- Cấp báo!- Trần Thanh Toàn đang nghỉ trưa thì có một người lính dưới trướng Đinh Văn khẩn cấp tới tìm, được dẫn vào lều chính, khuôn mặt nghiêm trọng, hét lớn với Toàn có việc cần thông báo
- Có chuyện gì thế?
- Tướng Văn phát hiện một lực lượng lớn quân Hoài Nhân tiến lên đây....
- Bao nhiêu? Hướng đi?
- Không dưới 1000 quân, mà có vẻ chưa hết. Chúng đang hội họp với đạo quân trước nay đóng giữ tại đây.
- Đinh Văn có ý kiến gì?
- Xin tướng quân cấp tốc chi viện để phòng sự bất trắc.
- Được, về báo cho Đinh Văn rằng cẩn thận hành động ta sẽ tới ngay.
Trần Thanh Toàn lệnh toàn quân chuẩn bị chiến đấu rồi cấp tốc đi tới hỗ trợ Đinh Văn. Lúc này, Đinh Võ cũng báo lại, chỗ hắn cũng đang có địch bao vây, áng chừng 2000 quân. Trần Thanh Toàn nghe vậy, liền biết là đại sự không hay, quả nhiên còn chưa đi được bao lâu trinh sát báo lại là có 1000 quân địch đang kéo tới. Toàn hiểu ngay, kẻ địch muốn dùng quân số áp đảo để quyết đánh cho được đây mà.
Nói qua một chút, để chống quân Hoài Nhân, Toàn và anh em Đinh Văn, Đinh Võ đã lập ra 3 cứ điểm, như các đỉnh của hình tam giác, với 2 cứ điểm của anh em Đinh Văn, Đinh Võ trước để cản địch, cứ điểm của Toàn ở sau, có biến có thể chi viện cho 2 cứ điểm kia hoặc đánh vòng các đường khác. Nhưng hiện tại địch đem quân đánh một lúc 3 cứ điểm, vậy không nơi nào có thể chi viện cho nhau.
Ngày trước, tổng quân Hoài Nhân đánh lên chỉ có 1000 binh sĩ, dù quân Hoài Nhân là lính giỏi, quân dưới trướng Trần Thanh Toàn chỉ là 2000 lính mới vào nghề, thì chia ra đánh 3 nơi cũng vấn quá sức, chưa kể Toàn thạo nghề đánh du kích, làm thế đúng một lần và Toàn đánh cho quân Hoài Nhân mất gần 200 mạng, từ đó không còn dám thực hiện trò ấy nữa.
Trần Thanh Toàn lập tức cho 4 đội truyền tin, một đội gấp báo về trung khu để Hiên GIáo biết mà liệu, một đội về lo liệu căn cứ phía sau, hai đội khác đi báo tin cho anh em Đinh Văn, Đinh Võ biết mà liệu xử lý. Bản thân Toàn lập trận tại địa điểm này, chuẩn bị đón đầu quân địch đang tới. Đội quân 2000 người được dẫn đầu bởi Trần Huyện.
Trần Huyện từ ngày thay Đặng Lượng cầm quân, ban đầu đánh còn có chút công tích, về sau bọn Toàn lên, liền bắt đầu bị đánh cho không ngóc đầu lên được, cuối cùng chính là không có công lao, phải ở lại đây trấn thủ ròng rã 2 năm trời. Nhưng Trần Huyện không coi bản thân yếu kém, chỉ cho là mình có quá ít quân, không bì được đối phương. Vì thế lần này đại quân kéo lên, y liền xin 2000 quân cùng mình đánh vào trại chính của địch, thậm chí đòi lập quân lệnh trạng.
Đặng Lượng liền tỏ ý không cần, trích quân cho y chỉ huy. Đặng Lượng biết Trần Huyện có oán khí cần xả ra, kẻ như vậy chắc chắn dũng mãnh xung trận. Hai bênh chênh lệch, ít nhất là gấp đôi. Đã thế y ở đây 2 năm, địa hình thông thạo, khó bị phục kích, như vậy thì chỉ cần đối phương không phải hạng thiên tài binh pháp gì đó, Trần Huyện nhất định có thể đánh thắng. Như gặp biến cố, cũng có thể chờ cứu viện. Đặng Lượng chỉ huy hai cuộc vây đánh các cứ điểm nhỏ kia, đồng thời chuẩn bị đón đại quân còn lại tiến lên.
Trần Huyện dẫn quân tiến lên, cũng là kẻ có kinh nghiệm, hắn cho người thân tín đi trinh sát trước. Giao tranh 2 năm, quân của Trần Huyện đủ kinh nghiệm phát hiện phục kích của quân Toàn, nên lần này báo sớm. Trần Huyện ra lệnh chuẩn bị chiến đấu, đao thuẫn thủ tiến lên trước, cung thủ lùi lại đợi lệnh cùng hắn. Trần Thanh Toàn thấy đối phương hành sự, hiểu là bây giờ chúng vừa có kinh nghiệm chiến đấu lại đủ quân, việc đánh phục kích gian nan rồi. Có điều, cũng không thể bỏ qua.
- Đánh trống, tấn công.- Trần Thanh Toàn ra lệnh.
Ngay lập tức, tiếng trống báo hiệu xung trận vang lên, tân quân mới lên tỏ ra hoang mang, còn quân của Trần Huyện lập tức sẵn sàng, hét to báo cho đồng bạn giơ khiên che. Lúc sau, mấy mũi tên bắt ra từ trong bụi rậm, một vài người còn chưa kịp phản ứng hoặc bất hạnh liền trúng tên, ngã ra, mấy trăm quân của Toàn từ các hướng ập vào tấn công. Quân của Toàn đã mai phục ở lân cận từ lâu.
Trần Huyện biết tiết tấu tấn công này, hai bên đánh qua đánh lại không ít lần, nên hắn biết thực tế quân của đối phương lao lên là nhằm vào đội cung nỏ, chỉ có diệt được lực lượng cung nỏ của hắn, thì quân Toàn mới dễ dàng hơn, còn không mỗi lần phát động tấn công là phải đánh đổi thương vong. Những lần trước quân không đủ, nếu cho người bảo vệ đội tiễn thì sẽ thiếu quân chiến đấu, rồi Toàn có quân đông, chịu đấm ăn xôi diệt đội cung tiễn thủ của Trần Huyện. Bbây giờ Trần Huyện trong tay có tới 300 cung tiễn thủ, 1700 quân, thừa sức bố trí phòng ngự.
- Đúng là không thể nói quý hồ tinh bất quý hồ đa được, nó vừa tinh vừa đa thì mình chết mẹ luôn!- Trần Thanh Toàn thấy đối phương cho quân bảo vệ cung thủ, hai bên giao chiến một lúc, quân mình không thể tiến vào được, cung thủ địch bắt đầu bắn trả, người mình bị thương, tự liệu là khó lòng làm được như khi trước, quyết đoán ra lệnh rút lui tức khắc.
Có lệnh rút lui, quân của Toàn nhanh chóng biến vào rừng núi. Lúc này, ở các hướng tấn công khác, bằng ưu thế quân số đông và tinh binh, quân Hoài Nhân đánh bại được những chiến thuật phòng ngự của hai người Đinh Văn, Đinh Võ. Còn may cho quân Hiên Giáo, hai ông tướng này với xuất thân đạo tặc, đều thạo kế 36 trong binh pháp, chạy, nên dẫn quân mình cách rút chạyrất nhanh khi tự liệu không thủ được.
Khi 3 cánh quân hội họp, thì đã là chiều tối, cánh quân của Đinh Văn còn lại 367 người, cánh của Đinh Võ còn có 280 người, của Trần Thanh Toàn còn 923 người, mất tới 3 thành quân số chỉ trong một ngày, quả thực là thiệt hại quá nặng.
- Toàn, giờ phải làm sao? Cố thủ tại trại chính ư?- Đinh Văn nhìn quân mình tổn thất thảm trọng, hỏi Toàn
- Không được, giờ địch quá đông, mà đều là tinh nhuệ, ta cố thủ ở đó thì chúng sẽ bao vây tức thì, tức là chịu chết. Phải tản ra, đánh đêm du kích với chúng.
- Làm vậy cũng chỉ có thể làm chậm chân chúng thôi. Không có căn cứ địa thì không giữ được bao lâu đâu!- Đinh Văn chau mày. Kinh nghiệm làm thổ phỉ bao lâu, hắn rõ ràng vấn đề này
- Tao cũng biết vậy, có điều mi quên rằng, căn cứ của ta không chỉ có 3 cái này, mà còn cả khu căn cứ của Hiên Giáo ư?- Toàn nhắc nhở, nghe Toàn nói xong, Văn gật gù
................................................
Trần Huyện thấy địch rất nhanh đã bỏ chạy, liền cho người báo công, đồng thời cho quân bên mình tổ chức đội ngũ, phòng việc đối phương quay lại đánh đòn hồi mã thương. Trò này đám Toàn làm nhiều với Trần Huyện lắm rồi. Đang xây dựng hệ thống phòng ngự, Trần Huyện thấy Đặng Lượng kéo quân tới hội họp. Quân của Đặng Lượng vậy mà tổn thất cũng không nhỏ.
Lượng kéo lên đây 3000 quân, gộp với 1000 quân của Huyện là 4000, sau đó chia ra, 2 cánh quân 1000 quân đánh hai cứ điểm của Đinh Văn, Đinh Võ, một cánh Lượng chỉ huy, một cánh do phó tướng của Lượng cầm, cánh quân 2000 do Huyện lĩnh, đi đối phó Trần Thanh Toàn. Đặng Lượng định dùng trận này diệt phần lớn sinh lực địch. Hai cánh quân đánh anh em Đinh Văn, Đinh Võ tổ chức cường công, dùng đội cung nỏ tầm 200 người tác chiến từ xa, 700 người còn lại đánh giáp lá cà và 100 quân theo chủ tướng để sẵn sàng xung trận khi cần. Với lượng cung thủ áp đảo, quân Lượng chia làm các tốp bắn liên hồi, cứ 50 người bắn một lượt, bắn ba lượt, còn 50 người thì tập trung bắn vào những điểm quan trọng hoặc đáp trả cung thủ địch khi chúng lộ người.
Bị áp đảo bởi vũ khí tầm xa của địch, quân của Đinh Văn, Đinh Võ có cố gắng nhưng không đủ sức ngăn địch tiến lên. Đinh Văn thì quyết đoán, lập tức lui binh, chạy ngay, Đinh Võ hơi ham chiến nên còn đánh, cố gắng giữ thế trận. Xong nơi đây do Đặng Lượng đích thân chỉ huy, hắn đã hỏi rõ về Đinh Võ, biết đây là kẻ ham chiến, nên lấy lui làm tiến, để quân mình đánh rất cầm chừng, không vội áp đảo từ sớm, để kích tính nóng nảy hiếu thắng của Đinh Võ lên. Quả nhiên, Đinh Võ không nhịn được dẫn quân lên đánh, Đặng Lượng tự lĩnh thân quân xung kích, đánh vỗ mặt Đinh Võ, toan chém đầu Đinh Võ tại trận để trấn áp tinh thần quân Hiên Giáo đóng giữ cứ điểm này, từ đó diệt gọn cả cứ điểm.
Bị đối phương tính kế, Đinh Võ cố gắng chống cự xong dần yếu thế, chỉ có thể dựa vào sức mạnh hơn người chống cự, thậm chí đã nghĩ tới việc giết một tên là hòa vốn, giết hai tên kiếm lời. May cho Võ, lúc này có viện binh tới. Trần Thanh Toàn cắt cử 2 đội, mỗi đội 200 người tới tiếp ứng Đinh Văn, Đinh Võ. Tuy chỉ 200 người nhưng do tính bất ngờ, đạo quân này đánh thẳng vào đội cung thủ và hậu cần phía sau, khiến Đặng Lượng phải chia quân ứng cứu. Đinh Võ giảm được áp lực, không dám ham chiến nữa, lập tức dẫn quân phá vây mà chạy.
Thấy công việc sắp thành lại bại, Đặng Lượng giận điên người, lập tức tìm hiểu đạo viện quân kia. Trên đường tới đây, qua viên phó tướng báo cáo, bên họ tuy chưa đánh áp đảo được đối phương, đối phương cũng chủ động lui, nhưng phó tướng cũng truy kích. Và lý do dừng truy kích mà quay về hội binh là thấy đối phương có viện binh. Tính đi tính lại, bọn họ bí mật đưa quân lên đây, kẻ địch tự nhiên không thể phát hiện mà tăng viện, viện binh thực tế chính là tự địch chia ra, giống kiểu đào hố lấp lỗ. Hai bên cánh bọn họ đã giữ và đánh địch mạnh, vậy chỉ còn cánh của Trần Huyện.
Đặng Lượng gặp mặt Trần Huyện, không vội nói việc có viện binh, chỉ hỏi han y về tình hình trên này. Khi biết trận chiến diễn ra như nào, Lượng tức khắc biết, tên tướng giặc đánh với Trần Huyện tự tin đủ sức lấy 600 quân cầm chân 2000 quân của Trần Huyện, nên kịp thời cử binh ứng cứu hai nhánh kia đây mà. Tóm lại một câu, tên Trần Huyện này chưa đủ tầm lĩnh quân từ 1000 người trở lên. Đức không xứng vị, hại mình hại người
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT