Các thủ lĩnh của băng cướp Động Thạch Hổ lần lượt là
Nguyễn Vĩnh, đàn em thường gọi là Anh Cóc Điên, vì gã người mập mạp, chân to dài, tay ngắn, cổ hơi rụt, thế nhưng bù lại gã rất khỏe, cầm một cây đại đao nặng 10 cân( 1 cân= 1kg) chém người như chém chuối. Gã là tên cướp ban đầu lập ra băng cướp Động Thạch Hổ, dưới trướng có 120 đàn em
Đinh Văn, Đinh Võ là hai anh em, trước đây ở dưới trướng của Nguyễn Vĩnh. Hai tên này mỗi đứa có 80 đàn em. Đinh Văn âm hiểm tàn nhẫn, dùng cung nỏ rất thạo, chuyên bắn lén từ xa, 80 đàn em dưới trướng gã đều biết bắn cung nỏ, đây là nhóm thiện xạ đông nhất băng cướp. Đinh Võ thì điên cuồng liều mạng, chuyên dùng một cây chùy, tên này thường là kẻ xông lên đầu tiên trong mỗi trận đánh, cũng rất hay ở lại đoạn hậu, nên anh em trong băng không ai không quý, có thằng ngu như vậy thì để nó sống càng lâu mình càng có thêm nhiều cơ hội chứ sao.
Trần Thanh Toàn, trí giả số một của băng cướp, gã này vốn là con riêng của một vị quan với một nha hoàn, nên từ nhỏ đã có chút điều kiện tiếp xúc thư tịch. Toàn không phải kẻ bình thường, biết thân phận và thương mẹ nên từ nhỏ hắn đã siêng năng học hành, văn thao võ luyện những mong được cha coi trọng. Nhưng rồi thân phận thứ xuất khiến Toàn phải chịu đối xử bất công, sau khi mẹ hắn vì phạm sai lầm mà bị đánh đến thừa sống thiếu chết, Toàn liền dẫn mẹ trốn vào núi. Bị băng cướp Động Thạch Hổ bắt gặp, Toàn ra tay đánh bại nhiều tên, khiến chúng phải sợ. Sau đó vì sinh nhai, y cũng gia nhập băng cướp.
Tô Quán và Liễu Thị, cặp vợ chồng rắn rết, sở dĩ gọi thế vì hai người này là hai vợ chồng, rất giỏi việc đánh bẫy và lấy độc của rắn, rết rồi bôi vào vũ khí. Hai đứa này thuộc dạng có thù tất báo, xảo trá, kiếm thuật thì bình bình nhưng vì vũ khí luôn có thuốc độc nên có thể nói là kiến huyết phong hầu ( gặp máu thì chết).
Cáp Trọng Đại Dương, Trần Minh Châu và Lý Chí Vượng, ba tay thủ lĩnh mới lên, bọn này cũng chỉ được cái máu liều và khỏe hơn bọn còn lại, không có gì đáng nhắc đến.
Ngụy Quốc Công, đây là thủ lĩnh thứ mười, trẻ nhất và cũng có võ thuật giỏi nhất trong băng. Gã và em gái- Ngụy Ngọc Lan vốn là người bị băng Động Thạch Hổ đến cướp, nhưng tài năng võ thuật lấy 1 chấp 10, 20 lại còn chặt được thủ cấp của tên thủ lĩnh trước đây của băng, nên Nguyễn Vĩnh lập tức mời mọc. Cũng vì không còn đường sống, hai anh em nhà này đành lên núi làm cướp, song nhóm của họ nhỏ, hơn nữa Công lại hạn chế không để đàn em đi cướp của người nghèo, không hãm hiếp phụ nữ, không giết chóc người vô tội, nên đàn em không còn nhiều, chỉ chừng 40 người.
Vụ làm ăn lớn này, có thể là thiên đàng, cũng có thể là địa ngục. Quân Chiêm tuy chỉ yêu cầu họ đánh lấy quân lương, làm loạn lòng quân làng Bàng, nhưng liệu quân làng Bàng có giận lây lên họ rồi mang quân đánh dẹp hay không. Mọi sự rồi sẽ thế nào? Các thủ lĩnh bàn với nhau rất quyết liệt.
- Ta hỏi ông một câu?- Cáp Trọng Đại Dương hỏi- Hễ quân ta ra đánh đội vận lương hoặc phá làng phá xóm, quân làng Bàng tất truy kích, hoặc họ tổ chức phòng ngự. Quân Chiêm các ông đông tới vai ngàn còn phải lui lại xây phòng tuyến, bọn ta quân có hơn 800, chống cự ra sao?
- Việc ấy thì ngài Đại Dương thật không phải lo lắng. Nếu quý quân chấp nhận, thì quân ta lập tức xuất binh, khiêu khích quân làng Bàng, khiến chúng phải tăng viện mặt nam. Quân làng Bàng có hơn 2000, nếu quân ta toàn lực dọa dẫm cũng phải điều hết 1500. Kị binh cơ động của chúng tuy nhanh, song không quá 500, lại phải đóng phân tán khắp huyện. Chẳng lẽ các vị không có gan hay tài năng đánh lại chút binh lực ấy.- Lão thầy địa lý liền thong thả đối đáp
- Việc này ta không nên bàn lại nữa, hễ quân Chiêm xuất kích, quân làng Bàng phải ra trận cự địch, vậy vùng này không phải do bọn mình làm chủ hay sao.- Trần Minh Châu vội du thuyết, vì dù sao y cũng nhận tiền rồi.
- Đúng thế! Lương thực của bọn làng Bàng mà rơi vào tay chúng ta, chúng ta có thể dùng để nuôi binh, lập cơ sở, có khi lại được làm quân phiệt một vùng như bọn khỉ gió làng Bàng ấy cũng nên.- Tô Quán cũng nhiệt tình nói góp.
- Thưa đại thủ lĩnh, việc ấy vạn vạn không thể?- Trần Thanh Toàn vội đứng lên khuyên can.- Giả như thứ lương thực ấy là của người Chiêm cướp của dân ta mà ta đánh cướp rồi chiêu binh mãi mã, tuy là có lòng riêng thì cũng vẫn có danh hào kiệt. Nhưng nay đó là đồ cứu dân đói khổ, nếu ta cướp đi, dân chẳng chửi lộn mồ mả chín đời mười kiếp chúng ta lên mất.
- Chút lời phỉ nhổ ấy có đáng là gì chứ!- Liễu Thị khinh khỉnh nói- Lâu nay chúng ta làm cướp không phải vẫn bị oán đó sao.
- Việc làm cướp tuy không vẻ vang, nhưng đó chỉ là tiểu ác. Cướp đồ cứu tế cho dân đói, đẩy muôn vạn người tới chỗ chết, ấy là đại ác, cái việc ấy tu chín đời mười kiếp cũng không sạch tội đâu.- Trần Thanh Toàn vẫn nài nỉ
- Tôi cũng ủng hộ ông Toàn, nếu như ta cần tiền bạc, sao không chặt ngay đầu thằng giặc già bán nước hiến mưu cho lũ Chiêm, rồi hợp tác với làng Bàng, cùng họ giết giặc. Thế chẳng phải là quang minh chính đại, oai phong lẫm liệt hơn đó sao?- Ngụy Quốc Công đứng lên, mắt hằm hằm nhìn lão thầy địa lý.
- Ngu xuẩn!- Trần Minh Châu vội chửi đổng- Người Chiêm có hàng vạn binh sĩ còn đang ở trong nước, bọn làng bàng giỏi lắm được vài ngàn, theo chúng đánh quân Chiêm thì khác gì lấy trừng chọi đá ư?
- Đúng thế, vì các anh em, ta không nên bỏ qua cơ hội này!
- Làm chó cho giặc hại dân mình, thế mà dám vỗ ngực xưng anh hào à!- Ngụy Ngọc Lan, em gái Ngụy Quốc Công liền nói xen vào
- Thôi đủ rồi! Ta hỏi các người, liệu làng Bàng có thể thắng người Chiêm không?
- Việc này, e rằng khó như vá trời lấp biển.- Trần Thanh Toàn cũng thở dài một hơi.
- Theo kẻ thua chi bằng theo người thắng!- Hầu như các thủ lĩnh trong băng đều đồng loạt nghĩ vậy, còn anh em Ngụy Quốc Công thì đành bất lực thở dài.
Công việc ổn định trật tự và xây dựng lại huyện Hồng đang diễn ra hết sức khẩn trương thì tin quân Chiêm tập trung binh lực, cả thủy cả bộ chuẩn bị vượt sông được bào về, Kiệt không thể không phòng bị. Thế là cậu cấp tốc cho hơn một nửa số quân ra giúp chú Hưng, số còn lại ở lại để bảo vệ huyện Hồng.
Việc xây dựng cơ sở hạ tầng sau những cuộc phá hoại của người Chiêm, khai khẩn nhanh đồng ruộng để trồng vụ màu thay thế vụ chính, giúp người dân có thể tự vượt qua nạn đói diễn ra hết sức khẩn trương. Làng Bàng và các tiểu khu tuy giàu có, nhưng cũng không thể cho không mãi được, dân trên đó vẫn phải sống, phải ăn, phải hưởng thụ thành quả lao động, có thể họ mới có động lực làm tiếp chứ.
Hoàng Anh Kiệt và người dân tập trung cho các giống cây ngắn ngày như khoai lang, đậu, rau củ để ăn độn cơm, chờ thời vụ đến thì trồng lúa. Ngoài ra, ở các làng chài, ngư dân cũng được động viên ra biển bắt cá, quân làng Bàng sẽ đứng ra thu mua cá, làm cá khô để đưa cho dân vùng khác.
Chỉ cần có thêm 1- 2 tháng nữa, khi vụ màu xong, dân sẽ đủ ăn để sống đợi khi lúa chín. Nhưng chuyện đời đâu dễ thế, chuyến lương thực đang được vận chuyển xuống đột nhiên bị cướp, giáng một đòn liêu xiêu vào tinh thần người dân. Dù rằng vụ màu đang rất tốt, nhưng vẫn chưa thể thu hoạch chút nào, nghĩa là nếu không có chuyến lương thực này, dân sẽ đói.
Kiệt đã lên ngay hiện trường khi được tin hỏa tốc, trong 200 người vận lương và 300 phu, tất cả đều bị thương, có hơn 50 người đã chết, tức là cứ 10 người thì chết một, thủ đoạn ra tay vô cùng tàn nhẫn. Ngoài một số vừa phải lương thực bị cướp, chỗ còn lại- chiếm phần nhiều đã bị đốt, bị phá, trâu ngựa vận chuyển bị giết hết, … Đây không phải là cướp, đây là phá hoại.
Chỉ huy đội vận lương, Đào Khoan, bị chém mất đầu, phó chỉ huy Đỗ Chí Hiếu bị tên bắn chết, lính thượng khỏe hơn nên dù bị thương vẫn còn sống, qua họ, Kiệt biết rằng đây là một trận phục kích, quân địch nhắm thẳng vào các cấp chỉ huy, giết chết họ để hòng làm việc chỉ huy phòng ngự không đạt hiệu quả cao. May mà từng Chỉ Huy Tiểu Đội đã làm đúng bài tập huấn, có thể tự chỉ huy phòng ngự, khiến quân và phu đều an toàn cho tới khi quân tiếp viện đến và đuổi bọn phỉ đi.
- Lũ phỉ có đông không?
- Chừng vài trăm tên, nhưng e rằng đó chưa phải là toàn bộ, vì chúng còn những đứa bắn tên, và khi quân tiếp viện đến thì có tù và ra hiệu rút.
- Có bắt được tù binh?
- Được rất nhiều anh ạ, anh em đang hỏi cung?
- Đừng làm mạnh tay quá, ta vẫn cần giữ chúng sống, biết đâu sau này có việc phải dùng.
Từ thông tin của cuộc hỏi cung, Kiệt đã biết rằng những tên cướp này chính là bọn cướp Động Thạch Hổ lần trước từng cướp xe lương nhưng bất thành. Có điều lần trước là một tên thủ lĩnh bọn cướp đơn độc ra tay, còn bây giờ thì hầu như toàn bộ chúng đều làm.
Sự phối hợp nhịp nhàng giữa việc bọn cướp lộng hành đúng vào lúc quân Chiêm buộc Kiệt phải đưa bớt quân ra phòng tuyến, làm số quân vận lương bị ảnh hưởng rõ rệt làm cậu hiểu rằng chúng đã có sự hợp tác. Giờ đây, Kiệt đã bị kẹp bởi hai gọng kìm thép rồi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT