Hiện giờ đang là tháng 7, thời tiết nóng nực, nhất là vùng phía nam như phủ Tân Bình, và trong cái thời tiết này, bất chấp địa vị và giai cấp, ai cũng không chịu nổi, nhà nghèo thì cố tìm mấy chỗ có bóng cây hay gần nước để hưởng chút gió mát, nhà giàu thì trốn trong nhà lợp mái tốt chống nắng nóng với người hầu hạ quạt mát. Nhưng dù có như thế, việc chống nóng cũng rất khó khăn, kể cả Lương Vũ Phong lắm khi cũng mồ hôi mồ kê ròng ròng. Ấy vậy mà, giờ đây, ông ta lại lạnh tới cóng tay.
- Thứ này là do Hoàng Anh Kiệt chế tạo ra ư?
- Đúng vậy đấy tướng công!- Mai Diễm vui vẻ xác nhận và kể thêm cho ông chồng nghe về việc Hoàng Anh Kiệt tặng một đống đá lớn, có thể dùng mấy ngày nếu giữ tốt, đồng thời cậu ta cũng nhờ cô đi quảng cáo giùm, xem nơi nào muốn mua thì giới thiệu, có trích tiền hoa hồng đàng hoàng.
- Vậy là chúng nó hẳn có nhiều hàng lắm nhỉ?
- Cái đó thì em chẳng rõ nữa, chắc cũng nhiều, mở hàng rầm rộ thế cơ mà.- Mai Diễm nói với giọng phấn khích, phần vì có đá lạnh này, không phải chịu cảnh nóng nực mùa hè nữa, ai chả khoái. Nhưng nguyên nhân chính, là để khích Lương Vũ Phong, bởi bà ta thừa biết người đàn ông này chắc chắn không muốn làng Hồng Bàng phát triển thêm nữa.
Mai Diễm cùng với lão thầy bói Chu Xuân Đạo trước có bày kế để suy yếu làng Hồng Bàng- với Mai Diễm là để từng bước thâm nhập Nữ Lưu vào đó, với Chu Xuân Đạo là để lão xem cái cách Hoàng Anh Kiệt nghịch thiên cải mệnh. Kẻ thù mà họ muốn tạo ra cho Hoàng Anh Kiệt là Lã Xưởng. Có điều, kế hoạch chưa triển khai chút nào thì đã bị ngừng vô thời hạn: đầu tiên là Bang Bất Lương gây chuyện- nhận định sức mạnh của thế lực Bang Bất Lương là quá mạnh rồi, hai người họ thôi không thúc đẩy.
Thế nhưng, Hoàng Anh Kiệt đại khai sát giới, tung ra lực lượng ngầm của làng Hồng Bàng, giết chết Thái Văn Phương cùng nhiều tên cứng cựa của Bang Bất Lương. Sau đòn đánh bất ngờ này, Bang Bất Lương tuy thiệt hại không nặng, song cần thời gian củng cố, nên chấp nhận nghị hòa, đồng thời các bên từng có ý xấu với làng Hồng Bàng đều chùn bước, kể cả Lã Xưởng. Ai dám chắc mình sẽ không thành như Thái Văn Phương. Việc làng Hồng Bàng từ giờ có thể phát triển thuận lợi sẽ là tất nhiên, và một khi như thế thì hai người Mai Diễm và Chu Xuân Đạo đều không thể nào thành công. Đáng sợ hơn, làng Hồng Bàng, đúng hơn là Kiệt tiếp tục cho ra đời băng đá- một mặt hàng cực kỳ ăn khách ở nơi này.
Biết rằng nếu tiếp tục bỏ lỡ cơ hội làm suy yếu làng Hồng Bàng giờ đây, thì sẽ không còn cơ hội nào khác, hai người cùng ra tay. Mai Diễm thì dùng kế khích tướng để chồng mình càng nghi kỵ làng Hồng Bàng thêm. Bà ta thừa biết Lương Vũ Phong ngoài mặt mạnh bạo, bụng hay nghi kỵ, bấy lâu nay ông ta bị Bang Bất Lương chèn ép, giờ nhất định sẽ không để cho bất kỳ thế lực nào có cơ hội làm điều tương tự nữa, thậm chí là cơ hội cũng không được. Chứng kiến băng đá- thứ mà làng Hồng Bàng làm ra, biết được nơi đây sắp sửa có bước nhảy vọt, Lương Vũ Phong càng thêm kiên định phải trấn áp làng Hồng Bàng.
Tất nhiên, vốn làm quan lớn một phương đã lâu, Lương Vũ Phong không điên tới mức lập tức dập ngay một thương nhân đang phất, vì như thế trong mắt mọi người ông ta không khác gì một kẻ mổ gà lấy trứng hết, họ sẽ nghĩ quan lại vì thèm muốn tiền bạc nên hiếp bức thương nhân nên mới phải đánh vào người đang phất. Thay vào đó, ông ta sẽ tìm một tay sai, giúp ông ta làm suy yếu làng Hồng Bàng. Kẻ ông ta lựa chọn, là Lã Xưởng. Cái này không phải do Mai Diễm tác động, bà ta khôn ngoan hiểu rằng chả cần làm gì thì Lương Vũ Phong cũng chọn tên này. Khi làng Hồng Bàng bắt đầu bước chân lên Châu Nam Bình, Lã Xưởng là kẻ từng nhảy ra ngáng đường họ qua việc liên hợp những chủ xưởng dệt khác để đấu với làng Hồng Bàng, và bị đánh cho bầm mắt với chiến lược bán hàng kiểu mới mà Hoàng Anh Kiệt đề ra, từ đó buộc ông ta phải chấp nhận ngồi ngang hàng với những tên nhà quê kia.
Ngay khi Lương Vũ Phong cho người tới tìm, hiển nhiên là Lã Xưởng đồng ý ngay, chả cần hỏi ý của Chu Xuân Đạo, dù gì thì mấy trò phong thủy gì đó của tên Chu Xuân Đạo kia cũng không thể dùng nhiều, thôi cứ đánh bằng thực lực đi đã.
Dưới sự hỗ trợ từ Lương Vũ Phong, Lã Xưởng bắt đầu ra tay chèn ép làng Hồng Bàng: lấy cớ làng Hồng Bàng không còn chuyên tâm trong ngành dệt, ông ta yêu cầu họp cổ đông để bàn luận.
- Tên Lã Xưởng này thật khốn kiếp, ra tay chuẩn quá đi.- Tâm than thở khi báo cáo lại chuyện này cho mọi người
- Tôi còn nghe tin rằng Lã Xưởng đã tiếp xúc với người của Lương Vũ Phong trước đây rồi, vàviệc Lương Vũ Phong e ngại làng Hồng Bàng, đã có người biết tới, nhiều là đằng khác.- Đỗ Bá Xuyên bổ sung thêm
- Thế tin lan rộng chưa? Mà ai tung tin này thế?
- Chính Lã Xưởng tung ra, không quá công khai, nhưng người nào cần biết thì đã biết. Hắn làm thế để mọi người không dám hỗ trợ chúng ta.
- Hừ, bọn khốn đó đã quên rằng nhờ có chúng ta thì chúng mới có được một liên minh như này sao?- Vài âm thanh phàn nàn vang lên, là chú của cậu, Hoàng Văn Đình.- Này Kiệt, chú nghĩ rằng nhờn với chó chó liếm mặt đấy.
- Chú ba, bạo lực là đòn giải quyết hạng bét và là cách mà kẻ yếu thế phải dùng tới thôi. Như Lương Vũ Phong, hắn có ra mặt làm gì đâu, ta vẫn phải suy trước nghĩ sau đấy thôi.- Bố của Kiệt- Hoàng Văn Định vội lên tiếng nhắc nhở. Từ khi ông em trai này cùng Kiệt tham gia vụ chặt tay Bùi Đắc- tên quan cai ngục ở huyện Thanh Sơn, giờ giữ chức Phó Quản ngục thành An Định, nó có vẻ ưa thích phương thức giải quyết nhanh gọn kia. Đã thế, vụ việc Kiệt ra lệnh giết Thái Văn Phương để giải quyết mọi chuyện với Bang Bất Lương, càng làm ông ta và nhiều người trong làng thấy khoái cách làm bạo lực này.
- Ý của anh là ta phải đấu dịu sao?
- Đúng, đừng quên rằng thời kỳ này không như lúc trước, ta bị chú ý rất nhiều, đụng tới vũ lực là Lương Vũ Phong có cớ hạ ta ngay. Lương Vũ Phong không phải Bùi Đắc đâu.
- Vậy theo anh, ta cần làm gì đây?
- Anh cho rằng ta hãy nhường phắt công việc ngành dệt may đi, ta quay lại mấy việc cũ này này. Đặc biệt là giờ đã có đá lạnh rồi, thứ này kiếm tiền dữ dội lắm.
Kiệt ngồi ở đó, lặng yên nghe mọi cuộc tranh luận. Cậu không vội can thiệp, vì như thế là không công bằng với các phe tranh luận- uy tín cậu có sẽ dập tắt mọi ý kiến được đưa ra. Hơn nữa, làm thế sẽ khiến mọi người bị lười biếng mất, vì họ tin cậu sẽ lo nghĩ hết. Kiệt cần dành tinh thần và sức lực để nghiên cứu và quy hoạch mấy thứ lớn lao hơn, nên đâu thể thế được.
Dưới sự cho phép của Kiệt, cuộc tranh luận diễn ra khá tự do, và mọi người đưa thêm các ý kiến xây dựng dần dần nên một kế sách: phản công bằng kinh tế và phân hóa kẻ địch ra. Họ không thể ở yên chịu trận, làm thế kẻ thù càng thêm đắc chí, và càng lấn thêm nữa nhưng nếu tấn công lại bằng vũ lực cũng không thể, khi mà đây là một tòa thành có quân đội mạnh.
Trước tiên, về vụ phân hóa kẻ địch, là nhằm vào Lương Vũ Phong. Người này là Thành Chủ thành An Định, lại là Tri Châu châu Nam Bình, và đang là ưu thế lớn để Lã Xưởng dựa vào, uy thế này khiến cho cổ đông trong Liên minh Dệt và những người lao động sẽ khó lòng dốc lòng ủng hộ làng Hồng Bàng, nên phải giải quyết trước. Lý do khiến Lương Vũ Phong chĩa mũi dùi vào làng hồng Bàng là nỗi lo họ sẽ trở thành những kẻ như Bang Bất Lương. Vì thế, làng Hồng Bàng quyết định khiến ông ta không còn nỗi lo này nữa bằng cách lần trước họ khiến ông ta giúp họ vụ đồn điền: tạo cho Lương Vũ Phong cái cảm giác rằng họ đã đặt quyền kiểm soát vào tay ông ta. Theo đó, làng Hồng Bàng đề nghị lập nên một thứ gọi là Trung tâm môi giới việc làm. Nó hoạt động không khác gì chợ lao động của Bang Bất Lương: tạo cầu nối giữa kẻ đang cần bán sức lao động để lấy tiền với người chủ cần lao động. Điểm khác biệt là, những người lao động sẽ được đảm bảo quyền lợi: tiền lương, giờ làm, sức khỏe, bố trí công việc phù hợp, thậm chí được cho học việc,... Ở đây, những người cầm đầu hoàn toàn do Lương Vũ Phong quyết, làng Hồng Bàng cung cấp những nhân viên cấp trung, đồng thời cũng sẽ có sự đào tạo các nhân viên khác chứ không độc chiếm vai trò này. Mà muốn độc chiếm cũng không được, Lương Vũ Phong sẽ tạo cơ hội để loại dần những kẻ đó.
Trung tâm môi giới việc làm này là một món quà lớn, béo bở bởi có nó là kiểm soát được lòng dân và đảm bảo sự ổn định của toàn thành An Định, toàn châu Nam Bình. Có một cơ quan như thế dưới trướng, lão ta có thể bố trí người vào làm, không phải tay chân thân tín thì cũng là con em những người này, tạo ra biết bao nhiêu ân huệ và mối quan hệ. Ông ta cũng không lo làng Hồng Bàng chỉ đãi bôi cho qua, vì xem xét kỹ thì làng Hồng Bàng còn nhờ cậy ông ta dài dài, chơi một vố đâu có xong. Suy tính thiệt hơn là rõ, Lương Vũ Phong không chối nổi và nhanh chóng tỏ thái độ ủng hộ làng Hồng Bàng rõ rệt.
Thái độ của Lương Vũ Phong nhanh chóng xoay chuyển tình thế, những cổ đông và người lao động đổi phe. Và nhằm đảm bảo sự ủng hộ này thực sự kéo dài, làng Hồng Bàng bồi thêm đòn phản công bằng kinh tế nhằm vào Lã Xưởng. Lã Xưởng từ lâu đã là kẻ chuyên gây khó chịu cho làng Hồng Bàng rồi, đặc biệt là qua bằng chứng mà Ebisu cung cấp về việc hắn thuê cướp biển đánh thuyền vải vóc, cho thấy hai bên khó hòa hợp cho tới khi họ hoàn toàn đánh phục hắn. Tên này hiện đang muốn triệt tiêu sức mạnh kinh tế của họ, họ cũng chả sợ, phản công lại ở ngay mặt này. Các cổ đông thực tế thì chỉ là các thương nhân, thương nhân sẽ muốn lợi nhuận, nếu lợi nhuận đủ dày thì có như Lương Vũ Phong hay gì họ cũng mặc. Trong thời gian làm nước đá, có một vấn đề là ở thời này chưa có tủ lạnh riêng nhỏ, cách để bảo quan đá là phải xây các hầm chứa đá ở sâu lòng đất, ngăn đá gặp không khí nóng nực và có sự trao đổi nhiệt dễ tan. Có điều các hầm đá như thế muốn xây cũng không dễ, tiếp đó là quá trình vận chuyển nữa chứ, đâu phải nơi nào cũng có thể làm máy làm nước đá, vận chuyển từ nơi làm ra nơi chứa cũng hao đá nhiều. Vừa hay, Kiệt nói ra việc dùng những loại vải thô, rồi phủ làm nhiều lớp lên các phần nước đá, ngăn trao đổi nhiệt, đá lạnh lâu tan hơn, nếu dùng thứ này làm một phòng chứa đá cũng dễ hơn, tuy không như hầm chứa nhưng hiệu suất tạm ổn, lại dễ làm. Mà vải lại là thứ liên minh dệt có thể chế ra, đây chẳng phải là làng Hồng Bàng kiếm mối làm ăn cho những cổ đông của liên minh sao. Đá lạnh là mặt hàng ai cũng sẽ muốn có, và vải để giữ đá khỏi tan, cũng sẽ cháy hàng như thế.
Nhằm tăng thêm sự thuyết phục, làng Hồng Bàng cùng dày công lập một vở diễn. Đầu tiên, vào ngày hè nóng nực, họ mới các cổ đông cùng tới Tiệm ăn Hồng Bàng trên thành An Định này- căn lầu mà khi trước Hoàng Anh Kiệt bị Lã Xưởng lừa mua. Tại đó, một đống vải được chất đầy sân, và được canh giữ cẩn thận, ai cũng có thể thấy, nhưng không ai được lại gần. Sau đó, cuộc họp bắt đầu. Nó báo cáo, tổng kết lại toàn bộ những việc làm gần đây, nhất là vụ dừng một dây chuyền dệt để làm băng đá. Dù ngạc nhiên khi thấy làng Hồng Bàng dám công khai chuyện này, Lã Xưởng nghĩ rằng có lẽ bọn này nghĩ rằng Lương Vũ Phong đã chuyển phe thì chúng chắc thắng luôn, không thèm dấu diễm gì nữa chăng. Lã Xưởng bèn công kích luôn, dù sao ông ta cũng có thể cho thấy mình là người nghĩ cho Liên minh Dệt, đây là món hời cuối rồi, thịt muỗi cũng là thịt.
Song làng Hồng Bàng đâu chơi thế, họ lấy ra băng đá để mọi người dùng thử: pha nước uống, đặt cạnh người làm mát, ướp lạnh thực phẩm,... tính toán giá trị thương mại của chúng và kết luận rằng băng đá là một mặt hàng rất hời.
- Băng đá thì là một mặt hàng bán chạy đấy. Nhưng mà chúng ta là Liên minh Dệt, không phải Liên minh ẩm thực đâu nha.- Một người thuộc phe Lã Xưởng buông lời phá đám. Song đám cổ đông cũng gật gù, việc này quả đúng có thể, dệt thì họ quen tay, giờ quay sang bán băng đá cũng hơi tay ngang, như thế thì lợi không tốt lắm đâu.
- Các vị nói đúng, Liên minh chúng ta là ngành dệt, nên chúng ta sẽ chỉ nói chuyện dệt thôi. Nhưng ta cũng phải thấy rằng, Liên minh Dệt muốn phát triển, không chỉ phải dệt được nhiều, mà còn phải bán được nhiều nữa, đúng không?- Người ra mặt đối đáp là bố Kiệt. Với những gì Kiệt chuẩn bị rồi, ông hoàn toàn tự tin khi đứng lên.
- Cái đó ai chả biết!
- Thế nên hôm nay chúng tôi mời các vị tới cũng là vì thế. Muốn bán đồ dệt, ta cần thị trường, đôi khi cần tìm kiếm rất lâu, rồi phải chiếm lĩnh, hay là đấu với dân dệt bản địa,... là những việc rất tốn thời gian, nhưng giờ đây với cái này- băng đá, ta có cơ hội bán một đơn hàng cực lớn.
- Là sao chứ?
- Chẳng hiểu gì hết?
- Các vị, đá lạnh rất có tiềm năng bán, nhưng rất mau tan, thời tiết càng nóng, nó càng dễ tan, mà đá lạnh này muốn bán, thì phải bán khi trời nóng, có đúng thế không ạ?
- Phải đấy, đá lạnh vận chuyển cả mấy xe mà về có tí, thế là e không vận được xa đâu.
- Xây máy làm đá cần nhiều tiền lắm?
- Có phải mời chúng tôi bỏ vốn không
- Các vị ơi, dù có bỏ tiền ra thế nhưng đâu phải chỗ nào cũng làm được cái máy làm đá lạnh phải không? Làm phòng chứa đá lạnh này tốn kém lắm. Rồi phải vận tới nơi cần dùng nữa? Ôi, thế thì đá lạnh tan thành nước, tiền không kiếm nổi nhỉ?- Một tên bên Lã Xưởng chọc thêm
Lúc này, Hoàng Văn Định chỉ cười. Và rồi, ông chỉ cho mọi người nhìn ra sân. Ở đó là những bọc vải lớn, khi lật ra, đó là đá lạnh toát. Từ sáng tới giờ đã là giữa trưa, trời nắng chang chang, thế mà đá chưa tan gì hết, thậm chí còn không chảy nước.
- Vải phủ lên kia đã ngăn đá chảy nước.
Câu nói nghe bâng quơ, nhưng ở đây ai cũng tinh hết. Đá lạnh là hàng ai cũng muốn trong thời tiết này, nhưng để giữ được đá lạnh không dễ gì, dù xây phòng chứa dưới đất cũng khá tốn ấy chứ, đã thế còn quá trình vận chuyển. Nhưng mà nếu thứ vải kia phủ lên mà giữ đá không tan nhanh, thì tức là vải này sẽ được tiêu thụ cực nhiều, và như thế, chẳng phải Liên minh Dệt chẳng lo thiếu việc sao.
Tới lúc này, Lã Xưởng cũng phải thầm kinh hãi trước những gì làng Hồng Bàng làm ra. Tất cả mọi thứ như những sợi vải làm lưới đánh cá, từng sợi thì trông chả có gì, nhưng đan thành lưới, tung ra rồi thu lưới, thì đàn cá khó mà thoát ra. Thứ phát minh này hẳn là do Kiệt làm ra đây. Lại một lần nữa, Kiệt cho thấy giá trị cực cao, và Lã Xưởng càng thèm muốn cậu phải dưới trướng hắn. Hít một hơi sâu để giữ bình tĩnh, Lã Xưởng cùng các cổ đông khác đứng lên chúc mừng Hoàng Văn Định rằng làng Hồng Bàng lần nữa chứng tỏ vai trò dẫn dắt liên minh. Tất cả nhanh chóng ăn tiệc mừng sự thành công trong tương lai, và mọi cổ đông có mặt ở đây lúc này, đều thấy rằng làng Hồng Bàng hay đúng hơn là Hoàng Anh Kiệt quả là đáng gờm.
Nhưng cú ra đòn của làng Hồng Bàng không giản đơn tới thế, khi buổi tiệc vừa kết thúc, rất nhiều cổ đông loại nhỏ có khách tới thăm. Những kẻ tới thăm họ, chính là đội 5 người Chu Văn Bàn. Đám này tới để thuyết phục họ hãy ủng hộ Hoàng Anh Kiệt và làng Hồng Bàng.
- Các vị thấy không, tiền tài các vị có giờ là một phần của cái bánh này, ban đầu mọi người đều có phần, dù ít dù nhiều cũng là có. Nhưng khi bắt tay với Lã Xưởng để gia tăng tiền tài tức là đoạt phần bánh của người khác. Hôm nay, các vị đoạt của người ta, vậy thì người bị đoạt sẽ nhớ mối thù này, họ nhất định sẽ trả thù. Trong khi đó, làng Hồng Bàng sẽ cùng các vị tạo nên cái bánh khác. Phần chia có lẽ vẫn tỉ lệ đó, nhưng thực sự nhiều hơn, phải không?
- Làm một cái bánh mới khá tốn sức, mà chắc gì đã lãi nhiều chứ? Tôi thấy cứ một đống giữa đàng không bằng một sàng góc bếp.
- Các vị nghĩ mình nuốt được sàng góc bếp sao?
- Ý gì vậy chứ?
- Nghĩ xem, Lã Xưởng hôm nay xúi các vị đánh một phe, sao có thể không xúi phe khác đánh các vị khi khác. Làng Hồng Bàng bấy lâu nay luôn coi trọng hợp tác cùng phát triển, cùng làm cùng hưởng, chẳng phải vậy là tốt hơn sao. Giữa một kẻ mặt mũi bặm trợn lăm lăm con dao ở sau lưng với một người trong đáng tin cậy, không cầm khí giới gì đứng sau thì cái nào an tâm hơn.
- An tâm thì đúng là an tâm hơn thật, nhưng mà Lã Xưởng dù sao cũng là một kẻ có năng lực lắm, chúng tôi hơi không muốn đấu với hắn.
- Các vị tưởng rằng mình không muốn đấu mà được sao? Làng Hồng Bàng nhiều lần hóa giải thế công của Lã Xưởng, giờ đã là miếng xương cứng khó gặm, Lã Xưởng dã tâm bừng bừng, tất phải thôn tính kẻ khác để mạnh lên, hắn sẽ chọn ai đây, liệu có phải quý vị không?
- Nếu chúng tôi theo làng Hồng Bàng, sẽ được bảo hộ chứ?- Những lời kia làm đám cổ đông nhỏ bé dần xuôi xuôi, tuy nhiên, họ vẫn cố kiếm thêm chỗ tốt gì đó.
- Hừ, làng Hồng Bàng là một đồng minh cực đáng tin, các vị thấy bọn tôi rồi đó, làm mất đống tiền, nhưng là đồng minh của làng Hồng Bàng, có cơ hội quật lại được. Tôi không biết liệu các vị biết chuyện tương tự ở chỗ Lã Xưởng không nhỉ? Tiết lộ cho các vị chuyện kín đáo nhé, vụ chúng tôi gây họa, cũng là bởi Lã Xưởng đó! Nghe thì giật gân, nhưng các vị nghĩ kỹ mà xem, ai được lợi khi bọn này phạm lỗi đó?- Đám Chu Văn Bàn thấy rõ bộ mặt hám lợi này, nên chẳng muốn thêm quyền lợi làm gì nhiều, mà bồi thêm một phần đe nẹt về sự thâm độc của Lã Xưởng để ép họ nhanh nhìn rõ tình hình thôi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT