Máu là thứ ấm áp, cho dù là một tên súc sinh, nhưng máu chảy ra, lại cũng là có sự ấm áp.
Nho phục màu trắng mới đổi buổi sáng, lúc này đã nhuộm một mảng máu lớn.
Giống như một đóa hoa nở rộ lập tức biến thành hoa tươi lụn bại.
Sắc mặt Dương Hoa Đình hiện lên vẻ trắng xám của người chết, tay ta vừa buông ra, đầu hắn liền bịch một tiếng đập đến trên mặt đất, lại giống như một loại phế phẩm vô dụng.
Toàn bộ thi thể, bất luận lúc còn sống hiển hách ngang ngược như thế nào, thì chết cũng đều là cái dạng này, đều là xấu xí như thế khiến kẻ khác tâm sinh ghét bỏ.
Hắn cũng không thể làm điều ác được nữa.
Cũng không thể làm hại bất cứ kẻ nào, cũng sẽ không có những thiếu niên vô tội, vì tình trạng bi thảm không thể chịu nổi kia mà chết đi.
Ta đã đợi năm năm, cuối cùng có thể giết được hắn.
Nhưng kỳ lạ là, ta lúc này không có háo hức, không có khoái cảm của việc báo thù rửa hận, không có sự thoải mái khi tự tay giết chết kẻ thù, mà chỉ là, sự trống rỗng mờ mịt, không bờ bến.
Sau đó ta bắt đầu không hiểu mà nhếch miệng cười lên, càng cười càng lớn, từng màn chuyện cũ giống như cưỡi ngựa xem hoa, từng thứ ở trước mắt lại hiện ra, việc luộc trứng gà cuối cùng cũng không thể ăn đến miệng kia, bộ y phục không mảnh vá một lần mặc trên thân kia, cái ôm cảm thông rộng lượng của một Khánh Ương ôn nhu tuấn tú kia, đôi tay thanh khiết thon dài dạy ta thổi sáo kia…
Những năm lưu lạc, khốn khổ mưu sinh, toàn bộ gian khổ, khí lực toàn thân, đột nhiên chậm rãi mất đi, lộ ra vẻ mờ ảo xa xôi.
Không có thứ gì là không thể buông xuống.
Như vậy, thanh y nam tử phóng khoáng như tiên ở trước mắt này, lại xem như là ai đây?
“Không cần cười nữa!”
Ta nhắm mắt làm ngơ, tiếp tục cười.
Tiếng cười đột nhiên ngừng lại, cổ họng ta xiết chặt, đã bị một bàn tay lạnh lẽo bóp trụ.
“Ta ra lệnh cho ngươi, không được cười nữa.”
Ta ngẩng đầu nhìn, người kia chăm chú nhìn ta, trong ánh mắt giống như có sóng lớn dao động, một cách từ từ, tay kia chậm rãi thả ra, chạm lên hai má của ta, tựa hồ đang xác nhận cùng phân rõ, ta nghe thấy giọng thì thầm như có như không của y: “Ngươi lớn lên. Nguyên lai sau khi lớn lên, là bộ dáng này.”
Đúng vậy, ta sau khi lớn lên, nguyên lai là bộ dáng này.
Ngực ta đau nhói, nhắm mắt lại, rồi lại mở ra, trong lòng đã trấn tĩnh.
“Ngươi không nên giết Dương Hoa Đình,” Cốc chủ cuối cùng giống như là quyết chí, có chút bất đắc dĩ nói: “Giết hắn rồi, thì sẽ làm hỏng đại sự của ta, chiếu theo quy củ, ta nhất định phải loại bỏ ngươi, thôi được, xem xét tình cảm trước kia, ta cho ngươi vui vẻ.”
Y nói bình thường như thế, lại tràn đầy uy nghiêm, khiến ta nhớ đến năm đó tại Điệp Thúy Cốc, bao nhiêu người đem y sùng bái như thần linh, đem lời nói nhạt nhẽo vô vị này, xem như thần dụ [1].
Trong số đó cũng có cả ta, chúng ta từ trước đến giờ sẽ không nghĩ rằng, y nói đúng hay không, y có tư cách nói như vậy hay không.
Ta cười ha ha nhìn y, giờ này phút này, y đại khái vẫn cho rằng bản thân là cao cao tại thượng, là thần thánh mà một lời có thể quyết định kẻ khác sống hay chết, ta vẫn tiếp tục là con người kia, nằm rạp dưới chân y, mặc y sai khiến, vì y mà xông pha khói lửa, là một tiểu Bách Chu cái gì cũng không biết, cái gì cũng không sợ hãi.
Yêu đến khắc cốt ghi tâm, cuối cùng lại trở thành trò cười.
Không được đối đãi ngang hàng, làm sao nảy sinh được lòng kính trọng trong lòng mình? Không có sự kính trọng, làm sao có được tình yêu chân thành bền vững?
Thời niên thiếu không biết không hiểu được nhân tâm thế thái, là lỗi lầm của ta.
Ta nhìn y, thở gấp cười nói: “Có thể cho ta hỏi một câu, ngài chiếu theo quy củ gì, mà muốn giết ta?”
Y hơi ngây người.
“Chiếu theo quy củ Điệp Thúy Cốc sao? Ta sớm đã bị ngươi đuổi ra khỏi Cốc, chiếu theo quy củ đối đãi với nam sủng thị tẩm ư? Ta sớm đã không còn là nam sủng của ngươi; chiếu theo quy củ trên giang hồ? Ôi,” Ta cười nhẹ một cái, nói không nên lời trào phúng nhìn y: “Ta vẫn không biết, Điệp Thúy Cốc Cốc chủ, từ lúc nào cùng Nam võ lâm minh chủ trở thành bạn tri âm.”
Y đại khái chưa bao giờ nghĩ tới, có một ngày vậy mà sẽ bị kẻ thấp hèn như ta chất vấn như vậy, trong mắt lóe lên một chút nghi hoặc cùng thăm dò hiếm thấy. Ngay lập tức ánh mắt lạnh lẽo, sáo ngọc trong tay hướng về, lại đâm vào trong ngực ta.
Chỉ là thật nhẹ đâm vào, ta cũng đã đau đến khó mà ngăn được, cuối cùng mềm nhuyễn mệt mỏi ngã xuống đất. Ta miễn cưỡng ngẩng đầu, lại thấy ánh mắt lạnh lẽo của Cốc chủ, trầm ngâm trên cây sáo ngọc, lại cũng không đâm vào nữa.
Vì sao?
Bất luận vì cái gì, đều cùng ta không liên quan.
Ta ngạc nhiên cười nhẹ, thở gấp nói: “Cốc chủ, ngươi nói nếu như ta lúc này kêu to một tiếng, Điệp Thúy Cốc Cốc chủ giết người, người của anh hùng hội từ bên ngoài tới, tin ta hay là tin ngươi? Ai cũng đều biết ta là Nam Cương tế ti, thân không có võ công, chỉ biết đàn cầm cứu người. Ngươi lại khác, ha ha, Điệp Thúy Cốc, bao nhiêu tên tuổi vang danh, đáng thương ngươi khổ tâm duy trì làm trung nhân chính phái bao nhiêu năm như vậy, trong phút chốc đều sụp đổ…”
Y lạnh lùng nói: “Ngươi nếu lại nhiều lời, thì cũng chỉ có chết.”
“Ta hôm nay không có ý định sống,” Ta vùng vẫy ngồi dậy, cười nói: “Chỉ là Cốc chủ, xin hỏi mấy năm như vậy, trong Cốc vị trí mật thất thư khố, có từng thay đổi qua?”
Ánh mắt Cốc chủ lạnh băng như sương giá, sáo ngọc vừa duỗi ra, liền muốn đem xuyên thấu tim ta.
Ta đau đến mồ hôi lạnh chảy xuống, lại vẫn còn ha ha cười lớn, giọng run rẩy nói: “Xem ra…xem ra không có, rất tốt, Cốc chủ đại nhân, ta đã vẽ địa đồ, giao đến trong tay kẻ đáng tin cậy, chỉ cần ta ba tháng không đến lấy, người kia sẽ đem bí mật võ công thiên hạ trong tư tàng [2] của Điệp Thúy Cốc công bố cho nhiều người biết, đồng thời còn chỉ ra địa đồ kho báu, đến lúc đó trong Cốc của chúng ta sẽ rất náo nhiệt…”
“Ngươi dám…” Ánh mắt lạnh băng của y rốt cuộc cũng hiện lên vẻ tức giận, sáo ngọc dần dần đưa vào, ta liền cảm thấy tim đau như muốn nứt ra, nhịn không được mà “ngô” một tiếng, nôn ra một ngụm máu tươi.
Ánh mắt hắn mập mờ, sáo ngọc hơi lệch đi, cứng nhắc nói: “Ngươi lừa ta, ngươi không dám, trước đây không dám, bây giờ cũng sẽ không dám.”
Ta cố nén sự choáng váng, đau thương cười nói: “Năm đó, ngươi quả nhiên là biết rõ mọi chuyện, ngươi biết ta bị lão thất phu kia hành hạ đến chết, biết rõ hắn làm cái gì với ta, đúng không?”
Y trầm mặc một chút, nói: “Thân là người trong Cốc, vì ta cống hiến, cũng là bổn phận.”
Ta nhịn không được liền chế giễu cười, che lấy ngực, lắc đầu run rẩy nói: “Cốc chủ a Cốc chủ, ngài thật sự không nên quanh năm ở Điệp Thúy Cốc mà có cái nhìn thiển cận, ta lúc đó đã bị ngươi dùng tội danh vu khống đuổi ra khỏi Cốc, lại từ đâu mà nói đến cái gì cống hiến? Ngươi dựa vào cái gì?” Một loại oán khí bốc lên, ta liều chết chăm chú nhìn y, cắn răng hỏi: “Ngươi hay là cho rằng, bản thân là cha thiên tử, là Ngọc hoàng đại đế?”
“Láo xược!” Tay y hất lên, một bàn tay hung hăng đánh lên mặt ta.
Ta bị y đánh đến thuận thế ngã xuống đất, lại cũng không có khí lực mà bò dậy, lại giãy dụa ngẩng đầu lên, cười nói: “Nghĩ đến trong Cốc từ nay về sau không có ngày yên bình, người trong võ lâm đều biết đến kho báu của Điệp Thúy Cốc có thư khố bí tịch, nên ngươi hãy giết ta đi!”
Ánh mắt y lạnh lùng, sáo ngọc thẳng tắp, lại trước sau chưa từng đưa ra trước đây.
Thì vào lúc này, y hơi nghiêng đầu, bên ngoài truyền đến một trận tiếng bước chân hỗn độn, ta vui vẻ cười nói: “Việc này làm sao thì tốt? Cốc chủ, ngươi giết từ võ lâm minh chủ đến một đám nô bộc, tiếp đến có phải hay không muốn tắm máu võ lâm thiên hạ, trở thành kẻ đối đầu mà người người trong chính phái hận không thể lột da róc thịt?”
Ta nhìn y, chăm chú nhìn vào đôi mắt đã từng khiến ta say đắm điên cuồng kia, cười nói: “Giết ta đi, nhanh lên, như vậy ta có thể giúp ngài công khai bí mật trong Cốc, đồng thời đem câu đố ma khúc mà ta tận tực nghiên cứu, mang theo xuống dưới lòng đất, cùng Khánh Ương luận bàn.”
Y hừ lạnh một tiếng, phất trường tụ lên, tay áo nhanh chóng đánh vào trước mặt, ta cũng chặn không được, trước mắt tối sầm, rồi ngất đi.
.
[HẾT QUYỂN I]
.
________
Chú thích:
[1] Thần dụ: lời chỉ dẫn của thần linh
[2] Tư tàng: kho báu cá nhân
Quyển II Đăng bởi: admin
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT