CHƯƠNG 21 – CON ĐƯỜNG BI THÚC CỦA HÀN DUYỆT [2]

“Nam nhân có tiền sẽ hư hỏng.” Hàn Duyệt gắp một đũa đồ ăn, bỏ vào miệng, chậm rãi nhai nuốt xuống rồi nói.

Tay đang gắp rau của Đông Phương ngừng một chút, thấy lời Hàn Duyệt nói rất có đạo lý, ngẫm lại hình như bình thường y đã đưa cho Dương Liên Đình quá nhiều tiền, trên mặt lại không có chút biểu tình, “Vậy ngươi cũng đang giữ một số tiền kha khá, ngươi không hư hỏng à?”

“Nam nhân không sợ hư trước khi thành thân, chỉ sợ hư sau khi thành thân.” Hàn Duyệt nghiêm trang nói, “Trước khi thành thân chỉ một thân một mình, không gánh thêm ai, có hư tới đâu thì cũng là chuyện của bản thân, nhưng thành thân rồi, cuộc sống của ngươi không phải chỉ của riêng ngươi nữa, nó còn thuộc về nửa khác của ngươi, vậy nên không thể hư được.”

“Có người trước khi thành thân, ôn nhu săn sóc, nhìn như toàn tâm toàn ý, nhưng sau khi thành thân, có được thứ mình muốn rồi, bắt đầu thay đổi, ăn chơi đàng *** hư tình giả ý.” Hàn Duyệt gắp một khối điểm tâm, cắn một miếng thấy hương vị khá ngon, liền gắp cho Đông Phương một khối, “Lúc này, thống khổ nhất chính là nửa còn lại a.”

Đông Phương trầm mặc một chút, sau đó lại cười, “Vậy còn ngươi, sau khi thành thân thì sẽ làm thế nào?”

“Tiền tự nhiên giao cho lão. . . . . . Nương tử của ta.” Hàn Duyệt vốn định nói lão bà, nhưng lại nhớ hiện tại không có cách gọi lão bà, nên vội sửa miệng.

“Đó là vì ngươi không thể cam đoan bản thân mình không hư.” Dương Liên Đình nghe Hàn Duyệt nói vậy, sắc mặt ngày càng kém hơn, châm chọc nói.

“Đúng vậy.” Hàn Duyệt không hề ngượng ngùng, trực tiếp thừa nhận, “Cho nên ta để nương tử ta trông nom, cuộc sống là chuyện của hai người, phải cùng nhau cố gắng.”

Dương Liên Đình thấy một quyền của mình như đánh vào đệm bông, trong lòng rất khó chịu, lại thoáng nhìn biểu tình của Đông Phương, phát hiện y tựa hồ rất đồng ý lời nói của Hàn Duyệt, tâm tư khẽ chuyển, cười nói, “Hàn huynh đệ nói rất hay, ta sau này cũng sẽ giao hết tiền của mình cho phu nhân.”

Đông Phương nghe Dương Liên Đình nói vậy, tuy biết không thể tin, nhưng trong lòng vẫn thấy vui vẻ, “Vậy không biết Liên đệ muốn một phu nhân thế nào?”

Dương Liên Đình không trực tiếp trả lời, chỉ nhìn Đông Phương bằng ánh mắt nóng bỏng, “Trong lòng ta đã có người, chỉ là không biết người nọ có nguyện ý hay không mà thôi.”

Khuôn mặt trắng noãn của Hàn Duyệt nhăn lại như bánh bao vừa chưng chín, tròn tròn trơn trơn rất đáng yêu, “Đông Phương, sao ngươi không hỏi ta a?”

Đông Phương trong lòng bực Hàn Duyệt quấy rầy y cùng Dương Liên Đình, dù sao đây là một cơ hội hiếm có để xác định quan hệ giữa hai người họ, nhưng lại nhớ tới lời Hàn Duyệt vừa nói, bắt đầu do dự tâm tư của Dương Liên Đình, cứ nên quan sát thêm một thời gian ngắn nữa thì hơn.

Dù có thật đã xác định được, thì y cũng chỉ một lòng muốn nằm trong lòng gã, nhận được chút hư tình giả ý cũng tốt, cho dẫu sau khi gã có được thứ mình muốn, sẽ ra ngoài ăn chơi đàn *** đối xử lạnh nhạt với mình.

Đông Phương tâm tư xoay chuyển, cảm kích Hàn Duyệt vừa rồi chen ngang vào, cười gắp cho Hàn Duyệt một ít rau, ôn thanh dặn dò, “Không nên ăn hết điểm tâm.”

“Hảo.” Hàn Duyệt ngoan ngoãn ăn, “Đông Phương hỏi ta đi.”

Đông Phương bật cười, nói, “Hảo, vậy Hàn Duyệt muốn tìm một phu nhân thế nào?”

Hàn Duyệt làm ra vẻ đang suy tư, “Ta muốn tìm một người toàn tâm toàn ý với ta, ta cũng toàn tâm toàn ý với nàng.”

“Toàn tâm toàn ý.” Đông Phương thở dài một hơi, vươn tay nhéo mặt Hàn Duyệt, “Ngươi sẽ tìm được.”

“Một đời một kiếp chỉ hai người, mỗi chén trà chỉ có một cái nắp thích hợp để đậy lên.” Thanh âm Hàn Duyệt thoáng trầm xuống, đây là nguyện vọng lúc trước của hắn, nhưng bây giờ thì khó mà thực hiện được, dù sao hiện tại xác ngoài của hắn là lão tử Nhạc Bất Quần, có lão bà Ninh Trung Tắc, còn có… hài tử chưa chào đời.

Tuy hắn bỏ lại Ninh Trung Tắc, một mình chạy trốn, nhưng không có nghĩa là hắn không áy náy với Ninh Trung Tắc, huống hồ Hàn Duyệt không thể nào chấp nhận nổi một nữ nhân cổ đại, nhìn quen những nữ nhân độc lập ở hiện đại, rất khó nhìn lại được những nữ nhân cổ đại xem chồng như trời, chỉ có thể dựa vào trượng phu mà sinh tồn, Hàn Duyệt thấy vợ chồng là hai bên phải giúp đỡ lẫn nhau, để hắn gánh cả nhân sinh của người khác, Hàn Duyệt biết mình làm không được.

Hàn Duyệt bi thúc phát hiện, nói ra một đống lý do như vậy, khác nào đời này hắn chỉ có thể sống độc thân. Lấy ngón tay đếm một chút, thêm lần này nữa hắn tổng cộng sống lại sáu lần, tổng thể mà nói, trên tinh thần hắn đã làm xử nam sáu kiếp.

Hắc vân đóa đóa duyệt bi thôi, đông lôi chấn chấn hạ vũ tuyết. Hàn Duyệt biểu tình rối rắm, trong lòng hỗn độn.

“Sao thế?” Đông Phương nhìn Hàn Duyệt mặt lúc trắng lúc xanh, hỏi.

Hàn Duyệt ha hả cười gượng hai tiếng, “Không, chỉ là nhớ tới một truyện cười.”

Đông Phương hơi híp mắt, biết Hàn Duyệt đang nói dối, trong lòng không vui, “Truyện cười gì, nói ra cho chúng ta cùng nghe với.”

Hàn Duyệt đảo mắt, thật sự kể truyện cười, “Một con thỏ cùng một con rùa chạy trốn rất nhanh thi chạy, các ngươi đoán ai thắng?”

Đông Phương sửng sốt, suy nghĩ một lát, khóe miệng cong lên chuyên tâm uống rượu, không trả lời.

Hàn Duyệt phiết phiết miệng, nghĩ không có cá vậy tép cũng không tồi, “Dương đại ca biết không?”

Dương Liên Đình vốn không muốn trả lời, thấy Hàn Duyệt khẳng định có âm mưu, lại nghĩ vấn đề đơn giản vậy mà không trả lời được, sợ Hàn Duyệt sẽ cười nhạo gã dốt nát, miễn cưỡng mở miệng nói, “Đương nhiên là con thỏ.”

Hàn Duyệt ha hả cười gian hai tiếng, nói, “Sai rồi, là rùa a, ta không phải đã nói à? Một con rùa chạy trốn rất nhanh, chạy trốn rất nhanh mà. . . . . . . . . . . .”

Nói xong còn lắc đầu, vẻ mặt tiếc hận nhìn Dương Liên Đình, như đang nói sao ngươi lại ngốc tới vậy chứ, vấn đề đơn giản thế mà cũng không biết.

Dương Liên Đình tức lắm, hung hăng trừng mắt liếc Hàn Duyệt, “Không phải kể chuyện cười à? Sao lại đổi thành giải đố?”

“Ta chưa nói xong mà.” Hàn Duyệt thuận tay gắp đồ ăn cho Đông Phương, “Đừng uống rượu không, thân thể sẽ bị tổn thương. Con thỏ rất không cam tâm, thấy mình không thể nào chạy thua một con rùa,vì thế lại cùng một con rùa che mặt thi chạy, lần này ai thắng? Dương đại ca. . . . . . . . . . . .”

Ba chữ cuối cùng, Hàn Duyệt nói rất chậm, trong mắt còn mang theo khiêu khích.

Đôi đũa trong tay Dương Liên Đình sắp bị gã bẽ gãy, cân nhắc một chút, vừa rồi trả lời là thỏ đã sai, lần này hỏi lại, rõ ràng là bậy, muốn dụ ta đáp là rùa, khóe miệng cong lên, “Là con thỏ.”

“Sai rồi.” Hàn Duyệt không còn tiếc hận, mà là vẻ mặt khinh thường ngươi đã ngốc đến bất trị, “Là rùa, con rùa kia tháo khăn che mặt xuống, hóa ra là con rùa chạy trốn rất nhanh kia, ha hả, chuyện cười này vui không?”

“. . . . . . . . . . . . . . . . . .” Đông Phương dở khóc dở cười.

“. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .” Dương Liên Đình đã tức tới mức nói không thành lời.

“Ta kể một chuyện khác.” Hàn Duyệt ăn hai đũa cơm, vẻ mặt hưng phấn, Hàn Duyệt từ nhỏ trừ bỏ có tính bi thúc, thì đặc tính lớn nhất là thích kể chuyện trào phúng, hiện giờ có người muốn nghe, đương nhiên hưng trí bừng bừng, “Vào thời Tam quốc, Tào Tháo mang binh, chúng binh lính kêu to: ‘Khát. . . . . . Khát. . . . . .’ Tào Tháo an ủi: ‘Mọi người kiên trì tiếp một lúc nữa đi! Ta từng đi qua đây, nhớ gần đây có một rừng mơ, đi chút nữa là tới rồi.’ Chúng binh lính hưng phấn: ‘Úc. . . . . . Có mơ để ăn nha. . . . . . Úc. . . . . . . . . . .  ’ sau nửa canh giờ có người báo lại: ‘Chủ công! Đội thăm dò đã tìm được nguồn nước!’ Tào Tháo: ‘Ha ha ha ha, mọi người nghe chưa? Cuối cùng đã có nước uống.’

Chúng binh lính: ‘Không đi. . . . . . Nhất định phải tìm được cây mơ. . . . . .’ Ha ha ha, cười chết ta . . . . . . . . . . . .”

Hàn Duyệt ôm bụng, một tay vỗ bàn, cười không ngừng, nhưng cả bàn cơm lại tuyệt đối im lặng, Đông Phương khóe miệng run run, Dương Liên Đình trán nổi gân xanh

“Cười vui không?” Hàn Duyệt dùng đôi mắt thủy nhuận trong suốt nhìn Đông Phương, hai má vì cười mà phiếm hồng.

Đông Phương bỗng sinh ra một loại ý tưởng, kỳ thật Nhạc Bất Quần hẳn là bị Hoa Sơn phái đuổi đi, vì không thể nào chịu nổi một chưởng môn thế này, cho nên Hoa Sơn phái tập thể phản loạn.

Nhưng, mắt Đông Phương tối xuống, nếu Nhạc Bất Quần thật sự là người thế này, vậy lúc trước hắn làm sao chèo chống nổi Hoa Sơn phái, hay là, hiện tại là hắn cố ý biểu hiện ra cho người khác xem.

“Nếu không ăn, đồ ăn sẽ lạnh.” Đông Phương không biết nên trả lời vấn đề của Hàn Duyệt thế nào, gắp đồ ăn cho hắn, “Ăn nhiều một chút.”

Hàn Duyệt thất vọng, lại nhìn chằm chằm Dương Liên Đình, Dương Liên Đình chỉ xem như không thấy, trong lòng thầm mắng Hàn Duyệt thần trí mơ hồ.

Hàn Duyệt hệt như gà trống mắc mưa, không còn sức sống như vừa rồi, ăn vài đũa cơm, suy nghĩ một chút, nhìn Đông Phương, “Nếu không, ta kể tiếp một chuyện nữa?”

Dương Liên Đình thiếu chút nữa phun cơm trong miệng ra, nghiêng đầu không ngừng ho khan, cơm trong miệng văng ra ngoài, Hàn Duyệt vẻ mặt ghét bỏ, chỉ trích, “Ai ơi bưng bát cơm đầy, dẻo thơm một hạt đắng cay muôn phần, ngươi lãng phí lương thực không nói, còn thiếu lịch sự như vậy, thật khó xem.”Đông Phương là người thích sạch sẽ, thậm chí có chút khiết phích, dù thấy bộ dáng hiện tại của Dương Liên Đình rất khó coi, nhưng cũng đồng tình Dương Liên Đình, bởi vì vừa rồi y cũng thiếu chút bị sặc rượu.

“Liên đệ không sao chứ?” Đông Phương quan tâm hỏi han.

Dương Liên Đình uống một hớp canh, mặt ửng hồng, trán thấm một tầng mồ hôi, miễn cưỡng cười nói, “Không sao cả, ta đi gọi người dọn dẹp.”

Nói xong, sợ mình trực tiếp bóp chết Hàn Duyệt, nên vội đứng dậy, mở cửa phân phó thuộc hạ vài câu, lúc trở về, thần tình đã hoàn toàn bình tĩnh, “Vừa rồi thất lễ.”

“Liên đệ không sao là tốt rồi.” Đông Phương trấn an, trong lòng càng thêm thưởng thức Dương Liên Đình, dù sao có thể khống chế tâm tình của mình nhanh như vậy, chứng tỏ gã có chỗ hơn người, cũng chứng tỏ mắt nhìn người của y không tồi.

Nhưng, đồng thời cũng sinh ra chút đề phòng Dương Liên Đình, dù sao Dương Liên Đình che dấu cảm giúc của bản thân quá nhanh, người như vậy tâm cơ cũng cũng thâm trầm hơn người khác nhiều.

Hàn Duyệt rất không vui, hắn còn muốn xem Dương Liên Đình xấu mặt, bất quá nhìn Đông Phương, thấy mục đích của mình đã đạt được, không nói thêm gì, bắt đầu chuyên chú ăn cơm.

Dương Liên Đình áp cơn tức trong lòng xuống, biết Hàn Duyệt cố ý khiến gã xấu mặt trước Đông Phương, vừa lấy lại bình tĩnh, chuẩn bị trở về phản bác thậm chí làm Hàn Duyệt bị xấu mặt một chút, nhưng đợi hồi lâu, lại thấy Hàn Duyệt chuyên chú ăn cơm, không nói gì nữa, nhất thời thấy cơn tức không có chỗ phát, lại càng muốn băm Hàn Duyệt làm trăm mảnh để dập tắt lửa giận trong lòng.

Sau khi ăn xong, Hàn Duyệt chiếm căn phòng bên phải Đông Phương, lại dùng ánh mắt tỏ vẻ bất mãn với Dương Liên Đình chọn phòng bên trái Đông Phương, mới đóng cửa vào phòng, trong phòng đã sớm chuẩn bị tốt  nước ấm, tẩy trừ một phen, trực tiếp nằm lên giường liền ngủ.

Dương Liên Đình chạy một ngày đường, trên đường vừa bị bắt nhận lỗi với Khúc Dương, vừa bị Hàn Duyệt trêu đùa, trong lòng hận Đông Phương không bảo vệ mình, tất nhiên không có tâm tình đi lấy lòng Đông Phương, trực tiếp nằm lên giường, âm thầm thề chờ gã nắm được Đông Phương rồi, nhất định phải khiến Hàn Duyệt nhục nhã một phen rồi mới giết chết hắn.

Đông Phương ngồi bên cửa sổ, nhẹ nhàng chạm vào đóa hoa mẫu đơn, “Cả đời cả kiếp chỉ hai người, bé con, ngươi nói, Dương Liên Đình có thể là người cho ta cả cả đời cả kiếp không?”

Hết đệ nhị thập nhất chương – Con đường bi thúc của Hàn Duyệt [2] Đăng bởi: admin

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play