- Cậu Minh, quân ta thắng lợi trở về!

- Thương vong thế nào?

- Chết 10 người, bị thương 28 người, số còn lại chỉ là vết thương ngoài da.

- Thương binh đưa về trại điều trị, người chết thì đưa xác về đây, nếu có người thân thì báo cho người thân, mai chúng ta làm tang lễ cho họ. Các cậu cũng đừng ai chủ quan, tôi sẽ cho người lên xử lý vết thương. P’Lư, nghe bảo cậu bị tên cắm vào tay hả?

- Ôi dào ôi, vết thương bé như con kiến thôi mà.

- Chăm sóc vết thương cẩn thận, nếu nhiễm trùng sẽ phải chặt tay đó. Đừng làm một thương binh ngay trong trận đầu ra quân.

- Dạ! À cậu chủ, bọn em đánh trận xong, có tiện thể vơ vét được ít đồ, cậu xem xử lý thế nào nhỉ?

P’Lư đẩy ra một đống chiến lợi phẩm, có lương thực, có tiề bạc, có vũ khí. Đây là những thứ chúng lấy được từ chỗ nhà Xô Ban. Nhìn đống chiến lợi phẩm, Minh ban đầu định nói đem ra chia cho mọi người, nhưng rồi ngẫm lại, cậu ta thay đổi một chút. Chiến lợi phẩm này có được là do những người này đem tính mạng ra đánh mà được, chia hết cho mọi người, dù Minh không tư lợi gì, cũng làm những người trực tiếp ra trận có phần thất vọng khi công sức bỏ ra không được gì.

- Hay đem số này chia làm đôi, một phần đem về để chia cho người của chúng ta, phần còn lại, thì chia cho các anh em ở đây. Người chết thì người thân hưởng, nếu không có người thân, ta tạm giữ lại, sẽ chia đều cho các anh em khác.

- Dạ!

Ủy lạo các binh sĩ một phen, khi phần thưởng tới tay, những người tham chiến ai nấy đều tươi tỉnh hẳn. Đúng lúc này, K’Bek đi tới, thằng nhãi này thay mặt cha nó đi tới cảm ơn Minh vì sự hỗ trợ tối nay.

- Đừng vui mừng quá sớm! Cậu nghĩ rằng giết vài người, cướp được ít đồ thì có thể ngồi vững cái ghế trưởng buôn hay sao?

- Cậu Minh nói phải, bố con chúng tôi đang định tìm thêm bạn bè của bố, ngày mai sẽ họp buôn làng lại, để bố tôi danh chính ngôn thuận làm trưởng buôn. Khi đó, chúng tôi nhất định ủng hộ cậu hết lòng. Với cả khu đất quanh buôn Manư, người của cậu Minh cứ tùy tiện ra vào.

K’Bek nói năng như thể hai bên giờ ngang hàng nhau, khiến Minh muốn bật cười. Nhưng cậu không cười vào mặt thằng nhãi con này, vì nó ngu như thế, mới không phải sợ. Chứ thông minh quá thì kế hoạch sẽ không tiện triển khai.

- Ngày mai, tôi mong cậu có thể gửi thư tới các buôn làng xung quanh, mời họ cử đại diện tới gặp tôi.

- Cậu Minh có việc gì sao?

- Mượn thêm lương thực ấy mà. Phải nuôi mấy ngàn con người, đâu dễ dàng gì?

Chiến lợi phẩm đưa về lúc đêm, dù nhiều người đang mệt mỏi, thấy chúng, ai nấy đều hân hoan. Cứ nghĩ mai phải nhịn đói vì không thể đi xung quanh tìm kiếm thức ăn nữa, không ngờ chưa sáng đã có lương thực đem về. Khi biết đầy đủ về trận đánh đêm nay, nhìn người bị thương, người chết được đem về, tất cả trầm đi một lúc. Để có được số thức ăn này, không phải dễ dàng gì.

Minh bảo mọi người hãy nhanh chóng chuẩn bị đồ để sang mai làm tang lễ cho người chết, và đi chăm sóc những người bị thương luôn. Một đội cứu thương thì đi ngược lên chỗ đội còn lại đang đóng quân để chữa trị, băng bó vết thương cho họ, không được để chuyện bất thường nào diễn ra. Lại một đêm bận rộn, nhưng ít nhất, mọi thứ đã khá khẩm hơn, Minh có thể yên tâm đi nghỉ một chút.

Buổi sáng, mặt trời còn chưa kịp mọc, đã có tiếng hò hét khắp nơi. Minh thức giấc, đi ra khỏi chỗ ngủ. Hóa ra Vương Vĩnh đang kéo người tới. Có điều họ bị chặn lại bởi những người tá điền của Minh rồi. Sau một ngày thử thách, thấy được Minh nói được làm được, có thể cùng họ ăn gió nằm sương, cũng dám để thực hiện khen thưởng đúng như mình nói mà giết bò, đám người mà Minh mua về làm tá điền đã có niềm tin nơi Hoàng Anh Minh vượt trội. Họ không hề sợ hãi, cầm vũ khí thô sơ đối đầu đạo quân trang bị đầy đủ của Vương Vĩnh.

- Giáo úy Vương Vĩnh, hân hạnh hân hạnh. Nhưng mà trời còn tù mù lắm, đã sáng đâu mà ngài lại vội tìm tôi làm gì?

- Hoàng Anh Minh, mi đã bị bắt vì phạm trọng tội. Giơ tay chịu trói ngay.

- Tội gì? Lạ thật, nói có sách mách có chứng nhá.

- Lập tư binh, tấn công buôn người Thượng, gây loạn cho Trấn Nam Bàn.- Vương Vĩnh đọc dõng dạc từng tội một rồi vẫy tay ý bảo quân của y tiến lên giam Minh lại, song đám tá điền không nhượng bộ lùi bước, đồng loạt ùa lên che cho Minh, nâng cao những vũ khí tự chế lên nữa. Vương Vĩnh thấy thế phải cao giọng hơn- Hoàng Anh Minh, mi định làm phản hả, cho người của mình tấn công quan binh.

- Giáo úy nói sai rồi, người của tôi trang bị toàn những thứ gậy gộc, vũ khí không có, sao gọi là tư binh. Chẳng qua là họ bị giáo úy đe nẹt mấy lần, có sợ hãi nên mới hè nhau chặn giáo úy lại thôi.- Minh nói thì nói thế, không hề bảo mọi người bỏ vũ khí xuống hay tản đi.

- Đừng đánh trống lảng, bảo người của mi hạ vũ khí xuống, theo ta về quân doanh chịu án. Đêm hôm qua mi cho người đánh buôn Manư, dám chối sao?

- Đêm hôm qua à, làm gì có! Giáo úy nhầm lẫn thế nào ấy chứ.

- Đừng láo lếu, ta thấy rõ ràng người của mi đang giam người nhà ta. Mi thấy ta bắt chẹt mi, liền hận ta, cho người tới giết người nhà ta, bắt vợ con ta, cướp tiền của ta.- Xô Ban từ phía sau lao lên.

- Người của tôi làm thì đúng, nhưng mà lỗi đâu phải ở chỗ tôi.

- Cái gì?

- Hoàng Anh Minh, mi…

- Hôm qua có người tới nói với tôi muốn thuê người, hứa trả giá cao, nên tôi đồng ý cho mượn thôi. Đến khi mọi thứ.- Minh cứ đổ rịt cho K’Bu, K’Bek mượn người về làm loạn. Vừa cãi, Minh cũng kiên quyết không đi với Vương Vĩnh, bảo hắn có chứng cứ thì tới, nếu không cậu không theo. Vương Vĩnh tay chỉ có 100 quân, ở đây đám tá điền có gần 3000, hắn chơi sao nổi. Hôm qua, Minh có thể tấn công buôn Manư, hôm nay, cậu có thể chơi thẳng mặt Vương Vĩnh.

Vương Vĩnh thấy Minh đã quyết chơi rắn rồi, khôngđôi co thêm. Hắn kiên quyết kéo quân chạy thẳng về doanh trại, đi tìm bố vợ để lấy uy thế của ông, điều quân tới bắt Minh. Quân đông thế mạnh, xem tên Hoàng Anh Minh này làm gì được.

- Cậu lần này gây chuyện lớn rồi!- Vương Vĩnh vừa đi, Vi Thúy Liên từ đâu chạy tới, mặt cắt không còn giọt máu. Hành động đêm qua của Minh, chả mấy mà lan khắp Học Phủ, ai nấy đều kinh sợ xen lẫn sự khâm phục. Nhưng ngẫm kỹ lại, phần nhiều họ lo cho Minh. Kể cả Vi Công Tín cũng cho rằng Minh làm thế này, chỉ e khó thoát đại tội có tư binh. Tên Vương Vĩnh kia đã ghét Minh từ lâu, Dương Quốc Lộ tham lam, chắc sẽ nhân cớ này bắt Minh để vòi vĩnh làng Hồng Bàng chả hạn.

- Đừng lo, làng Hồng Bàng sẽ không bỏ mặc người có thể sinh lời cho họ đâu!- Minh an ủi Liên. Cậu đã hiểu được câu: đạt giả kiêm tể thiên hạ, nên từ giờ, sẽ không ngây thơ dùng đức phục người nữa. Phải dùng quyền lợi để phủ dụ kẻ khác, coi đó là phương tiện để làm điều tốt đẹp. Hiện tại, Minh có trong tay mấy ngàn người, tận dụng tốt thì là một tài nguyên lớn.

Minh đi bảo mọi người chuẩn bị bữa sáng, đồng thời cũng là lúc để làm lễ tang cho những người đã chết. Món cháo được nấu lên, mấy bát được đem ra chỗ người chết, cúng bái họ.

- Mọi người cùng qua đây!- Minh chỉ vào những bãi đất vừa chôn những người chết- Ngày hôm qua, chúng ta đã mất đi tổng cộng 13 người, họ chết đều trong lúc chiến đấu anh dũng để mang lại được lương thực và cơ hội cho chúng ta. Những thứ chúng ta ăn hôm nay, đều đổi bằng máu và mạng của họ. Chúng ta nhất định không được quên điều này. Ai ăn đồ ăn hôm nay mà quên đi ơn đức của người đã chết, người bị thương, người đi chiến đấu hôm qua, là vong ân bội nghĩa, tất cả đều không tha cho.

- Tuyệt đối không quên ân nghĩa này.

- Mọi người, bấy lâu mọi người chạy nạn, ăn không đủ no, bị các nơi xua đuổi, bữa đói bữa no, nay sống mai chết. Kể từ lúc chúng ta cùng chung một mái nhà, sức mạnh tăng cường, tuy chưa thể nói là ăn no mặc ấm, không no đói rách, cũng đã có thể ngày ăn đủ ba bữa. Để rồi sau trận chiến tối qua, nhờ cùng nhau ra trận, khiến những kẻ muốn bắt nạt ta phải chịu thua. Đây là thắng lợi cho sự đoàn kết của chúng ta.

- Thắng lợi!

- Chiến thắng!

- Đoàn kết!

- Trận chiến đêm qua, nhiều người đã ngã xuống, nhiều người bị thương nặng, người tham chiến không ai không có vết thương, để ủy lạo họ, ta quyết định, chia cho họ một phần những gì thu hoạch được coi như phần thưởng.

Nghe được rằng những người tham chiến được hưởng một phần cho riêng mình, đám đông tỏ ra rất tiếc nuối khi bản thân không được tham gia cuộc chiến để chia phần. Thương tích hay chết chóc thì có đáng gì chứ, dù sao, thời gian qua sống trong cảnh tha phương cầu thực, chạy nạn, những việc đó đã quá bình thường. Giờ được sống dưới sự chỉ đạo của Minh, nếu làm việc hăng hái được thưởng, dám chiến đấu vì lệnh được thưởng, cuộc sống như khôi phục lại lối sống ngày trước, tất cả đều vui.

- Mọi người chớ có thất vọng, cơ hội thế này còn rất nhiều. Tất cả chỉ cần nhớ rằng, nếu mọi người làm đúng điều ta nói, thì thưởng công đâu chỉ có vậy mà thôi.

- Dạ!- Đám đông hò hét, âm thanh vang vọng cả tới trong Học Phủ, khiến từ các Thái Học Sinh tới các học trò, cả Vi Công Tín đều phải chú ý.

- Cậu ta rốt cục định làm cái gì đây?- Họ đều thắc mắc vậy, vì dù có thắng một trận nhỏ tối qua, vấn đề lương thực vẫn chưa hề được giải quyết. Hôm qua Tài thay Minh vay mượn lương, cũng chỉ đủ một bữa ăn, chẳng hơn. Không có lương thực là sự thật khó chối cãi, chưa kể còn vụ tư binh nữa, tai họa liên miên thế này mà Minh bận làm cái việc gì đâu không.

Mặc kệ mọi người nghĩ cái gì, Minh tiếp tục làm việc của bản thân. Cậu thông qua bố con K’Bek, đàm phàn với những buôn làng ở quanh Học Phủ về việc mượn lương để người của bản thân dùng tạm. Minh nói với các buôn làng rằng, tình trạng thiếu lương hiện giờ nhìn thì nguy cấp, thực tế chưa phải chết đói ngay, kiếm thức ăn từ rau rừng, củ dại cũng tạm đủ, mà vụ mùa đã tới gần, với kỹ thuật làm nông nghiệp cậu ta có,, rồi sau đó trả nợ.

Minh không chỉ hứa cái lợi, mà còn đe dọa luôn, dùng trận đánh vào buôn Manư để làm uy hiếp. Trận đánh chưa dùng tới 100 người mà đã thay đổi cục diện ở buôn Manư là một đòn nhãn tiền, khiến kẻ nào muốn từ chối hợp tác đều rén. Buôn làng nào chả có mâu thuẫn, chẳng may có kẻ trong làng bắt chước vụ này thì có mà toi.

Chỉ trong mấy cuộc đám phàn, lương thực đem về đã đủ dùng cho người của cậu trong vòng nửa tháng. Giờ, chỉ còn đợi người làng Hồng Bàng tới đây xem qua mọi thứ, thấy được Mnih có thể xoay sở ra sao, thì ắt hẳn họ cũng sẽ chấp nhận ra tay đầu tư thêm nửa tháng lương thực nữa. Có một tháng giảm xóc rồi, Kiệt sẽ có thể chi viện lên đây, mọi thứ lại là ổn.

Người tính không bằng trời tính, 3 ngày sau, một người Đá Vách, cùng tộc với Xủ Lu, nằm trong đội quân trinh sát được Kiệt cử lên đây sau vụ người thương nhân bỏ chạy ( chương 183-184) chạy hộc tốc xốc gan về, báo rằng người của làng Hồng Bàng đang gặp nguy, Minh mau xem có cách nào cứu viện không.

- Sao lại gặp nguy hiểm, họ ở trong quân doanh cơ mà.

- Dân Nam Bàn như phát điên phát khùng, tấn công các thương nhân miền xuôi. Hôm trước họ vây quanh quân doanh, đòi phải giao nộp thương nhân Hồng Bàng. Mấy ngàn người trang bị vũ trang đầy đủ, Dương Quốc Lộ, Vương Vĩnh sợ hãi, quyết định giao người. Các thương nhân Hồng Bàng may mà thông minh, biết chuyện nên dùng tiền tài mua chuộc lính canh để có đường trốn ra. Trên đường bị truy đuổi, đến cách đây 5 dặm thì bị chặn, đại nhân Xủ Lu chỉ huy phòng ngự, cử tôi đi cầu viện.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play