Khúc Dương một tay ôm cầm một tay nắm con lừa đứng ở ven đường, Đông Phương vừa trở về xe ngựa đang định bước lên, thì đã thấy Dương Liên Đình vươn tay ra, Đông Phương mỉm cười, đặt tay mình lên tay Dương Liên Đình, mượn lực nhảy lên xe ngựa, tư thế tao nhã mang theo một loại phong tư quyến rũ.
Hàn Duyệt hung hăng trừng bàn tay của Dương Liên Đình, ước gì hiện tại trong tay mình có một thanh đao, trực tiếp chặt cái tay đó đi, hắn bắt đầu hối hận chuyện mình cầm kiếm.
Đông Phương đứng trên mã xa, thấy Hàn Duyệt dùng vẻ mặt tội nghiệp nhìn mình, trong lòng có vài phần buồn cười, mới vươn tay: “Lên đây đi, ta đỡ ngươi.”
Nhất thời, Hàn Duyệt cười thật tươi, hắn vui sướng đưa tay cho Đông Phương, còn trừng mắt liếc Dương Liên Đình một cái.
Đông Phương âm thầm bắt mạch cho Hàn Duyệt, thấy Hàn Duyệt không có lấy một biểu tình gì, lại phát hiện nội công Hàn Duyệt mặc dù kém y, nhưng cũng tính là thâm hậu, ánh mắt tối sầm xuống, trên mặt vẫn là ý cười nhẹ nhàng, nhìn Khúc Dương nói: “Khúc trưởng lão, yên tâm làm việc đi.”
Hàn Duyệt đứng bên Đông Phương, nhìn theo Khúc Dương đi phất phất tay: “Đại ca, phải nhớ về đó.”
Khóe miệng Khúc Dương run lên, ông không trở lại, chẳng lẽ cả đời ở trong mộ với người chết à? Mặc dù nghĩ vậy, những cũng phất tay với Hàn Duyệt: “Phải nghe lời giáo chủ, đừng nghịch ngợm.”
Khúc Dương thấy mình không giống có thêm một đệ đệ, ngược lại như có thêm một hài tử thì đúng hơn, nhưng nhi tử ông rất nghe lời, nào phải mất sức nhiều thế này.
Chẳng lẽ đây là trời cao trả thù ông bao năm qua không quan tâm nhiều đến hài tử của mình sao? Khúc Dương ngầm hạ quyết định, lần này tìm được quảng lăng tán rồi, sẽ đi thăm hài tử của mình.
Đông Phương gật đầu với Khúc Dương một cái, sau đó bước vào xe ngựa trước, Hàn Duyệt đi theo vào, tựa vào sát trong cửa sổ, không ngừng phất tay với Khúc Dương.
Dương Liên Đình hành lễ với Khúc Dương, xoay người nhảy lên ngựa, vung mã tiên về trước, xe ngựa bắt đầu chậm rãi di chuyển, mãi đến khi không còn nhìn thấy Khúc Dương nữa, Hàn Duyệt mới thành thật ngồi yên trong xe ngưa, biểu tình hơi rầu rĩ.
Trong xe ngựa khắp nơi đều rất tinh xảo, da hổ thuần trắng phủ kín thùng xe, ngay cả trên ám cách cũng có điêu khắc hoa van, bàn tròn nho nhỏ nằm cố định nơi góc xe, trên bàn có đặt một ấm trà, mấy món điểm tâm cùng một chậu mẫu đơn xinh đẹp đang nở rộ. Đông Phương từ trong ám cách lấy ra thêm một cái chén, rót cho Hàn Duyệt một chén nước.
Hàn Duyệt nhận lấy, nâng trong tay, muốn cùng Đông Phương nói gì đó, lại không biết nên mở miệng thế nào, Đông Phương dù đang cười, nhưng Hàn Duyệt vẫn có thể phát hiện được, nụ cười này, đẹp thì có đẹp, song cũng ẩn chứa một loại lãnh liệt trong mình, không giống như nụ cười ôn nhu Đông Phương dành cho hắn lúc hắn còn làm chim nhỏ.
Đông Phương có tâm thử, rót chén trà cho mình nhấp một hơi, hỏi: “Ngươi không biết võ công?”
Hàn Duyệt gật đầu, suy nghĩ một chút, giải thích: “Nói một cách chuẩn xác là không biết dùng.”
Thấy Hàn Duyệt gật đầu, Đông Phương đầu tiên là nhíu lại, sinh ra sát ý, rồi lại vì câu nói kế tiếp của Hàn Duyệt mà sửng sốt giây lát, cúi đầu nhấp ngụm trà, giấu đi tâm tình của mình, mới mở miệng hỏi “Sao vậy? Nói không chừng ta có biện pháp.”
Hàn Duyệt ở với Đông Phương không tính ngắn, khi đó Đông Phương căn bản không quen che dấu tâm tình của mình, cho nên Hàn Duyệt hiểu tính tình Đông Phương còn hơn cả bản thân y, Đông Phương có tính đa nghi cùng ích kỷ, chuyện này Hàn Duyệt tinh tường, nhưng chỉ khi như thế thì Đông Phương mới chân chính là Đông Phương.
“Có nội lực, nhưng ta không biết dùng, cái gì cũng không biết.” Hàn Duyệt nhẹ giọng giải thích: “Nội lực là của thân thể này.”
Hắn không dám nói cho Đông Phương chuyện hắn xuyên qua, hắn không quên lúc trước khi hắn còn là chim nhỏ, Đông Phương hoài nghi hắn là yêu tinh, y từng nảy sinh ra sát ý dù chỉ là torng thoáng chốc.
Hơn nữa, hắn sợ Đông Phương biết hắn là chim nhỏ, phản ứng đầu tiên không phải cảm động, mà là giết hắn, dù sao khi đó hắn biết được quá nhiều chuyện, Đông Phương không ngại hắn, là vì hắn không nói được, cho dù biết được chuyện gì cũng không thể tiết lộ ra ngoài, cho nên sủng hắn, mọi tâm sự của mình y đều nói cho hắn biết.
Thế nhưng, hắn hiện tại biến thành người, tự nhiên đã khác, tuy hắn dám cam đoan mình sẽ không thương tổn Đông Phương, song Đông Phương lại không tin hắn, Đông Phương là người sẽ hủy diệt các nguy hiểm với bản thân ngay lúc nó còn chưa phát sinh.
Hơn nữa, hắn xuyên qua vài lần, chứng kiến quá nhiều chuyện Đông Phương không muốn cho bất kỳ ai biết, Đông Phương sẽ không để cho một người có khả năng uy hiếp mình tồn tại.
Hàn Duyệt trong lòng rối rắm, càng rối hơn khi biết Dương Liên Đình đã xuất hiện, chẳng lẽ, Đông Phương nhà hắn nhất định chạy không khỏi tên cặn bã Dương Liên Đình kia sao? (ta thích đoạn này, chửi rất hay a!)
Không thể không nói, Hàn Duyệt rất hiểu Đông Phương, Đông Phương tưởng niệm chính là Hàn Duyệt trong lốt chim, nhưng sẽ không nhất định vui mừng khi nhìn thấy Hàn Duyệt trong hình người, lại càng không cho phép một người biết được sự yếu đuối của mình tồn tại, nếu Hàn Duyệt vừa gặp mặt liền nói với Đông Phương mình là con chim nhỏ lúc trước, Đông Phương ban đầu có lẽ sẽ kinh hỉ.
Nhưng kinh hỉ xong rồi, thì sát ý sẽ dâng lên, vì Hàn Duyệt biết quá nhiều, lúc trước Đông Phương không hề che giấu thứ gì với Hàn Duyệt cả, ngờ vực vô căn cứ với thuộc hạ, kiêng kị Nhâm Ngã Hành, hận ý mỏi mệt mọi thứ đều lộ ra trước mặt Hàn Duyệt.
Thậm chí ngay cả nhân mã Đông Phương ngầm thao túng trong Nhật Nguyệt Thần giáo, Hàn Duyệt cũng biết hết. Một Hàn Duyệt như vậy, có thể là sủng vật, nhưng là tuyệt đối không thành người.
“Sao lại không biết dùng? Vậy ngươi làm sao luyện ra được?” Đông Phương chau mày, biểu tình thành khẩn nhìn Hàn Duyệt, một bộ lo lắng cho hắn: “Là có vấn đề gì đó sao?”
“Không biết dùng.” Hàn Duyệt vươn tay phải, đặt tới trước mặt Đông Phương, hắn không muốn lừa Đông Phương, rồi lại không biết nên giải thích thế nào, có chút buồn rầu nhìn Đông Phương: “Tự ngươi xem đi.”
Đông Phương vừa rồi đã kiểm tra thử, nhưng chỉ là sơ sài, hiện giờ có cơ hội, tất nhiên là phải hảo hảo điều tra, bắt mạch cho Hàn Duyệt, Đông Phương híp mắt lại, chỉ thấy mạch Hàn Duyệt rất kỳ quái, kinh mạch bế tắc, nội lực căn bản không vận chuyển, có cảm giác rất trầm lặng.
“Rất kỳ quái.” Đông Phương buông tay Hàn Duyệt ra, suy tư nói: “Ta không quá tinh thông y thuật, nhưng nội lực của ngươi quả thật tồn tại, trong giáo ta có danh y Bình Nhất Chỉ nổi tiếng, ta sẽ truyền thư cho hắn, để hắn thay ngươi trị liệu, không cần quá lo lắng.”
Hàn Duyệt muốn nói hắn không hề lo lắng, nhưng không biết nên nói hế nào thì mới tốt, chỉ rầu rì đáp lại.
“Đông Phương huynh, trước mặt có một tiểu trấn, sắc trời đã không tối, đêm nay đến đó nghỉ ngơi được chứ?” Thanh âm Dương Liên Đình từ bên ngoài truyền vào.
Trên mặt Đông Phương lộ ra một nụ cười khẽ, mở miệng nói: “Liên đệ làm chủ là được rồi.”
Hàn Duyệt nhất thời như một con chó con bị vứt bỏ, ũ rũ chán nản, còn mang theo chút ai oán, liếc nhìn điểm tâm trên bàn, lại nhìn sang Đông Phương.
Đông Phương nhìn Hàn Duyệt biểu hiện, trong lòng hơi vừa động, hoài nghi Hàn Duyệt là Nhạc Bất Quần cũng bớt đi ba phần, tăng thêm vài phần hứng thú, thấy biểu tình Hàn Duyệt lúc này rất giống với bé con lúc muốn ăn điểm tâm, không khỏi mở miệng nói: “Sắp đến lúc ăn cơm chiều rồi , … thứ này, chờ ăn cơm xong rồi lại ăn thì tốt hơn.”
Hàn Duyệt nghe xong, cao hứng : “Đông Phương. . . . . . . . . . . . Giáo chủ, sao lại xuống núi vậy?” Vốn định trực tiếp gọi Đông Phương, lại phát giác như vậy căn bản không giống như lần đầu gặp mặt, miễn cưỡng gia tăng thêm hai chữ giáo chủ, lại thấy rất không tự nhiên, như thế rất xa lạ với Đông Phương.
“Bảo ta Đông Phương là được rồi.” Đông Phương không nghĩ nhiều như vậy, chỉ khách khí nói: “Trong giáo xảy ra vài chuyện cần xử lý, huống chi, cũng muốn đi ra du ngoạn một phen.”
Hàn Duyệt có rất nhiều lời muốn nói với Đông Phương, tỷ như Dương Liên Đình kia không phải người tốt, sẽ hại chết ngươi, Nhâm Ngã Hành cho dù nhốt ở đáy Tây hồ cũng không an toàn, sẽ được người khác cứu ra, càng muốn nói với Đông Phương, ta rất nhớ ngươi, ta đặc biệt đến tìm ngươi đây.
Nhưng mà, những lời này, Hàn Duyệt một câu cũng không dám nói, gãi gãi đầu, biểu tình có chút vặn vẹo: “Đông Phương. . . . . . . . . . . .”
“Đông Phương huynh, thỉnh xuống xe.” Dương Liên Đình cắt ngang lời Hàn Duyệt đang nói dở.
Hàn Duyệt tức giận trừng cửa xe, lại nhìn thoáng qua Đông Phương, cảm xúc rất phức tạp, đi đầu vén màn bước ra ngoài, chỉ thấy Dương Liên Đình đang đứng bên dưới, vươn tay chuẩn bị đỡ Đông Phương xuống xe.
Dương Liên Đình thấy Hàn Duyệt, trong mắt hung ác chợt lóe qua rồi lập tức biến mất, thay vào đó là khuôn mặt tươi cười nói: “Hàn huynh đệ, xuống xe phải cẩn thận.” Mặc dù nói vậy, lại thu tay về, không đề cập tới chuyện đỡ hắn xuống xe.
Hàn Duyệt thấy Dương Liên Đình diễn xuất, càng thêm phản cảm, tròng mắt xoay chuyển, nhưng cũng lộ ra một nụ cười, mở miệng nói: “Phiền toái Liên đệ đỡ ta một chút, vi huynh ta sợ cao.”
Dương Liên Đình đang muốn nói gì đó, lại thấy Đông Phương bước ra, Đông Phương nhìn tình cảnh trước mặt, lại nghe Hàn Duyệt nói, trong mắt hiện lên ý cười: “Liên đệ cứ đỡ Hàn Duyệt xuống đi, dù sao Khúc trưởng lão đã phó thác chúng ta phải chiếu cố tốt hắn mà.”
Đông Phương nói lời này, cùng lúc cảnh cáo Dương Liên Đình, Hàn Duyệt là Khúc Dương giao cho y chiếu cố, không thể ám hại, nhưng một từ chúng ta, cũng rõ ràng nói cho Hàn Duyệt biết, trong lòng Đông Phương rốt cuộc ai nhẹ ai nặng, hắn Hàn Duyệt chỉ là một ngoại nhân, tuy có Khúc Dương phó thác, nhưng cũng đừng nên quá đáng.
Dương Liên Đình hiểu nhất là suy xét tâm tư người khác, tất nhiên nghe ra ý tứ của Đông Phương, ý cười trên mặt càng đậm, xác định chỉ cần gã làm không quá phận, không thương tổn đến tánh mạng Hàn Duyệt, Đông Phương chắc chắn sẽ không trách cứ.
Hàn Duyệt biểu tình cũng có chút ủ rũ, hắn nhìn Đông Phương, lại thấy Đông Phương nhìn Dương Liên Đình cười, trong lòng bi phẫn, chỉ thấy từ nhỏ đến lớn chưa từng bi thúc như bây giờ, còn không bằng trở về làm một con chim nhỏ, được Đông Phương chiếu cố sủng ái.
Không chờ Dương Liên Đình đỡ mình, hắn trực tiếp nhảy xuống xe ngựa, giả ý đánh giá bốn phía, che dấu nước mắt trong mắt, chỉ thấy trên đời này không còn ai thương yêu hắn, nâng niu hắn trong tay.
Càng thêm tưởng niệm phụ mẫu người nhà của mình, thậm chí bắt đầu tưởng niệm Khúc Dương vừa rời khỏi, đối Đông Phương sinh ra thất vọng cùng oán giận, thương cảm bị vứt bỏ, làm cả người Hàn Duyệt như bị vây trong mây đen.
Hàn Duyệt thấy Đông Phương phản bội mình, dù sao hắn biến thành người, liền tâm tâm niệm niệm tìm đến Đông Phương, mất tâm tư nhiều như vậy, còn cô phụ những người thật tình tin tưởng hắn ở Hoa Sơn phái, thế nhưng hiện tại, trong mắt trong lòng Đông Phương đều chỉ có mình Liên đệ, còn khi dễ hắn.
Đông Phương một tay ôm chậu hoa mẫu đơn, một tay khoát lên tay Dương Liên Đình, xuống xe, thấy bộ dáng Hàn Duyệt như thế, trong lòng có vài phần áy náy, dù sao Khúc Dương trịnh trọng mà phó thác Hàn Duyệt cho y, y cũng hiểu Hàn Duyệt hơi chút trẻ con, chợt thấy mình làm vậy chẳng khác nào ỷ lớn hiếp nhỏ, liền thả tay Dương Liên Đình ra, đi đến bên cạnh Hàn Duyệt: “Vào thôi, không phải đói bụng sao?”
Hàn Duyệt quay đầu nhìn Đông Phương, không nói gì, chính xoay người đi, nghĩ muốn cáu kỉnh, lại sợ Đông Phương thật sự không để ý tới mình nữa, liền thấp giọng ân một tiếng.
Đông Phương thấy Hàn Duyệt nước mắt lưng tròng, trong lòng hoài nghi lại vơi đi vài phần, dù sao không có chưởng môn chính phái nào lại trẻ con như vậy, cũng sẽ không có chưởng môn chính phái nào lại vì một câu của tà ma ngoại đạo trong mắt mình mà ủy khuất rơi lệ, thanh âm mềm nhẹ nói: “Thật là mấy tuổi rồi chứ, có mỗi chuyện vậy mà, xem như là ta sai, đi thôi.”
Đông Phương không phải người không nói lý, vừa rồi vẫn còn hoài nghi Hàn Duyệt, nên mới nhằm vào hắn, hiện giò hoài nghi giảm đi không ít, lại phát giác Hàn Duyệt có vài phần đáng yêu, tất nhiên tâm sinh thương tiếc, hiểu ra vì sao Khúc Dương lại xem hắn như đệ đệ, một người không thể giấu được cảm xúc trên mặt mình a.
Cộng thêm Hàn Duyệt có đôi mắt cùng cử chỉ rất giống bé con, lại mềm lòng thêm một chút, kéo tay Hàn Duyệt, nhưng hoài nghi vẫn chưa tan hết, nên lời nói ra vẫn có vài ý thử: “Sao lại trẻ con như vậy, nam hài tử sao có thể dễ dàng rơi lệ, người nhà ngươi quá mức nuông chiều rồi.”
“Ta không có người nhà, ở đây không có gì cả.” Hàn Duyệt trong lòng ủy khuất, thầm nghĩ ôm Đông Phương khóc lớn một hồi, nhưng nhớ đến mình bây giờ không có tư cách này: “Nơi này ta không quen ai, con người xa lạ, hoàn cảnh xa lạ, tất cả đều khi dễ ta.”