc mặt tiều tụy, đã xúc phạm tiền bối, xin bỏ qua cho.”
“Không cần khách khí,” Hắn cười híp mắt nói với ta: “Ngươi như vậy, kết đôi với Mặc Sơn nhà ta, trái lại lộ ra thô lậu của hắn.”
“Bảo Nhi, ngươi nói vậy không đúng, Trầm Mặc Sơn chính là thanh niên phong độ của Trầm gia, hán tử đội trời đạp đất, giống họ Lâm ruồi bu kia chỗ nào? Bệnh tật không có phong thái nam nhân. Nam nhân là phải giống như ta, không phải, giống Mặc Sơn, giống đại ca ta, khì khì, như vậy mới là…”
Từ gia kia còn chưa nói xong, đã bị Trầm Mặc Sơn kéo tay áo, thấp giọng nói: “Nhị thúc, ngươi lại chạm vào nghich lân của Bảo thúc, ngậm miệng đi, bằng không sau khi trở về ngươi tự gánh lấy.
Từ gia kia bất mãn ngậm miệng, vị ngồi bên cạnh ta lại thay đổi nét mặt, chỉ là hắn xem ra tính khí rất tốt, tuy rằng tức giận, cũng chỉ khó chịu không nói, mím chặt miệng, có lẽ giận cũng không nhẹ.
Từ gia có chút luống cuống, vội vàng không ngừng bước tới nói: “Bảo Nhi, ngươi, ta, ta là nói bậy, ngươi, ngươi, đừng để bụng…”
“Ta biết, ngươi chung quy chê ta không giống nam nhân.” Bảo gia ánh mắt u ám, thở dài.
“Ngươi, ngươi lại nghĩ lung tung cái gì a, ai, đừng oan uổng ta như thế, Bảo Nhi, Bảo Nhi ngươi nghe ta nói, đây chính là thiên đại oan khuất, ngươi lại còn nhắc đi nhắc lại…”
“Mặc Sơn, ngươi ở Lâm Châu hình như cơ nghiệp không ít, đem Từ nhị thúc của ngươi đi dạo đi.” Bảo gia thần sắc thờ ơ, nói: “Ta phải chẩn bệnh cho Trường Ca, bị ai quấy rối, xảy ra chuyện gì ta cũng không quan tâm.”
Trầm Mặc Sơn vừa nghe liền nôn nóng, lập tức xua Từ Đạt Thăng: “Nhị thúc mau đi theo ta, ngài còn không biết đi, hiệu buôn trong tay ta a, hiện tại đã nhiều hơn vài cái nha…”
Hắn liên tục lôi kéo, lập tức xách người kia ra ngoài, Từ gia kia một đường ồn ào, đều bị Trầm Mặc Sơn khéo léo ngăn lại.
Trong viện tử lại trở về yên tĩnh, tiểu Kỳ Nhi rụt rè từ trong ngực ta ló đầu ra, hiếu kỳ nhìn Bảo gia.
Bảo gia vừa thấy có hài tử, sắc mặt lập tức dịu đi không ít, mỉm cười, từ trong ngực lấy ra một cái túi lụa, mở ra, thì ra gói vài loại kẹo tinh xảo. Hắn vẫy vẫy tiểu Kỳ Nhi, ôn nhi bảo: “Bảo bảo, muốn ăn kẹo không?”
Tiểu Kỳ Nhi nuốt nước miếng, ngẩng đầu nhìn ta.
Ta đối với vị Bảo gia này có hảo cảm, biết hắn có thiện chí, liền gật gật đầu.
Tiểu Kỳ Nhi mỉm cười bò qua, nhặt lấy một viên, vừa muốn bỏ vào miệng, lại ngừng lại, xoay người đưa đến bên miệng ra, giơ cao gọi: “Phụ thân ăn.”
Ta cười, vuốt mặt nó nói: “Cha đang bệnh, không thể ăn, bảo bảo ngoan ăn đi.”
“Nga.” Nó hoan hỉ đáp một tiếng, nhét vào trong miệng mình, vui vẻ híp mắt lại.
Bảo gia a a cười nhẹ, nói: “Ngươi đừng chê, ta lúc còn nghèo khổ, chưa từng được ăn cái này, hiện giờ trong lòng vẫn hoài niệm, thường mang theo trên người.”
Ta làm sao không hiểu, cúi đầu cười, nói: “Trường Ca cũng là xuất thân bần hàn, đừng nói kẹo, ngay cả đường mạch nha , cũng chưa từng nếm qua.”
Anh mắt hắn lại càng ôn hòa, nhẹ nhàng nói: “Đợi ngươi khỏe lên, bảo Mặc Sơn chuẩn bị mứt hoa quả cho ngươi, thứ đồ ngọt này, chung quy phải nếm trong miệng, mới biết vị ngọt là như thế nào. Đưa tay qua đây đi.”
Ta đưa tay qua, hắn thấy vết sẹo ngón tay đứt của ta, nhẹ giọng thở dài, đặt tay lên mạch, lại xem tưa lưỡi sắc mặt, buông tay áo xuống, nói: “Trường Ca, độc này của ngươi, ta trước tiên phải nhận định là dạng nào mới có thể đối chứng hạ dược. Ngươi có thể nói với ta không?”
.
[1] Tao khanh: cám bã, ý chỉ người vợ thuở còn nghèo hèn Đăng bởi: admin
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT