Tiêu Vân Tường hơi chấn động, khóe miệng dần dần nổi lên ý cười, ngay lập tức tiếu dung mở rộng, chuyển thành dáng vẻ gượng cười cuồng loạn, hắn vừa cười vừa nói: “Nói như vậy, kẻ bất lực kia chính là ngươi? Năm đó tên quỷ mắc bệnh lao nằm tê liệt tại một bên trơ mắt nhìn thê tử mới cưới của mình bị ta cưỡng bức chính là ngươi? Ngươi hôm nay đến là muốn thế nào? Báo thù rửa hận? Chỉ dựa vào ngươi sao?”
Hắn đột nhiên bước lên phía trước, trong sự hung hăng mang theo sắc lệ nội nhẫm [1] gào lên: “Ta đường đường là con cháu hoàng tộc, hiện giờ chẳng qua là tạm thời bị kẻ gian hãm hại, không tới mấy ngày, nhất định có thể trở ra như trước làm Dương Minh hầu! Thiên hạ này đều là của họ Tiêu, một tiện dân thấp kém như ngươi, có thể làm khó dễ được ta sao? Chẳng qua chỉ là một nữ nhân không biết tốt xấu đã chết mà thôi, còn không xem là ta tự tay mình giết chết, hồ đồ ghi nợ muốn vu cáo trên đầu bổn hầu như vậy, hi vọng hão huyền!”
Ta đưa mắt lên, yên lặng nhìn hắn, bỗng nhiên mỉm cười, nói: “Ngươi nói đúng, đạo trời biến đổi hỗn loạn, hành vi cũng trở nên sai lầm, ta sớm đã không tin vào luật pháp chính cương, không tin vào thiện ác hữu báo, ta chỉ tin cậy chính bản thân ta.”
Ta đem ống tiêu áp sát bên môi, mỉm cười nhìn hướng về hắn, nhàn nhạt nói: “Ngày đó nương tử của ta rất vui khi nghe ta thổi sáo, ta hôm nay chơi không phải thứ kia, đêm nay tạm dùng ống tiêu thay thế, Hầu gia nghe xem, so với tiếng đàn trên cầm các ngày đó, cái nào hay cái nào dở.”
>Hắn sắc mặt đại biến, liền lập tức thối lui vài bước, run lẩy bẩy muốn kéo vạt áo xuống mà che kín lỗ tai. Ta lạnh lùng nhìn hắn, bắt đầu thổi tấu, đây là một giai điệu âm u ảm đạm, tên gọi là “Vọng hương đài”, chính là phần thứ hai trong khúc “Thiên khiển”. Khúc điệu lúc cao lúc thấp, sắc nhọn đáng sợ, giống như thiên diệt quỷ hỏa, giai điệu có chỗ biến chuyển giống như câu hồn sứ giả, nhưng thứ câu ra lại là nỗi sợ hãi ẩn giấu sâu trong đáy lòng, tình trạng bi thảm không dám đối mặt, tổn thất không thể tưởng tượng được. Tiêu Vân Tường vẫn cứ ra sức che lấy lỗ tai, sắc mặt lại tiếp tục tái nhợt, lung lay sắp đổ, trong ánh mắt lộ ra vẻ cực kì khiếp đảm. Cuối cùng, hắn kêu lên thanh âm the thé, ôm đầu chạy như chuột, lui vào góc tường không ngừng thảm thiết kêu la. Ta biết, ngay khoảnh khắc này, những kẻ hắn đã giết, đã làm hại, trực tiếp hoặc gián tiếp vì hắn mà chết, đại khái đều hiện lên trước mặt, đua nhau muốn hắn đòi mạng.
Khúc điệu càng phát ra sự sợ hãi, ống tiêu một hồi lạnh lùng rít lên chói tai, một hồi lưỡng lự khẽ khóc, Tiêu Vân Tường lúc này trong đáy mắt ta, lại giống như một con chuột hỗn loạn vùng vẫy, chỉ biết tùy tiện vung cánh tay kêu gào xin tha mạng, lại làm không ra bất kể động tác gì.
Đây chính là cái gọi là con cháu hoàng tộc, làm trò hề như thế, lại còn muốn nói xằng hai chữ cao quý, lại còn cho rằng, chính mình có quyền xem tính mạng kẻ khác như cỏ rác.
Nhưng tên súc sinh hèn mọn mà thô lậu như vậy, lại tồn tại để hủy hoại một nữ hài tử kiên cường dũng cảm như thế.
Trong lúc ngẩn người, ta lại nhìn thấy sự việc ngày đó. Thanh âm giãy dụa của Tiểu Đồng, tiếng khóc thút thít, tiếng y phục bằng lụa bị xé rách, tiếng cười *** loạn đắc ý của Tiêu Vân Tường, khí cụ hạ đẳng dùng tại trên người nữ tử yếu ớt khiến cho tiếng kêu bi thảm thiết phát ra văng vẳng bên tai. Ta lại khoác trên mình một tấm chăn mỏng trắng toát bị kín đáo vây lại ở một góc giường, không thể động đậy, liền như vậy, trơ mắt nhìn kẻ khác làm nhục một nữ tử thanh cao lương thiện như thế mà chẳng thể làm gì.
Ta lệ rơi đầy mặt, cảm thấy căm phẫn nhục nhã muốn chết. Đến cùng, lại vẫn phải dựa vào nữ tử kia, một người thương tích đầy mình, nữ tử bị làm nhục đến tổn hại, sau chuyện này đem ta sít sao ôm vào trong ngực, một lần rồi lại một lần, rơi lệ ra lệnh cho ta, không được chết, phải giữ lại tính mạng, mạng của ta không phải là của chính ta nữa, mà là do nàng tự nguyện liều mạng mà lo lắng cứu ra, là nhờ nàng dùng thân thể thuần khiết mà bảo vệ.
Thẳng đến khi nàng phát hiện mình mang thai Kỳ Nhi, đến khi nàng sinh khó, tính mạng khó bảo toàn, nàng vẫn là cầm lấy tay ta, tính toán mỉm cười, yếu ớt muốn ta lập lời thề.
Thề rằng sẽ sống.
Ta không muốn đáp ứng, nhưng ta không còn lựa chọn nào khác, nàng trước đã nói qua, tính mệnh của ta là của nàng.
Vì nàng cứu ta ra, vì nàng dùng hai bàn tay trắng nhu mềm của thiên kim tiểu thư đuổi theo mã xa chạy trốn, vì nàng một chút cũng không do dự mà đem linh dược ngàn năm khó cầu dùng trên thân thể xấu xí đầy sẹo của ta lúc đó; vì nàng cầm cố quần áo trâm cài chỉ vì muốn đổi cho ta một bữa cơm no, một chiếc giường thoải mái có thể nghỉ ngơi, vì nàng đối với ta tâm khôi ý lãnh, lúc sống không thể yêu thì bầu bạn với ta, khích lệ ta, cùng ta một đường chịu đựng quãng thời gian vốn là tưởng chừng như không thể chịu được kia.
Ta biết, mạng của ta đích xác đã là của nàng.
Nàng bảo ta sống, ta liền sống, nàng nói thích ta, ta liền cưới nàng, nàng sau khi sinh hài tử liền rời khỏi nhân gian, ta toàn bộ liền dốc sức, đem hài tử của nàng xem như trân bảo tuyệt nhất trên đời.
Bởi vì, đây là thứ ta mắc nợ nàng.
Nhưng vô số đêm dài có thể làm phai mờ đi hết thảy mong muốn cùng tin tưởng của ngươi, ta ôm tiểu Kỳ Nhi, nghĩ đến nàng. Ta nghĩ, nếu như ta có đủ may mắn, còn có thể giữ nàng lại bên cạnh ta, thời gian như thế chắc hẳn sẽ không khó chịu đựng đến như vậy chứ.
Nếu như nàng còn sống, hết thảy đều ấm áp mà ôn hòa, nàng vĩnh viễn sẽ dũng cảm mà dễ dàng thỏa mãn, vĩnh viễn sẽ dịu dàng mà tràn đầy tin tưởng.
Nếu như nàng còn sống, cho dù là những đau thương trước đây đã trải qua, ta đều có thể không tính toán, ta nguyện ý thuận theo để nàng lôi đi mà tiến về phía trước, lòng ta cam chịu tình nguyện vì nàng mà trả giá hết thảy, hảo hảo mà sống.
Nếu như, nàng còn sống.
Ngực ta hiện lên một trận đau buốt, đau đến ngón tay phát run, suýt nữa cầm không được ống tiêu. Khúc điệu nghẽn ra mà ngừng lại, ta đến cuối khi hồi tưởng lại, lại đã như là trăm năm.
Tiêu Vân Tường khuôn mặt nhợt nhạt, co lại trong góc, chăm chú nhìn ánh mắt ta giống như trông thấy ma quỷ, cực kỳ sợ hãi.
Nhưng ta nhìn về phía hắn, đột nhiên trong lúc này lại không muốn khắc cốt ghi tâm mối hận này nữa, ta chợt tỉnh ngộ, chính là đem hắn lăng trì xử tử, Tiểu Đồng cũng không thể quay trở về.
Có người vỗ nhẹ bả vai ta, ta cứng nhắc quay người, lại thấy Trầm Mặc Sơn đưa một tay ra, mỉm cười nhìn về phía ta.
Ta ngây người đưa tay đặt vào trong lòng bàn tay của hắn, hắn ngay lập tức nắm chắc lấy, bàn tay khô hanh ấm áp, cơ hồ có thể đem hàn khí xung quanh toàn bộ xua tan đi.
“Muộn rồi, nên trở về thôi.” Hắn mỉm cười nói, nắm lấy tay ta, mang ta chậm rãi rời đi.
Về đâu? Ta mờ mịt nghĩ.
“Hôm nay đã muộn rồi, khách *** bên ngoài sớm đã chuẩn bị phòng ở. Ta đã phái tiểu Táo Nhi mau chóng đi qua, nay liền nghĩ đến nước ấm cơm nóng đều đã có sẵn rồi.” Hắn lải nhải nói: “Còn có ninh cháo tổ yến, thứ kia không mùi không vị, nhưng khi đã dùng quen thì lại là thứ tốt, đối với thân thể ngươi có rất nhiều ích lợi. Bây giờ đã dần vào hạ, thuốc bổ hết thảy không dám cho ngươi loạn dùng, duy chỉ có trước tiên là dùng tổ yến để ứng phó, huyết yến thượng đẳng, ngươi thế nhưng không thể không ăn.”
Phía sau đột nhiên truyền đến thanh âm khàn khàn tựa như phổi bị xé rách của Tiêu Vân Tường vang lên: “Dịch Trường Ca, ngươi quay lại đây! Ngươi quay lại đây! Ngươi mới vừa nói ta còn có một hài tử, là thật chăng? Là nam hay nữ? A? Còn sống hay không? Dịch Trường Ca, ngươi quay lại đây cho ta!”
Ta thân mình dừng lại, Trầm Mặc Sơn cũng không quay người, lấy ra một đồng tiền thuận tay hướng về phía sau ném đến, thanh âm của hắn như dừng lại. Sau đó, lại nghe Trầm Mặc Sơn thanh âm lạnh lùng nói: “Tiêu Vân Tường, tốt xấu gì thì ngươi cũng đã từng là một Hầu gia, đừng sắp đến phút chót mà đổi ngược thành cái loại yếu ớt, khóc cha gọi mẹ, còn ra cái bộ dáng gì nữa.”
Hắn ở phía sau vẫn còn ngô ngô phát ra tiếng, ta nhìn Trầm Mặc Sơn một cái, thấp giọng nói: “Ta hơi mệt, chúng ta, nhanh một chút đi ra ngoài đi.”
“Đúng là, trong này thấp khí quá nặng, âm khí cũng nặng, thân thể ngươi vừa mới chuyển biến tốt, đừng để nhiễm phong hàn, lão tử đây mấy vị…”
“Mấy vị thuốc kia dùng trên người ta thì uổng phí chứ gì?” Ta nhàn nhạt nói: “Trầm Mặc Sơn, ngươi cũng nên đổi câu làm mới từ đi, mỗi ngày trách móc bằng câu này, đều không chê dông dài à.”
“Chuyện tiền bạc sao có thể tính là dông dài?” Trầm Mặc Sơn thở phì phì kéo tay ta tăng nhanh cước bộ: “Ngươi phải biết yêu tiền, yêu quý những thứ dùng tiền để mua lấy, hiểu được trong này mỗi loại đồ vật đều không dễ dàng gì mà tới. Thân thể ngươi hiện tại là đem rất nhiều bạc ra mà hợp lại, ta còn trông mong sau này nếu không có nơi dừng chân an ổn thì sẽ dựa vào ngươi chăm sóc? Chậc chậc, một trăm lạng bạc một khúc điệu, so với việc mở hắc *** chặn đường cướp bóc vẫn là tốt hơn, một vụ kinh doanh tốt như vậy, không điều dưỡng thân thể của ngươi cho tốt thì thành cái gì…”
Dọc đường nói dông dài, lại dường như mang bi phẫn vừa mới đây xóa tan không ít. Ta theo hắn ra đến bên ngoài, tên lính canh ngục dẫn chúng ta vào đây sớm chờ ở đằng kia, đã thấy trong hàng ngũ chất lên một khuôn mặt lộ ý cười nói: “Vừa mới nãy còn nghe bên trong mơ hồ có tiếng nhạc, nhị vị gia muốn đến thăm cố nhân, lấy cái kia, tiếng nhạc kia để kết bạn?”
Trầm Mặc Sơn cười cười nói: “Còn dùng văn kết bạn nha, Trương đại ca vừa rồi có thể thực sự nghe thấy tiếng nhạc kia?”
Tên lính canh ngục kia vui mừng hớn hở nói: “Cách cửa, lại nghe không quá rõ ràng, tựa hồ rất dễ nghe, chính là trong ngục âm u, giai điệu kia chậm rãi, nghe thấy có chút làm người khiếp sợ.”
Trầm Mặc Sơn không biểu hiện gì mà vỗ vỗ bả vai hắn, cười nói: “Không phải là điệu nhạc hay ho gì, kẻ đọc sách như bọn họ thổi tấu cái thứ đồ chơi kia, đều vòng vo cực kì khó hiểu, nghe cả nửa ngày cũng không pha lẫn lời lẽ thù địch, không giống như ở phố nhỏ phía trước mà thưởng thức tiểu khúc do các kỹ nữ cùng xướng lên trong xuân uyển, kia mới gọi là câu nhân, hôm nào ta làm chủ, Trương đại ca cùng đến nghe thử?”
Ta trừng mắt liếc hắn, tên canh ngục kia lại ngầm hiểu trong lòng, nhếch miệng cười híp mắt, không ngừng nói: “Đúng vậy đúng vậy, tiểu nhân trong đó rất yêu thích Đào Nhi xinh đẹp kêu một câu ca ca đầy tình ý kia, ai u ai, nửa ngày xương cốt đều mềm ra rồi.”
Hai kẻ chẳng ra gì giống như kẻ gian mà ha hả cười to, Trầm Mặc Sơn lại vỗ vỗ bả vai hắn, hẹn lần sau cùng nhau đi thanh lâu và vân vân đủ thứ chuyện, lúc này mới lại nắm lấy tay ta vòng vo đi ra thiên lao.
Bên ngoài không khí thanh nhuận, ta hít sâu một hơi, ngẩng đầu nhìn trời, Trầm Mặc Sơn ở bên cạnh ta nhẹ giọng nói: “Vị ngục tốt kia không có việc gì.”
Trong lòng ta nhảy dựng, trừng lớn mắt nhìn hắn, lại gặp phải nhãn mâu đang mỉm cười của hắn, nghe hắn ôn nhu nói: “Ta biết ngươi sợ liên lụy đến người vô tội, ngục tốt kia khí huyết có một chút ngăn trở, nhưng ta vừa rồi vỗ hắn hai chưởng, đã giúp hắn đả thông kinh lạc.”
Ta mở miệng ra, lại không biết nói gì, một lúc sau mới nói: “Đa tạ.”
“Là ta nên đa tạ ngươi cho ta thể diện, không ngay tại chỗ giết chết Tiêu Vân Tường.” Hắn mỉm cười tiến lên trước, vén mành xe, đỡ ta lên xe, rồi nhảy vọt lên, ngồi bên cạnh ta, nói: “Bằng không nếu trọng phạm trong đại lao chết, việc này mà truy cứu lên, rất nhiều người đều không thoát khỏi liên can.”
Ta cúi đầu nhìn tay của chính mình, nhẹ giọng nói: “Ta không phải… không muốn giết hắn.”
“Ta biết,” Trầm Mặc Sơn tiếp lời nói: “Ta biết, nhưng nghiêm phạt một người sống thống khổ như vậy, vĩnh viễn so với việc khiến hắn vui vẻ mà chết thì tàn nhẫn hơn rất nhiều. Huống hồ Tiêu Vân Tường bị khúc điệu của ngươi gợi lên ý sợ hãi, về sau chỉ sợ bị ác mộng quấn lấy, hơn nữa cũng có dụng ý ân huệ, cũng khoái hoạt không đến nỗi nào đi.”
Ta cắn môi, đưa mắt nhìn hắn, nói: “Ta không giết hắn, nhưng không phải vì thế, chỉ là sợ gây phiền toái cho ngươi.”
Trầm Mặc Sơn thở dài, chìa tay ra nắm chặt lấy tay ta, nói: “Ta hiểu, ngươi là vì Kỳ Nhi.”
Ta mệt mỏi nhắm mắt lại, trong lòng quanh co trắc trở, thanh âm chua chát nói: “Trầm Mặc Sơn, ngươi có thể thề, không đem thân thế của Kỳ Nhi nói cho nó biết được không?”
Trầm Mặc Sơn trầm thấp mạnh mẽ nói: “Ta thề, tuyệt sẽ không để lộ nửa câu.”
Ta mở mắt, bình tĩnh nhìn hắn, hỏi: “Ngươi, về sau cũng có thể yêu thương nó sao?”
“Đương nhiên,” Trầm Mặc Sơn mỉm cười, ôn nhu nói: “Ta sẽ đem hắn xem như còn hơn cả bản thân mình nữa, nên đánh thì đánh, nên mắng thì mắng, nên cưng chiều thì vẫn sẽ cưng chiều. Ngươi không cần lo lắng.”
Ta biết hắn loại người trước giờ không tùy tiện hứa hẹn gì, một khi đã hứa, lại là một lời hứa đáng giá ngàn vàng. Ta trong lòng cảm kích, tùy ý hắn nắm tay ta, khó khăn nói: “Trầm…Mặc Sơn, ngươi đối đãi với ta như thế, ta… …”
“Đừng nói nữa,” Hắn ngắt lời ta, mỉm cười nói: “Nói khó khăn như vậy, lại không phải là cho vay nặng lãi, ta còn quản ngươi đòi lợi tức không thành sao?” Hắn áp sát ta, ôn nhu nói: “Ngươi chỉ cần nhớ lấy, ta đối với ngươi không có ý xấu là được. Có thể nhớ chứ?”
Ta nhếch miệng gật gật đầu thật mạnh, hắn thật sâu nhìn về phía ta, ánh mắt chuyên chú mà u ám, khàn giọng nói: “Nói đến lợi tức, ta ngược lại trước tiên muốn cùng ngươi đòi một thứ, tựa hồ là muốn từ rất lâu rồi.”
Ta có chút kinh ngạc, vội nói: “Đương nhiên có thể, chỉ là ta thân vô trường vật, ngô…”
Lời còn chưa dứt, đã bị hắn nhanh chóng giữ lấy gáy, ngay lập tức, hai phiến môi mềm mại nóng như lửa đốt, dán trên môi ta.
Ta nghe thấy hắn thỏa mãn than thở một tiếng, ngay lập tức dán lên vừa chặt vừa sâu, hơn nữa còn triển chuyển qua lại, triền miên không ngớt, trên môi đột nhiên truyền đến một trận tê ngứa, cùng với hơi thở cơ hồ muốn thiêu đốt người ta của nam tử, ta không thể tự chủ mà nhắm mắt lại, ở trong sự cường hãn kia mang theo đợt tấn công ôn nhu mà dáng vẻ có chút mềm nhuyễn, bị hắn chiếm được một hồi tiện nghi, mới đột nhiên ý thức được, Trầm Mặc Sơn đang hôn ta.
________
Chú thích:
[1] Sắc lệ nội nhẫm: miệng hùm gan sứa
. Đăng bởi: admin
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT