- Khốn kiếp, bọn người xuôi man rợ, chúng liên tục tàn phá các buôn làng, đã hai ngôi làng bị tiêu diệt, cứ thế này, chúng sẽ quét sạch vùng đất của chúng ta mất!- A Nuế giọng đầy căm phẫn, đi đi lại lại, đôi khi còn đập phá đồ.
Y Jut Hinh nhìn đối phương cuồng loạn, cũng chỉ biết thở dài. Chỉ trách bọn họ quá chủ quan, để đối phương đánh lén, chủ lực bị diệt, cả hai may mắn chạy thoát. Thoát rồi, hai người quân lực không tới 100 người, không dám ở lại gần nơi quân miền xuôi, phải chạy ra xa. Không ngờ quân miền xuôi thấy đánh bại họ dễ dàng, nổi lòng tham đi đánh phá khắp nơi, cướp bóc của cải, nhân lực,…
- Hiện tại chỉ có thể đi cầu viện. Quân lực hai ta so với chúng quá mỏng!- Y Jut Hinh thở dài
- Cầu viện chỉ e không kịp!- A Nuế lắc đầu, đường đi từ đây đi tới đại bản doanh quá xa xôi, đi đi lại lại có khi cả tháng, địch có thể phá hết các làng bản thuộc đất của họ.
- Không cần cầu viện tận đại doanh, cầu viện ngay xung quanh. Ông thấy hướng đi ban đầu của bọn chúng chứ? Qua đất của chúng ta, rồi sẽ tới đất của A Trang.
- Đúng, đúng!- A Nuế gật đầu, rồi não cũng tràn ngập ý tưởng, hắn thấy bản thân hai người cũng từng vì tham lam mà vội vàng lao tới đây đánh nhau, vậy thì những kẻ khác thì sao. Quân số các vùng khác còn lại có lẽ cũng kha khá đấy.
A Nuế bàn với Y Jut Hinh rằng, lấy bọn người đó làm mồi, mời gọi nhiều kẻ khác tới nữa. Các tài vật thu được khi diệt bọn chúng, sẽ trả cho những kẻ tham chiến. Y Jut Hinh nghe vậy chần chờ một lúc khi nghĩ tới những tài vật mà đám người xuôi kia có, rồi đồng ý, không đủ quân tham chiến, đám người kia diệt các làng bản của A Nuế, sẽ đi tiếp tới đất của hắn. Đó là căn cơ của hắn.
Hai tên tộc trưởng chia nhau ra đi chào mới các thế lực, A Nuế đi mời các thế lực xung quanh và tổ chức cho dân mình tụ tập một chỗ để tăng năng lực chiến đấu, tránh bị diệt từng nhóm, Y Jut Hinh chạy tới đất của mình, lại đi qua đất của A Trang xin viện trợ,…
Quay lại với đội quân miền xuôi, sau hai thắng lợi liên tục, họ định thừa thắng tiếp tục chiến đấu, nhưng kẻ địch đã tụ tập lại khá đông, Minh cho rằng nên tập luyện thêm, tránh việc phải trả cái giá quá cao.
- Thắng thảm tức là thua, quân ta không có khả năng tăng viện.
Dương Quốc Lộ cho là Minh quá bảo thủ, nhưng nếu Minh không trợ trận, lão cũng khó lòng một mình đánh 3 ngôi làng tụ hội, nên phải thỏa hiệp. Minh sẽ có thêm 1 tháng để luyện binh, nhưng chỉ thế thôi. Kẻ địch có thể sẽ kéo tới đông hơn, họ phải sớm có hành động. Tiêu diệt lực lượng của địch tại đất này và sẵn sàng đón đánh quân địch sẽ tới.
Minh đồng ý, càng tăng cường huấn luyện binh lính cẩn thận, bấy giờ là tập cả bày trận, đánh đối kháng và cả bơi. Dân Thượng sống trên vùng cao nguyên, ít nước, nên kỹ năng bơi cực kỳ kém, Minh huấn luyện họ món này nghe chừng nhọc nhất. Nhiều người cảm thấy việc huấn luyện bơi thật sự quá vô dụng, vì chiến đấu liên quan gì tới bơi lội, nhưng Minh đã ra lệnh thì cứ phải nghe. Sau cùng, cậu ta vẫn đang có uy tín lớn.
Có điều, thời gian chuẩn bị không kéo dài quá lâu, chưa tới nửa tháng, đã có những tin tức bất lợi truyền về, đội trinh sát của Tài phát hiện có nhiều toán người Thượng kéo tới các hướng, rồi ở hướng đất của Y Jut Hinh cũng có sự rục rịch. Tài để các trinh sát người Thượng đi dò hỏi thì biết được việc đối phương tụ tập binh lực các hướng tới hòng diệt sạch họ. A Nuế không muốn họ tiếp tục tàn phá đất của hắn, nên sẵn sàng để hết các chiến lợi phẩm thu hoạch được cho những kẻ tới tham chiến cùng.
- Thật là chịu bỏ hết vốn liếng!- Đan Quốc Hùng than thở.
- Nhưng nếu chúng biết giờ chúng ta cũng sắp nghèo mạt rệp, không biết còn hào hứng như thế nữa hay là không?- Chử Bành lên tiếng.
Hắn thời gian này đảm nhiệm công tác ở bên hậu cần, hàng ngày tính toán sổ sách. Từ khi quân đội của Minh huấn luyện, mức ăn nhiều tới khó tin, quân đội chưa thấy tăng được khả năng chiến đấu, nhưng đã miệng ăn núi lở, kho lương đã tiêu hao trông thấy.
- Không lo, chỉ cần đánh bại quân địch, sẽ có đủ lương thảo mà dùng! Phải không nhóc Minh!- Dương Quốc Lộ cười khẩy
- Vâng! - Minh đáp lại khá tự tin, đối phương đã không cho cậu ta thêm thời gian, Minh cũng thấy cần phải chiến đấu.
- Vậy ta bàn kế hoạch tác chiến! Theo ta, trước tiên phải diệt thế lực 3 ngôi làng còn sót lại ở vùng này, triệt nguồn lực tại chỗ của địch, cướp hết lương thảo tại chỗ của chúng, khiến những kẻ từ xa tới mất nguồn lương thực.
- Ý kiến hay!- Không ai phản đối điều này, giờ chỉ còn việc tác chiến.
Ba ngôi làng kia tụ hội lại để tự vệ nên hệ thống phòng ngự rất kiên cố, có tường cao từ những thân cây lớn, có chỗ để các tay nỏ đứng trên đóg bắn xuống. Lao lên trên đó là một thử thách không hề nhỏ, phải vừa chống mưa tên, vừa đi lên. Rất may, dân Thượng không có thói quen đào hào, nếu không sẽ còn mệt nữa.
- Phải kéo đổ những hàng rào đó! Chỉ cần phá được một chỗ, ta có thể xông vào diệt chúng!
- Phá một hàng rào kiểu đó còn khó hơn lên trời, chúng cắm chặt những cây gỗ xuống đất rồi, cây gỗ cũng rất nặng, lại buộc giằng với nhau, làm sao mà kéo đổ nổi.
- Chiến thuật bắc thang leo vào thì sao. Chúng có một cánh cửa ở mọi phía, quân ta bắc thang leo lên, mở cửa để đại quân tràn vào?
- Vớ vẩn? Mưa tên sẽ bắn liên tục. Nỏ của người Thượng không xem thường được.
- Thế còn phá cửa thì sao? Lấy khúc cây lớn, lắp lên xe đẩy mạnh tới.
Nhiều phương cách được bày ra, nhưng tựu chung cũng không cách nào quá hoàn thiện, thương vong sẽ cực kỳ cao. Nguyên nhân vì họ không có xạ thủ áp chế xạ thủ phía đối phương.
Đột nhiên, Xủ Lu đứng lên nói rằng họ có một chiêu thức có thể vượt tường. Ở dưới làng Hồng Bàng, Kiệt đã dạy đám dân Đá Vách tuyệt chiêu vượt tường bằng sào tre mà đặc công Việt Nam hay dùng ở thế giới cũ. Dân Đá Vách nhanh nhẹn, kỹ năng này họ học được cực nhanh. Để mọi người tin, họ biểu diễn một phen, có thể thoắt phát leo lên cái cây thẳng đứng, đi được tầm ba trượng- hơn 4 mét.
- Ở đây không có cây tre!- Xủ Lu than thở vì cây tre nhẹ mà bền, gỗ ở đây đặc, nặng, nên người đẩy tốn sức hơn, nếu không họ có thể đi tới 4 trượng ấy chứ.
- Vậy cũng chưa làm được gì!- Dương Quốc Lộ tuy vỗ tay cho màn trình diễn, vẫn lắc đầu. Đánh vào công trình phòng ngự không chỉ leo vào là thắng, còn phải trụ được trên tường thành, rồi mở cổng cho đại quân đi vào. Quân họ bao nhiêu người làm được thế này.
- Vậy ta có thể để người của Xủ Lu leo lên trước, chặn quân Thượng để người của ta leo thang lên. Ta cho họ đeo vũ khí gọn nhẹ, leo lên thật nhanh.
- Cũng không phải không được. Nhưng quân Đá Vách phải đánh liều chết lắm. Quân địch thấy quân ta leo lên, nhất định toàn lực ngăn chặn. – Dương Quốc Lộ nói lại trận chiến công phòng, khi lão đóng vài trò phòng ngự khi trước. Dù quân số bị áp đảo, quân phòng ngự do lão chỉ huy vẫn đủ sức đánh bật đối phương.
Minh nghĩ tới việc chế một cái máy bắn đá, nhưng máy bắn đá độ tản mát quá cao, phải nhiều chiếc mới có tác dụng, nhưng họ làm gì có nhiều thời gian mà chuẩn bị. . Chuyên trang đọc truyện _ trùmt ruуện.v n _
- Nếu dùng kế hỏa công thì sao?- Thằng Tài chợt lên tiếng
- Hỏa công?
- Vâng, dùng lửa tạm thời chặn địch kéo tới, để kéo dài thời gian cho quân ta leo lên đông hơn.
- Hỏa công thì cũng phải mang đồ lên mới đốt được. Mang ít thì chả bõ bèn, mang nhiều thì lên kiểu gì?
- Không cần nhiều đâu!
Thằng Tài nói cho mọi người biết ở làng Hồng Bàng, Kiệt có làm ra cồn, thứ này bắt lửa là cháy rất mạnh, nhìn rất sợ, nhưng cháy cũng rất nhanh. Cồn được chế bằng cách cô đặc rượu.
- Rượu mía còn nhiều không?
Mọi người liền thử nghiệm, dùng phương pháp nấu rượu cao độ thử, tuy chưa chế được cồn, nhưng có thứ rượu gần 80 độ, cháy cũng rất ác. Vậy là đã có vũ khí đặc biệt cho cuộc tấn công.
Phần thắng đã lớn hơn, mọi người ai cũng tỏ ra hào hứng. Tất nhiên, người ta nói dụng binh cần cả kỳ và chính, phải đánh đều các mặt để lôi kéo sự chú ý và quân lực địch, nếu không địch sẽ quay qua tập trung lực lượng mà diệt gọn cánh quân này.
Các cánh quân đều chuẩn bị cho một trận đánh tổng lực với toàn bộ các sách lược. Họ chặt những thân cây to làm cọc, đặt lên những chiếc xe để làm xe phá những cánh cửa, chặt thân cây vừa phải làm thang và làm một vài tấm ván phẳng ghép lại làm khiên che chắn lúc lao lên.
Ngày quyết chiến đã điểm, đội quân miền xuôi bắt đầu tổ chức bao vây căn cứ điểm của địch từ cả bốn hướng ngay chiều hôm trước. Quân Thượng thấy điều này, và lập tức chuẩn bị cho cuộc tấn công. Họ động viên quân đội căng mắt ra nhìn, phòng việc quân miền xuôi nhân đêm tối tiếp cận, vũ khí thì chuẩn bị đầy đủ, đặt trên tường thành, hàng đống tên được vận lên, thề sẽ cho người miền xuôi ăn đủ.
Sáng sớm hôm sau, quân miền xuôi tấn công, họ đánh dữ dội ở cả 4 hướng, những người lính mang những cái ván lớn che chắn xông lên trước để che chắn bớt những mũi lên đang bắn xuống, thỉnh thoảng lại mở ra để những người lính phản công: lao, tên, đá được ném mạnh hết sức hòng áp chế những xạ thủ người Thượng.
Cùng lúc đó, những chiếc thang cũng được đem tới, dựng vào tường, binh lính bắt đầu leo lến. Ở bên trên, lính Thượng bắn tên, ném đá xuống liên tục, binh sĩ nhiều người bị thương, rơi khỏi thang, ngã xuống trọng thương, nhiều người chưa lên thang đã bị thương,... Vài lính Thượng dùng gậy đẩy mạnh thang cho rơi ra, nhưng bất thành vì thang khá nặng, nhiều người hợp sức mới xong.
Binh sĩ miền xuôi tay bám thang leo lên, không thể chiến đấu hay né tranh, bị thương khá nhiều, ở bên dưới, đồng đội cố gắng giúp đỡ bắng việc liên tục ném đá, bắn tên, ném lao lên hòng diệt địch hoặc áp chế không cho chúng tiếp tục ra tay, nhưng tác dụng hạn chế, bởi họ từ dưới bắn lên, lại không có cung nỏ chuyên dụng, khó khăn hơn.
Lúc này, có tiếng hô xung phong, một đoàn người mang một khúc cây lớn lao vào cửa, húc thật mạnh. Đây chính là muốn phá cửa mà vào. Quân Thượng vội vàng tập trung nỏ vào bắn mạnh, lại ném đồ, ném đá,... vào chỗ này, tạo thương vong không nhỏ cho những người lính. Ở phía cửa đông, liên tiếp những cây gỗ phá cửa được điều tới, làm quan Thượng điều thêm người tới phòng bị.
Lúc này, cửa phía tây đã ít lính hơn, Minh ra hiệu đánh mạnh. Hàng chục chiếc thang bắt đầu được mang lên, cùng lúc đội quân của Xủ Lu hành động. Họ nắm chặt đầu khúc gỗ dài, to tầm bắp đùi, những người khác hợp lực đẩy mạnh, vèo phát quân Đá Vách đã lên tới trên tường. Họ nhảy vào, đánh bại đám người Thượng vẫn còn trố mắt nhìn mình.
Lúc này, rất nhiều thang cùng được dựng lên, Minh đích thân dẫn người lên thang đi vào trại giặc, đi theo còn có Bất Thắng, cả hai mỗi người leo một thang, cố gắng đi thật nhanh. Trên tường, quân Đá Vách đổ những bình da chứa rượu cao độ xuống đất, rồi lấy mồi lửa ra ném vào, tạo nên một bức tường lửa ngăn người Thượng ập tới kịp. Ngọn lửa cồn cháy nóng và quá mãnh liệt khiến người Thượng không thể vượt qua, và tới lúc lửa tắt thì Minh, Bất Thắng lẫn nhiều quân đội đã lên được trên tường.
Đây đều là quân tinh nhuệ nhất, đặc biệt còn có bậc thầy chiến đấu như Bất Thắng, quân của Minh nhanh chóng đánh lui quân Thượng, rồi xuống phá cửa để quân bên ngoài xông vào. Thắng bại coi như đã phân từ khoảnh khắc ấy, dù cuộc chiến còn kéo dài tới hơn nửa tiếng nữa.
Cuộc chiến kết thúc khá nhanh, mức thương vong thấp, đặc biệt tuy không bắt sống được A Nuế vì hắn đang đi chiêu mộ dân Thượng khắp nơi tới, nhưng vợ con của hắn đều ở tại đây và bị tóm hết. Minh cho rằng đây là cơ hội tốt để chiêu hàng tên này.
- Hắn là chủ đất này, có hắn trợ giúp, mọi sự cũng coi như an ổn.
- Sao không làm như vụ buôn Manư, dựng lên một tên tộc trưởng bù nhìn như K’Bu, K’Bek.- Đan Quốc Hùng gợi ý.
- Vụ đó chỉ là một ngôi làng nhỏ, ở đây là một thế lực lớn hơn, dây mơ rễ má chằng chịt, biết thế nào mà làm. Về phần A Nuế, hắn có thời gian làm ăn với chị Hồng, chị ấy có nói sơ qua tính cách của hắn, tôi thấy có thể thương thảo được
Vụ trồng mía làm đường hồi đó, Dương Ánh Hồng đã làm ăn với các thế lực lớn trên đất Nam Bàn này, thường xuyên thảo luận về việc phân chia, các phe ai cũng muốn tranh thủ lợi ích, thường xuyên gặp Hồng trao đỏi nên cô ta cũng biết về tính cách của họ. Theo Hồng, A Nuế, Y Jut Hinh và A Trang đều là lũ tham lam mà tài mọn, có thể khống chế dễ dàng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT