CHƯƠNG 32. [ LỄ VẬT ]

Mọi người nhìn theo ngón tay hắn chỉ, lại thấy ở đó có một phần châu mai không hề rơi xuống, mà dính vào vách núi, kết tinh tạo thành mấy câu ——- Thiên hữu thương sinh, Phong điều vũ thuận, Phúc trạch miên diên, Bình an hỉ lạc.

******************************

Mặc dù Công Tôn nghi ngờ những người Hắc đạo này cùng mắc một loại bệnh như người của Dạ Xoa cung, là do tổ tiên bị trúng độc truyền lại, hơn nữa suy đoán này cũng đã được nghiệm chứng rồi, thế nhưng, Thiên Tôn cùng mấy vị Tiền bối lại vẫn muốn Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường trước tiên cứ phá giải chú văn xong hãy nói, dáng vẻ thần bí thâm sâu của bốn lão đầu cũng đủ làm cho đám hậu bối cảm thấy bất lực rồi.

Có điều, từ trước đến nay Bạch Ngọc Đường đều rất nghe lời Thiên Tôn, mà nhắc đến cũng kỳ quái, Bạch Ngọc Đường bình thường là một người không biết kiềm chế nhất, Thiên Tôn lại lúc nào cũng hồ đồ đồ đồ, thế nhưng, Thiên Tôn nói cái gì, dù có quái lạ đến đâu thì Bạch Ngọc Đường cũng vẫn cứ ngoan ngoãn làm theo. Có những lúc, ngay cả phụ mẫu hắn cũng không cách nào bắt hắn làm được, thế nhưng chỉ cần Thiên Tôn nói một câu, hắn nhất định sẽ làm theo không chút nghi ngờ.

Đầu tiên, Lục Tuyết Nhi còn lo lắng phụ thân nàng, Lục Thiên Hàn sẽ ganh tỵ, thế nhưng, từ trước đến nay, Lục Thiên Hàn lại chưa bao giờ tranh Bạch Ngọc Đường với Thiên Tôn, ngược lại rất thành tâm đem ngoại công của mình đẩy đến bên cạnh hắn. Còn dặn dò Lục Tuyết Nhi đừng có bám theo nhi tử nhiều quá, để cho nó đi theo Thiên Tôn mở mang kiến thức khắp nơi (nhưng thực ra là đi theo giúp dọn dẹp hậu quả do Thiên Tôn gây họa khắp nơi thì đúng hơn), cái này cũng làm Lục Tuyết Nhi không biết tại sao.

Triển Chiêu đương nhiên nghe lời Ân Hậu.

Vì vậy, Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường rất bất đắc dĩ liền đi cùng đám người Hắc đạo kia, chạy tới Đồ Vân Phong.

Đến gần Đồ Vân sơn, người của giang hồ Bạch đạo cũng tới, Dụ Mộ Trì cùng Nghiêu Tử Lăng đi phía trước, thấy được đám người Triển Chiêu đang đi cùng Hắc đạo, cũng có chút không hiểu.

Lúc này, mây cũng tản ra hết rồi …. Cả thiên không thoáng đãng vô cùng, một đám mây che cũng không còn, ánh sáng mặt trời cũng không còn chói chang như trước, có thể nói đây là thời cơ tốt nhất để quan sát toàn bộ ngọn Đồ Vân.

Mọi người chia nhau vòng vo mấy vòng quanh chân núi, nghển dài cả cổ, đau cả mắt mà ngắm, vậy mà ngắm từ trưa cho đến chiều tối cũng chưa ngắm ra chú văn kia ở đâu.

Lâm Dạ Hỏa khoanh tay nhìn đám người giang hồ kia: “Đã nói không có mà!”

“Có lẽ ở một nơi bí mật đi ….” Kiền Duyệt cau mày, vẫn nghi ngờ như cũ.

“Công phu của Bạch Nguyệt Vân có hạn, ta không nghĩ người lại có thể bay đến nơi nào đó thật cao để viết chú văn cái gì.” Triển Chiêu chỉ chỉ vào đỉnh vách núi: “Nơi đó gió lớn, rất nguy hiểm!”

Tất cả mọi người cùng cau mày.

“Hay là các ngươi tự mình lên xem một chút.”

Nghiêu Tử Lăng cùng đám Bạch đạo giang hồ chỉ đơn giản là muốn xem náo nhiệt, liền tìm một phiến đá gần đó ngồi xuống, bảo Nguyệt Nha Nhi cùng Thần Tinh Nhi cho uống miếng trà, thuận tiện nhạo báng đám Hắc đạo kia mấy câu.

“Đúng vậy.” Dụ Mộ Trì cũng gật đầu phụ họa, quả thật khó thấy được dáng vẻ hắn thiếu nghiêm túc như bây giờ mà phụ họa cùng với Nghiêu Tử Lăng trêu chọc đám người Hắc đạo kia.

Lúc này, ở trong Ánh Tuyết Cung.

Bạch Hạ đi tìm bọn Bạch Ngọc Đường chuẩn bị đi ăn cơm tối cũng đã đi qua đi lại mấy vòng ngoài cửa, bất đắc dĩ mà lắc đầu: “Sao lại bị lôi đi nữa? Đám người này không thể để cho người ta ăn được một bữa cơm an ổn sao?”

Lục Tuyết Nhi cũng đi ra, kéo tay Bạch Hạ nói: “Thôi bỏ đi, xem ra tối nay Ngọc Đường còn phải dây dưa với đám người giang hồ nữa rồi, cũng để bọn chúng đỡ làm ảnh hưởng đến tiệc sinh nhật của chàng.”

“Tiệc sinh nhật của ta cũng không phải quan trọng.” Bạch Hạ thở dài: “Sớm giải quyết được vụ án này mới là quan trọng.”

“Lại nhắc tới.” Lục Tuyết Nhi đột nhiên híp mắt cười hì hì mà hỏi Bạch Hạ: “Chàng đoán, Ngọc Đường cùng Chiêu sẽ chuẩn bị lễ vật gì cho chàng?”

Bạch Hạ cười lắc đầu: “Hai đứa chúng nó bận tối mắt tối mũi từ sáng đến tối, tra án từ Phù Đồ thành chạy về đây, làm gì có thời gian mà chuẩn bị thọ lễ chứ.”

“Thế nhưng vừa rồi phụ thân cùng Thiên Tôn đều nói, hai đứa nó chuẩn bị cho chàng một phần đại lễ siêu cấp tuyệt vời mà.” Lục Tuyết Nhi nói.

“Thật sao?” Bạch Hạ cảm thấy không thể tin nổi: “Lại còn là đại lễ siêu cấp tuyệt vời nữa?”

“Ân.” Lục Tuyết Nhi gật đầu một cái.

Bạch Hạ cảm thấy có chút ngạc nhiên: “Vậy ta thực sự rất muốn biết đó là cái gì đây.”

Lục Tuyết Nhi cười tươi rói mà kéo tay hắn vào trong viện, chờ các lão gia tử cùng đám nhỏ trở về ăn cơm.

Cũng chờ như vậy còn có Tiểu Tứ Tử cùng Tiểu Lương Tử.

Bao Đại nhân sợ hiện trường hỗn loạn cho nên không cho bọn Triệu Phổ đi, Công Tôn cũng ôm Tiểu Tứ Tử không cho phép đi, cùng nhau chờ ở Ánh Tuyết Cung.

Vì muốn nhìn rõ ràng hơn một chút, mọi người còn rủ nhau leo lên nóc nhà ngồi xem.

Triệu Phổ cùng Công Tôn nhìn quanh về phía chân núi, lúc này mặt trời cũng đã lặn về hướng Tây rồi, sắc trời cũng tối dần.

Tiểu Tứ Tử ngồi trên nóc nhà, bé không có ngẩng đầu nhìn về hướng ngọn Đồ Vân như mọi người, mà ngược lại, bé cúi đầu, bởi vì bé phát hiện ra một món đồ chơi rất hay.

Tiêu Lương thì chỉ nhìn Tiểu Tứ Tử, thấy bé nhìn chằm chằm một nóc nhà trong viện, cũng không biết bé đang nghiên cứu cái gì nữa.

“Cận nhi?” Tiêu Lương ngồi xổm xuống nhìn, hỏi bé: “Nhìn cái gì a?”

“Tiểu Lương Tử, ngươi xem nha, nơi này cũng có hình vẽ, lại còn có chữ nha!”

Tiêu Lương đến bên cạnh nhìn, chỉ thấy trên đỉnh thanh ngang ở nóc phòng, đúng là có một bức vẽ, nét vẽ xiêu vẹo, có trăng sáng, có ngôi sao, còn có cả ngọn Đồ Vân nữa ….

“Bên này.” Tiểu Tứ Tử chỉ mấy nét chữ nghiêng nghiêng ngả ngả cho Tiêu Lương nhìn.

Mặc dù chữ viết không được rõ, thế nhưng vẫn có thể nhìn ra, một hàng chữ đó viết —— Ca ca, muội muốn sao nha, không muốn một ngôi, muốn có toàn bộ sao nha, huynh hái cho muội đi.

“A! Ta biết rồi!” Tiểu Tứ Tử đột nhiên vỗ tay một cái: “Trên thành giường trong phòng chúng ta, không phải cũng có một bức họa sao? Một tiểu nam hài cùng một tiểu nữ hài!”

“Đúng nga!” Tiêu Lương cũng đã nhớ ra: “Tiểu nữ hài đó chỉ lên bầu trời, là muốn ca ca nàng hái sao cho a!”

Nói đến đây, hai tiểu hài nhi cùng ngẩng lên nhìn trời, trên đỉnh trời lúc này …. Đầy là sao sáng. Có lẽ do bầu trời không còn mây trắng nữa, cho nên sao hôm nay đặc biệt sáng rõ ràng.

Tiểu Tứ Tử sờ cằm hỏi Tiêu Lương: “Tiểu Lương Tử, nếu như sau này, muội muội ngươi nói với ngươi nàng muốn một bầu trời đầy sao, ngươi sẽ làm thế nào a?”

Tiêu Lương ngẩn người, há ta miệng: “Làm sao bây giờ!”

Tiểu Tứ Tử nhìn bé: “Ngươi sẽ giúp nàng hái chứ?”

“Đương nhiên a! Cho dù ngã chết cũng phải hái xuống a, đáng tiếc, cho dù có khinh công giỏi như Triển đại ca hoặc Ân Hậu cũng không thể bay cao tới hái sao được đi? Một ngôi cũng hái không được, chứ đừng nói gì là toàn bộ a.”

“Này cũng đúng a!” Tiểu Tứ Tử cũng gật đầu.

Ở bên cạnh, Triệu Phổ nhìn hai tiểu hài nhi, sờ cằm: “Hái sao sao?”

“Này.”

Triệu Phổ còn đang thất thần thì Công Tôn đã đụng vào bả vai hắn một cái: “Ngươi xem, có người lên rồi!”

Triệu Phổ ngẩng mặt lên nhìn, chỉ thấy Kiền Duyệt cùng mấy người giang hồ thi triển khinh công bay lên đỉnh Đồ Vân.

Thế nhưng …. Mấy người giang hồ khác mới bay lên được một đoạn đã ngã xuống rồi, cũng may là có ảnh vệ cứu bọn họ.

Kiền Duyệt cũng lên được rất cao.

Đúng lúc mọi người đang tán thưởng khinh công hắn thật tốt, thì đột nhiên …. Chỉ thấy thân thể hắn nghiêng một cái, có vẻ như trọng tâm bị lệch, liền té xuống.

“Nguy rồi.” Triệu Phổ cau mày: “Cao như vậy mà ngã xuống, lại không có dây phòng hộ, căn bản không ai có thể cứu hắn a!”

Mọi người cũng thay Kiền Duyệt toát mồ hôi lạnh.

Lúc này, bên dưới nóc nhà đột nhiên có người nói: “Ân Hậu có thể a ….”

Mọi người cúi đầu nhìn, chỉ thấy người nói chính là Sằn Hiện đang ngước mặt lên nhìn.

Có điều, ngoài dự đoán của mọi người, người bay lên cứu Kiền Duyệt không phải là Ân Hậu mà lại là Triển Chiêu.

Triển Chiêu trực tiếp phi thẳng lên, chỉ trong một thời gian ngắn ngủi khi Kiền Duyệt vừa mới rơi xuống chưa đến mấy trượng đã bay thẳng lên trên cao hơn Kiền Duyệt, đưa tay túm lấy y phục hắn, đem hắn phi thân lên giữa không trung …..

Tất cả mọi người đều quan sát một màn kinh hiểm này, lại thấy Triển Chiêu chỉ nghiêng mình mấy cái như thế đã có thể kéo Kiền Duyệt theo tốc độ của mình, lại điều chỉnh tư thế cho hắn thật tốt, cùng nhau rơi xuống đất.

Kiền Duyệt liền chắp tay với Triển Chiêu: “Đa tạ ân cứu mạng của Triển huynh.”

Triển Chiêu nhìn chằm chằm hắn một lúc, không có biểu lộ gì.

Chỉ trong nháy mắt Kiền Duyệt ngẩng đầu lên, Triển Chiêu khẽ mỉm cười: “Không cần khách khí.”

Vì vậy, Kiền Duyệt cũng bất động thanh sắc mà trở về chỗ cũ đứng.

Triển Chiêu đến bên Bạch Ngọc Đường.

Bạch Ngọc Đường thấy thần sắc hắn có chút dị thường, liền hỏi: “Sao vậy?”

Triển Chiêu gần như bất động đôi môi, nói thật nhỏ với Bạch Ngọc Đường: “Tiểu tử này không thành thật, diễn rất hay.”

Bạch Ngọc Đường hơi không hiểu.

Chỉ thấy Triển Chiêu nhẹ nhàng cầm tay hắn một cái: “Vừa rồi ta đã thuận tiện lục soát người hắn một cái.”

Bạch Ngọc Đường cau mày: “Ít sờ nam nhân khác.”

Triển Chiêu thiêu mi một cái, liếc Bạch Ngọc Đường, hồi lâu sau liền hỏi: “Vậy sờ nữ nhân thì được?”

Bạch Ngọc Đường nhìn chằm chằm hắn một lúc, cũng thiêu mi: “Con Mèo này nhà ngươi đã từng sờ qua sao?”

Triển Chiêu nheo mắt lại: “Cái giọng điệu này của ngươi nghe cứ như ngươi đã từng sờ qua vậy.”

Bạch Ngọc Đường cau mày: “Đương nhiên là không có.”

Triển Chiêu dùng ánh mắt rất không tin tưởng mà liếc hắn: “Ngươi không phải là phong lưu thiên hạ sao?”

“Yêu cầu của ta rất cao!” Bạch Ngọc Đường vừa nói, vừa cầm tay Triển Chiêu, nhận lấy món đồ tay hắn truyền đến.

Bạch Ngọc Đường cảm giác được đó là một viên tròn xoe, cúi đầu nhìn qua một cái, ngẩng đầu lên thiêu mi với Triển Chiêu một cái ——- Ngầm hiểu.

Triển Chiêu giao cho Bạch Ngọc Đường cái gì đây? Chính là một viên Băng chủng tử! Triển Chiêu lục soát Kiền Duyệt, phát hiện tổng cộng có ba viên, Triển Chiêu lấy đi một viên, thật ra thì …. Đây cũng là mục đích thật sự mà Triển Chiêu cứu Kiền Duyệt.

Ngày đó ở trong khách *** kia, người đã đi đến bên cạnh mấy cỗ thi thể kia có hắn, cho nên Kiền Duyệt cũng mang hiềm nghi. Vì vậy, nhân cơ hội ở giữa không trung Triển Chiêu liền thuận tiền soát qua một cái, quả nhiên là tìm được.

Vậy cho nên vấn đề giờ đã rõ ràng rồi! Kiền Duyệt cấu kết với tổ chức Hắc Liên Hoa kia, hay là Kiền Duyệt còn có mục đích nào khác? Theo lý mà nói, hắn chính là đương gia tương lai của Kiền môn, là người trẻ tuổi được kỳ vọng cũng như có danh vọng lớn nhất trong Hắc đạo, không có lý do gì lại quy phục tổ chức Hắc Liên Hoa kia a.

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường khẽ cau mày suy nghĩ.

Lúc này, chỉ thấy Thiên Tôn đột nhiên tiến đến chỗ hai người: “Đi ăn cơm đi? Vi sư chết đói rồi!”

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường có chút vô ngữ mà nhìn hắn.

Bạch Ngọc Đường cau mày: “Không phải lúc nãy người nói cứ giải trừ chú văn trước sao?”

“Nhưng đâu có tìm được!” Thiên Tôn kéo kéo cánh tay của Bạch Ngọc Đường: “Vi sư đói bụng rồi!”

Bạch Ngọc Đường nhìn trời, liền chắp tay với đám người Kiền Duyệt bên kia: “Hay là …. Trước tiên cứ …..”

Bạch Ngọc Đường thực sự không thể nói ra hai chữ “đi ăn”, cái này nói thế nào a. Thế nhưng, ngược lại đám người Kiền Duyệt lại chắp tay với hắn: “Chúng ta sẽ chuẩn bị dây thừng, thử lên tìm kiếm một lần nữa xem sao, nếu như có đầu mối gì sẽ cho người báo cho các ngươi.”

Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu cảm thấy cách này cũng không tệ, trước cứ trở về Ánh Tuyết Cung đã, mà Bạch đạo bên kia cũng giải tán, mọi người đều tin chắc không có chuyện nguyền rủa đâu ….

Không có chú văn liền chứng tỏ năm đó Bạch Nguyệt Vân không có nguyền rủa, đám người Hắc đạo kia sau này cũng chẳng thể nói nhăng nói cuội được nữa!

Mọi người trở lại Ánh Tuyết Cung ăn cơm, trước tiên không cần để ý đến đám giang hồ đang hứng thú leo núi kia nữa, mọi người còn có chuyện quan trọng hơn phải làm, đó chính là —— Dẫn hắc y nhân sau màn kia ra.

Hắc Ảnh đã hoàn thành công cuộc cải trang thành Đinh Mậu rồi, từ dáng vẻ, giọng nói đến cảm giác hoàn toàn giống hệt, căn bản không thể phân ra thật giả.

Tất cả mọi người đều tò mò đến xem, ngay cả mấy người Thiên Tôn Ân Hậu cũng nhịn không được cảm khái thuật dịch dung thần kỳ này, hơn nữa, khẩu kỹ kỳ tài này càng khiến cho người ta cảm thấy giống thật hơn.

Hắc Ảnh mở một bao tải màu đen ra, hỏi mọi người: “Ai trong các ngươi đóng giả Kiền Lão Tam?”

Mọi người nhìn nhau —— Cái này sao….

Triệu Phổ có vẻ hứng thú, có điều hắn đã bị Công Tôn cùng Bàng Thái sư trừng mắt lại.

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường cũng muốn đi, thế nhưng cuối cùng vẫn chọn Lâm Dạ Hỏa, bởi vì Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường còn phải tìm xung quanh nữa …. Như vậy mới không khiến người ta hoài nghi.

Vì vậy, tất cả đều chuẩn bị ổn thỏa.

Không hiểu sao mọi người lại thoáng cảm thấy có gì đó còn chưa ổn lắm.

“Đinh Mậu và hắc y nhân kia hẳn là phải có gì đó làm ám hiệu mới đúng chứ.” Triển Chiêu nói: “Đáng tiếc không hỏi ra, Đinh Mậu lại giảo hoạt như vậy, khó đảm bảo hắn không cố ý nói sai để chúng ta mắc câu nữa.”

“Nếu như kẻ kia thực sự là Khô Lâu quái …..” Ân Hậu suy nghĩ một chút, bảo ảnh vệ đi lục soát trên người Đinh Mậu.

“Đã lục soát qua rồi.” Ảnh vệ đem đống đồ đã lục soát được trên người Khô Lâu bày ra trước mắt mọi người, chỉ thấy Ân Hậu nhặt một chiếc nhẫn hình đầu lâu lên, đưa cho Hắc Ảnh.

Hắc Ảnh nhìn chiếc nhẫn kia một chút, không hiểu: “Cái này dùng thế nào?”

“Thổi một hơi vào nó là được.” Ân Hậu nói.

Mặc dù Hắc Ảnh không hiểu được nội tình trong đó, thế nhưng vẫn đeo lên, vác cái bao có Lâm Dạ Hỏa đóng giả Kiền Lão Tam lên, nhân lúc trời tối chạy ra ngoài, nhảy vào rừng cây nơi mà Lục Lăng Nhi nói đã từng nhìn thấy hắc y nhân kia mà lao đến.

Vừa mới rơi xuống, Hắc Ảnh liền thổi chiếc nhẫn trong tay.

Nói tới cũng kỳ quái, đừng nhìn chiếc nhẫn này được chạm trổ tinh xảo, thế nhưng thanh âm lại rất vang …. Sinh ra một trận “ông ông” vang vọng, có một chút giống như dư âm của tiếng chuông đồng.

Thế nhưng, sau khi tiếng vang truyền ra rồi cũng không thấy có bất cứ động tĩnh gì.

Hắc Ảnh cũng có chút nhụt chí, đám người Triển Chiêu ẩn nấp trong bóng tối nơi xa cũng có chút khẩn trương ——– Đừng nói là đoán sai rồi đấy chứ? Hay là có gì sơ hở bị đối phương nhìn ra nên trốn đi rồi? Như vậy chẳng phải là đánh cỏ động rắn hay sao?

“Xuỵt!”

Đúng lúc mọi người còn đang nghi ngờ, Thiên Tôn liên vung tay chặn lại, ý là —— Tới rồi!

Lúc này, Hắc Ảnh nhìn về phía trong rừng cây …. Chỉ nghe được tiếng lá cây theo gió rạt rào, ngay sau đó …. Một bóng đen xuất hiện trước mắt Hắc Ảnh, người này che mặt, dáng cao gầy.

Lục Lăng Nhi híp mắt, gật đầu với đám người Bạch Ngọc Đường bên cạnh một cái, ý là —— Chính là hắn a!

Hắc Ảnh cũng âm thầm cau mày, hắc y nhân kia công phu hình như không chỉ tốt hơn mình một chút đâu a.

“Chậm như vậy!” Hắc y nhân kia nhìn Hắc Ảnh, lại nhìn chiếc bao một chút, hỏi: “Bắt người lớn sao?”

Hắc Ảnh hơi ngẩn người —– Người lớn? Chẳng lẽ còn phải bắt tiểu hài tử nữa sao?

Vừa nghĩ đến tiểu hài tử, Hắc Ảnh nhớ ngay ra Tiểu Tứ Tử, nhíu mày một cái —– Chẳng lẽ còn có ý đồ với Tiểu Tứ Tử nữa!

Những người khác cũng lo lắng, thì ra Đinh Mậu trốn vào Ánh Tuyết Cung là muốn bắt Tiểu Tứ Tử sao?

“Việc đó không dễ làm.” Hắc Ảnh muốn đảm bảo không bại lộ, cho nên trả lời rất mơ hồ.

“Sách, vậy ngọc tôn cùng kim đản đâu?” Hắc y nhân kia hình như có chút bất mãn: “Lại chỉ chộp được có mỗi Kiền Lão Tam sao?”

“Chỉ bắt được Kiền Lão Tam thôi.” Hắc Ảnh trả lời, trong lòng cũng buồn bực —— Ngọc tôn cùng Kim đản là cái gì? Trong Ánh Tuyết Cung còn có Ngọc Tôn sao? Không phải chỉ có Thiên Tôn à?

Hắc y nhân kia rõ ràng rất không hài lòng: “Vậy ngươi bắt Kiền Lão Tam này ra làm gì?!”

Hắc Ảnh cũng rất cơ trí, bất đắc dĩ mà trả lời: “Nếu không chuồn thì bọn họ sẽ nghiệm thi mất.”

Hắn vừa dứt lời, xung quanh bốn phía đột nhiên đỏ rực ánh đuốc, hình như có một nhóm người đang tìm cái gì đó.

“Sách!” Hắc y nhân kia kéo Hắc Ảnh: “Về rồi hãy nói!”

Hắc Ảnh cõng theo Lâm Dạ Hỏa đi theo hắc y nhân kia chạy vào rừng, Thiên Tôn cùng Ân Hậu lặng lẽ không một tiếng động theo sau.

Hai người càng nhìn lại càng cảm thấy bóng lưng hắc y nhân kia rất quen —— Đây chính là Khô Lâu quái năm đó!

Hắc y nhân cùng Hắc Ảnh đi một lúc, rồi dừng lại trong một sơn động gần đó.

Hắc Ảnh liền nghe thấy bên trong sơn động truyền đến mấy tiếng rên, hắn cũng buồn bực, liền liếc mắt nhìn vào một cái, kinh hãi ——- Chỉ thấy trong sơn động có một đám người Hắc đạo giang hồ đang bị trói, mà hơn nữa, đám người này họ lại vừa gặp ban nãy, chính là đám người mới lên Đồ Vân Phong buổi chiều, mà càng khiến cho người ta kinh ngạc chính là —– Ngay cả Kiền Duyệt cũng ở đây.

Không chỉ Hắc Ảnh cảm thất giật mình mà Thiên Tôn cùng Ân Hậu cũng theo bản năng nhìn nhau một cái, hai người rất ăn ý mà nhìn đỉnh Đồ Vân nơi xa. Thế nhưng điều quỷ dị chính là …. Xung quanh Đồ Vân sơn đầy là người đang beo dây trèo lên đỉnh, có điều đám người giang hồ đang trèo lên đó, cũng lại đang bị giam tại đây.

Lúc này coi như Hắc Ảnh đã hiểu! Thì ra những người giang hồ kia đều là giả mạo! Điều cần hiểu rõ nhất bây giờ chính là, bọn họ ngay từ đầu đã là giả mạo hay là vừa mới giả mạo đây.

“Ngươi trông chừng bọn họ, trói cả Kiền Lão Tam vào đó.” Hắc y nhân kia hình như có chuyện gì đó gấp gáp, bắt đầu cở bỏ hắc y phục cùng mặt nạ ra: “Ta lại đến Đồ Vân sơn, lát nữa ta sẽ nghĩ cách dẫn đám người trong Ánh Tuyết Cung ra ngoài, ngươi lại vào tìm, hài tử kia bắt không được không sao, thế nhưng ngươi nhất định phải tìm được ngọc tôn cùng kim đản về cho ta.”

Hắc Ảnh lúc này cũng trợn mắt há mồm nhìn hắc y nhân kia, bởi vì sau khi hắn tháo phục trang cùng che mặt xuống, hắn lại biến thành Kiền Duyệt.

Nhìn Kiền Duyệt trước mắt này một chút, lại nhìn Kiền Duyệt đang vô cùng gấp gáp nóng nảy bên trong sơn động một chút, Hắc Ảnh cũng đã hiểu, Thiên Tôn cùng Ân Hậu cũng hiểu, ngay cả đám người Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường vừa mới dẫn người chạy đến cũng hiểu —— Khó trách hắc y nhân kia vừa mới vào khách *** Cao Thăng xong đã bặt vô âm tín, hóa ra là đã giả thành Kiền Duyệt!

Đám người Triển Chiêu vừa mới tụ lại liền gây ra tiếng động khiến hắc y nhân kia chú ý, lúc này, hắn quay đầu lại nhìn Hắc Ảnh: “Ngươi bị người theo dõi?”

Hắc Ảnh đặt cái bao vải đen xuống đất, kéo miệng bao một cái —— xoạt một tiếng, lại nghe có tiếng người kêu lên: “Cho ngươi cái kinh hỉ a!”

Kiền Duyệt giả kia vừa thấy trước mắt màu đỏ nhoánh lên một cái, sau đó cảm thấy một mùi gay mũi tràn ngập, mặt mình bị hất vào cái gì đó, loáng thoáng chỉ thấy là một mảng bột đỏ, cay đến độ mắt mũi tèm lem chảy cả nước, cả đại não cũng đều tê liệt, đầu choáng mắt hoa.

Hắc y nhân kia bị phủi đầy mặt bột, ngũ giác nhất thời biến mất, cũng không biết đây là loại dược phấn gì mà dược tính lại đáng sợ như vậy, hắn cũng trở nên nóng nảy, cứ thế mà đánh loạn xạ chưởng lực ra bên ngoài.

Có điều lúc này Thiên Tôn lại tiến lên, phất tay áo một cái ….

Hắc y nhân kia ngã xuống mặt đất, mặc dù hắn không nhìn thấy gì thế nhưng miêng lại hô lên: “Thiên Tôn? Ngươi là Thiên Tôn ….”

Thiên Tôn cười cười: “Lão Khô đầu, nhiều năm không gặp ngươi sao lại càng ngày càng trẻ a.”

Lúc này, tất cả mọi người đều đã tụ tập đến đây rồi.

Ân Hậu điểm huyệt Khô Lâu lão quái.

Lâm Dạ Hỏa lắc bao dược phấn trên tay: “Ai nha! Dược phấn này của Công Tôn thật cường liệt a! Cao thủ như vậy sau khi trúng chiêu rồi cũng không cách nào hoàn thủ được!”

Mọi người cũng đồng ý, Công Tôn vừa rồi còn thần thần bí bí đưa một gói dược liệu cho Lâm Dạ Hỏa, nói là hắn đang nghiên cứu bột tiêu cay, chỉ cần một muỗng nhỏ là có thể làm cay chết một con heo, mặc dù mọi người cũng không biết hắn nghiên cứ thứ đồ quỷ dị đó làm cái gì, thế nhưng phả công nhận là nó rất có tác dụng!

Mấy ảnh vệ ba chân bốn cẳng nhảy xuống bỏ đi lớp ngụy trang của Kiền Duyệt giả kia, lại phát hiện ra sau khi lột bỏ lớp mặt nạ da người chỉ còn lại một gương mặt già nua, khô quắt, quả thật chẳng khác gì một cái khô lâu.

Ân Hậu gật đầu một cái: “Chính là hắn!”

Lúc này, ảnh vệ cũng đã thả đám người Hắc đạo bị bắt giữ kia ra rồi.

Thì ra bọn họ đã bị bắt trói từ rất lâu rồi ….

Mọi người có chút hận chết đạm người rèn sắt không thành thép này, lại nhìn về phía đám giang hồ Hắc đạo giả ở ngọn Đồ Vân xa xa kia, cũng nhất thời có chút không nói nổi.

“Đi bắt hết bọn chúng đi!” Trâu Lương chuẩn bị phái người đi một lưới bắt lại hết tất cả, thế nhưng, Thiên Tôn lại xua tay, nói: “Không cần phí sức, chuẩn bị cái lưới lớn ở dưới mà hứng là được rồi.”

Vừa nói, Ân Hậu vừa chỉ ngọn Đồ Vân, nói với Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường: “Có nhìn thấy hai bên sườn núi có hai khối đá nhô ra không?”

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường nhìn nhau một cái, gật đầu.

“Trên hai khối đá kia có hai cái trụ màu vàng.” Thiên Tôn nói tiếp: “Hai đứa đi lên đó, rút hai cái trụ đó ra, sau đó phải nhảy xuống ngay.”

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đều không hiểu: “Rút trụ ra!”

“Ừ!” Ân Hậu gật đầu, cùng Thiên Tôn hai người đều đưa tay vỗ vỗ đầu Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường: “Nhanh đi đi, lúc này cũng đúng lúc là nửa đêm rồi!”

Mọi người lúc này mới phát hiện ra, thì ra đã nửa đêm rồi, vậy chẳng phải là đến sinh thần của Bạch Hạ rồi sao?

Bạch Ngọc Đường nháy mắt với Triển Chiêu một cái, ý là —– Nhanh lên thôi! Giải quyết chuyện này xong mới an tâm chúc thọ cho phụ thân hắn được!

Triển Chiêu cũng gật đầu thật nhanh, trong đầu lúc này cũng nghĩ, chỉ còn lại có nửa đêm để chuẩn bị thọ lễ a! Gấp muốn chết!

Hai người nhảy một cái lên cây, thi triển khinh công bay về nơi xa, lúc đến Đồ Vân Sơn liền tung người nhảy lên một cái, đạp lên đầu đám người giang hồ giả kia mà nhảy lên, sau đó cứ thế mà bay lên đỉnh núi.

Mặc dù khinh công của hai người khác nhau thế như tốc độ lúc này lại tương đương. Đồng thời Âu Dương Thiếu Chinh cùng Trâu Lương dẫn theo nhân mã đến chờ sẵn dưới ngọn Đồ Vân, chờ hứng những tên giang hồ Hắc đạo giả bị Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đạp xuống núi kia, Trâu Lương còn thật sự mang lưới đến chờ hứng người nữa.

Chỉ trong chốc lát, mọi người đã thấy Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đồng thời rơi xuống đất, trong tay mỗi người đều cầm một cái trụ đinh màu vàng.

Chờ cho đến khi hai người rơi xuống rồi, đột nhiên …. Dưới mặt đất vang lên tiếng động ùng ục, sau đó mặt đất cũng bắt đầu rung động.

Những người giang hồ còn chưa rơi xuống mà bám trên lưng chừng núi kia lúc này cũng hoảng loạn mà buông tay rơi xuống, đều bị Trâu Lương một lưới bắt gọn.

Lúc này, Tiểu Tứ Tử cùng Tiêu Lương đều ở trong phòng, lại cảm thấy mặt đất bắt đầu rung lên.

“Cận nhi! Động đất!” Tiêu Lương chui ngay lên giường, ôm lấy Tiểu Tứ Tử, dẫn theo Tiểu Ngũ chạy ra bên ngoài.

Mà lúc này Tiểu Tứ Tử nằm trên vai Tiêu Lương, lại thấy ngọn đèn dầu trên bàn trong phòng bắt đầu chuyển động, cái băng cũng ngã xuống, mà địa đạo kia đã lại xuất hiện.

Lần rung chuyển này lại rất vang dội, cứ như là núi lở đất rung vậy, toàn bộ Ánh Tuyết Cung đều rung động hoảng loạn, mọi người cũng cahyj ra ngoài, đứng hết trong sân mà nhìn.

Bạch Hạ khoác áo ngoài cho Lục Tuyết Nhi, hỏi: “Làm sao vậy?”

Lúc này, bọn Ân Hậu cùng Thiên Tôn cũng đã đến chân núi Đồ Vân, Triển Chiêu nghiêng tai lắng nghe, cảm giác hình như có cái gì đó đang nhanh chóng di chuyển từ lòng đất ra ngoài, sau đó, trực tiếp tiến đến đỉnh ngọn Đồ Vân, sắp sửa phun ra.

“Là gì vậy?” Triển Chiêu không hiểu.

Ân Hậu cùng Thiên Tôn lại che tai lại nói với mọi người: “Che tai lại mau!”

Mọi người theo bản năng mà che tai lại, đúng lúc đó, một tiếng “ầm” vang lên thật lớn, có thứ gì đó vọt ra khỏi đỉnh ngọn Đồ Vân, giống như sấm sét mà nổ vang trời …. Ánh sáng chói lòa, sáng hệt ban ngày vậy.

Mọi người theo bản năng mà nhắm mắt lại, lần nữa mở mắt ra nhìn, tất cả đều ngây ngẩn.

Chỉ thấy đầy trời đều là sao, sao đang rơi xuống ….

Những điểm sáng xanh biếc lóng lánh như sao trời vút lên rồi lại từ màn đêm hạ xuống, rơi đến nhân gian.

“Oa!” Tiểu Tứ Tử ngẩng mặt lên, đưa hai tay ra đón, những ngôi “sao” lóe sáng vừa rơi xuống tay xong lại vỡ vụn, theo gió đêm nhè nhẹ thổi lên, hóa thành bột phấn mà bay đi ….

Tiểu Tứ Tử lúc này cảm thấy thật rất quen thuộc, nghĩ một chút, bé cũng nhớ ra —– Là những trân châu mai đông thành mảng lớn trong địa đạo mà bé cùng Ân Hậu đi qua hôm đó nha.

Mọi người đều ngẩng mặt, chăm chú nhìn kỳ cảnh phía trước, ngay cả người dân Dũng Châu phủ cũng chạy đến nhìn, rối rít nói —– Thần minh hiển linh a! Sao trên trời cũng rơi xuống rồi!

Mà theo màn sao rơi xuống, bầu trời cũng chuyển sang một mảng đen nhánh ánh bụi quang lam, giữa không trung thoáng đãng không chút vật cản, cuộn vào dạ phong nhẹ nhàng rơi xuống.

“Là mây cùng bụi phấn kết hợp tạo thành đúng không?” Triển Chiêu ngẩng mặt lên nhìn: “Thật giống hệt như sao trời rơi xuống vậy, đây chính là lễ vật kinh hỉ mà Bạch Nguyệt Lâm dốc hết lòng làm ra cho con cháu đời sau a?”

“Ha ha ha.” Thiên Tôn cùng Ân Hậu đều gật đầu, Lục Thiên Hàn cũng nói: “Xem ra hắn quả thực đã làm được a.”

“Ừ.” Vô Sa cũng gật đầu: “Khi còn nhỏ hắn hứa với Bạch Nguyệt Vân sẽ hái xuống đầy trời sao sáng cho nàng, giờ làm được rồi!”

“Mọi người nhìn nha!”

Lúc này, Lâm Dạ Hỏa chỉ đỉnh ngọn Đồ Vân, nói: “Trên vách núi có chữ viết a!”

Mọi người nhìn theo ngón tay hắn chỉ, lại thấy ở đó có một phần châu mai không hề rơi xuống, mà dính vào vách núi, kết tinh tạo thành mấy câu ——- Thiên hữu thương sinh, Phong điều vũ thuận, Phúc trạch miên diên, Bình an hỉ lạc. (Nôm na là: Trời cao che chở, mưa thuận gió hòa, phúc trạch dài lâu, bình an vui sướng.)

Triển Chiêu nhìn Kiền Duyệt đang phát ngốc đứng bên cạnh cùng một đám giang hồ Hắc đạo đang trợn mắt há miệng, hỏi: “Đây chính là những gì mà các ngươi nói, là chú văn của Bạch Nguyệt Vân sao?”

“Tương công.”

Lục Tuyết Nhi kéo Bạch Hạ cũng đang đứng ngây ngẩn nhìn, gọi hắn một tiếng.

Bạch Hạ cúi đầu, một lúc mới hồi phục tinh thần lại, cười nói: “Lễ vật này thật đúng là khiến người ta quá mức kinh hỉ đi.”

Lục Tuyết Nhi cũng tiến đến, nhón chân hôn lên má Bạch Hạ, để lại một dấu hôn đỏ mọng, nói: “Chúc mừng sinh nhật!”

************************

Vụ án này đến đây là kết thúc rồi, vẫn còn một chương phiên ngoại viết về thọ yến của Bạch Hạ nữa, ta hẹn các muội ngày mai nha Đăng bởi: admin

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play