CHƯƠNG 11 – HOA SƠN ĐẠI VĨ BA LANG [2]

“Xin hỏi tiền bối xưng hô thế nào?” Hàn Duyệt tuy biết người này chắc chắn là Phong Thanh Dương, nhưng vẫn trang mô tác dạng hỏi han, “Vì sao ở trong Hoa Sơn cấm địa của ta?”

“Lão tử chính là Phong Thanh Dương.” Phong Thanh Dương không tức giận đáp lời.

“Kiếm tông. . . . . . . . . . . .” Hàn Duyệt như bừng tỉnh đại ngộ, ôm quyền hành lễ, nói, “Nhạc Bất Quần bái kiến sư thúc.”

“Ta nhận không nổi tiếng sư thúc này.” Mặc dù như vậy, nhưng Phong Thanh Dương lại thản nhiên nhận Hàn Duyệt thi lễ.

Hàn Duyệt nghe xong lời này, không quá để ý, dù sao lúc trước xem tiếu ngạo giang hồ đã biết Phong Thanh Dương không phải loại người cổ hủ, “Sư thúc sao lại nói vậy, ngươi là trưởng bối của Hoa Sơn nhất phái ta, sao lại không đảm đương nổi chứ.”

” Kiếm tông chúng ta làm sao có thể cùng khí tông các ngươi người so sánh.” Phong Thanh Dương ngồi trên giường, cố ý nói.

“Kiếm tông khí tông, ai lại không phải Hoa Sơn đệ tử, chỉ tiếc bị kẻ khác châm ngòi ly gián, mới khiến Hoa Sơn phái chúng ta tự giết lẫn nhau.” Hàn Duyệt vẻ mặt bi thống, “Không mất lấy một người, mà đã khiến Hoa Sơn cơ hồ biến mất trong Ngũ Nhạc kiếm phái.”

Phong Thanh Dương ở Tư Quá Nhai mấy chục năm, những chuyện cong cong quấn quấn này sớm đã hiểu thấu, nhưng thật không ngờ Nhạc Bất Quần tuổi còn trẻ đã có thể hiểu được điều này, nhất thời cảm thấy vui mừng, lại cố ý hỏi, “Ngươi sao lại nói vậy?”

“Mặc kệ kiếm tông khí tông, đều là đồng môn huynh đệ, chúng ta Hoa Sơn phái nặng nhất là tình nghĩa.” Hàn Duyệt nhận mạnh hai từ tình nghĩ cùng chúng ta, “Nếu là bình thường, làm sao có thể quá tới mức này? Ngươi chết ta sống, hầu hết các cao thủ ở Hoa Sơn cơ hồ đều chết trong tay người nhà.”

Nghĩ đến kiếm khí chi tranh lúc trước, Phong Thanh Dương cũng nổi lên thương cảm, có bao nhiêu đệ lớn lên với nhau lúc đó đã cầm kiếm lên tự chém giết nhau, mi nhãn mang theo hoài niệm cũng thương cảm.

“Huống chi, Hoa Sơn phái ta vừa suy yếu, Tung Sơn lập tức trở thành Ngũ nhạc minh chủ, loại chuyện này, thật sự chỉ là trùng hợp sao?” Hàn Duyệt chấp tay sau lưng, hung hăng nhéo vào đùi mình, đau đến mức hắn cơ hồ phải kêu ra.

Nhất thời thanh âm Hàn Duyệt run rẩy một chút, tựa như đang nghiến răng nghiến lợi, mà cặp mắt đào hoa kia cũng ngập nước mắt.

Phong Thanh Dương tuy biết có người châm ngòi, nhưng không nghĩ tới là lại Tung Sơn phái, dù sao lúc trước Tung Sơn phái cùng Hoa Sơn phái quan hệ rất tốt, nhưng nghe Hàn Duyệt phân tích, nhất thời nhớ tới chỗ dị thường, trước khi kiếm khí chi tranh xảy ra, người của Tung Sơn phái cùng vài người trong Hoa Sơn phái bí mật qua lại.

Phong Thanh Dương biểu tình dữ tợn, cắn răng nói, “Ngươi nói tiếp đi.”

“Vâng” Hàn Duyệt thấy biểu tình của Phong Thanh Dương, hoảng sợ, liếm ướt môi, Hàn Duyệt nói tiếp, ” Hoa Sơn chúng ta hiện tại loạn trong giặc ngoài, đệ tử nỗ lực chống đỡ mấy năm nay, nhưng. . . . . . . . . . . .”

Bỗng nhiên, Hàn Duyệt nghĩ đến lúc trước là do khí tông lừa Phong Thanh Dương đi, mới có thể giành được thắng lợi, kiếm tông gần như toàn quân bị giết, đầu gối mềm nhũn, liền quỳ gối trước mặt Phong Thanh Dương.

Trong lòng không ngừng nói, Phong Thanh Dương là lão tiền bối, cao thủ, phải tôn trọng người lớn tuổi, cho nên quỳ trước một người lớn hơn mình mấy trăm tuổi không tính thua lỗ gì cả, tìm một lý do cho mình xong, Hàn Duyệt nói, “Là lúc trước khí tông có lỗi với sư thúc a. . . . . . . . . . . .”

Phong Thanh Dương phất tay áo, Hàn Duyệt cảm giác có một cỗ khí nâng đầu gối mình lên, nhất thời Hàn Duyệt nhãn tình sáng rực, đây là nội công trong truyền thuyết a, xem, đây mới là phong phạm đại hiệp.

“Chuyện đã qua rất lâu, tới giờ cũng chỉ mình ta còn sống, tất cả đã thành quá khứ, hơn nữa, ngươi chỉ là tiểu bối, chưa từng tham dự chuyện này, ta tính toán với ngươi làm gì, ngươi nói tiếp đi, Hoa Sơn phái, hiện giờ. . . . . . . . . . . .”

” Cao thủ Hoa Sơn phái ở kiếm khí chi tranh hầu như đã không còn mấy người, mấy năm nay. . . . . . . . . . . .” Hàn Duyệt trầm tư nhớ lại nội dung trong tiểu ngạo, hắn làm sao biết Hoa Sơn phái mấy năm nay thế nào, ” Hoa Sơn phái không có lấy một trưởng bối thì trong mắt mọi người chính là một miếng thịt béo, ai cũng muốn nhào vào xâu xé, ta cùng sư muội chống đỡ mấy năm nay, chỉ miễn cưỡng không khiến Hoa Sơn phái biến bất khỏi Ngũ Nhạc kiếm phái mà thôi, sớm đã không còn uy phong năm đó.”

Phong Thanh Dương thở dài một hơi, nhìn Hàn Duyệt, hỏi thẳng, “Ngươi nói nhiều như vậy, có chuyện gì muốn nhờ bộ xương già ta đây.”

Hàn Duyệt mắt nhìn Phong Thanh Dương, cảm thấy Phong Thanh Dương không già như trong TV, nhiều lắm nhìn như người trung niên mà thôi

Đây cũng là lúc Phong Thanh Dương còn ở đỉnh cao của nhân sinh, “Cầu sư thúc tiếp nhận chức chưởng môn, đưa Hoa Sơn khôi phục uy danh ngày xưa.”

Rốt cuộc nói ra mục đích, Hàn Duyệt đáy lòng thoải mái hơn rất nhiều, chỉ cần Phong Thanh Dương đáp ứng, Ninh Trung Tắc sinh xong hài tử, mình có thể đi tìm Đông Phương, nghĩ đến đây, khóe miệng loan loan.

“Không được.” Phong Thanh Dương nói một câu, làm Hàn Duyệt sửng sờ ở đương trường, hắn nghĩ tới ngàn loại tình huống nhưng chưa từng nghĩ tới vạn nhất Phong Thanh Dương không đáp ứng thì phải làm gì.

Nhìn biểu tình của Hàn Duyệt, Phong Thanh Dương nghĩ là Hàn Duyệt là sợ ông không chấp nhận tha thứ cho khí tong nên buông lời đe dọa, ôn thanh an ủi, “Ta đã lâu không vào giang hồ, giang hồ hiện nay ra sao ta không hiểu biết, hơn nữa, ngươi đang làm rất tốt mà.”

“Sư thúc, đệ tử năng lực có hạn, thật sự không thể mangHoa Sơn phái tiến thêm một bước, Hoa Sơn phái ở trên tay đệ tử, làm gì có tiền đồ để nói a, sư thúc.” Hàn Duyệt nói rất bi thiết, nếu Phong Thanh Dương không chức chưởng môn, vậy Hàn Duyệt không thể đi tìm Đông Phương, nhất thời bi thương nổi lên.

Phong Thanh Dương bị lời Hàn Duyệt làm hoảng sợ, nhanh chóng nói, “Ta không phải không quản, chỉ là chưởng môn ngươi làm, ta tọa trấn Hoa Sơn phái.”

Hàn Duyệt trong lòng quýnh lên, không suy tư rõ ràng liền mở miệng nói, “Không được, chưởng môn Hoa Sơn này ta không thể làm được nữa.”

“Vì sao?” Phong Thanh Dương nhíu mày, cảm thấy mình hoàn toàn không hiểu được sư điệt này.

“Bởi vì. . . . . . . . . . . . Bởi vì. . . . . . . . . . . .” Hàn Duyệt nói không nên lời, dù sao đây chẳng qua là lời hắn thốt ra lúc nóng vội, quỳ rạp xuống dưới chân Phong Thanh Dương, Hàn Duyệt cúi đầu, tròng mắt chuyển a chuyển, cuối cùng mở miệng nói, “Đệ tử không dám giấu diếm, thật ra, đệ tử không biết khi nào bị hạ dược, không thể sử dụng võ công.”

Phong Thanh Dương kinh hãi, chụp lấy tay phải Hàn Duyệt, hai ngón tay đặt tên mạch môn, nhíu mày trầm tư.

Hàn Duyệt chảy mồ hôi thấm ướt cả xiêm y, quyết định cho dù bị phát hiện, cũng cắn rắn nói mình không thể sử dụng võ công, dù sao Phong Thanh Dương tinh thông chính là kiếm pháp chứ không phải y thuật.

Ngay cả kẻ chết thay đều đã tính tới, chính là Lao Đức Nặc còn bi thúc hơn Nhạc Bất Quần kia, dù sao Lao Đức Nặc thật sự là gian tế của Tung Sơn phái, nói Tả Lãnh Thiện chỉ thị hắn kê đơn độc hại mình, để có thể tranh giành chức chưởng môn của Ngũ nhạc phái cũng không tính quá đáng.

Chỉ đáng thương thay cho Lao Đức Nặc, Hàn Duyệt ở trong lòng có chút áy náy, nhưng ngẫm lại bản thân mình không phải Nhạc Bất Quần, lại đi chiếm thân thể Nhạc Bất Quần, hôn nữa không có trí nhớ của Nhạc Bất Quần.

Cho dù thân thể Nhạc Bất Quần có nội lực, Hàn Duyệt lại không hề biết được một chiêu thức nào, như vậy hắn sớm muộn cũng sẽ bị vạch trần.

Hậu quả khi bị vạch trần, có thể nghĩ tới, vì mạng sống, Hàn Duyệt cuối cùng quyết định xin lỗi Lao Đức Nặc .

Cùng lắm thì, về sau ở với Đông Phương, đốt cho Lao Đức Nặc nhiều tiền giấy chút, hy vọng hắn kiếp sau đầu thai làm người tốt, ít nhất cũng là người đi theo diễn viên chính.

Nửa ngày, Phong Thanh Dương buông tay, đứng lên không ngừng qua lại trong động, ngay cả chuyện phải đỡ Hàn Duyệt đứng dậy cũng quên mất.

Hàn Duyệt mạch đập hữu lực, cốt cách thanh tuấn có thể nói là còn hơn cả luyện võ kỳ tài, dù sao lúc trước Nhạc Bất Quần trong đám tiểu bối ở Hoa Sơn cũng đã rất vĩ đại.

Trong đan điền Hàn Duyệt nội lực tuy không nhiều nhưng lại không hề ít, thế nhưng hiện tại kinh mạch hắn bế tắc, quan trọng nhất là, Phong Thanh Dương không cảm giác được nội lực lưu động trong cơ thể Hàn Duyệt.

Chuyện thế này, là lần đầu tiên Phong Thanh Dương gặp phải, dù sao người từng tu luyện nội lực, nội lực dù không phải lúc nào cũng vận chuyển trong kinh mạch, nhưng ít nhất sẽ không ngưng trệ như Hàn Duyệt.

Thậm chí, Phong Thanh Dương vừa rồi thử đưa nội lực của mình đi vào, nhưng Hàn Duyệt lại hoàn toàn không có chút phản ứng.

Lúc này, Phong Thanh Dương đã tin bảy tám phần lời Hàn Duyệt nói, dù sao ông đối Hàn Duyệt có ấn tượng rất tốt, Hàn Duyệt nói cũng sẽ tin hơn phân nữa.

“Đừng quá nản lòng, dù sao cũng sẽ có các giải quyết.” Phong Thanh Dương bình phục tâm tình của mình, nâng Hàn Duyệt hai chân đã chết lặng dậy, khuyên giải an ủi nói.

Hàn Duyệt trong lòng thở dài một hơi, mặc dù không biết sao lại thế, nhưng rõ ràng Phong Thanh Dương tin lý do của mình.

“Kê đơn chính là người nào?” Phong Thanh Dương nghiêm túc hỏi han.

“Đệ tử hoài nghi, là nhị đồ đệ Lao Đức Nặc của đệ tử, hắn là người của Tung Sơn phái Tả Lãnh Thiện.” Hàn Duyệt quyết định đổ hết mọi chuyện lên đầu Tả Lãnh Thiện, để lão ta gánh nổi oan này.

“Xử trí thể nào ?” Phong Thanh Dương lại hỏi, dù sao nhìn một hậu bối có tiền đồ, bị người hại thành bộ dáng hiện giờ, trong lòng phẫn nộ là đương nhiên, đặc biệt lại có liên quan đến Tung Sơn, Phong Thanh Dương lại càng thêm oán hận.

“Không xử trí.” Hàn Duyệt cúi đầu giải thích, “Dù sao, tình huống Hoa Sơn phái hiện giờ không thích hợp cùng Tung Sơn trở mặt, hơn nữa, có một phản đồ mình biết tồn tại, vẫn còn hơn bị người bất tri bất giác lẻn vào hãm hại.”

“Vậy ngươi không phải càng nên phòng bị nhiều hơn, vì sao lại bị độc hại?” Phong Thanh Dương nghĩ hắn nói không sao, nên không tiếp tục truy vấn.

“Là đệ tử quá mức sơ suất, sư muội mang thai, ta chỉ chú ý an nguy của sư muội, nên sơ sót với bản thân, ai ngờ lại để hắn tìm được cơ hội.” Hàn Duyệt tiếp tục lừa dối, “Sợ là Lao Đức Nặc bản nhân còn không biết dược mình hạ có công hiệu, ta vừa phát hiện tình huống không đúng, lập tức tìm cớ lên Tư Quá Nhai, để suy nghĩ biện pháp giải quyết, ít nhất phải kéo dài tới khi sư muội sinh xong, tránh cho Tả Lãnh Thiện. . . . . . . . . . . .”

Hàn Duyệt thật sự không bịa nổi nữa, chỉ phải lưu lại vô hạn mơ màng.

Phong Thanh Dương nghe xong, lại cảm thấy Hàn Duyệt thật quá khổ sở, tình huống Hoa Sơn phái hiện tại thập phần nguy cấp, tên Tả Lãnh Thiện đáng ghét kia, thế nhưng ức hiếp Hoa Sơn phái không có trưởng bối, mưu hại sư điệt của ông, “Ngươi cứ bình tĩnh, ta sẽ không để tên gian tặc ấy hủy đi Hoa Sơn phái.”

“Thỉnh sư thúc tiếp nhận chức chưởng môn.” Hàn Duyệt mở miệng nói lần nữa.

“Không cần làm vậy, ta sẽ ở phía sau giúp đỡ ngươi.” Phong Thanh Dương vẫn là có chút do dự, dù sao đã quá lâu không tham gia vào những chuyện trên gian hồ, nếu lập tức liền tiếp nhận chức chưởng môn, chỉ sợ không thể giải quyết tốt những chuyện trên Hoa Sơn.

Hơn nữa, Phong Thanh Dương vân đạm phong khinh (an nhàn) quen rồi, bảo ông lập tức bị chức chưởng môn trói buộc, trong lòng ông không chịu nổi.

“Sư thúc, Hoa Sơn phái không thể để một người không có võ công làm chưởng môn, nếu bị phát hiện, sẽ bị người trong giang hồ nhạo báng, huống chi, nếu sư thúc không làm chưởng môn, đệ tử lại bị thế này, đại đồ đệ của đệ tử cũng mới hơn mười tuổi, tuổi còn quá trẻ khuyết thiếu rất nhiều kinh nghiệm.” Hàn Duyệt cố gắng khuyên bảo, thầm hạ quyết tâm nhất định phải lừa Phong Thanh Dương nhận chức chưởng môn này.

“Một Hoa Sơn phái như vậy, chẳng phải đã trở thành một miếng bánh thơm tho để mọi người xâu xé, địa vị Hoa Sơn phái sẽ tràn ngập nguy cơ.” Hàn Duyệt nói khổ đại cừu thâm (rất khổ cực, cừu hận cũng rất sâu), vẻ mặt bi tráng, “Đệ tử không cầu Hoa Sơn phái có thể đứng đầu Ngũ nhạc, chỉ mong Hoa Sơn phái có thể dưới sự hướng dẫn của sư thúc, để chúng đệ tử một khi bước vào giang hồ không bị khi nhục, lưu lại chút uy danh cùng tôn trọng với Hoa Sơn phái a.”

“Ta muốn suy nghĩ một chút.” Phong Thanh Dương chợt thấy mấy năm nay, mình mặc kệ thế sự, một lòng luyện kiếm thật quá đáng, nếu như mình biết tình cảnh Hoa Sơn phái, khẳng định sẽ ra mặt làm trụ cột Hoa Sơn phái, cũng sẽ không hại Hoa Sơn phái rơi vào địa vị hôm nay.

“Thỉnh sư thúc nghĩ lại a.” Hàn Duyệt biết không thể bức được nữa, “Sư thúc, Tả Lãnh Thiện kia nhất định sẽ không từ bỏ ý đồ, lão muốn làm Ngũ nhạc chưởng môn, Hoa Sơn ta hiện tại là phái yếu nhất trong Ngũ nhạc, lão nhất định sẽ lấy Hoa Sơn khai đao.”

Phong Thanh Dương sắc mặt càng thêm trầm trọng, lại liếc nhìn Hàn Duyệt, tràn ngập tiếc hận cùng bất đắc dĩ, một đệ tử đầy tài năng, nếu không phải. . . . . . . . . . . . Nếu không phải Tả Lãnh Thiện kia ám hại, chỉ bằng tư chất cùng trí tuệ này, hơn nữa được mình truyền dạy, nhất định có khiến Hoa Sơn phát triển.

Phong Thanh Dương không nói gì, chỉ dùng khinh công ly khai.

Hàn Duyệt thấy không rõ động tác của Phong Thanh Dương, chỉ thấy Phong Thanh Dương như biến mất trong không khí, trong lòng âm thầm sợ hãi, võ công cổ nhân quả nhiên tuyệt diệu cao siêu.

Hàn Duyệt tự biết, Phong Thanh Dương đã tâm động, nếu tâm động thì đã không còn cách hành động quá xa, con đường mình rời đi tìm Đông Phương cũng không xa, bắt đầu vui vẻ.

Hàn Duyệt thấy nhân sinh tươi đẹp hình như đang ngoắc tay với mình, bất giác cười ra tiếng, nhưng nghĩ đến chuyện Đông Phương gặp Dương Liên Đình, toàn tâm toàn ý yêu thượng Dương Liên Đình, bị tên đó khi dễ, lại thấy trong lòng khó chịu, cơ hồ khóc lên.

Phong Thanh Dương kỳ thật không đi xa, mà là tránh ở chỗ tối, nhìn Hàn Duyệt khi khóc khi cười, khi thì vẻ mặt lo lắng, khi thì vẻ mặt vui sướng.

Cho rằng Hàn Duyệt là khóc thương cho bản thân, cười vì tìm được mình, vì phái Hoa Sơn lo lắng, lại vì có thể tìm được người phó thác mà vui sướng. [Shal: lầm to rồi bác, Duyệt nhi mà vĩ đại thế thì không còn là con chim nhỏ của Mỹ nhân rồi =)) ]

Không khỏi càng thêm thương yêu hậu bối này, có thể vì đại cục, toàn tâm toàn ý vì Hoa Sơn, nhận hết ủy khuất, bản thân lại trúng độc, còn phải một mình đối mặt, vì thế càng thêm chán ghét Tả Lãnh Thiện.

Không thể không nói, Phong Thanh Dương hiểu lầm, hiểu lầm rất sâu rất lớn, bất quá, đó cũng là một hiểu lầm xinh đẹp, nó có thể làm Phong Thanh Dương không biết Hàn Duyệt thật ra đang suy nghĩ cái gì, nếu không có lẽ ông ta sẽ sinh sinh tức chết

Hết đệ thập nhất chương – Hoa Sơn đại vĩ ba lang [2] Đăng bởi: admin

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play