- Lập tức truy kích địch.- Đặng Lượng biết có trận chiến, lập tức thân hành ra tiền tuyến. Nghe báo cáo lại tình hình những việc xảy ra, Lượng đoán ra rằng kẻ địch muốn dùng trận chiến này để kích lại sĩ khí bên chúng, vì thế không được phép để chúng đánh xong rồi an toàn rút lui.
- Tướng quân, không phải chúng tôi không muốn đuổi, mà địch có quân ngăn chặn phía sau.- Viên tiểu tướng lập tức giải thích, hai cánh quân của Đinh Văn Đinh Võ cũng xông ra đánh chặn, nếu không họ cũng có thể bám lấy đối phương thêm nữa.
- Không cần nhiều lời!- Đặng Lượng gạt ngang, lệnh điều thêm 500 quân tới tăng viện cho quân trinh sát, thành các tổ 50 người, tỏa ra tìm tung tích địch, có động thì báo hiệu cố thủ chờ viện binh, bản thân Lượng dẫn 1000 quân đi sát sau, nếu địch đánh chặn sẽ tiến lên hỗ trợ ngay, còn phát hiện doanh trại địch thì tất cả cùng xung trận.
Đặng Lượng quyết tâm trong hôm nay phải đánh cho đám tàn quân kia một trận, nếu không chúng hồi phục tinh thần, sẽ cò cưa với họ một trận lâu dài. Theo sự điều binh khiển tướng của Đặng Lượng, quân Hoài Nhân cấp tốc hành quân truy kích.
Ở bên Hiên Giáo, họ cũng nhanh chóng biết được việc đối phương truy kích, theo dự liệu, khoảng chiều muộn hôm nay là quân địch sẽ tới được trại của họ. Trần Thanh Toàn nhìn lại trong trại, hàng rào chưa được củng cố, binh sĩ tuy vừa thắng nhưng tinh thần chưa thật ổn định, đánh trận công thành chiến lúc này với quân địch thực sự mạo hiểm. Nhưng có thể bỏ trại mà đi nữa ư?
- Đinh Văn, bố trí phòng thủ trại lại, Đinh Võ, cùng ta đi, chúng ta phải kéo dài thời gian một chút.
Trần Thanh Toàn quyết đoán dẫn người đi. Rất nhanh hai bên chạm mặt nhau, quân bên Toàn do có lợi thế biết trước địa hình, nên chọn lấy một điểm thuận lợi để đón đánh. Đó là một ngọn đồi hơi thoải, sau lưng có rừng rậm, tiến lên chặn ngang địch, lùi thì chạy vào rừng trốn. Với địa thế cao hơn dành cho quân bên Toàn, họ có ưu thế lao xuống.
Nhìn thấy kẻ địch chiếm được lợi thế trên cao, Đặng Lượng hơi dừng lại, quan sát một hồi, quyết định đối chiến. Địa thế khu vực này chỉ lợi cho việc ngăn chặn chứ không lời cho đột kích, tất là đối phương muốn dùng nơi này để ngăn bước tiến của quân mình tới trại của chúng. Nếu mình cố gắng vòng qua mà không đánh, ngược lại có thể bị đich từ đây kẹp với địch tại căn cứ của chúng kẹp hai đầu. Còn đánh tan quân địch ở đây, vừa loại bỏ được điều này, cũng vừa giáng cho kẻ địch một cú đau.
- Toàn quân chuẩn bị!- Đặng Lượng cho bố trí đại quân chuẩn bị tấn công, đội cầm khiên che tiến lên trước, cung thủ bắt đầu bắn tên, bắn thong thả thôi, cốt để yểm trợ cho đợt xông lên,
Tên của đối thủ bắn tới, lính Hiên Giáo của Trần Thanh Toàn giơ khiên che chắn, bên dưới chân đồi, những binh sĩ Hoài Nhân đang lao nhanh. Tuy trong tay có cung thủ, không tinh nhuệ bằng đám cung thủ của Đinh Văn song vẫn dùng được, Toàn lại kiên quyết chưa dùng, hắn đợi quân dịch tiến lại gần, lại gần hơn nữa.
- Giết!- Toàn quát to, các binh sĩ Hiên Giáo lao ra trước, tay cầm những mui lao, ném mạnh vào quân Hoài Nhân đang xông lên.
- Vù vù vù...
Trong tiếng xé gió chói tai, mấy chục chiếc giáo nhỏ đã từ trên cao cắm xuống.
- Đây là...
Viên tiểu tướng dẫn quân xung trận đang ở ngay sau hàng đầu cầm khiên lập tức rùng mình, cúi người xuống kịp, nhờ vậy mà tránh được tai họa, những mũi giáo ném tới có lực cực mạnh, chiếc đâm thủng khiên cắm vào người binh sĩ, chiếc bay qua khe hẹp đâm chết người sau, chiếc thì bị mắt ở khiên, nhưng cũng đẩy ngã người cầm khiên lăn ra đất.
Hàng ngũ quân Hoài Nhân vừa rối loạn trong thoáng chốc, quân Hiên Giáo nhào xuống. Chốc lát, hai đạo binh đã chính diện chạm vào nhau.
- Chết đi!
Toàn hét lớn một tiếng, kiếm trong chém mạnh xuống phía đối diện. Tay tiểu binh vô danh thấy bị chém, vội giơ đoản đao đón đỡ, một tiếng kêu vang lớn, đao kiếm chạm nhau tóe lửa, đao bị đánh bay, mà Toàn cũng chặt bay được mấy ngón tay gã tiểu binh.
- Aaaaa!- Gã tiểu binh hét to, nhưng im bặt vì Toàn cho thêm một kiếm chí mạng, kết quả gã.
Vừa chém chết một tên, một tên khác định nhân cơ hội đâm Toàn, liền bị gã né được đao rồi đâm chết. Ở bên cạnh Toàn, nhưng binh sĩ xung trận cũng chiến đấu rất hăng hái, từng bước đánh lui đội quân Hoài Nhân đang lên núi.
Có điều, sức người chung quy là có hạn, quân của Toàn rất nhanh phải dừng lại, xung lực đã hết, hai bên giờ chỉ có thể giằng co ở lưng chừng núi. Toàn mang tới đây 300 người- số còn lại hoặc bị thương, hoặc đang gấp xây dựng căn cứ, trong số 300 binh sĩ thì có 50 cung thủ đang ở phía sau chờ lệnh, 100 người chia cho Đinh Võ để dùng lúc nguy cấp nhất, chỉ còn 150 người cùng y xông trận, kẻ địch của Toàn có 2000 binh sĩ, có chiều sâu hơn hẳn quân Toàn. Trừ khi quân Toàn một giết 10 còn không thì đừng hòng thay đổi được gì.
- Tiến lên!- Đặng Lượng ở dưới cho người đánh trống ra lệnh tăng thêm quân lên tiếp ứng, rất nhanh, quân của Toàn bắt đầu phải thối lui.
Lúc này, Toàn ra lệnh, tiếng tù và vang lên, 50 tay xạ thủ bên Toàn mới bắn tên, nhằm vào hàng ngũ quân Hoài Nhân đang ép quân Toàn, chặn chúng ào lên ép đội quân nhỏ bé đang chiến đấu phía trước, Toàn cùng đội quân nhân đó vừa đánh vừa lùi. Kẻ địch vừa lui, sĩ khí quân Hoài Nhân tăng lên, bất chấp những đợt tên bắn lao lên, họ biết càng lao lên sớm, tiếp cận được chỗ Toàn thì càng an toàn vì cung thủ không dám bắn chỗ đó.
Ham truy đuổi, đội hình bắt đầu lộn xộn, Toàn nhận thấy, ra lệnh phát tín hiệu, quân của Đinh Võ lao lên. Quân mới ra trận sức mạnh khủng khiếp, mà địch phân tán, không kịp xếp đội hình, bị một cú xung phong đánh vỡ một mảng trận địa, thế công bị chậm lại, quân của Toàn thừa cơ mà lui.
Thấy địch chạy vào rừng rậm, Lượng không cho quân đuổi theo, mà thúc quân truy kích theo dấu vết cũ, tới thật nhanh doanh trại của địch. Đây mới là nơi cần tấn công. Bị quân của Toàn làm chậm trễ thời gian, dù cố hành quân nhanh, xong khi thấy được trại của địch, trời cũng đã bắt đầu tối. Đặng Lượng lệnh quân mình là tạm chỗ nghỉ ngơi, ăn lương khô, chọn vị trí canh gác, sáng sớm mai bắt đầu công trại địch, lại cho người báo vị trí cho quân phía sau chuẩn bị mai lên tiếp ứng.
Vừa lúc này, có những bòng người xuất hiện từ khu rừng phía gần trại địch và nhanh chóng đi vào trại. Đó là đội quân của Toàn và Đinh Võ vừa quay về từ khu chặn địch.
- Tên tướng này khá đấy!- Toàn ở trong trại nhìn ra, không thể không khen Đặng Lượng, đủ quyết đoán khi đuổi tới tận đây, vì nếu để quân của Toàn có thêm thời gian một đêm gia cố, thì mai sẽ càng khó công trại hơn. Giờ quân Đặng Lượng ở kia, quân Toàn không thể vào rựng chặt gỗ là các thứ hàng rào, ra quá xa doanh trại để làm chông,... sức phòng thủ kém nhiều.
- Tên này cẩn thận thật, hắn cho người trinh sát khá kỹ, tôi không thấy cơ hội phục kích nào hết!- Đinh Văn báo cáo
- Cho anh em nghỉ ngơi, mai là căng đấy!- Toàn gật đầu tỏ ý đã biết rồi căn dặn.
Đúng như Toán nhận xét, trận chiến hôm sau diễn ra căng thẳng, quân của Đặng Lượng tờ mờ sáng là tấn công. Ăn điểm tâm xong, Đặng Lượng hạ lệnh xuất chiến, các tỳ tướng chỉ huy đội của mình, tiến vào khu vực quy định. Bốn phía trại bị vây, mỗi phía có chia quân ra để đánh, bào gồm 100 tay cung thủ, 200 quân tiên phong và 200 quân đi sau tiếp ứng khi cần thiết. Cung thủ ngồi chờ lệnh, bên cạnh có đội bổ sung cầm đao thuẫn phòng thủ nghiêm phòng tuyến, không cho địch có cơ hội đánh vào cung thủ mình. Ở các mặt trại, đội quân làm nhiệm vụ chủ công đã vào chỗ.
Tiếng trống xung trận vang lên, nghe sục sôi hùng hồn, tràn đầy sức mạnh. Rất nhanh, hai trăm binh sĩ sắp xếp chỉnh tề đội ngũ, phân hai trận, như hai cái ra khỏi vỏ bảo đao, từng bước một ép về phía trận địa của Toàn. Hai đội cung thủ cũng bắt đầu bắn tên, tạo một trận mưa tên dày đặc bay về trận địa quân Hiên Giáo.
Quân đội Hoà càng ngày càng gần, lính tiên phong đã bắt đầu lên dốc, lính quan sát phát tín hiệu là quân địch đã tiến vào tầm bắn. Đinh Văn phụ trách cung thủ gật đầu, hạ lệnh bắt đầu bắn. Quân cung thủ lập tức bắn tên, tạo nên trận mưa tênđánh về phía địch đang từ dưới sườn núi lao lên.
Nghe đến trên đầu có tiếng tên lao vun vútsườn núi tiếng trống trận, quân tiên phong Hoài Nhân không dừng bước mà giơ khiên lên che. Bọn họ dùng là khiên giày, quân rơm, có thể ngăn cản tên khá tốt. Có điều mưa tên dày đặc, vẫn có người bị thương, trận địa xuất hiện ra mấy cái chỗ trống.
Đặng Lượng đã nghe qua về đội cung nỏ này, nên có biện pháp ứng đôi. Tướng chỉ huy quân tiên phong đã biến trận, hạ lệnh các binh sĩ đem trận hình mở rộng ra hai cánh, giảm bớt độ dày của đội hình, đồng thời tăng nhanh tốc độ, nhằm phía xuôi theo sườn núi bày trận bộ tốt, lao tới chém giết, làm hết sức để khiến cung nỏ địch mất tác dụng xạ kích.
Mắt thấy hai bên càng ngày càng gần, muốn đánh giáp lá cà, quân Hiên Giáo đột nhiên cùng kêu lên hét lớn, cùng lui về phía sau ba bước. Tuy chưa biết địch định làm gì, quân tiên phong vẫn lao lên, tránh đối phương tạo khoảng cách để xạ kích. Tướng chỉ huy giơ cao vũ khí, lệnh quân mình truy đuổi gắt gao. Đột nhiên một tiếng động lớn vang lên, trước mắt bụi đất tung bay, mặt đất nhìn rất bình thường lại sụt mấy chỗ, tạo thành hố, may mà không cắm chông. Những người lính xông lên phía trước bị trúng chiêu không bước kịp, đồng bọn phía sau không kịp dừng bước, dồn nhau lại.
Quân của Toàn nhất tề lao tới ném những cây lao, xuyên thủng người của những người lính này. Đòn tấn công này thật kinh khủng, trong nháy mặt quật ngã mấy chục người. Quân Hiên Giáo sau đó ùa lên, loạn đao chém xuống người những người lính khác. Vì đang e ngại đội cung nỏ của Đinh Văn, các viên chỉ huy tiên cố ý làm trận hình rộng mà mỏng, lại thêmtrên sườn núi mấp mô lõm vào lõm vào, cũng không cách nào bảo trì nghiêm chỉnh trận hình, khá là phân tán, nên lúc này bị quân Hiên Giáo tập trung toàn lực đánh vào, một điểm thì hoàn toàn bị áp đảo quân số.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT