Ta thường nghĩ, cả cuộc đời này, bởi vì gặp được y mà thay đổi.
Nếu như không phải ngày đó ta vừa vặn chạy đến trên sườn núi, nếu như không phải y vừa vặn muốn thổi sáo, nếu như không phải ta vừa vặn có khả năng cùng y hòa tấu, vậy thì cuộc đời ta, có thể sẽ như thế nào?
Là qua loa, hay là dễ dàng, hoặc giả, là tê tái?
Có lẽ, ít nhất cũng sẽ giản dị, vụn vặt, càng có thể, qua nhanh hơn một chút?
Nhưng mà không có nếu như.
Hết thảy mọi việc tưởng chừng ngẫu nhiên tao ngộ, nhưng khi ta ngẫm lại chuyện xưa, đều là không thể nào tránh được.
Giống như thời khắc này, nếu như không có ân oán từ trước, ta sẽ không đối với ba gã nam nhân kia mà hận thấu xương; nếu như ta không tính kế truy sát Tiêu Vân Tường, thì sẽ không mạc danh kỳ diệu1, bị nam nhân gọi là Trầm Mặc Sơn này cưỡng ép theo cùng, bức ta, cùng hắn mỗi ngày đối mặt.
Người này muốn làm gì, muốn thế nào, ta đã lười tìm hiểu, bất quá thì hai phụ tử chúng ta cùng chết ở nơi này.
Chỉ là ủy khuất cho tiểu hài tử, vừa mới sinh ra mẹ đã qua đời, cùng ta mấy năm nay khốn cùng lưu lạc, khó khăn lắm mới có những ngày an ổn, lại bị ta sở lụy.
Ta ôm chặt tiểu Kỳ Nhi trong lòng, lạnh lùng đánh giá trước mắt một lượt, chúng ta hiện đang ở trong sương phòng nơi hậu viện của một tiệm tạp hóa tại thành Nam, tuy rằng sạch sẽ, nhưng rõ ràng là giản lậu dị thường. Trầm Mặc Sơn cho người dọn cơm, cũng là bày ra một bàn đơn giản ba món một canh, không có tì nữ xuân xanh trắng nõn, cũng không có sơn hào hải vị, vật dụng được dùng, cũng bất quá là đũa trúc bát sứ bình thường, chưa nói đến loa bôi tượng trợ2, chính là vật dụng bằng sứ hợp quy cách một chút cũng không thấy.
Trầm Mặc Sơn mời một tiếng, toe toét ngồi bên cạnh chúng ta, lấy đũa gắp lấy một miếng đậu hũ bỏ vào miệng nếm, tươi cười rạng rỡ nói: “Được. Đậu hũ đủ mềm lại tươi sốt, mau nếm thử đi.”
Cử chỉ tựa hồ cực kỳ tự nhiên, nhưng ta nhớ rõ ràng, Tiêu Vân Tường đã gọi hắn là “khách quý”.
Tiêu Vân Tường là người thừa kế của Dương Minh hầu, mấy vị phú nhân quan lớn trong kinh thành này, bổn sự khác không có, riêng bản lĩnh tùy người mà đối đãi chính là nghiên cứu nhiều năm. Hắn đã gọi Trầm Mặc Sơn là khách quý, không tiếc mời hắn nghe một khúc nhạc đáng giá một trăm hai một khúc, cái vị Trầm Mặc Sơn này, chắc chắn có chỗ “đáng giá”.
Càng huống chi, người này thâm tàng bất lộ, bản lĩnh lại bí hiểm khó dò?
Ta ngồi im bất động, hài tử trong lòng lại không nhịn được, đợi ta phát hiện thì nó đã lặng lẽ vươn tay sờ lên mâm màn thầu trắng bóc, cầm bằng hai tay mà mở to miệng cắn một miếng.
Ta trong lòng cả kinh, đánh rơi cái màn thầu kia, quát khẽ: “Kỳ Nhi!”
Ta vừa nghe cổ họng có chút nghẹn ngào, hài tử này tuy rằng theo ta chịu khổ, nhưng ta mới trước đây cho dù có đói cũng không để cho nó phải nhịn đói, nhưng giờ đây nếu để nó ăn, làm sao cam đoan một miếng màn thầu này ăn vào sẽ có hậu quả gì?
“Đói thì nên ăn,” Trầm Mặc Sơn ở một bên nhàn nhạt nói, hắn lập tức cầm lấy muôi canh, múc một chén nhỏ đậu hũ, nếm thử một ngụm rồi chuyền qua, tựa tiếu phi tiếu nói: “Sợ là đói rồi. Ngươi có thể chịu khổ, hài tử thì có lẽ không chịu được.”
Ta trừng mắt, lại cúi đầu nhìn hài tử đáng thương không nhịn được nước miếng đầy miệng, rốt cuộc đành phải nhận lấy chén, ăn trước một ngụm, Kỳ Nhi ngẩng đầu giương mắt nhìn ta, rụt rè gọi: “Cha…”
“Từ từ, qua nửa nén hương, nếu cha không có việc gì thì con lại ăn.” Ta cúi đầu nói.
Trầm Mặc Sơn nghe thấy thế vỗ tay cười lớn: “A Hoàng a A hoàng, ngươi như vậy, thật không biết nên nói là xem trọng ta hay là không xem trọng ta. Ta nếu muốn động tay động chân, dùng độc thì có tác dụng gì?
Ta buông bát, lạnh lùng nhìn hắn chằm chằm, than thở hỏi: “Bắt chúng ta đến, ngươi rốt cuộc là muốn làm gì?
“Ngươi đoán?” Hắn chớp chớp mắt.
Ta lắc đầu, tự cười giễu, ngồi thẳng dậy: “Dịch Trường Ca vai không thể gánh, tay không thể xách, thân vô trường vật3, kéo theo một hài tử với kẻ thù, ngươi mang ta đi, ngày sau Tiêu Vân Tường tất yếu tìm ngươi phiền toái, ta thực sự nghĩ không ra đối với ngươi có lợi ích gì.”
“Ai nói không có,” Trầm Mặc Sơn mỉm cười: “Ta có thể dùng ngươi để trao đổi, làm Tiêu Vân Tường hoài an diêm đạo4, lợi được ba thành.”
Thì ra là thế, ta trong lòng chán nản, hít sâu một miệng khí, lại nghe hắn ngữ khí vừa chuyển, hời hợt nói: “Bất quá, ta cũng có thể thay đổi chủ ý bất cứ lúc nào.”
Ta ngẩng đầu nhìn thẳng vào hắn.
“Ta là cái sinh ý nhân, không làm mua bán lỗ lã.” Trầm Mặc Sơn mỉm cười nói: “Đáp ứng ta một điều kiện, ta sẽ không giao ngươi ra.”
“Trừ Kỳ Nhi.” Ta nói như đinh đóng cột: “Không cần đem hài tử ra bàn chuyện.”
“Yên tâm, ta không đến nỗi đấy.” Trầm Mặc Sơn gật đầu.
“Ngươi không sợ đắc tội Dương Minh hầu?” Ta khẽ nhíu mày: “Tiêu Vân Tường bề ngoài khoác lác phong lưu, kỳ thực bên trong vô cùng âm hiểm, ta suýt nữa đã lấy mạng hắn, hắn tuyệt đối sẽ không từ bỏ ý đồ.”
–
Trầm Mặc Sơn dường như nghe được cái gì đó buồn cười, trên mặt nét cười càng đậm, nơi đáy mắt tinh quang bao phủ, khẩu khí thanh đạm, nhưng trời sinh đã mang theo bá khí: “Một gã Tiêu Vân Tường nhỏ nhoi, ta còn không để vào mắt.”
Ta nhìn hắn chằm chằm, gằn từng tiếng hỏi: “Ngươi định thế nào?”
Trầm Mặc Sơn đột nhiên chuyển thành ôn nhu cười, cầm đũa lên nói: “Ăn cơm ăn cơm, ăn xong lại nói cho ngươi. A Hoàng, ngươi thích ăn gì, Tiểu A Hoàng thì sao? Nói ta biết, ngày mai ta bảo đầu bếp chuẩn bị.”
Ta còn chưa trả lời, Kỳ Nhi đã phùng má oang oang cãi: “Cha mới không gọi là A Hoàng, Kỳ Nhi cũng không phải tiểu A Hoàng.”
“Nga? Quả thật là không dễ nghe a,” Trầm Mặc Sơn không hề tức giận, đối đáp lại tiểu hài: “Nhưng mà Dịch trường Ca cũng rất khó nghe a, Kỳ Nhi đặt lại cho cha ngươi một tên cái khác tên dễ nghe một chút?”
Kỳ Nhi thực đắc ý nghiêng khuôn mặt nhỏ, thế nhưng nói ra một câu ta thế nào cũng không nghĩ đến: “Ta biết, cha còn có một cái tên khác rất dễ nghe, gọi là Bách Chu.”
Ta như bị điện giật, mặt trắng bệch, trong lòng hỗn loạn những biến cố thăng trầm đã qua, vậy mà không kìm được bắt đầu run rẩy.
Bách Chu, Bách Chu, bao nhiêu năm rồi, đã không còn ai gọi ta như thế nữa.
Ngày hôm đó, thanh y nhân không có hỏi ta tên gì.
Y chỉ là tùy tiện cầm lấy một quyển sách, lật qua lật lại, sau đó mạn bất kinh tâm5 mà nói: “Từ nay về sau, ngươi cứ gọi là Bách Chu đi.”
Khi đó, ta còn chưa có đọc qua sách, sách đối với ta mà nói là một thứ phi thường thần bí. Ta không biết y lúc ấy chỉ tùy tiện cầm lên một quyển gọi là “Thi tập truyền”, cũng không biết hắn chỉ là vừa lúc giở đến chương “Bách Chu”. Ta chính là đơn thuần cao hứng, cao hứng vì chính mình rốt cuộc cũng có một cái tên giống như con người, Bách Chu Bách Chu, phát âm thanh thúy, sạch sẽ gọn gàng, nghe lên đến thật là hay. Ta ngu ngơ cười, ngây ngốc hỏi: “Bách Chu là có ý nghĩa gì?”
Hắn bảo, chính là thuyền nhỏ làm từ bách mộc.
Bách mộc? Chính là gỗ cây bách sao?
Ân.
Ta biết giống cây này, bóc vỏ ra, mùi vị rất thơm, thế là ta liền cao hứng, nhếch môi nói, ta thích cái tên này.
Hắn kỳ quái liếc mắt nhìn ta, không nói gì, xoay người rồi đi ra ngoài.
Về sau, khi ta cuối cùng đã biết đọc biết viết, ta liền không kìm được mà giở ra xem bài thơ cùng tên với mình, cảm giác ưu phẫn giữa các dòng chữ khiến trong lòng ta nảy sinh một thứ cảm xúc kỳ lạ, đã mê muội lại bi thương:
Phiếm bỉ Bách Chu, diệc phiếm kỳ lưu. Cảnh cảnh bất mị, như hữu ẩn ưu. Vi ngã vô tửu, dĩ ngao dĩ du.
Ngã tâm phỉ thạch, bất khả chuyển dã. Ngã tâm phỉ tịch, bất khả quyển dã. Uy nghi đệ đệ, bất khả tuyển dã.
Ưu tâm thiểu thiểu, uẩn vụ quần tiểu. Cấu mẫn kí đa, thụ vũ bất thiểu. Tịnh ngôn tư chi, mị tịch hữu biền.
Nhật cư nguyệt chư, hồ điệt nhi vi? Tâm chi ưu hĩ, như phỉ hoãn y. Tịnh ngôn tư chi, bất năng phấn chi 6.
Rất nhiều năm sau ta mới biết, bài thơ ấy là do y trong lúc vô tình mà giở đến, vậy mà về sau lại trở thành thuyết minh tốt nhất của cuộc đời ta. Không có nghĩ đến, một buổi chiều như thế, một đôi tay thon dài trắng nõn như thế, tùy tiện một trỏ, vận mệnh của ta, liền như vậy nhất ngữ thành sấm7.
Nơi chúng ta ở, gọi là Điệp Thúy Cốc, cố danh tư nghĩa8, một năm bốn mùa, đâu đâu cũng đều là thương thương lục lục9, uất uất song song10, giống như là khắp nơi ngập tràn hi vọng, diệt một cái, lại sinh một cái, rõ ràng đã dập tắt, lại không dứt không tiêu.
Chúng ta ở bên ngoài trúc lâu, một nhánh cây khô thô lớn, lại hợp vào một cách tinh tế như nước an bình tụ vào một góc, mỗi đêm trăng tròn, y đứng bên cửa sổ đứng lặng hồi lâu, một thân thanh y, ngọc tiêm hoành địch11, lạc thanh trầm bổng, chung quy có thể thổi tan đi một mảng xanh xanh mờ mịt.
“Khánh Ương ca ca, đó là cây gì vậy?” từng có một lần, ta hỏi Khánh Ương.
Khánh Ương khóe miệng nhếch lên, trên gương mặt hiên ra một nụ cười hòa nhã, sờ đầu ta mà nói: “Cái kia à, gọi là phượng hoàng mộc.”
Ta vẫn còn nhớ, chúng ta gặp nhau vào ngày thứ ba sau khi ta nhập cốc, một ngày đó, y tùy tiện một chỉ tay, ta liền được gọi bằng cái tên Bách Chu này.
Sau đó, y đem ta giao cho một thiếu niên.
Thiếu niên kia hơn ta vài tuổi, bộ dạng so với nữ hài trong tranh tết lại càng xinh đẹp, cười lên, so với dòng suối thanh lãnh nhất, lại càng làm cho người ta say đắm.
Hắn nói với ta, “Ngươi chính là người mới tiểu Bách Chu a, ta là Khánh Ương, ngươi có thể gọi ta là Khánh Ương ca ca nga.”
Ta khi ấy thực mê muội, không quá phản ứng khi có người gọi ta là “Bách Chu”, chỉ biết sững sờ nhìn cái người thiếu niên tiêm tế nhu mĩ12 như một nhánh phượng vĩ trúc ban13 này.
Ta không dám tin, xinh đẹp tựa đám mây như thế, tốt đẹp như thế, cùng với kẻ xấu xí như ta đây, vậy mà không hề chế nhạo hay chán ghét, chỉ là đơn giản mỉm cười.
“Tiểu mê hồ, đang nói chuyện với ngươi đó, nghĩ gì thế hả?” Hắn cười càng thân thiết, môi răng hồng trắng phân minh, trong con ngươi trong veo tràn đầy ánh sáng ôn nhu những muốn chảy tràn ra ngoài.
“Không, không nghĩ gì cả,” ta lúng túng không biết tay chân để chỗ nào cho tốt, trộm liếc nhìn hắn, không biết thế nào lại nói ra câu: “Ngươi, ngươi thật đẹp.”
“A a a…” Hắn vui vẻ cười, tiếng cười như tiếng trân châu rơi trên mâm bạc, thanh thúy động lòng người. Mặt ta hơi đỏ, bối rối cúi đầu xuống, vặn vặn chéo áo mới bằng vải thô.
“Tiểu Bách Chu, ngươi còn thật đáng yêu.” Hắn vừa cười vừa xoa đầu ta, nói: “Khánh Ương ca ca không tính được, trong cốc này a, lại có người còn xinh đẹp hơn ta, ngươi sau này biết rồi đấy.” Nói xong, hắn lại tỉ mỉ quan sát ta, cười nói: “Ân, chính là tiểu Bách Chu, lớn lên rồi, cũng sẽ rất xinh đẹp đó.”
Ta trợn mắt há hốc mồm, trong phút chốc kết luận, hắn khẳng định là rất lương thiện, lương thiên đến mức, không tiếc nói dối như vậy để động viên ta, không để ta tự ái.
“Đi cùng ca ca được không?” Hắn duỗi một tay về phía ta, “Cốc chủ nói, ngươi sau này ở cùng chỗ với ta nga.”
Ta ngơ ngẩn đưa tay ra, lúc sắp chạm đến lòng bàn tay nhỏ nhắn mềm mại của hắn, lại khó khăn rút tay về. Ta bỏ tay ra phía sau ra sức xoa xoa, rồi mới lo sợ đặt vào trong lòng bàn tay hắn
Khánh Ương cái gì cũng không nói, khăng khăng kéo cánh tay ta cố ý giấu sau lưng, mỉm cười nói: “Chúng ta đi.”
Dù là đến tận ngày nay, chỉ cần nhắm mắt lại, ta vẫn có thể hồi tưởng lại một cách rõ ràng nét cười mềm mại đến tận đáy lòng trên gương mặt thanh tuấn của Khánh Ương. Nụ cười của hắn, trong phút chốc ấy, khiến cho thế giới tăm tối của ta bỗng nhiên rực sáng. Ta phải thừa nhận rằng, trong nhiều năm sau đó, ta không còn gặp được ai thuần khiết hơn thế hay nụ cười có thể làm ta rung động ngay lần đầu tiên như thế.
Nụ cười của hắn, từ lúc đó đã trở nên vô cùng trân quý trong lòng ta, liền giấu kín suốt thời niên thiếu, giống như luyến tiếc không ăn được xâu kẹo mạch nha đường, chỉ có trong lòng đau xót, đau đến thời điểm cơ hồ không thể kiên trì hơn được nữa, ta mới thận trọng lấy ra, liếm một chút, giữ lại vị ngọt trong hồi ức, lại cẩn thận cất đi.
Khánh Ương, hắn nói với ta, trên đời này, ngoài lạnh nhạt, tàn khốc, đau thương và sầu khổ ra, vẫn còn thiện ý, còn có dịu dàng, còn có đối nhân thật tốt mà không cần hỏi nguyên do.
________
Chú thích:
1 Mạc danh kỳ diệu: không sao nói rõ được
2 Loa bôi tượng trợ: chén bằng ốc, đùa bằng ngà voi
3 Thân vô trường vật: ngoài thân mình ra thì không còn gì đáng giá
4 Hoài an diêm đạo: chịu khổ
5 Mạn bất kinh tâm: thờ ờ không để ý
6 Đây là năm bài thơ “Bách Chu” của Khổng Tử được viết trong Kinh thi, thuộc phần Phong, nhóm Bội Phong. Phong ở đây là “thập ngũ quốc phong”, tức ca dao của 15 nước chư hầu hoặc khu vực, gồm Chu Nam, Thiệu Nam, Bội Phong, Dung Phong, Vệ Phong, Vương Phong, Trịnh Phong, Tề Phong, Ngụy Phong, Đường Phong, Tần Phong, Trần Phong, Cối Phong, Tào Phong, Mân Phong (hoặc Bân Phong), tổng cộng 160 bài.
Dịch thơ của Tạ Quang Phát:
“Chiếc thuyền gỗ bách chơi vơi, xuôi theo sông nước nổi trôi mặc lòng.