Người kể: Trần Đồng, nam, 31 tuổi, Tổng giám đốc một công ty thương mại ở Bắc Kinh.
Nhật ký phỏng vấn: Tôi tới biệt thự của anh ta ở ngoại ô Bắc Kinh. Một khu
vườn nhỏ, hoang dã, một căn nhà trang trí rất có phong cách. Mùa đông ở
Bắc Kinh khô cằn, ngoài cửa sổ hầu như không có gì đáng nhìn. Anh ta rót mời tôi ly rượu anh đào rồi tự rót cho mình loại thức uống gì đó mà tôi không biết gọi tên.
Tôi là một kẻ lãng tử, một công tử phóng
đãng rất đúng tiêu chuẩn. Trước đã như vậy, bây giờ lại càng vậy. Người
không hiểu thì bảo rằng tôi là con cái của kẻ thuộc tầng lớp thuợng lưu
nên sẵn tiền chơi bời. Một nhận định sai lầm, rất lớn. Họ đâu hiểu rằng
từ sau 16 tuổi tôi đã không chủ động chuyện trò với bố tôi nữa. Tôi hận
ông bỏ rơi mẹ tôi, khi bà cần ông chăm sóc nhất.
Kể ra bố tôi
cũng thật phóng đãng. Từ nhỏ đến lớn, tôi nghe không ít những thì thầm
vụng trộm về thói trăng hoa của ông, trong đó có cả đứa bạn học cùng cấp III với tôi, trông rất đáng ghét. Một lần tôi quăng cặp sách của nó lên trên bục giảng, nó bèn chửi tôi là "thằng con của lão bố lưu manh". Rồi nó hét ầm trứơc lớp rằng bố tôi chuyên lừa lọc, gạ gẫm phụ nữ. Bặm
trợn, bố láo như tôi mà cũng không mặt mũi nào phản ứng lại. Vài ngày
sau, có cảm giác bạn học đều thầm thì chỉ trỏ sau lưng tôi, đúng là mất
mặt. Bố đứa con gái đó quen với bố tôi. Tôi đoán đó là những điều nó
nghe lỏm được.
Có một ông bố như vậy thật xấu hổ. Lớn khôn lên,
tôi gặp vài người phụ nữ từng có quan hệ với bố tôi, kể cả người đang là vợ ông bây giờ. Tôi thấy những kẻ đó về nhan sắc, cốt cách đều không
thể bì được với mẹ tôi. Họ rất dung tục, tầm thường. Vì thế tôi càng
khinh bố tôi hơn.
Điều đáng tự hào là trong suốt quá trình trưởng thành, không hề có bất cứ chuyện gì tôi phải nhờ vả vào quyền lực hay
uy danh của ông bố ấy. Bất luận là thi đại học, tìm việc khi ra trường
hay kinh doanh như hiện nay tôi đều tự lực. Tôi tốt nghiệp một trường
đại học nổi tiếng, hiện đang làm chủ một công ty thương mại tiếng tăm... Đó chính là thành tựu của bàn tay khối óc kẻ làm đàn ông như tôi. Đương nhiên, tôi càng tự hào hơn là đã chăm sóc mẹ tôi rất tốt, giúp bà có
một cuộc sống không những đầy đủ mà còn sang trọng, được mọi người kính
nể.
Nhưng tôi không hạnh phúc, vì cuộc sống riêng tư lại rất loạn xị, mặc dù tôi không hút thuốc, không uống rượu, cũng không cả cờ bạc hoặc
gái điếm. Song tôi lại là gã đàn ông khét tiếng trong tình trường. Không thể đếm chính xác số phụ nữ đã lên giường với tôi, nhưng ít nhất cũng
không dưới hàng chục. Trong thời đại này, với một gã đàn ông có ngoại
hình khá, lại có thành tựu về sự nghiệp như tôi thì việc đưa một phụ nữ
lên giường chẳng có gì là khó khăn cả. Thực ra, phần lớn phụ nữ mà tôi
quan hệ đều chủ động dâng hiến, nhưng đương nhiên, đối với dạng đàn bà
như vậy, tôi chỉ... làm cho biết mà thôi. Bởi tôi không thể tôn trọng
một phụ nữ dễ ngã vào tay đàn ông như họ. Tôi coi thường họ từ trong
xương tủy. Tuy nhiên, điều này không liên quan gì tới việc tôi vẫn vô
cùng cuồng nhiệt trên da thịt họ.
Tôi cũng gặp, nhưng rất hiếm,
những người đàn ông nghiêm túc. Còn bạn bè xung quanh phần lớn đều giống tôi, bất kỳ cô gái nào tự tìm tới cũng không từ chối, chỉ cần không xấu quá là được. Chuyện mà cánh đàn ông thường bàn tán với nhau, xuôi ngược hồi lâu rồi cũng lại liên quan tới phụ nữ. Tôi thường nghe bọn họ khoe
khoang, rồi thách đố nhau, xem kẻ nào ngủ đựơc với gái nhiều hơn. Họ
không chỉ so sánh về số lượng, mà còn về tuổi tác, xấu đẹp, thậm chí cả
về to nhỏ của bộ ngực để rồi lắm khi to tiếng cãi vã. Thật đáng xấu hổ
cho đàn ông.
Nhưng tôi dám khẳng định loại đàn ông này trong xã
hội không nhiều. Một người phụ nữ, trừ gái điếm, khi đã tự nguyện lên
giường với đàn ông thì không thể không có một chút rung động. Còn bọn
đàn ông, chỉ cần có chút ý nghĩ tham lam, hám lạ... là đủ điều kiện để
hành sự. Thậm chí đôi khi đàn ông chẳng cần có tình cảm gì vẫn làm tình
đựơc với người phụ nữ bất kể họ tình cờ gặp hay quen biết đã lâu. Phải
chăng đó chỉ là cái phần CON trong họ làm việc đó. Và đó chính là sự
khác biệt giữa hai giới.
Đó cũng chính là nguyên nhân khiến tôi
không định lấy vợ. Mà có lấy nhất định phải lấy bằng được một cô gái còn trinh trắng. Nhưng thời buổi bây giờ, tôi không tin còn có thể tìm gặp
được cô gái đó nữa, trừ khi vào truờng cấp I, chứ nữ sinh cấp II, cấp
III bây giờ cũng khó đảm bảo còn trong trắng, còn sinh viên đại học thì
khỏi phải bàn.
Riêng với các nữ sinh viên tôi càng có quyền nói
nhất, vì đã từng ngủ với hơn vài cô trong số họ. Những cô gái đó thật
ngơ ngác, tới mức nực cười. Chỉ cần mời họ đi ăn vài bữa, mua tặng vài
món quà, tất nhiên không rẻ quá song cũng không cần giá trị quá, kèm
thêm vài câu nói êm tai, là họ tự nguyện và sốt sắng cởi bỏ quần áo
luôn. Tôi nhớ có một nữ sinh còn hân hoan nói là đựơc kết bạn với người
đàn ông như tôi, cô ta sẽ học hỏi được nhiều hơn, nhận thức được nhiều
hơn về xã hội, về con người... Đó là ấn tượng của tôi về các nữ sinh đại học. Tôi không nói tất cả, nhưng cũng nhiều không đếm xuể. Tuy nhiên,
nói cho chính xác, thì tôi cũng có gặp đựơc một số sinh viên rất bảo
thủ, sống chết kiềm chế. Song cũng một phần do tôi nôn nóng, muốn đựơc
việc ngay. Nếu chịu khó dành thêm thời gian và tâm trí, nhẫn nại hơn, tô son trát phấn kỹ hơn, tôi tin kết quả sẽ khác.
Có thể nói, tôi
sống càng phóng túng bao nhiêu thì càng mất đi lòng tin vào phụ nữ và
hôn nhân bấy nhiêu. Nếu kết hôn để rồi cuối cùng cũng ly hôn, tôi thà ở
vậy còn hơn. Nói thực là trong 3 năm trước khi quen biết Hàn Lệ, tôi
cũng đã từng nghĩ đến hôn nhân, đã từng nghĩ sẽ sống một cuộc sống ổn
định, nhưng cuối cùng chúng tôi vẫn không thể dắt tay nhau đi đến phòng
cưới, mặc dù Hàn Lệ đã trao tặng tôi sự trinh trắng của nàng
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT