Việc Hoàng Anh Kiệt làm được trong thời gian qua khiến Lã Xưởng tiến thoái lưỡng nan. Tiếp tục ngăn trở thì cũng không ổn khi ông ta đang có cổ phần trong Liên minh, nó kiếm được tiền thì ông ta cũng kiếm được. Mặt khác, ông ta vẫn muốn đánh gục Kiệt. Ngày trước khi Liên minh thành lập, ông ta dẫn đầu những chủ xưởng dệt đấu với thế lực mới nổi là Xưởng Dệt Hồng Bàng, bị thua, dù sau đó hai bên liên hợp, nhưng nhục này nuốt không trôi. Để rửa nhục, ông ta muốn Kiệt phải thất bại cay đắng hơn ông ta vô số lần, phải thành kẻ cầu cạnh ông ta để sống sót, nhưng hai lần ngáng tay vừa rồi đều không thành, mà quả thực ông ta đâu có rảnh mà chỉ lo diệt Kiệt, nhà còn bao việc. Thế là lão nhớ tới tên thầy bói. Tên này cũng làm được một vụ khá hay, nếu được đầu tư hơn, chắc hẳn hắn cũng làm được vài trò.
- Chu Xuân Đạo đại sư, ông thử nghĩ xem, còn có cách nào đánh hạ thằng nhãi kia không?- Lã Xưởng mời Chu Xuân Đạo tới, nói cho ông ta vấn đề đang gặp phải rồi dò hỏi.
- Việc này nói dễ thì dễ, nói khó, cũng khó. Dễ là vì phong thủy là thứ tôi rất rành mà khó cũng là bởi phong thủy là thứ tôi rất rành.- Chu Xuân Đạo vừa cười vừa nói, khiến Lã Xưởng khó chịu. Cách ăn nói nửa kín nửa hở của Chu Xuân Đạo như là một bậc ẩn sĩ nói với người cầu đạo vậy. Tuy nhiên, Lã Xưởng cũng đủ sức tu dưỡng để nói ngọt nhạt
- Không biết thầy Đạo nói thế là có ý gì vậy?
- Ông chủ Lã, phong thủy là thứ có thật, liên quan tới sự vận hành của trời đất, ảnh hưởng tới vận mệnh của con người. Trên đời này, trời, đất và người là ba chủ thể lớn nhất. Dùng thuật phong thủy, ảnh hưởng tới ba yếu tố trên, xin hỏi liệu có dễ dàng. Thay đổi phong thủy tức là phá bỏ thế mà trời đất tạo nên, kẻ nào dùng phép phong thủy tất nhiên sẽ bị trời đất khiển tránh. Ở đây dùng phép phong thủy để hại người, tức là làm cho âm đức tổn hại, không có âm đức bảo vệ, trời đất khiển trách giáng xuống, nhẹ thì ốm, vừa thì chết, nặng thì ảnh hưởng 3 họ. Chứ nếu không, ông chủ Lã thử nói tại sao đạo thuật lợi hại thế nhà nhà không học đem ra dùng để tranh đấu với nhau hay tự giúp bản thân giàu có phát đạt.
Nghe Chu Xuân Đạo giải trình, Lã Xưởng cũng hơi e dè lại. Nhưng ngẫm lại, ông ta nhận ra người ra tay là Chu Xuân Đạo chứ đâu phải ông ta, nên nếu có cái giá thích hợp, có lẽ vẫn có thể.
- Vậy thầy Đạo thử nói xem, liệu thầy có cách nào để giúp tôi không? Thầy tài như vậy, cũng hẳn có cách gì đó chứ?
- Cách, không phải không có.- Chu Xuân Đạo cười- Nhưng cách này thì là hơi lâu, đó là để tôi tìm cách khiến họ Hoàng tự hủy long mạch của họ.
- Tự hủy long mạch.
- Đúng thế. Tôi sẽ tìm cách kết thân với tên Hoàng Văn Định, khiến hắn tin tưởng, rồi tìm cách khiến hắn muốn đổi phong thủy trong nhà, dời mộ phần. Bọn người quê đó biết gì về phong thủy mà không sập bẫy.
- Cách này thì có gì khác việc các thầy phong thủy thường làm đâu chứ.
- Khác chứ ông chủ Lã, nếu tôi và Hoàng Văn Định là thầy phong thủy và người xem phong thủy thì tôi hại hắn là tôi có tội, nhưng nếu tôi chỉ nói bâng quơ để hắn nghe được, hắn làm theo thì tôi có tội gì chứ!- Chu Xuân Đạo bắt đầu giảng kế sách. Ông ta có cách lạch luật nhân quả một chút- thay vì trực tiếp nói cho Hoàng Văn Định với tư cách thầy phong thủy mà phải có nhân quả trực tiếp nhất, thì ông ta nhờ Lã Xưởng tìm cách giới thiệu với nhà họ Hoàng. Sau đó, họ từng bước làm thân, tới mức có thể ngồi nói chuyện thân mật với Hoàng Văn Định. Khi đó, Chu Xuân Đạo sẽ tìm cách đưa ra những lời bàn luận về phong thủy, kích cho Hoàng Văn Định vì tham mà làm theo. Khi đó, tội lỗi phạm phải chỉ làm gián tiếp, đó là một trong những phương án mà người học đạo thuật hay làm- nói những lời bâng quơ để người ta nghe được, theo thì sống, dại thì chết. Tất nhiên, ở đây thì Chu Xuân Đạo bày kế ngược, theo mới chết.
Nghe Chu Xuân Đạo nói một hồi, Lã Xưởng thầm than, bọn thầy tướng số này cũng thâm thật, đồng thời ông ta cũng tự nhủ về sau nếu Chu Xuân Đạo hoặc những kẻ có tài đạo thuật tới nói chuyện, ông ta một mặt phải tìm cách nhắc khóe chúng tội lừa dối, mặt khác đưa tiền, ép cho bọn nó vì sợ lập nhân quả gì đó mà không thể làm hại mình.
Chu Xuân Đạo cũng giảng giải tiếp lý do nên chậm, vì ông ta thấy hiện tại Kiệt đang làm cho Lã Xưởng phát, chém đứt ngay thì không nên, và nếu chém ngay bây giờ, lý do Kiệt theo Lã Xưởng cũng thật không có. Chi bằng hãy bồi dưỡng tình cảm với họ Hoàng, để khi họ Hoàng sa cơ lỡ vận, có cớ mà giúp họ, rồi thu làm bộ hạ.
- Không ngờ thầy Đạo cũng là bậc trí giả. Xưởng bấy lâu có mắt không tròng, thật tội nặng quá.- Lã Xưởng nghe xong mà như thấy mỏở mang đầu óc biết bao, liên tục trách thầm bản thân.
- Ấy chết, ấy chết!- Chu Xuân Đạo đáp lễ ngay- Ông chủ Lã chớ quá yêu quý, thực ra mấy cái này là trò vặt vãnh thôi, bọn người như chúng tôi học được từ vài câu truyện truyền miệng. Nhưng nếu không có những người như ông chủ Lã giúp, thì chỉ nói xuông mà thôi. Ví như bây giờ tôi muốn hại họ Hoàng theo cách kia, không có ông chủ Lã thì phải mất bao lâu chứ!
- Cũng đúng, cũng đúng!- Lã Xưởng nghe mà mát lòng mát dạ. Quả thực tài trí là một chuyện, thực lực lại là chuyện khác.
Vài hôm sau, Lã Xưởng từng bước tìm cách gặp gỡ Hoàng Văn Định. Với thân phận một đại cổ đông của Liên minh Dệt, lão dễ dàng có cớ gặp Định, mời ông ấy cùng mình đi ăn nhậu. Từ những cuộc nhậu, Lã Xưởng giới thiệu Chu Xuân Đạo với Hoàng Văn Định. Nghe Lã Xưởng giới thiệu, thổi phồng, Hoàng Văn Định rất là khâm phục Chu Xuân Đạo, và muốn được nghe thử vài lời của người thầy bói này, xem cách nào khiến mình thêm chút tiền tài, lại muốn xem cho vợ con,... Nói chung, Định là một người rất tầm thường, quan tâm tới những vấn đề cũng tầm thường như sức khỏe, tiền tài, hậu vận,....
Lã Xưởng mỗi lần nghe Chu Xuân Đạo nói lại thì đều cười khẩy, đúng là thằng bần nông mới giàu xổi. Thế rồi mãi cũng chán, lão không thèm nghe nữa. Chu Xuân Đạo thì lúc này mới thở phào, kế hoạch đã thành công. Chu Xuân Đạo muốn tiếp cận Hoàng Văn Định là vì ông ta ngu xuẩn hơn, nhưng không phải để quấy phá, mà là để trải đường trước cho việc tiếp cận với Kiệt. Những thành công Kiệt trong khi kết hợp với tướng mạo và vận số sinh thần bát tự Kiệt có lại cho thấy một sự không hài hòa, kiểu như nghịch thiên cải mệnh vậy. Mà với những thầy tướng số như Chu Xuân Đạo thì các phương pháp nghịch thiên cải mệnh kiểu này rất hứng thú. Hai là, Hoàng Anh Kiệt đang làm giàu rất khá, cha của cậu tất nhiên cũng có tài sản kếch xù mà lại không thông minh bằng hai người con lớn, Chu Xuân Đạo muốn bám vào ông ta để không làm mà vẫn có ăn nữa, đây mới là yếu tốt chính. Chu Xuân Đạo là một kẻ học đạo thuật cũng khá, nên biết rất rõ những hiểm nguy khi dùng đạo thuật mưu sinh: xem thiên cơ thì sẽ điên, đổi phong thủy thì hậu họa cho sức khỏe bản thân, thậm chí chết mà xương cốt không yên, … Cho nên lão ta bây lâu này không dám dùng đạo thuật thật sự, chỉ dám dùng mấy trò bịp bợm để kiếm chút tiền, sống trong nghèo khó.
Thông qua Lã Xưởng giới thiệu, Chu Xuân Đạo không cần giờ bất kỳ tài phép gì thực sự ra để lấy được lòng tin từ Hoàng Văn Định, mà lão cũng không dám giở ra với nhà họ Hoàng kia. Bọn này có phép nghịch thiên cải mệnh gì đó mà lão chưa biết, nói mấy lần toàn sai hết. Tất nhiên, lão cũng không ngại dùng võ mồm chút chút, kể lể những kiến thức phong thủy, đạo thuật để khiến Hoàng Văn Định càng thêm tin hơn, thậm chí không ngại nói ra chút môn đạo.
- Nghe nói xem tướng có thể đoán được nghề nghiệp ư?- Hoàng Văn Định hôm nay lại tò mò một chút về các ngón đạo thuật, và ông ta muốn hỏi chuyện xem tướng. Dù sao ngày trẻ từng đi làm thủy thủ cho chồng cũ của vợ hiện tại, đi xa xôi, cũng từng thấy các thầy bói làm việc, rất khâm phục tại sao họ có thể đoán bách phát bách trúng thế. Nay có một ông thầy bói tài giỏi bên cạnh, hỏi chút cho đã nghiền.
- Thực ra đoán nghề không nhất thiết cần tới bói toán, thậm chí dùng bói toán để đoán nghề là sai lầm hạng nhất cơ?
- Tại sao thế?
- Ví dụ, ông đang mặc quần áo với loại vải rất tốt, có người hầu kẻ hạ, ăn uống đầy đủ nên trông béo tốt, vậy sẽ là kẻ có tiền. Có thể là địa chủ, quan lại hoặc thương nhân. Vậy bây giờ nếu là địa chủ, sẽ có kiểu cách ăn nói của địa chủ, quan lại có kiểu cách của quan lại và thương nhân có kiểu cách của thương nhân. Không cần dựa vào bói toán hay đạo thuật, chỉ cần đi nhiều, chú ý nhiều là đủ.
- Trời đất, thế mà tôi cứ nghĩ thầy bói mấy ông....- Hoàng Văn Định lắc đầu ngán ngẩm
- Đừng thất vọng kiểu thế, đạo thuật nếu làm mấy trò con con đó thì tốn lắm, tôi hẳn đã kể ông nghe phải không, cái giá khi dùng đạo thuật.
- Thì ừ, nhưng mà ngày ngày sống trong lo sợ, có tài mà không được dùng thì thật sự là khổ quá đi.
- Có tài là một chuyện, dùng nó lại là một chuyện khác. Ví dụ nào giờ nhỉ?- Chu Xuân Đạo cười cười, càng biết nhiều càng hiểu nhiều, người ta càng phải biết tiết chế, kẻ vô tri mới lạm dụng thứ mình có được. Đột nhiên, ông ta thấy một ví dụ để cho tên Hoàng Văn Định này hiểu hơn- Như tên kia đi, hắn là một tên cướp biển chính hiệu, nhưng giờ không dám đeo đao, không dám đánh nhau, ông nói xem là tại sao?
Theo hướng chỉ của Đạo, Định nhìn thấy một tên trẻ tuổi đang mua chút hoa quả. Có điều, vừa thấy tên này, Hoàng Văn Định hơi tái mắt.
- Làm sao ông biết hắn là cướp biển thế?
- Đầu tiên, hắn là dân đi biển nhiều, thấy rõ ở nước da. Sau đó là dáng đi, đây là dáng đi của kẻ biết chút võ vẽ. Vừa đi biển vừa biết võ, thì có thể là ai chứ.
- Đúng! À mà nhỡ là lính truy kích cướp biển thì sao?
- Tiếp đó, là nhìn sát khí, tuy đã thu liễm những vẫn lộ rõ. Cái này thấy là phải nhìn người nhiều mới biết.- Chu Xuân Đạo từng bước giảng giải, và cuối cùng đưa tới một kết luật hết sức thuyết phục rằng kẻ kia là một tên cướp biển.
Hoàng Văn Định không nói gì mà mặt cứ hơi trắng, khiến Chu Xuân Đạo nghi hoặc, song hỏi thì Định không nói. Sau đó, ông ta lẳng lặng chuồn đi tìm Kiệt, khiến Chu Xuân Đạo có sự nghĩ ngợi.
Hóa ra kẻ mà Chu Xuân Đạo chỉ chính là Watanabe Ebisu, Hoàng Văn Định cũng đã từng gặp hắn tại làng Hồng Bàng khi hắn cùng đàn em tới đó mua bán lương thực và nghỉ ngơi mấy dạo gần đây. Cả hai lần Ebisu đánh làng Hồng Bàng thì Hoàng Văn Định không ở làng nên ông không biết về hắn, và Kiệt thì chưa nói nhiều về việc làm ăn với bọn cướp biển, vì đây chỉ là làm ăn tư, không liên quan nhiều tới làng, mà vụ này làng cũng hưởng lợi trực tiếp khi lũ cướp tới tiêu pha, mua sắm, chứ có hại gì đâu mà phải báo.
Hoàng Văn Định mang một bụng suy tư về việc này và đem nó nói với người vợ bé. Ông ta không nói với vợ cả vì chưa biết vụ này Kiệt nó dấn sâu tới mức nào, chả may con nó cũng không biết, nói ra thì chỉ tổ lo suông, mà đúng lúc này Kiệt lại đang đi thăm Minh, không có nói chuyện trực tiếp được mới khó chứ lại. Nghe những lời tâm sự của chồng, với tư cách vợ bé, Trịnh Thị Ngọc bảo ông đợi con về mà hỏi thẳng, với vai trò gián điệp của Nữ Lưu, bà ta lập tức đem tin này báo cho Mai Diễm.
- Mi chắc chắn chuyện này là thật chứ!- Mai Diễm hỏi lại, nhưng chủ yếu là vì bà ta khá hồi hộp thôi, chứ chuyện trọng đại này, bà vẫn cần đi xác minh. Nữ Lưu thừa sức kiểm tra chuyện này.
- Đúng vậy thưa thượng cấp!- Trịnh Thị Ngọc vội khẳng định lại
- Được, mi cứ về đi.
Mai Diễm cho người đi tìm hiểu về Ebisu, tra rõ thân phận của hắn và không khó để biết tên này chính là một trong những kẻ từng đánh phá làng Hồng Bàng. Điều này khiến bà ta cảm thấy ắt hẳn Kiệt đang mưu tính gì đó, nên mới chịu hợp tác với Ebisu. Vụ làm ăn này liệu sẽ là gì đây, vũ khí lạnh, vũ khí nóng, hay là tiêu thụ hàng cướp biển... Có điều, bọn cướp này chỉ là lũ cướp nhỏ, mối làm ăn, chỉ sợ cũng vẫn nhỏ. Ngẫm lại, Hoàng Anh Kiệt cũng mới 14 tuổi, làng Hồng Bàng quật khởi chưa được 10 năm, vậy mà giờ đã có những vụ làm ăn cỡ này, nếu không sớm chen chân vào, ắt sẽ lạc hậu đi mất.
Chỉ khó là, thần thông quảng đại của Nữ Lưu chính là bắt nguồn từ sắc dụ, Hoàng Anh Kiệt mới 14 tuổi, lại ngày đêm làm việc, quả thực không thể ra tay. Hoàng Văn Định tuy đã bị họ nắm thóp, nhưng ông ta thực sự quá vô dụng, không tài nào có thể thay con trai làm chủ được.
- Phu nhân, có người tự xưng là Chu Xuân Đạo xin gặp người. Hắn nói hắn là người bên Hoàng Văn Định.
- Chu Xuân Đạo, tên thầy bói ư?- Mai Diễm nhíu mày, tên này tới tận nhà riêng của bà ta để gặp, là có ý gì đây. Song ngẫm lại, ở nơi đây bà ta là người vợ lẽ của Thành chủ An Định, Tri Châu Châu Nam Bình, hắn có thể làm gì được chứ.- Cứ mời hắn vào đi.
- Chào phu nhân!- Chu Xuân Đạo bước vào chào hỏi đàng hoàng
- Chào thầy Đạo, không biết ngài tới tìm ta là có việc gì vậy?
- Tôi tới tìm phu nhân, chính là để bàn chuyện hợp tác làm ăn.
- Hợp tác làm ăn, thầy Đạo đây nói thật buồn cười quá, tôi chỉ là người vợ lẽ thấp kém...
- Phu nhân nói thế thì thật quá lắm, ai dám nói người phụ nữ có thể làm thành chủ kiêm tri châu phải động lòng tới mức như phu nhân làm với đại nhân Phong chứ. Lại còn là người đứng đầu của Nữ Lưu tại Châu Nam Bình này nữa chứ.
Nghe Chu Xuân Đạo nói tới đây, tất cả những người có mặt trong viện đều biến sắc, Mai Diễm cũng thế, có điều bà ta tỉnh táo nhanh hơn mà thôi.
- Bệnh từ miệng vào họa từ lời ra, không biết thầy Đạo đã nghe nói tới chưa.
- Cái này thì tôi đã nghe thấy thường xuyên, có điều, hôm nay tự soi mình ở giếng nước, thấy có điềm cát, nên mới dám tới đây bàn chuyện với phu nhân.
- Thật sự thì ngài coi bói được ư?- Mai Diễm phất tay, mấy người hầu của ba ta liền rút mỗi người một thanh đoản đao
- Phu nhân, ta đã tới đây chào hỏi, người của phu nhân chỉ có ở trong này, ngoài kia vẫn là người của chồng bà, ta mất tích, thì e rằng họ sẽ chú ý đấy.
- Ta có thể để ngươi cút ra rồi giết chết.
- Sau khi ta nói xong, e rằng phu nhân sẽ không còn chút sát ý nào nữa rồi.- Chu Xuân Đạo nói đầy tự đắc.
- Thật sao?
- Phu nhân hẳn đang suy nghĩ về vụ việc Hoàng Anh Kiệt bắt tay với một tên cướp biển phải không?
- Ông biết hơi nhiều thì phải?
- Cái này thì trách Hoàng Văn Định mà thôi, hôm đó khi biết là người kia là cướp biển, ông ta không giấu nổi nét mặt. Tôi đoán là hẳn tên cướp biển này khiến ông ta lo lắng. Không mất nhiều thời gian để biết hắn vừa từ huyện Sơn Hải đi lên, thế thì đoán được ngay tên này sẽ có liên hệ với Hoàng Anh Kiệt, thậm chí là có liên quan tới làng Hồng Bàng nữa.
- Tính rất khá. Vậy sao ông còn tới chỗ ta nữa, quan phủ chẳng phải là nơi ông nên tới ư?
- Quan phủ có thể trả chút tiền thưởng, nhưng Nữ Lưu và làng Hồng Bàng, đặc biệt là Hoàng Anh Kiệt có thể trả ta thứ gì, ta cũng chưa tính được. Rõ ràng, ta biết mình nên đặt cọc vào đâu rồi.
- Ngài quả là một ông thầy bói giỏi, cái miệng nịnh tuyệt vời. Định mượn bọn ta để tiếp cận Hoàng Anh Kiệt như cách mi dùng Lã Xưởng tiếp cận Hoàng Văn Định.
- Không phải, ta muốn chúng ta cùng lập một liên minh, Hoàng Anh Kiệt quá mạnh, hắn chỉ với sức của mình đã có thể khiến một kẻ như Lã Xưởng hơi khốn đốn, nếu có sự giúp sức của ta, ắt hẳn sẽ khiến Hoàng Anh Kiệt quát tháo thiên hạ, làm nên một đại sự nghiệp.
- Thật nực cười, Nữ Lưu bọn ta vậy mà phải cùng ông liên thủ khống chế Hoàng Anh Kiệt?
- Không phải khống chế, là trợ giúp. Hoàng Anh Kiệt lập trường cho con gái đi học, bồi dưỡng phụ nữ, để phụ nữ tự lập tự cường. Đây chẳng phải là thứ mà Nữ Lưu bấy lâu thèm khát sao? Nhưng hiện hắn chỉ có làm thế được ở một ngôi làng thôi. Mà nếu cứ thế này chỉ chục năm nữa, Hoàng Anh Kiệt không phát triển lên quá cao, thì hết đời này hắn chả thể đem tư tưởng và hành động đi phát triển lên nữa. Nữ Lưu thật sự cam tâm để điều đó xảy ra sao?
- Vậy ông muốn ta làm gì?
- Loạn thế sinh anh hùng, Hoàng Anh Kiệt là một kẻ có tố chất anh hùng trời sinh, hắn cần một chút loạn thế để trổ tài nữa thôi. Mà cách làm loạn, Nữ Lưu e rằng giỏi hơn ai hết. Nhỉ?
- Nói lâu như vậy, ta cũng có một thắc mắc, rốt cục, ông định mưu lợi gì từ Hoàng Anh Kiệt.
- Phương thức nghịch thiên cải mệnh!- Chu Xuân Đạo cười và nói thẳng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT