CHƯƠNG 29 – KHOẢNG THỜI GIAN NGỌT NGÀO [2]

Đông Phương nhận lời xin lỗi của Hàn Duyệt, nắm tay hắn đi ra ngoài, đêm ở Dương Châu náo nhiệt hơn hẳn ban ngày.

Hàn Duyệt nhìn đêm tối bất đồng với hiện đại, nhưng vẫn mang theo hơi thở của cuộc sống, hận bản thân không có thêm một đôi mắt nữa.

Đông Phương nhìn Hàn Duyệt như vậy, thấy rất đáng yêu cũng rất đáng thương, vươn tay vuốt đầu Hàn Duyệt, mở miệng nói, “Hôm nào sẽ mang ngươi đi dạo một vòng chung quanh.”

Hàn Duyệt gật đầu, bỗng nhiên nghĩ đến chính sự, “Đông Phương ngươi muốn dẫn ta đi đâu?”

Đông Phương không trả lời, chỉ nắm tay Hàn Duyệt đi đến nơi thủ hạ bẩm báo.

Hàn Duyệt tuy không nỡ, nhưng có Đông Phương cam đoan, cũng không lưu luyến gì thêm, đi theo Đông Phương mãi đến khi y dừng lại, Hàn Duyệt ngẩng đầu, chỉ thấy một tòa tiểu lâu tinh xảo nhưng môn bài lại để trống, “Chờ ai tới đề tự à?”

Đông Phương không nói gì, chỉ kéo Hàn Duyệt vào tiểu lâu, bên trong tiểu lâu, khắp nơi đều lộ ra vẻ xa hoa lãng phí, rất nhiều thiếu niên ăn mặc mát mẻ đang tiếp khách nhân uống rượu, vài người khi thấy Đông Phương cùng Hàn Duyệt vào hai mắt sáng rực, nhưng khi nhìn thấy đôi tay nắm chặt lấy nhau của họ, lại lộ ra vẻ thất vọng.

Hàn Duyệt nhìn hết một vòng, cho dù hắn có ngay thơ tới đâu cũng biết đây là nơi nào, dùng đôi mắt ướt đẫm ai oán nhìn Đông Phương.

Đông Phương cũng khẽ chau mày, lúc này một nam tử vận trường bào màu vàng nhạt tóc nửa cột nửa tán đi tới, “Hai vị khách nhân, thỉnh lên lầu.”

Đông Phương gật đầu, đi theo nam tử lên lầu hai, nam tử đẩy cửa nhã gian ra, làm tư thế thỉnh nói, “Nhị vị thỉnh.”

Đông Phương nhìn căn phòng, dù không tính hài lòng, nhưng vẫn còn có thể chấp nhận, liền nắm tay Hàn Duyệt đi vào, ngồi lên ghế.

Nam tử đi vào sau, đóng cửa lại, vẻ mặt văn nhã cười, hỏi, “Nhị vị khách nhân, muốn gọi cái gì?” không hề đề cập tới chuyện tìm tiểu quan cho họ.

Đông Phương không mở miệng, chỉ rút ra một tờ ngân phiếu đặt trên bàn, ngón tay nhẹ nhàng gõ lên đó. Nam tử nhìn thấy con số trên ngân phiếu, nụ cười trên mặt lại càng thêm sáng lạn, nhưng trong lòng cũng có chút bất an, không biết hai người này muốn bày trò gì.

“Hai vị khách nhân, hai vị cần gì?” Nam tử thật cẩn thận hỏi.

“Tìm hai người kỹ thuật tốt nhất đến đây.” Ngón tay Đông Phương di chuyển đẩy tờ ngân phiếu về phía nam tử.

Nam tử nhẹ nhàng thở ra, cầm lấy ngân phiếu cất vào lòng, “Khách quan xin chờ một lát.” Nói xong liền bước ra ngoài cho người mang thức ăn cùng rượu lên, sau đó tự mình đi tìm người.

Hàn Duyệt thế mới biết ý đồ của Đông Phương, cười xấu xa, bỗng nhớ đã lâu rồi chưa hôn y, liền bổ nhào lại ngậm lấy môi Đông Phương.

Đông Phương không tránh, chỉ ôm Hàn Duyệt, để phòng hắn ngã xuống, thuận theo mở miệng cho đầu lưỡi Hàn Duyệt tiến vào khoan miệng của mình.

Lúc nam tử mang theo hai người bước vào, Hàn Duyệt vừa mới tách khỏi Đông Phương, Hàn Duyệt thở hồng hộc sắc mặt lại hồng nhuận, Đông Phương trừ bỏ môi có hơi sưng đỏ thì không có chút dị sắc.

Nam tử nhìn Hàn Duyệt, thấy thiếu niên mặt như Quan Ngọc, phong lưu thiên thành, lại đi làm nam sủng, quả thật là đáng tiếc. Nhưng không dám xen vào, vội đặt rượu cùng thức ăn lên bàn, giới thiệu, “Khách nhân xem hai hài tử này, ngài có hài lòng không?”

Đông Phương chống cằm, như có như không gật đầu một cái, nhìn nam tử, mở miệng nói, “Đi ra ngoài đi.”

“Vâng” nam tử vội đóng cửa rời đi.

Lưu lại hai thiếu niên vận y phục màu đỏ nhạt thoạt nhìn còn chưa tới mười sáu, thiếu niên mang theo một nụ cười ôn nhuận, muốn bước lại, thì bị ánh mắt của Đông Phương ngăn cản.

Hàn Duyệt thấy hơi tội lỗi, cứ như mình đang hủy đi hai thiếu niên còn chưa qua tuổi vị thành niên, nhưng lại tò mò muốn biết làm thế nào, biểu tình rối rắm, gương mặt trắng noãn nhăn lại như da bánh bao.

Đông Phương phát hiện ra cảm xúc của Hàn Duyệt, lại không biết Hàn Duyệt vì sao lại thế, vươn tay nhéo nhéo tai Hàn Duyệt, “Ta không chạm vào họ.”

Hàn Duyệt bắt lấy tay Đông Phương cắn hai cái, do dự  một lát mới mở miệng “Nếu chỉ là quan khán, vậy đổi hai người lớn tuổi hơn đi.”

Đông Phương nhìn Hàn Duyệt, không biết Hàn Duyệt rốt cuộc khó chịu cái gì, y thì thấy lớn hay nhỏ đều không quan trọng, lớn thì kinh nghiệm phong phú hơn chút, liền mở miệng nói, “Đi ra, đổi hai người. . . . . . . . . . . .”

“Hơn hai mươi tuổi.” Hàn Duyệt vội vã tiếp lời.

Hai thiếu niên tràn đầy nghi hoặc, lại nghĩ hai người muốn chơi trò mới nên không hỏi nhiều, thấy Đông Phương gật đầu liền nhu thuận rời đi.

Không bao lâu, hai nam tử ngoài hai mươi tuổi, tóc lất phất bạc, sắc mặt tái nhợt bước vào, họ vừa vào liền quỳ xuống, hai tay chấm đất, trán đặt trên tay.

“Các ngươi, lên giường làm chuyện Long Dương.” Đông Phương thấy Hàn Duyệt không nhăn mặt nhíu mày nữa, liền phân phó.

“Vâng” hai người đứng dậy, trực tiếp trút y phục, đi lên giường.

“Làm chậm một chút.” Hàn Duyệt mở miệng, “Tiền diễn gì gì đó đều phải làm đủ.”

“Vâng” trên thân thể hai người đầy rẫy những vết thương đủ kiểu đủ dáng, nhìn có chút đáng thương, gầy trơ xương rõ ràng là do thiếu dinh dưỡng.

Họ đều là người có kinh nghiệm, sợ khách nhân không hài lòng mà chịu đau khổ, nên xuất ra hết mọi cách triền miên ân ái.

Hàn Duyệt xem mà hoa cả mắt, chỉ thấy còn kích thích hơn cả lúc xem trộm loại phim nào đó ở hiện đại, là ai nói cổ nhân cổ hủ, rõ ràng có vài tư thế đến hiện đại còn không có nữa là.

Nhìn hai người trên giường lại nhìn sang Đông Phương, bất giác ngây ngô cười hai tiếng.

Đông Phương sao lại không biết tâm tư của Hàn Duyệt, song không thế mất hứng, chỉ thấy trong lòng xen lẫn vui sướng cùng ngượng ngùng, cả giận liếc Hàn Duyệt một cái, lại không hất tay Hàn Duyệt ra.

Chờ Đông Phương mang Hàn Duyệt rời khỏi nam phong quán, mặt Hàn Duyệt đỏ bừng, dán sát lên người Đông Phương, chỗ thì vân vê chỗ thì sờ mó, vô cùng hưng phấn.

Dưới bóng đêm, gương mặt như bạch ngọc của Đông Phương hơi đỏ lên, thấy thân thể mình thật kỳ quái, có chút khát vọng lại có chút ngượng ngùng, từ sau khi tự cung, Đông Phương chưa bao giờ thế này, hoảng hốt rồi lại mang theo chờ mong.

Trở lại trong viện, thấy Hàn Duyệt nhìn y cười ha hả, rồi lướt qua y trở về phòng mình.

Đông Phương sửng sốt, “Không học được sao?”

Hàn Duyệt nhìn Đông Phương, lăng lăng lắc đầu.

“Vậy. . . . . . . . . . . .” Câu nói kế tiếp, Đông Phương thấy rất khó mở miệng, cho nên chỉ nói nửa tiếng, rồi hàm hồ hỏi, “Vì sao rời đi?”

“Ngủ.” Hàn Duyệt không chút do dự trả lời, “Đông Phương không ngủ sao?”

Đông Phương trong lòng chua xót lại ẩn ẩn tức giận, nhưng mặt vẫn tươi cười nói, “Tất nhiên là phải ngủ, ngươi đi ngủ sớm mới tốt.”

“Hảo.” Hàn Duyệt chậm rãi lướt tới cửa, đẩy cửa đi ra ngoài, đóng cửa lại.

Đông Phương chỉ thấy bực mình, rót chén trà đang định uống, thì thấy cửa bị đẩy ra, một cái đầu ló vào, “Chọn một ngày tốt, chúng ta bái thiên địa, sau đó. . . . . . . . . . . . Ha hả. . . . . . . . . . . .” Nói xong rút đầu ra, khép cửa lại.

Đông Phương nhất thời dở khóc dở cười, trong lòng lại thấy vui vẻ, biết Hàn Duyệt quan tâm mình, nhấp một ngụm trà, không khỏi cười mắng, “Đồ ngốc, rõ là cố ý mà.”

Hàn Duyệt lướt về phòng, nằm lên giường, ôm chăn ngây ngô cười vài tiếng, bắt đầu nhắm mắt ngủ, nghĩ đến cuộc sống tốt đẹp sau này, nụ cười vẫn hiện diện trên mặt.

Nhưng họ không biết, một cơn bão táp lớn hơn nữa đang chờ mình phía trước.

Đợi Hàn Duyệt tỉnh lại, trời đã gần chính ngọ, nhìn Đông Phương đang ngồi uống trà trong viện, bất giác đỏ mặt, cọ cọ đi qua, hôn y một cái “Buổi sáng tốt lành.”

Đông Phương nhìn sắc trời, mở miệng nói, “Giữa trưa tốt lành.”

“Ta đói bụng.” Hàn Duyệt tuyệt không khách khí mở miệng nói.

“Ta dẫn ngươi ra ngoài ăn, không phải ngươi muốn đi dạo phố đó sao.” Đông Phương nhéo vành tai Hàn Duyệt, vươn tay ra, lòng bàn tay hướng lên trên, nhìn Hàn Duyệt.

Hàn Duyệt đặt tay lên đó, nắm tay Đông Phương ra ngoài, nhưng vừa tới cửa, Đông Phương liền buông tay ra.

Hàn Duyệt nghi hoặc nhìn y.

Đông Phương khẽ cười, “Đừng nên gây chuyện, ngươi không phải muốn hảo hảo chơi à?”

Hàn Duyệt biết Đông Phương suy nghĩ cho mình, dù sao hai nam nhân nắm tay nhau đi dạo phố khẳng định sẽ làm mọi người chú ý, ô ngôn uế ngữ là tránh không khỏi, đến lúc đó sợ rằng Đông Phương sẽ đại khai sát giới.

Như vậy, làm sao dạo phố tiếp, nói không chừng còn có thể dẫn tới nhân sĩ chính phái, đến lúc đó, ngay cả Dương Châu cũng khó mà ở lại được.

Trong lòng càng thấy Đông Phương săn sóc, tình yêu càng thêm sâu đậm, ôm lấy Đông Phương một chút, nhìn trường bào màu nhạt của Đông Phương, Hàn Duyệt mở miệng, “Kỳ thật ta thấy ngươi mặc những màu sắc nổi bật sẽ đẹp hơn.”

Đông Phương tất nhiên thích màu nổi, nhưng sợ Hàn Duyệt thấy khó chịu, từ lúc xác định tâm ý, y lại càng thêm để ý suy nghĩ của Hàn Duyệt, nên luôn mặc màu nhạt, lần này nghe Hàn Duyệt nói xong, bất giác vui sướng, “Ngươi thích màu gì?”

“Màu đỏ a, ngươi mặc màu tím cũng rất đẹp đó.” Hàn Duyệt không chút nghĩ ngợi nói, “Bộ màu tím sẫm lần trước, ngươi mặc vào nhìn rất đẹp.” Nói xong còn gật gật đầu, tỏ vẻ khẳng định.

“Hảo.” Đông Phương mặt mày loan loan, hơn vài phần phong tình, “Đi thôi, đừng để bị đói.”

Hàn Duyệt ngoan ngoãn đi theo Đông Phương, “Ngươi thích cái gì cùng được a, không cần để ý ta, ta thấy ngươi mặc cái gì cũng đẹp cả.”

“Ngươi thích, ta sẽ mặc cho ngươi xem.” Đông Phương ôn nhu trả lời.

Đông Phương dẫn Hàn Duyệt tới tửu lâu lớn nhất Dương Châu, vì không phải giờ ăn, nên tửu lâu không có quá nhiều khách, Đông Phương chọn  một vị trí gần cửa sổ, trực tiếp nói với tiểu nhị, ” Thanh đôn giải phấn sư tử đầu, đại chử kiền ti, ba món vịt, thủy tinh hào nhục, tùng thử quyết ngư, điểm tâm thì lấy ba phần bánh bao, thiên tằng du cao, song ma tô bính, phỉ thúy thiêu mại(), nhanh lên.”

“Vâng” tiểu nhị nhìn hai người y phục bất phàm, không dám chậm trễ, vội đi xuống gọi món .

Hết đệ nhị thập cửu chương – khoảng thời gian ngọt ngào [2]

Chú():

Thanh đôn giải phấn sư tử đầu

Đại chử kiền ti

Thủy tinh hào nhục

 Tùng thử quyết ngư

Thiên tằng du cao

Song ma tô bính

Phỉ thúy thiêu mại Đăng bởi: admin

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play