Quyển IV: Chiêm- Giao đại chiến
C 35: Chiêu hiền đãi sĩ (3)
- Sư huynh, tên Ngô Duy Đức đó cũng được đấy chứ!- Trần Hựu Nhân đợi Đức đi, liền dò hỏi Triều Trường Khanh
- Chú mày thấy hắn có gì khả nghi không?
- Những lời hắn nói kể ra thì cũng hợp tình hợp lý, chỉ là em cấn cấn một chỗ, hắn và mấy tên thuộc hạ nghe chừng là hảo thủ. Một tên con thứ nhà thương gia có thể mời gọi nhiều cao thủ tới thế sao?
- Nhìn chuẩn đấy. Quan trọng nhất, khi hắn nói chuyện, đám thuộc hạ không đám chen mồm, đó là sự tôn trọng khó có được giữa những kẻ được thuê với người thuê, đó phải là sự kính trọng theo kiểu chủ tớ lâu đời gì đó. Giống như mấy tên gia nô nhà chú mày vậy.
- Sư huynh sáng suốt. Như vậy là thằng Đức đó có nhiều điểm đáng ngờ quá. Sư huynh định giải quyết hắn thế nào?
- Ta muốn xem kỹ xem hắn định giở trò gì?
- Dạ?
- Nếu giờ đuổi hắn đi, ta chẳng có ích lợi gì. Giữ hắn ở lại, ta và đệ cùng liên thủ, hắn có thể làm gì được sao. Khi đó, hắn sống chết thế nào là chúng ta quyết, có khi thấy được rõ giá trị của hắn, gặp khi có lợi, có giá cao thì bán.
- Sư huynh nói không sai.- Trần Hựu Nhân gật gù, muốn có lợi nhuận thì phải có rủi ro, đây chính là làm ăn, thời gian qua, Nhân cũng tham gia làm ăn, biết rõ điều này.
Hai người trước tiên bố trí cho Đức ở một riêng trong trại lính, lại khảo sát thêm mấy ngày nữa mới cho gia nhập thực sự. Nơi nghỉ của Đức và những người hầu là một căn nhà nằm giữa 4 khu lều ngủ của lính, giữa các khu có tường rào. Làm vậy vừa có thể giám sát Đức và đồng bọn, lại không cho họ đánh vào các lều lính khác dễ dàng, dù Khanh tin Đức không ngu tới mức làm thế. Cả trại lính của y hơn 2000 người, Đức và đám tùy tùng có vài chục mạng, ăn thua gì.
Đức vào ở ngày thứ nhất, đã được chiêu đãi đặc sản của quân đội: báo động đêm. Đang ngủ ngon, một hồi kẻng vang lên, toàn doanh trại rầm rầm hoạt động: thu gọn tạm chăn màn, lấy vũ khí, đi ra trấn giữ các vị trí hiểm yếu,... Hành động này cũng khiến Đức và tùy tùng giật mình một phen, song họ lại cũng nhanh chóng trấn tĩnh, bởi khi ở làng Hồng Bàng cũng từng gặp qua. Quan sát một phen, phát hiện tuy có náo động, nhưng không quá hỗn loạn.
- Cái này quen quá!
- Đúng vậy, a, là ở làng Hồng Bàng. Cái vụ nửa đêm đánh chiêng đánh trống này này.
- Đúng vậy.
- Đúng vậy.
- Tất cả bình tĩnh, cho người ra xem, cũng không cần phải quá cảnh giác, dù sao, đây cũng là nội địa.
Quả nhiên, chỉ là diễn luyện báo động đêm, mấy người của Đức canh tới sáng là hết mà không có chuyện gì cả. Sáng hôm sau, có người tới gọi họ đi ăn sáng. Theo chân người dẫn đường tới nhà ăn tập thể. Đồ ăn được mang ra, có cơm canh, có cá kho. Dù Kiệt phát triển trồng lạc, ép dầu dừa, thì món chiên rán vẫn là thứ hơi xa xỉ một tí, nên món cá dành cho đám lính không thể nào là rán, chỉ có thể kho. Nhưng nhìn chung thế cũng là khá rồi.
Để có món cá kho ăn sáng hàng ngày như này, Triều Trường Khanh và Trần Hựu Nhân cũng vất vả ra phết. Loạn Nam Bàn kết thúc, quân đội các nơi gần như không còn tác dụng, quan lại Tây Bình không còn muốn duy trì đạo quân này. Triều Trường Khang, Trần Hựu Nhân không cam lòng mất đi lực lượng như vậy. Cả hai bàn bạc, quyết định tới vay tiền Hoàng Anh Kiệt, lại xin Kiệt chỉ lối.
Kiệt không có tiền cho họ vay, song cũng không keo kiệt chỉ phương hướng. Tiền có thể vay từ người dân Tây Bình, các quan viên, còn về làm ăn, thì là đi buôn lậu. Mua muối, hạt giống, nông cụ tốt,... từ Hồng Bàng lên bán cho các làng bản dân tộc thiểu số, rồi mua thổ sản trên ấy chuyển về xuôi bán. Họ là quân đội, có thể hạn chế các vụ kiểm tra, cứ làm ăn như thế là quá lời. Tất nhiên, cũng không thể ép giá quá mức, nếu không chỉ bên Khanh hưởng lợi thì làm ăn làm sao có thể dài lâu.
||||| Truyện đề cử:
Độc Gia Sủng Thê |||||
- Làng Hồng Bàng các người thế là được lợi lớn nhất rồi!- Trần Hựu Nhân làu bàu, thế là làng Hồng Bàng bán được các sản phẩm, không tốn tiền vận chuyển với nguy cơ bị bắt, lại mua về các loại thổ sản tốt, giá phải chăng.
- Chúng tôi có thể tiêu thụ nó với giá hợp lý. Cũng còn bao khâu khác: vận tải, tìm khách tiêu thụ, bảo quản,... Làm tất ăn cả nghe thì hay đấy, nhưng khó lắm.
Khanh biết họ không giỏi làm ăn, thôi thì cứ làm tốt công việc này đã. Mục tiêu của Khanh là duy trì đạo quân của mình, xây dựng nó thành một đội quân mạnh, đợi khi thời cơ thuận lợi là dùng nó để kiến công lập nghiệp, chút tiền buôn bán này khi ấy sẽ thấm vào đâu. Chưa kể lúc này làm ăn với làng Hồng Bàng, có thể tiện mua một số thứ. Nghe bảo làng Hồng Bàng chế được máy bắn đá, sàng nỗ, kim khí chất lượng cao,... một đạo quân tốt cũng cần thứ ấy mà.
Cứ làm ăn như vậy, quân đội của Khanh, Nhân dần dần có tiền của để duy trì hoạt động, và giờ đang không ngừng phát triển. Số lượng thì không đổi, nhưng thức ăn hàng ngày được tăng, có rượu để thưởng cho người có thành tích huấn luyện xuất sắc, có thịt để chia cho những chỉ huy, có tiền để thưởng và trả công,... khiến binh sĩ gắn bó và nghe lời.
Sau bữa sáng, binh lính được nghỉ một chút, vận động nhẹ nhàng cho tiêu cơm trước khi bắt đầu tập luyện. Dù hôm qua diễn luyện báo động cả đêm, binh lính không vì thế mà mệt mỏi. Được ăn uống đầy đủ, sức khỏe vượt trội hẳn người thường. Việc tập luyện gồm chạy bộ thể lực: mang vác một lượng quân trang quân dụng và chạy theo các hàng. Làm vậy là để khi cần có thể nhanh chóng vận động quân tới chiến trường, nói chung là học hỏi từ quân Hồng Bàng cả.
Sau khi chạy bộ, lại chuyển qua hành quân, sau hành quân, là giờ ăn cơm trưa. Hôm nay luyện hành quân cả ngày, cơm trưa bọc sẵn trong bọc, cá khô với cơm, có mấy cái rau ăn sống và nước uống cho trôi cơm. Ăn xong, nghỉ một chút rồi vận động đi tiếp tới tận chiều tối. Hôm đó, họ không về doanh trại mà cắm trại ngoài trời. Đây là tập luyện hành quân đường dài.
- Đào cẩn thận vào, không được lười biếng nha. Tuy là tập luyện, nhưng phải coi như là thật!- Các chỉ huy nhắc nhở, lại đi kiểm tra đôn đốc từng người từng người. không để ai lười biếng. Công sự làm tạm thời, chỉ có hào nông, ít cọc gỗ cắm xuống làm rào, nhưng nếu có địch tấn công, thứ này cũng giúp được một chút để có thể kéo dài thời gian cho quân đội phản ứng.
- Làm vậy cần thiết sao?- Đức tỏ ra thắc mắc
- Cần thiết chứ. Trong thực tế, hành quân như này là đi cứu viện, kẻ địch có thể bày phục binh đánh lén, không có hệ thống hàng rào, hào để chống lại, chỉ có trại không thì sẽ nguy lắm.- Trần Hựu Nhân giải thích
- Nhưng đây chỉ là tập luyện, làm sao binh sĩ có thể hăng hái tới thế chứ?
- Bởi đây không chỉ là tập luyện.- Trần Hựu Nhân nói với vẻ bí ẩn.
Đêm hôm đó, Đức còn đang ngủ, chợt có âm thanh báo động vang lên, khiến y hoang mang, vội chui ra khỏi lều. Lúc này, các binh sĩ Tây Bình đã mặc xong quần áo, nai nịt gọn gàng, đang đánh nhau với một toàn quân khác. Đức với lấy vũ khí thì nhớ ra do đang đi huấn luyện tất cả vũ khí chỉ đều là đồ gỗ. Cậu ta hoảng một chút, nhưng kịp có người hầu tới trấn an, thì ra là quân Tây Bình do Triều Trường Khanh kéo tới. Y vẫn giữ vai trò canh gác, và với đôi mắt tinh tường, đã phát hiện ra được Triều Trường Khanh dẫn quân tới. Hóa ra quân đi hành quân sẽ bị các kiểu quấy nhiễu, tấn công từ đồng đội, cốt để luyện năng lực chống trả, tránh loạn khi gặp tình hình thực tế. Cứ tập đi tập lại rồi sẽ thành bản năng, chỉ cần gặp tình huống đó là làm lại y hệt.
Quân Tây Bình chiến đấu có tổ chức, chẳng mấy mà cuộc tấn công đêm dừng lại. Trần Hựu Nhân xử lý gấp lại hệ thống phòng thủ, đề phòng kẻ địch quay lại đánh tiếp, rồi cắt cử những toán nhỏ đi xem xét. Sau khi xử lý xòng những hàng rào, con hào, lại cắt người canh gác, còn cho phần lớn binh lính thì đi nghỉ tiếp. Các binh sĩ lập tức tìm chỗ nghỉ, nhắm mắt lại là bắt đầu ngáy nhẹ, khiến Đức ngạc nhiên, không sợ bị quấy rầy tiếp hay sao. Đêm hôm đó, đúng là có quấy nhiễu nữa, nhưng quân Tây Bình phản ứng bình thản như không, địch tới đông thì đánh, nếu chỉ tới lẻ tẻ thì giữ vị trí,... Dù sáng hôm sau cũng có chút mệt mỏi, nhưng vẫn chịu được.
Mọi thứ diễn ra liên tiếp trong 5 ngày, nhưng từ ngày thứ 3 trở đi, quân của Nhân không chỉ chịu trận, mà đã phản kích lại. Họ cho thám báo kiểm tra trước sau, rồi nhân lúc đó bố trí một phần quân tách ra, mai phục ở quanh khu vực sẽ cắm trại ngủ qua đêm. Tới đêm, khi quân của Khanh tấn công, đội quân kia sẽ tấn công bất ngờ, suýt nữa là chém đầu chủ tướng địch thành công. Đức nhìn mà chỉ có thể kêu đáng tiếc. Nhưng quả thực Triều Trường Khanh giỏi võ, cầm gậy gỗ vụt ngã tất cả những kẻ định đánh tới.
Trận chiến trong đêm cũng kết thúc. Tới ngày hôm sau, Trần Hựu Nhân trò cũ soạn lại, tất nhiên không thành công, ngược lại còn bị quân của Khanh tìm ra vị trí mai phục trước vừa lao lên là bị vô hiệu hóa. Song Nhân thủ trại tốt, hai bên coi như hòa. Tới ngày thứ 5, Nhân lần này dùng kế, vẫn để mai phục lao ra, nhưng lần này khi quân mai phục bị ngăn chặn, chính hắn dẫn quân xông thẳng tới trung quân hòng bắt sống sư huynh.
- Chú mày cũng có kế đấy, nhưng non quá!- Triều Trường Khanh thấy sư đệ đánh tới, liền dẫn người nghênh chiến. Y làm sao không biết Trần Hựu Nhân muốn làm gì, chính Khanh đã cố tình lộ diện để dụ Nhân tới. Với võ công cao hơn hẳn, Khanh dần áp đảo vị sư đệ.
- Chưa chắc đâu sư huynh!- Trần Hựu Nhân cười, đột nhiên, từ bên cánh, Triệu Duy Đức cùng tùy tùng xông tới, Triều Trường Khanh phải một chọi hai, võ công Đức không kém, nên Khanh dần thất thế và phải chịu thua.
- Kế hoạch hay lắm! Ta đã thua, ra tín hiệu!
- Cái này cũng là vì bọn tôi muốn nghỉ sớm đó!- Đức thẳng thắn thừa nhận. Mấy hôm nay đánh đêm, chống đột kích quá mệt mỏi rồi, cậu sắp không chịu nổi, cho nên hôm trước mới đề xuất thử làm một đòn đánh bất ngờ kiểu này.
Trần Hựu Nhân tuy tính để lính phải rèn thêm một hai hôm nữa, những tính lại, lần trước là 4 ngày bị quấy phá liên tục, giờ 5 ngày là đủ rồi. Chưa kể những người phụ trách tấn công cũng mệt chứ. Già néo đứt dây. Toàn quân cần được về nghỉ ngơi. Thế là thuận theo. Chưa kể, y cũng muốn thắng sư huynh một trận.
Dù rất mệt mỏi, khi được ra lệnh hết phải tập luyện, đại quân vẫn cẩn thận thu dọn chiến trường, theo giờ giấc mà ăn uống ngủ nghỉ, hành quân về trại, cho thấy đây là đội quân kỷ luật. Đức từ lâu được dạy rằng, một đội quân quan trọng chính là kỷ luật, theo lệnh mà tiến lùi, không sợ trước mặt là thiên nan vạn hiểm. Nay thấy quân Tây Bình chí ít có phần nào kỷ luật, Đức cảm thấy đi tới Tây Bình đầu quân đúng là sáng suốt.
Hắn không phải thần, càng không thánh mẫu, hắn không tính toán được tất cả, vì người thông minh và lợi hại hơn hắn có rất nhiều. Hắn từng bước đi trên con đường trở nên mạnh mẽ, gian nan gia tăng thực lực của mình, đồng thời lại dấn sâu vào vô số âm mưu, kiếp nạn.
Ta là chính kiếp nạn của Chư Thiên Vạn Tộc.