Quân Hoài Nhân bắt đầu tấn công ồ ạt, trước tiên là bao vây tiêu diệt đội quân tấn công trại quân nhu để yểm trợ đám Toàn rút lui. Đội quân ấy nhanh chóng bị vây ngặt, nhưng họ không hề núng thế, vừa đánh vừa lui vào khu vực cứ điểm vừa bị công phá. Ở nơi ấy, đội cung thủ của Đinh Văn chờ sẵn, bắn yểm trợ để họ rút lui. Tổn thất của cánh quân này thảm nhất, 500 người xung trận thì chết tới 200 người, 100 người bị thương các kiểu.
- Các cậu làm rất tốt!- Vâm vỗ vai những người trở về
- Tướng quân!- Đột nhiên, một viên tướng bước lên, đứng trước mặt Vâm- Những người vừa chạy là sao? Tướng quân nói nhiệm vụ của ta là đánh cho giặc mệt, rồi tìm một cơ hội phá hủy kho lương thảo của chúng cơ mà.
- Anh em tướng sĩ, thẳng thắn mà nói, khả năng thắng của quân ta không cao, địch đông, có nhiều dân phu, có vũ khí mạnh, cố thủ nhiều nhất được 10 ngày tới nửa tháng. Kẻ địch đã chặn hết đường báo tin, tới khi quân ta bị diệt hoàn toàn, hậu phương cũng chưa biết, tới lúc đó thì quân địch nhất định đánh cho hậu phương tan nát. Ta phải tìm cách đưa tin về hậu phương. Anh em hẳn biết, nơi đó có cha mẹ, vợ con, thân bằng quyến thuộc của anh em. Anh em muốn thân hữu của mình kẻ thì chết, kẻ thì làm nô ư? Còn những người được lệnh đi báo tin, tôi có thể đảm bảo, so với anh em, họ cũng không hề an toàn hơn. Anh em đừng quên những đội quân được cử đi để cắt liên lạc giữa ta và hậu phương, ít nhất 2000 người, cộng thêm quân từ bên dưới kéo theo truy đuổi. Những người đi báo tin còn chẳng có nơi để phòng thủ như ta vậy.
Lời của Vâm khiến tướng sĩ đều im lặng, không mấy ai có thể phản đối. Dẫu vậy, Vâm biết bản thân họ cũng chỉ giấu sự phản đối vào lòng. những người lính này đã bị ảnh hưởng xấu bởi nền chính trị Hiên Giáo. Hiên Giáo vì muốn loại bỏ ảnh hưởng của Vâm, mỗi khi những người lính vừa học xong các kỹ thuật cơ bản, là được đưa tới các nơi khác, để những chỉ huy thân cận với các trưởng lão lãnh đạo. Vấn đề là những viên tướng mới cũng chưa kinh nghiệm gì, nên tướng kém làm kém lính, lại chỉ đóng quân ở nơi ít hiểm nguy, lính chiến dần thành lính kiểng. Chưa cần so với quân của Toàn, chỉ so với đội lính Vâm chỉ huy đánh các tù trưởng hiếu chiến ở hai xứ Pơtao khi xưa, tướng nói gì làm ấy, không hỏi, không thắc mắc.
- Ù ù ù ù ù!- Quân Hoài Nhân bắt đầu tổ chức tấn công, từ các cứ điểm của quân Hiên Giáo xây dựng mà quân Hoài Nhân chiếm được hôm qua, quân Hoài Nhân tiến lên. Máy bắn đá được đẩy tới. Tuy cồng kềnh, khó điều chỉnh nơi bắn, nhưng chiếc máy bắn đá vẫn có sức uy hiếp kinh khủng. Mục tiêu lần này của nó với nhắm vào một cao điểm, nơi tạo ưu thế lớn cho cung thủ bên Hiên Giáo. Những viên đá tẩm dầu, đốt cháy cứ thế nhắm bắn liên tục vào. Tuy tốc độ chậm, bắn không quá chính xác, nhưng cứ nhằm vào một chỗ thì thể nào cũng bắn tới nơi. Những viên đá lửa khi chạm đất, dầu bôi trên đá bắn ra, có thể làm cháy khu vực xung quanh, xạ thủ có thể né đá, nhưng lửa lan tới có thể làm họ bị thương, chưa kể nếu loạn lên, còn bị ngã xuống. Thế nên địa điểm rất lợi cho xạ thủ lại gần như không thể dùng được.
- Đẩy lên nào!
Những người dân phu được huy động đẩy xe khiên đi lên dốc. Có vài mũi tên bắn tới, nhưng so với nơi khác, nơi này an toàn hơn bởi đây chính là chỗ máy bắn đá vừa dọn dẹp vị trí bắn của xạ thủ Hiên Giáo. Xe khiến tiến lên vị trí thuận lợi, các xạ thủ Hoài Nhân cũng vào vị trí, bắt đầu bắn trả quân Hiên Giáo. Cứ khi xạ thủ bắn áp chế dần được xạ thủ bên Hiên Giáo, các xe khiên cũng tiếp tục được kéo lên, lại tạo vị trí tiếp cho các xạ thủ bên họ tác xạ.
- Báo, kẻ địch đã chuyển được 10 xe khiên lên hết rồi. Bộ binh chúng đã đi lên, xạ thủ quân ta bị xạ thủ địch áp chế hoàn toàn, không thể gây đủ thương vong cho bộ binh địch.
- Xem ra chỉ có đánh giá lá cà mà thôi.
- Các vị, trận chiến đã bắt đầu, ai về vị trí người nấy.
- Rõ.
Các tướng lĩnh nhanh chóng về vi trí. Nấp sau công sự, họ chờ đợi báo động từ những người xạ thủ vừa làm nhiệm vụ bắn tên, vừa quan sát khoảng cách quân địch lao tới. Những xạ thủ đứng bên trên, dùng mắt chăm chú quan sát thấy có không ít quân Hoài Nhân đã dần bước vào khu vực thuận lợi để phóng lao, liền hô to
- Ba mươi mét! Hai mươi mét! Mười mét!
Những tiếng hô của xạ thủ quân Hiên Giáo cũng vang tới tai binh sĩ Hoài Nhân. họ đã nghe về những cú ném lao, nên tướng dẫn đoàn theo bản năng nhấc khiên tròn trong tay lên, hô hào binh sĩ cũng giơ lên. Đang lúc áp sát, các binh sĩ cảm thấy ngại giơ khiên vì như thế làm mất tầm nhìn, ảnh hưởng tốc độ, có người chần chờ nhưng những viên tướng chỉ huy không ngừng gào thét, họ cuối cùng phải theo.
Thấy lính dưới đã đề phòng, giơ hết khiên lên, đảm bảo không bị một đợt lao ném tới giết nhiều quá, viên chỉ huy hơi vững dạ. Đột nhiên, chân hắn nhói mọt cái, và có cảm giác bước hụt.
- "Có cạm bẫy!"- Viên chỉ huy giật mình, theo bản năng rút về chân, nhưng mà đau đớn truyền đến càng mãnh liệt hơn, đau đến hắn nói không ra lời. Cúi đầu xem xét, phía bên phải bắp chân bị xé toang thật lớn một khối da thịt, chính không ngừng chảy máu. Bên cạnh hắn, nhiều người cũng bị tương tự. Hắn phải lệnh cho quân mình tiến từ từ hơn chút, dù sao cũng không lo bị xạ thủ bắn quá nhiều, xạ thủ địch bị xạ thủ bên mình áp chế khá nhiều. Tên này dùng tay đẩy ra lớp đất phủ mà nhìn kỹ, một cây cọc gỗ dài chừng hơn gang tay, trên vót nhọn, dưới cắm sâu, tay chỉ huy có cố cùng chưa thể rút ra ngay, chắc chắn là dùng sức chôn chặt lắm đây.
- Con chó chết độc ác!- Hắn mắng, xé tạm một mảnh vải để quấn tạm vết thường ở chân, dùng giáo thay gậy chống bản thân khập khiếng đứng lên, nhịn xuống đau nhức, ra lệnh quân mình tiến lên tiếp. Tiếng hô vừa dứt, từ trại quân Hiên Giáo, tiếng hô xung trận vang lên, các cửa trại bật tung, quân Hiên Giáo tay lăm lăm ngọn lao ném mạnh, dù đã giờ khiên, nhiều người vẫn không thể tránh né thương tổn. Có chăng là lần này đã quen thuộc với việc địch ném lao nên có sự chuẩn bị tâm lí, không vì chút thương vong ban đầu mà hoảng hốt, thay vào đó tự binh sĩ biết phải xông tới chỗ kẻ địch vừa ném lao để chém giết. Để ném nao, binh lính thường không cầm theo khiên, chỉ có đoản kiếm, cho nên bị kém ưu thế hơn khi đánh giáp lá cà.
Những người lính ném lao cũng không sợ hãi, lấy đoản đao ra đánh, đối phương ào tới, đồng đội họ cũng ào tới vậy. Hai bên nhào vào đánh giáp lá cà sát tại chiến lũy của quân Hiên Giáo. Ở phía sau, quân Hoài Nhân cứ tràn lên không dứt. Do xạ thủ Hoài Nhân áp chế được xạ thủ Hiên Giáo, bộ binh không sợ bị gây thương vong lớn khi kéo lên hàng dài.
........................................
Chiến sự tại căn cứ địa quân Hiên Giáo căng thẳng, thì cuộc vây bắt 500 quân phá vòng vây cũng căng thẳng không kém. Chỉ cần có kẻ có thể thoát đi, mang tin tức về, làm cho đám người Hiên Giáo biết chuyện mà lo đối phó trước, hoặc thóa chạy hoặc tụ binh tới ứng cứu, thì quân Hoài Nhân e rằng phải bỏ dở cuộc chiến mà lui lại. Đặng Lượng biết cha y đã dốc hết uy tín, tài sản và các mối quan hệ để bắt đầu trận chiến này, nếu không thắng tức là bại, hai cha con sẽ rơi xuống vực sâu muôn trượng, không có ngày thấy được ánh mặt trời. Vì thế, Đặg Lượng dốc hết sức truy đuổi những kẻ chạy trốn, thậm chí tự mình dẫn quân truy kích.
- Tới rất nhanh!- Thấy chim chóc trong rừng bị dọa bay lên, Toàn biết là kẻ địch bắt đầu tiếp cận. Nhưng hắn không hề hoảng loạn, cho người xếp vũ khí thành đống lại, treo cờ trắng lên. Toàn muốn đầu hàng.
Thân là một tên thổ phỉ, Trần Thanh Toàn không như Vâm, có tư tưởng quân nhân hi sinh vì nhiệm vụ, hắn chỉ biết nghĩa khí giang hồ, và Hiên Giáo đối với hắn, cũng không hề có nghĩa khí đó nốt. Vậy sao hắn phải liều chết phá vây làm gì? Toàn biết là Vâm không buông được lòng tự trọng để đầu hàng, nên hắn quyết ra hạ sách này, sau khi quân đi báo tin bị bắt hết lại, sĩ khí quân Hiên Giáo nhất định sụp đổ, Vâm không thể không hàng. Còn như Vâm bị lậm cái trách nhiệm kẻ làm tướng quá thì cũng không sao, còn có Đinh Văn ở bên giúp một tay mà.
Đang nghĩ, quân sĩ báo rằng địch tiếp cận, Toàn cho người mình ra xin hàng. Đặng Lượng thấy đối phương xếp khí giới, người mặc áo đơn sơn, xếp hàng ngồi đợi, rất lấy làm kinh ngạc. Sợ có trá, y cho người vào bắt trói toàn bộ, Toàn lại chon người hô rằng bản thân bọn họ xin hàng, đồng thời sẽ giúp đánh hạ căn cứ địa trong vài ngày.
- Bọn mi là tướng sĩ của Hiên Giáo, vậy mà lại đầu hàng, rồi thì bày kế để địch bắt hết! Ha, đúng là hiếm thấy.
- Chim khôn chọn cành mà đậu thôi!- Toàn thẳng thắn, rồi giới thiệu bản thân. Tất nhiên, Toàn không nói về quan hệ với làng Hồng Bàng, với Kiệt mà kẻ bản thân là thổ phỉ bên Nam Bàn, không sống nổi dạt qua đây, đúng lúc gặp Hiên Giáo cần người nên đứng ra thôi.
Đặng Lượng hỏi vài câu, Toàn trả lời rất gãy gọn, về Vâm, toàn cũng nói là thổ phỉ, có điều là lương dân bị ép thành thổ phỉ nên tình cách còn trọng sĩ diện, hắn từng khuyên hàng mà không chịu hàng. Vì để cứu cả bọn, Toàn làm ra hạ sách này.
- Ngươi được Hiên Giáo tín nhiệm giao công việc trấn thủ phía đông, làm đại tướng, vậy mà giờ lại bỏ gánh giữa được...
- Họ coi ta chỉ như con chó canh cổng, không phải đại tướng. Ông có biết khi tabị các người vây, viên tướng giữ trại muốn xin cả vạn quân tới ứng chiến, cuối cùng cũng chỉ được cho 4000 quân qua đây không? Đã thế trong 4000 quân đi theo, lại có bao nhiêu kẻ ngồi phân quyền với hắn. Tóm lại, với đám thầy bà Hiên Giáo kia, bọn ta chỉ là công cụ thôi, tín nhiệm không có.
Trần Thanh Toàn dùng một phần của sự thật, là sự nghi kỵ của Hiên Giáo với Toàn, Vâm, cuối cùng thuyết phục Đặng Lương tin về việc Toàn có ý đầu hàng là thực. Đặng Lượng cho người áp giải toàn bộ quân của Toàn về. Riêng Toàn, hắn dẫn tới gặp cha. Khi Đặng Toán nghe chuyện, với kinh nghiệm sống, ông ta thấy được nhiều chỗ chưa đúng, nhưng đang lúc cần dùng người, ông ta đồng ý để Toàn ra kế sách. Toàn nói rằng, xin đem dần những trang phục của quân bên cậu ta, cho lên máy bắn đá bắn vào trong căn cứ, rồi Toàn đóng vai bị bắt tới báo tin, thế là hết ý.
- Nếu thế, ném đầu vài kẻ vào, chắc chắn hiệu quả còn rõ rệt hơn hẳn.
- Tướng quân quả là cao minh, ném đầu người vào tự nhiên càng tốt hơn. Nhưng xin hỏi tướng quân, người chỉ muốn phá được trại này, hay còn muốn nhiều hơn nữa.
- Ngươi có gì mà cho ta chứ?
- Tôi tự thấy tướng quân lần này kéo quân lên, lại phối hợp hai xứ Pơtao, ắt là muốn một hơi nuốt gọn Hiên Giáo. Vậy sao tướng quân không nghe qua chút điều kiện của Toàn này.
Toàn nói thẳng, hắn không biết Đặng Toán mưu cầu điều gì, nhưng đảm bảo rằng so với người chết, người sống càng có giá trị. Mấy vạn dân quân Hiên Giáo còn sống, bán làm nô lệ cũng có giá không tồi. Đổi lại, Toán chỉ mong được phép đem quân của mình rút lên vùng núi làm giặc cướp. Đặng Toán phẩy tay, cho người giải Toàn đi.
- Cha, người đồng ý chứ?- Đặng Lượng hồi hộp, có một viên tướng như Toàn chỉ đường dẫn lối, việc đánh hạ Hiên Giáo giờ sẽ càng dễ dàng hơn, nếu vừa thành công, vừa ít tổn thất, thì còn gì bằng.
- Nhóc con, việc trên đời không thể hấp tấp, nóng lòng cầu thành là đại kỵ, nhất là với người dùng binh. Trước tiên cứ lấy quần áo của những kẻ đi báo tin bắn vào đã, bôi ít máu lợn với bùn lên.
- Sao không chém vài tên thưa tướng quân!- Một thân tín tỏ vẻ thắc mắc.
- Đối phương tỏ ý muốn hàng rồi, lại xin về rừng núi làm cướp, giết người của hắn, khác gì phủ định luôn việc hợp tác. Chưa kể, giết tù binh đã hàng là việc cực kỳ hại âm đức.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT