Quyển III: Cao Nguyên Sắc Máu

C 102: Hiên Giáo suy vong (4)

Đang tiến quân, thám báo bên Hoài Nhân về báo tin, họ và trinh sát địch đang chạm mặt nhau, khả năng cao là địch đang tiến lên. Đặng Toán nhận ra kẻ địch đáng tiến lên, đúng là món quà đầy bất ngờ, vì như vậy là tiết kiệm thời gian cho bên họ, chưa kể kẻ địch đang vận động, khó long phòng thủ như đang ở yên tại chỗ, lại thiếu công sự, nên bên tấn công bọn họ càng lợi.

Tuy nhiên, như ông ta từng phản đối việc dụ địch để bắt gọn, khi kẻ địch hành quân, đội hình chúng phân tán quá, có thể tạo ra cá lọt lưới khi bên mình quây bắt. Có điều bây giờ là địch tiến, đúng là mưu sự tại nhân thành sự tại thiên. Đặng Toán tặc lưỡi một cái, cũng không than trời trách đất thêm nửa câu mà nhanh chóng nghĩ cách ứng phó. Ông ta lệnh chia quân làm 5 cánh, một mình Toán dẫn trung quân 3000 người đối mặt với địch từ chính diện, các cánh khác tỏa xung quanh, hễ phát hiện cá lọt lưới là xua chúng tụ lại.

Các cánh quân kia không mang khí giới nặng nề, cốt phải di chuyển nhanh tạo thành vòng vây, còn quân của Đặng Toán thì chuẩn bị cho một trận đánh trực diện nên ở tại chỗ, chỉnh đốn quân ngũ, bố trí thế trận. Đặng Toán lắm mưu mẹo, thấy đằng nào cũng phải dụ địch, vậy làm tới một chút. Hiện tại quân mình khí thế hừng hực, địch thấy tất rén, nên phải cải trang chút. Lão lệnh cho binh sĩ bôi bùn đất lên quần áo, xé cờ hiệu, khiến quân mình trông nhếch nhác, lại dặn chia đội ngũ ra cho không chỉnh tề, cuối cùng còn lệnh một phần ba binh sĩ tìm chỗ nấp, chỉ giữ lại hai phần ba, trông hệt như một đám bại binh đang phải liều chết cố thủ. Với những chiếc xe chặn tên, ông lệnh cho khẩn cấp giấu ơ chỗ khuất, xong đường đi được chuẩn bị sẵn, hai bên giáp mặt là thuận lời đem ra dùng.

Ở bên Hiên Giáo, trinh sát báo về địch cũng cử trinh sát tới, Vâm thấy sự không bình thường, nếu chúng rút sao lại có trinh sát. Có người lại nghĩ có thể không phải là trinh sát mà là đoạn hậu, bọn chúng sợ quân ta đuổi gấp nên để người lại đấu với trinh sát bên ta, ngăn ta biết được phương hướng chúng rút. Họ liền cho rằng đây là cơ hội lập công, sớm kết thúc chiến tranh, xin Vâm cấp tốc truy kích. Vâm cảm thấy không ổn, nhưng không biết sai sót ở đâu. Các tướng liên tục thỉnh chiến, khiến Vâm cuối cùng không thể không thuận.

Một đội tiên phong do 400 binh sĩ, dẫn quân là những kẻ được Hiên Giáo cất nhắc phân quyền với Vâm, đội này luôn mong lập công để áp chế Vâm và các tướng lĩnh Hồng Bàng cử tới, cùng với những người có lòng với họ. Được giao quân, đám này lập tức truy đuổi tới vị trí báo cáo có giao tranh với địch. Quân trinh sát bên Hoài Nhân chỉ có vài chục, đối mặt với vài trăm người, không có điên mà đánh tới chết, bắt đầu rút chạy. Quân Hiên Giáo truy kích một hồi liền thấy phía trước có đại quân địch, liền hạ tốc độ lại quan sát. Tuy nhiên, chúng lại thấy quân địch không những không đông, mà trang phục bẩn thỉu, cờ quạt rách nát, quân ngũ không chỉnh tề. Mà chưa hết, trong lúc ngồi đợi bên Hiên Giáo, Đặng Toán còn cho họ đi đào hào, lắp rào, không mang sẵn dụng cụ, phải dùng vũ khí làm tạm công cụ cho nên cây chặt về làm rào trông xiêu xiêu vẹo vẹo, hào đào nông, độ rộng không đều, binh sĩ lại càng bám thêm bùn, có vẻ mệt mỏi thực sự,...

- Thực vậy sao?- Đội tiên phong thấy cảnh đó, liền cho người cấp báo, bản thân cũng bày trận để phòng đối phương tấn công xong Đặng Toán chỉ ra lệnh đi tạo thêm công sự, hệt như kẻ yếu thế hơn. Nhận được tin báo, Vâm cẩn thận hỏi lại cho chắc, tim đập dữ dội, nếu như thế thật thì đúng là may mắn, là trời giúp ta. Có thể sẽ không phải đánh lâu dài như dự toán.

- Thưa đúng ạ, khi hai bên chạm mặt nhau, dù ta chỉ có 400 quân, địch vẫn cố thủ chứ không dám tấn công. Thậm chí chúng còn đang gia cố thêm hàng rào, đào thêm hào. Các tướng xin cấp báo, mong ngài tới nhanh, nếu không lỡ mất chiến cơ.

Vâm lập tức lệnh tiến quân nhanh, và khi tới, tận mắt nhìn vào trận địa được xây dựng cấp tốc của Đặng Toán, Vâm cũng đồng ý đây là thời cơ tấn công. Để binh lính tạm nghỉ một chút cho lại sức, đồng thời cho bản thân thời gian quan sát trận địa địch, cùng chư tướng bàn bạc phương thức tấn công. Quân địch tuy chuẩn bị gấp gáp, xong hệ thống phòng thủ sơ sài cũng có tác dụng nhất định, đối phương lại đang ở thế phải tử thủ, chó cùng dứt dậu, bên mình có khi chịu thiệt hại nặng nề.

- Hay là chúng ta khiến chúng bị như quân tướng Toàn, bị vây lại. Ta chỉ vây không công, tiêu hao bọn chúng, đợi sĩ khí chúng hạ thấp thì đánh một trận mà phá.- Một viên tướng thuộc thế hệ từng dưới trướng Vâm đánh quân Pơtao Lia và Pơtao Anui tỏ ra thận trọng

- Không được, nếu chẳng may chúng có viện binh thì sao? Ta tới viện trợ tướng Toàn, bọn nó cũng có thể cầu cứu chứ.- Người thuộc thế hệ tranh quyền với Vâm liền bác bỏ

- Đúng thế, mà vậy cũng khó. Tướng Toàn bị vây tại một khu chật hẹp, quân lực bị áp đảo, quân ta chỉ hơn chúng một tí xíu, nơi đây sau lưng chúng là rừng rậm, chúng bí quá mà bỏ trốn thì sao?

- Kẻ địch có hệ thống phòng ngự, nếu chúng dựa vào đó mà mặt trước ngăn chặn, mặt sau bắn tên, quân ta lao tới không xong, phơi mình ra trước mưa tên, thương vong sẽ rất nghiêm trọng.

- Ngài lo nghĩ quá rồi, quân địch đánh với các tướng Toàn, Văn, Võ thì đã tổn thất khá nhiều, nhân lực hao hụt, chẳng lẽ khí giới lại đầy đủ.

- Các vị, kẻ địch đang gấp rút hoàn thiện thêm hệ thống phòng ngự, quân ta còn bàn bạc tới bao giờ.- Một viên tướng giục dã.

Vâm biết chư tướng hám chiến, không cản nổi rồi, chấp nhận xuất quân. Vâm chia quân làm 3 cánh, trung quân, tả quân, hữu quân. Trung quân đánh vỗ mặt địch, hai cánh tả hữu bày trận hai bên, nếu có thời cơ thì đánh vào, không thì làm dự bị khi trung quân cần. Vâm tự lãnh tả quân, hữu quân giao cho tướng chỉ huy tân binh, còn đại bộ phận tướng lĩnh phân quyền với Vâm đều đi qua trung quân.

Chiến pháp được ôn luyện kha khá, các viên tướng Hiên Giáo ở trung quân triển khai thế trận cơ bản, cung thủ ở sau bắn yểm hộ, bộ binh xung trận. Bên kia chiến tuyến, theo lệnh của Đặng Toán, quân Hoài Nhân đáp trả bằng cung tên, song giảm tốc độ bắn, giảm số lượng tên bắn ra, dụ địch áp sát. Bên Hiên Giáo thấy quân địch không đủ cung tên bắn, tốc độ bắn chậm, càng hăng chiến, nhanh chóng ào lên.

Gặp các hàng rào và hào chiến, bên Hiên Giáo chỉ phạt bỏ các rào chắn một cách qua lao, nhảy qua hào để tiến lên đánh giáp là cà với địch. Thấy quân Hiên Giáo tuy chia ba, nhưng một bộ phận lớn đã vào lưới, Đặng Toán ra lệnh thu lưới. Ngay lâp tức, tù và báo hiệu thổi mạnh, quân Hoài Nhân toàn lực ứng chiến, đầu tiên là cung tiễn thủ bắn tên ra như mưa.

Binh lính Hiên Giáo vừa nãy thấy tên bay từng đợt cách nhau thời gian dài, nên chia nhau khá xa, lúc mưa tên tới không kịp tạo lập đội ngũ để cùng chống đỡ, lập tức nhiều người ngã ra khi khiên không thể che kịp. Không chỉ bắn những trận mưa tên vừa phía những người ở xa, một đội cung thủ được điều tới, bắn trực diện vào những kẻ ở gần. Những mũi tên bay vun vút tới, tốc độ và lực bắn mạnh mẽ, bắn thủng những tấm khiên, kẻ bị bắn xuyên qua ca tay, kẻ trúng tên, bị thương nặng hoặc chết tại chỗ.

Thấy thế công của địch đã chậm lại Đặng Toán quả quyết cho quân mình ào từ trong ra luôn. Đây là thời điểm quân địch choáng váng trước sức mạnh của bên mình, lúc này đánh tới, dễ dàng kết thúc trận chiến. Không chỉ quân trong trại lao ra, đội quân vốn được lệnh ẩn náu cũng xung trận cùng, đánh cho quân Hiên Giáo tưởng như tan vỡ ngay lập tức.

- Chúng không phải là bọn địch đánh với Toàn!- Lương Văn Vâm ở cánh tả vừa thấy địch tăng tốc độ bắn cung là biết có chuyện không hay, nhưng chỉ cho rằng quân địch muốn phản khách thành chủ, nhân lúc bên mình chủ quan đánh một đòn khiến sĩ khí bên mình giảm, làm mất thế công của bên mình, từ đó cầm cự được tới chiều tối sẽ rút lui. Vì thế lập tức lệnh tả quân sẵn sàng xung trận, cho người báo sang cho hữu quân cùng tụ binh.

Tới khi quân địch ồ ạt xung trận, đánh lui trung quân, thì Vâm biết là nguy, nhìn sơ qua là thấy ở đây cũng phải 3000 quân và bọn này hoàn toàn sung sức, không có dấu hiệu mệt mỏi gì cả. Chưa kể tướng địch và cờ hiệu giờ đã trông rõ, cũng không có cái nào quen thuộc. Theo tính toán, địch có 3000 quân, trong suốt thời gian qua, Vâm có giao chiến với hơn 1000 quân địch quấy rối, cũng biết cờ quạt của chúng, thế mà giờ không nhận ra cái nào, tức là 1000 quân đánh chặn họ vốn không ở đây. Vâm buộc phải nghĩ theo chiều hướng xấu nhất để mà liệu. Y cho người chạy gấp về báo với anh em Đinh Văn, Đinh Võ ở phía sau chuẩn bị lại trại, tình thế này có thể phải rút ngược lại đó cố thủ.

Hai cánh tả hữu hội họp cũng là lúc trung quân đang bị phá tan. Lương Văn Vâm cho người thông báo cho cung thủ trung quân di chuyển, bản thân quyết đoán dẫn quân đánh tạt sườn địch. Thấy tả, hữu quân Hiên Giáo từ bên sườn đánh vào, Đặng Toán cho người báo hiệu, để một phần quân chia ra chặn địch, tránh trường hợp địch chia cắt được quân mình. Quân lực bên Hoài Nhân chỉ có 3000, Hiên Giáo mang tới 4000 quân, thiệt hại vài trăm người ban đầu, thì vẫn đông hơn. Tả hữu quân cộng lại cũng phải 1600 quân.

Cùng lúc tả, hữu quân tạt sườn quân Hoài Nhân, đội cung thủ và đội bảo vệ lực lượng cung thủ đã tham chiến. Do tả, hữu quân dưới sự chỉ huy của Vâm đánh tạt sườn, quân Hoài Nhân phải chia binh ngăn chặn, cũng khiến lực lượng xung kích giảm, giờ lực lượng cung thủ và lực lượng bảo vệ cung thủ từ xa tới, tâm lý chiến đấu đã sẵn sàng, không như trung quân bị phá vỡ tâm lý, thành ra ngăn được thế công lên của quân Hoài Nhân.

Có chút thời gian và không gian để ổn định tinh thần, các tướng lĩnh Hiên Giáo lập tức tổ chức lại đội ngũ để đánh ngược lại, hai bên rơi vào thế giằng co. Đặng Toán thấy không thể nhất cổ tác khí, cho đánh thêm tới giữa trưa thì cho quân mình tạm lui một chút để chuẩn bị cho cuộc chiến buổi chiều. Tính theo thời gian, các cánh khác hẳn cũng làm được việc rồi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play