CHƯƠNG 47 PN1

Phiên ngoại: Trầm Mặc Sơn (Nhất)

Biên dịch: Đông Hoàng BT

Beta: Hồng Miên

.

Những người đi theo ta đều biết, tật xấu của ta rất nhiều.

Chẳng hạn như thích ghi hận, thích so đo, tính tình không được tốt lắm, dạy bảo kẻ khác không hề khoan nhượng, lòng không có chí lớn, cũng không thích quản mấy thứ đạo đức chính nghĩa đáng vứt đi. Nếu như trêu chọc ta, bất kể ngươi là ai, chỉ cần có thể giành lại khẩu khí, lúc ta trả thù, không bao giờ kiêng kị dùng mấy thủ đoạn bỉ ổi tầm thường.

Lúc ta còn rất nhỏ, Công tử gia đã sờ đầu ta thở dài, Mặc Sơn ơi Mặc Sơn, đại trượng phu tấm lòng ngay thẳng, thế nào đến ngươi đây, lại trở thành bụng dạ gà con? Tính khí ngươi như vậy, cho dù thông thạo văn thao võ lược, nhưng cũng không làm nên đại sự, chung quy, chỉ trở thành kẻ tầm thường.

Ta nhớ, lúc đó ta nghiêng đầu, hỏi hắn, cái gì gọi là đại sự? Cái gì gọi là thượng thừa? Nếu thiên hạ thái bình bỗng nhiên rối loạn, thì việc mở ra muôn thuở thái bình, là vì muôn đời sở nguyện của đại trượng phu, loại chuyện ruồi bu như vậy vừa mệt vừa không thu được kết quả tốt, vẫn là để người khác đi làm, ta chỉ cần quản chính ta là được rồi.

Lời này đã làm Công tử gia vẫn luôn ôn hòa tức giận, hắn mắng ta không có suy nghĩ tiến bộ, bảo thủ. Ta khi đó bị phạt quỳ trong thư phòng chép một trăm lần “Quân tử lập thân phú”, không chép xong không được ăn cơm. Trong Thiên Phú này lải nhải lắm điều, không nắm được điểm mấu chốt, lại cứ xúi giục nam nhân mang trong lòng cả thiên hạ, phải vì dân tình nguyện, phải không sợ hi sinh, phải vì hư danh ăn không được sờ không xong kia cúc cung tận tụy.

Ta hôm nay nhìn tới, tự nhiên hiểu được là ăn nói hàm hồ, rỗng tuếch, nhưng năm đó ta vẫn còn nhỏ, không biết mình sai chỗ nào, chỉ cảm thấy vô cùng ủy khuất. Mà trong lòng tiểu hài nhi, sợ nhất không phải là bản thân phạm lỗi, mà là chọc tức nhân vật như thần tiên kia, nếu hắn từ nay không thương ta nữa thì phải làm sao đây?

Mãi đến khi trăng lên tới ngọn cây, vẫn chưa chép xong, ta rất đói bụng, trong lòng càng thêm ủy khuất, lại nghĩ đến Từ nhị thúc ở phương xa, tiểu Bảo thúc thúc, Hồng Trù cô cô, còn có cha mẹ chưa từng gặp mặt, sống mũi cay cay, liền bắt đầu thút thít quệt nước mắt. Nào ngờ còn chưa khóc xong, đã nghe được một tiếng giễu cợt phía sau: “Sao thế, sao lại khóc sướt mướt giống các cô nương vậy.”

Ta giật mình, lập tức quay người, lại là lão già Bạch Tích Hạo kia. Nói hắn là lão già, vì ta chưa bao giờ nhìn hắn vừa mắt, hắn từ trước đến giờ cũng chưa từng nhìn ta thuận mắt, ta theo Công tử gia bao lâu, hắn liền bắt nạt ta bấy lâu, còn chuyên môn hạ thủ sau lưng, nham hiểm xảo quyệt đối phó với một tiểu hài nhi, thật xấu hổ thay cho hắn.

Ta lập tức quệt nước mắt, tức giận nói: “Ai khóc.”

“Vậy nước này, chẳng lẽ là nước đái ngựa?” Hắn cười trên nỗi đau của kẻ khác.

Ta nghểnh cổ nói: “Ta không khóc, ta còn có bài tập phải làm, thứ cho không thể tiếp, Bạch tiên sinh xin quay về!”

Đây là cách Từ nhị thúc dạy ta, không cần ở trước mặt tên họ Bạch xung đột, phải lấy quy tắc một tiếng một “Bạch tiên sinh” nghẹn chết hắn. Quả nhiên, ta nói phải làm bài tập, Bạch Tích Hạo liền không có hứng thú nói lời châm biếm nữa, trái lại bước từng bước đến trước bàn sách của ta, liếc thứ ta đang chép, phì cười, nói: “Quân tử lập thân? Tiểu tử ngươi cho dù chép một ngàn lần, đến chết cũng chỉ có thể làm ngụy quân tử, đừng mất công vô ích.”

Ta buột miệng nói: “Ai muốn làm quân tử gì đó chứ, còn không phải do Lẫm thúc thúc dặn dò…”

“Ngươi là nói, Lẫm Lẫm dạy không đúng?” Hắn lập tức bắt lỗi trong lời nói của ta.

Ta rất sợ hắn lấy đó làm lí do, muốn đuổi ta khỏi bên người Công tử gia, lập tức nói: “Không có, ta không nói! Chỉ cần là việc Lẫm thúc thúc phân phó, thì dù khó khăn trăm bề, ta cùng sẽ hoàn thành!”

Sắc mặt họ Bạch khẽ đổi, hừ lạnh một tiếng: “Nói dễ nghe nhỉ, cho dù hắn bảo ngươi đi thi Trạng Nguyên làm quan ngươi cũng nghe? Hay là lệnh ngươi kế thừa di nguyện của cha ngươi, làm thủ lĩnh thổ phỉ, ngươi cũng nghe?”

Ta phẫn nộ, giọng the thé nói: “Nói bậy nói bậy, Lẫm thúc thúc mới không bảo ta làm mấy chuyện này…”

“Không bảo ngươi làm mấy chuyện này, vậy vì sao muốn ngươi trở thành quân tử? Hay là quân tử mang trong lòng thiên hạ? Đời này nói muốn mang trong lòng thiên hạ, trừ bỏ làm quan hoặc đầu lĩnh quân phiến loạn, còn có cách khác nuôi sống bản thân sao?”

Ta khi đó vẫn là hài tử miệng còn hôi sữa, bị mấy câu của hắn nói làm cho mơ hồ, không biết đáp lại thế nào. Chỉ cảm thấy kỳ vọng của Công tử gia, là tuyệt đối không thể làm trái, nhưng bảo ta đi làm gián quan gì đó hay là giống như phụ thân ta, một lần nữa kéo lên đại kỳ của Lăng Thiên Minh, lại là điều ta tuyệt đối không muốn, vậy nên như thế nào mới tốt?

Bạch Tích Hạo thấy ta lo lắng đến độ nước mắt nhanh chóng chảy ra, cười đến hết sức thoải mái, nói: “Hiếm thấy Trầm Mộ Duệ sinh ra được nhi tử như ngươi, thật là đáng yêu, thật quá thú vị.”

Ta oa một tiếng khóc lớn, ném bút xuống chạy ra khỏi cửa phòng, chỉ cảm thấy trong lòng rối loạn.

Thúc thúc bá bá trong nhà bên kia, nhắc đến phụ thân ta, đều là vẻ mặt sùng bái, ai cũng nói ông là đại anh hùng đội trời đạp đất; người ở đây nói đến phụ thân ta, lại đều giống như Bạch Tích Hạo lộ ra khuôn mặt xem thường như vậy. Ta từng kéo tay áo Công tử gia khóc hỏi hắn, phụ thân ta đến cùng là người nào, Công tử gia ánh mắt đau buồn, ôm ta trầm mặc thật lâu, như vậy khiến ta hiểu được, có lẽ phẩm chất anh hùng cái thế của phụ thân, thực ra cũng không hẳn làm được thành công và vui vẻ như vậy.

Hơn nữa, trong lòng ta có tính toán của mình, ta không muốn trở thành người giống như phụ thân, là bởi vì, mặc cho ông võ công cái thế, tiếng tăm hiển hách, ông cũng chưa bao giờ ôm ta, gần gũi với ta.

Phụ thân như vậy, dù lợi hại, thì có liên quan gì với ta?

Nhưng ông vẫn là phụ thân ta, mọi người thấy ta, chẳng qua chỉ có hai loại đánh giá, giống hoặc không giống phụ thân ta.

Công tử gia chưa bao giờ nói rằng mong muốn ta trở thành giống như cha ta, nhưng hắn thỉnh thoảng nhìn ta mê mẩn, trong mắt ưu tư phức tạp, khi thì dịu dàng, khi thì mãnh liệt, xem ra, cũng là đem ta cùng phụ thân ta chưa từng gặp mặt kia liên hệ cùng nhau.

Nhưng ta không muốn làm Trầm Mộ Duệ, một chút cũng không muốn.

Ta trốn trong hang giả sơn ở hậu viện khóc, lúc đó ta còn quá nhỏ, ngoài mặt giả vờ xảo quyệt tinh quái, trong lòng vẫn không đáp ứng được quá nhiều kỳ vọng của người lớn. Ví dụ như Hồng Trù cô cô ra sức giục ta luyện công, ví như Từ nhị thúc trông chờ ta làm rạng danh Lăng Thiên Minh, ví như, Công tử gia hi vọng ta nuôi chí lớn, ta lúc đó, chẳng qua chỉ là một hài tử mong được người khác thương yêu, được người khác chú ý mà thôi.

Không biết khóc bao lâu, dù sao cũng đã khóc mệt, ta mơ mơ màng màng ngủ, sau đó bụng một trận kêu rên, cũng bị cơn đói làm cho tỉnh giấc. Dụi dụi mắt, ta quyết định vẫn là kẻ thức thời là trang tuấn kiệt, trước tiên lấp cho no bụng, sau đó quay về phòng ngoan ngoan chép tiếp, ngày mai nhận lỗi với Công tử gia, so với việc quay về Lăng Thiên Minh, vẫn là ở đây thú vị hơn.

Ta mơ màng đi ra, từ hậu viện đi về tiền viện, còn chưa ra khỏi cửa, đã nghe thấy một tiếng hét của a hoàn, sau đó, nàng cất giọng kêu to: “Tiểu thiếu gia ở đây, tìm được rồi, tiểu thiếu gia ở đây…”

Ta bị dọa cho nhảy dựng, lúc này mới phát hiện trong sơn trang đèn đuốc sáng rực, lập tức, một đoàn người ngựa đi tới, trước mặt là Ô tổng quản bá bá, còn có thị vệ hạ nhân trong đại bản sơn trang, sau đó, có ai đó hô lên: “Công tử gia đến rồi.” Đoàn người ồn ào tránh đường, ta còn đang mơ hồ, đã trông thấy Công tử gia thở dốc, đỡ lấy tay Bạch Tích Hạo, nhanh chân đi đến.

Hắn ở trong mắt ta, từ trước đến nay đều là xinh đẹp như tiên nhân, không nhiễm bụi trần, phong thái tao nhã, nói chuyện phong nhã, nghe nói năm đó ngay cả trên điện Kim Loan, giữa thiên binh vạn mã, bị cường địch bao vây, nguy cơ trước mắt, hắn cũng khẩu chiến quần hùng, tiêu sái tự nhiên, chưa hề biến mất. Nhưng lúc này, ta lại phát hiện, sắc mặt hắn vô cùng lo lắng, sững người nhìn ta.

Ta còn chưa hiểu chuyện gì, đã bị hắn kéo lấy, tay hắn hơi run rẩy, xoa cổ ta, kiểm tra tay chân ta có bị thương không, đợi đến khi phát hiện không có chuyện gì mới thở phào nhẹ nhõm, ôm ta vào trong ngực.

Hô hấp của hắn có chút dồn dập, qua một lúc sau mới chậm rãi dịu đi, thả ta ra, kéo lấy tay ta, xem như không có chuyện gì mà nói: “Đã chạy đi đâu vậy? Chép sách xong chưa?”

Ta sợ hắn trách phạt, lắp bắp nói: “Chưa, còn, còn một chút…”

Hắn sờ hai má ta, ôn nhu nói: “Đói không?”

Ta ngoan ngoãn gật đầu, hắn thở dài, nói: “Đêm nay không chép sách nữa, ăn trước đã, rồi sớm đi ngủ.”

Sau đó ta mới từ trong miệng hạ nhân biết được, Công tử gia cho rằng ta trong lòng chịu ủy khuất, trốn khỏi sơn trang, vô cùng lo lắng, sau khi mắng Bạch Tích Hạo một trận, bất chấp thân thể mình, kiên quyết ra ngoài tự mình tìm ta.

Hắn thật sự rất quan tâm đến ta.

Chuyện này khi ta lớn lên vẫn còn lưu lại ấn tượng rất sâu sắc, bởi vì từ đó về sau, hắn đối với việc dạy bảo ta, cũng không yêu cầu ta phải như thế nào nữa, mà lắng nghe nguyện vọng của ta, làm cho rõ ràng, ta muốn thế nào.

Kể cả sau này, ta nói muốn làm kinh doanh, hắn không nói hai lời, cho ta vốn liếng.

Rất nhiều năm sau, ta hỏi hắn, vì sao lại thay đổi dự tính ban đầu?

Hắn mỉm cười, nói: “Là ta sai rồi, ta ban đầu đem ngươi theo, chưa thể thoát khỏi thói tục cũ, lại sợ ngươi không học được bản lĩnh chân chính, khó lòng ăn nói với Hồng Trù bọn họ, bởi vậy liền giống như phụ mẫu mong con thành tài, đối với ngươi yêu cầu quá khắt khe. Nhưng sau đó, Tích Hạo đã thức tỉnh ta.”

Ta hơi giật mình, buột miệng nói: “Không phải chứ, lão già đó… Hắn có thể có lời gì tốt.”

Hắn mắng: “Không có phép tắc, Tích Hạo tuy ngày thường đối với người hô hô quát quát, nhưng trong lòng, cũng xem ngươi như hài tử nhà mình, bằng không thì với tính khí của hắn, làm sao cho phép ngươi ở cạnh ta, còn ở bên cạnh nhiều năm như vậy?”

Ta không để bụng, lão già kia giấu ngươi chuyện bắt nạt ta, ngoài mặt làm ra vẻ nho nhã, ngươi bị lừa cũng là đương nhiên. Ta nói lảng sang chuyện khác, hỏi: “Bạch thần y nói gì?”

Công tử gia cười, sờ tóc ta, giống như ta vẫn là tiểu hài, nói: “Hắn nói, nhi tử Trầm Mộ Duệ sinh ra thế nào lại hoàn toàn không giống hắn, thực sự rất đáng yêu.”

Ta trong lòng xem thường, nhưng ngoài miệng không thể thất lễ, cùng cười nói: “Đúng vậy, ta thế nhưng do ngài một tay dạy dỗ, so với phụ thân ta mạnh mẽ hơn nhiều.”

“Lắm lời.” Hắn vui vẻ yên tâm nhìn ta, nói: “Lời này khiến ta hiểu ra, ngươi cho dù là nhi tử của Trầm Mộ Duệ, nhưng cũng là một người hoàn toàn mới, chí hướng tham vọng của hắn, vốn không liên quan tới ngươi, con kế thừa nghiệp cha, cũng cần phải xem hứng thú của ngươi. Cũng giống như vậy, quân tử đoan chính ta tin tưởng, ôn lương cung khiêm [1], ngươi nếu như không đồng ý, thì cũng không có gì đáng trách. Cũng không hẳn cần phải giống như ta hay phụ thân ngươi mới được.”

Ta cười gật đầu, hắn thở dài: “Ngươi mặc ý làm càn, kỳ thực giống như Tích Hạo thời thanh niên, chẳng trách hắn luôn đối với ngươi luôn rất để ý, may mà bản tính ngươi không giống kẻ gian tà, nhân phẩm cũng không đê tiện bỉ ổi, chuyện trước nay ta bận lòng, giờ có thể yên tâm về ngươi được rồi. Nhưng ngươi cũng đã lớn, già rồi sẽ cô độc một mình, chung quy là không tốt.”

Ta không đoán được hắn cao thượng như vậy, lại cũng bắt đầu bận tâm đến chung thân đại sự của ta, lập tức cảm thấy đầu to như cái đấu, xua tay nói: “Ngài đừng hỏi mấy thứ này, đừng giống như Hồng Trù cô cô, được không?”

Hắn ha ha cười nhẹ, thì vào lúc này, Bạch Tích Hạo từ bên ngoài đi vào, ánh mắt lạnh lùng nhìn ta một chút, nói: “Bảo bối, đây trái lại là điều ngươi nên lo lắng, hài tử này vô cùng lưu manh, nữ nhi đoan trang con nhà lành hoàn toàn không thể nương thân, tránh không được ngươi còn phải bỏ ra chút quan hệ cũ, nhờ Cẩm Phương xem thử ở kinh thành bên kia, có nữ hài nhi chưa xuất giá không.”

Công tử gia cười nói: “Kinh thành quá xa, tính tình phẩm chất của nữ hài nhi kia, ta đây hết thảy không biết, không được.”

“Sao lại không được?” Bạch Tích Hạo nhướng mi nói: “Chính là cách xa nên mới có thể lừa gạt đối phương, bằng không, với thanh danh của hắn, thì ngươi cho dù có xin cấp lại hầu bao, cũng không có ai muốn cưới.”

Ta mấy năm nay đi Nam về Bắc, da mặt đã dày giống như tường thành, nghe hắn chế giễu như vậy cũng không tức giận, chỉ dùng khuôn mặt cười vui vẻ nói: “Bạch thần y nói rất đúng, thực ra ta không cưới vợ còn có duyên cớ. Cả ngày gặp đại mỹ nhân như Lẫm thúc thúc, ai rơi vào trong mắt ta đều là kẻ xấu xí, muốn tìm a, còn phải tìm người giống vậy, bằng không thì sao xứng đáng với ta?”

Ta vừa dứt lời, Bạch Tích Hạo đã đen mặt. Ta trong lòng cười thầm, lão già, đã biết ngươi thích nhất ăn giấm chua lung tung, lần này xem ngươi có tức chết hay không.

.

[1] Ôn lương cung khiêm: Ôn hòa, lương thiện, cung kính, khiêm nhường. Đăng bởi: admin

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play