Quyển I: Nó là Hoàng Anh Kiệt

C 119: Tin xấu liên tiếp tới

Hoàng Anh Kiệt nhận thêm tin tức về vụ làm ăn thua lỗ của đám Chu Văn Bàn khi đang có quá nhiều tin xấu- quán ăn mới mở trên thành An Định đang có dấu hiệu bị lỗ vốn khi mà quá ít khách hàng tới ăn uống.

Nhà hàng được mở cách đây 2 tháng. Nơi mở nhà hàng là một tửu lầu to, nằm ở bên rìa huyện, nhưng tuyến đường đi lại không hề khó khăn, đường to, dễ đi, lại là đường giao thông huyết mạch, khi mà lượng người qua lại không phải nhỏ. Thành An Định sở dĩ có thể là trung tâm hành chính của toàn bộ Châu Nam Bình là bởi nó có một cảng nước sâu, giống như huyện trị huyện Sơn Hải, nhưng về độ rộng thì gấp 5 lần, có tên là Cảng An Ổn. Nhờ cảng nước sâu, thuyền buôn có thể vào để bốc xếp hàng, thuyền cá đi đánh cá về trao đổi, rồi thương nhân từ Chiêm Thành, Cham Pa, Phù Nam,… có thể tới mà buôn bán. Nhưng thành An Định không thể xây ngay cảng được, địa lý không cho phép, nên phải có đường đi ra, một con đường để vận chuyển các loại hàng hóa, cho người dân đi lại và để vận chuyển nhân công ra làm việc tại bến tàu, chính là con đường mà nhà hàng Hồng Bàng giờ đang tọa lạc.

Có điều, công tác chuẩn bị làm rất tốt, giá cả mua bán thương lượng phải chăng, nhất là Lã Xưởng còn mạnh tay dắt mối và đứng ra liên hệ giùm, cũng như cung cấp thông tin đầy đủ cho Kiệt về nơi này, để cậu kiểm tra được thật dễ dàng, và thấy rằng nơi này đủ thuận tiện cho việc bán hàng ăn uống: người đi lại rất đông, thế thì ắt sẽ phải có người tiến vào nơi đây ăn uống chứ. Đã vậy, nơi này không có nhiều hàng ăn, nên nếu mở ra, ắt sẽ khiến người ta phải chú ý tới. Mà nhà hàng của làng Hồng Bàng mở có biết bao món ăn ngon, ăn lần đầu ắt muốn tới ăn lần hai. Ấy vậy mà, ngày khai trương còn một số người tiến vào, chứ càng về sau là càng giảm đi.

Kiệt ban đầu chỉ cho rằng là tiệm ăn mới, chưa có tiếng tăm nên ít người tới, ai dè tới tháng thứ hai thì bặt không bóng người, nhân viên trong quán giờ thì dành hầu hết thời gian làm việc là để đuổi ruồi bắt muỗi. Đây quả là một sự lạ lùng. Trước sự việc này, Kiệt giao cho em họ mình là Tâm đi dò la tin tức từ người dân, xem nơi này có điều gì không tốt, còn cậu thì vào trong quán kiểm tra lại các ngóc ngách, tự tìm xem còn vấn đề gì hay không.

Nhưng kiểm tra một hồi, vẫn không cảm thấy có gì bất thường cả, vệ sinh sạch sẽ, bàn ghế sắp xếp đàng hoàng, món ăn nấu nướng rất là ngon miệng, giá cả phải chăng, vậy sao càng lúc càng ít khách à.

- Anh Kiệt, em có việc muốn nói!- Lúc này, Tâm từ đâu chạy lại, thở hồng hộc.

- Chuyện gì thế?

- Đám thằng Bàn gây chuyện lớn rồi. Bọn nó bị mất chuyến hàng lớn.

- Mất hàng? Bị lừa ư?

- Tệ hơn thế, khách mua hàng của bọn nó bị cướp bởi cướp biển.- Tâm nói liền một mạch. Vụ này khiến Kiệt không biết nói gì, vì đây là tình huống bất khả kháng, cướp biển thì phòng thế nào được. Tuy nhiên, đáng nói hơn là số tiền hàng cơ, gần 200 lạng bạc, một lượng tiền cực lớn. Số tiền này, đảm bảo trong ít nhất 2 năm nữa, đám Chu Văn Bàn sẽ phải bỏ hết các khoản tiền thu nhập may ra mới bù lại được. Mà đấy còn là trong trường hợp mọi thứ suôn sẻ, tiền kiếm đều đều, mới có thu nhập mà đền.

- Mấy tên ngốc này làm gì vậy chứ?- Kiệt lẩm bẩm chửi, đang đau đầu vụ quán ăn, giờ lại thế này nữa. Người ta bảo phước bất trung lai họa vô đơn chí là cấm có sai.- Tin này lan rộng chưa?

- Lan rộng khắp rồi. Thuyền buôn bị cướp sạch hàng hóa, chủ thuyền bị giết, vứt xác xuống biển, đám thủy thủ thì bị ép làm tạp dịch, lái thuyền về ổ cướp, đang đêm thì cùng nhau trốn khỏi thuyền, lấy thuyền nhỏ chèo được về bờ. Hiện đang được chăm sóc ở trong nhà lao.

- Nhà lao.

- Để thẩm tra, vụ này bọn này về được có thể là may mắn, có thể bọn nó đã sớm liên kết với cướp biển, bán chủ rồi về làm người lương thiện, che mắt người khác thì sao?

Kiệt nghe thế thì gật đầu, nói đâu xa, khi trước làng Hồng Bàng cũng bị kẻ cướp trà trộn, may mà lần đó lại chuyển người đi sớm, chúng không thể trong ngoài phối hợp mới không có chuyện. Nhưng việc tin tức này lộ ra theo con đường quan phủ, thì ắt là tin này đã được các cổ đông trong Liên minh Dệt nắm được, việc họ làm khó dễ là không tránh nổi rồi. Dù gì, vụ này cũng mất lớn thế cơ mà.

- Kiệt, nghe tin gì chưa? Vụ cướp thuyền của cướp biển đó, đám Chu Văn Bàn,...- Nhung từ đâu chạy tới, thở hồng hộc

- Tâm nó vừa báo, các cổ đông có chuyện gì hả?

- Cô Mai Diễm nói rằng những người bạn của cô ấy hiện đang rất hoang mang, họ đang có yêu cầu phải xử lý vấn đề thế này như nào, tránh tương lai xảy ra tiếp, khiến tái chính Liên minh hảo tổn.

- Hừ, họ chỉ lo túi tiền của mình, cứ nói cao sang làm gì chứ?- Tâm lẩm bẩm

- Đó là lợi ích chính đáng của họ!- Kiệt nhắc nhở Tâm, nhờ những cổ đông kia góp tiền và tin tưởng, Kiệt mới có thể kinh doanh tốt, phát triển vượt bậc, như vậy cậu có trách nhiệm phải đảm bảo tài sản cho họ.

- Vậy chúng ta làm sao đây?

- Tâm, cậu cho người của mình đi tìm bọn Chu Văn Bàn ngay, đừng để bọn nó làm gì quá khích. Mất 200 lạng bạc, lại còn thuộc trách nhiệm của mình, ai cũng khó mà bình tĩnh được.

- Vâng!

- Còn Nhung, em lập tức kiểm tra lại sổ sách giao dịch, xem bọn nó có làm đúng quy trình không? Vụ làm ăn lớn thế này mà giờ ta mới biết, ắt là do bọn họ có điều không khai báo, ta phải truy rõ những kẽ hổng bị họ lời dụng, tránh lần sau rơi vào vấn đề này. Sau đó, báo với các cổ đông, chuẩn bị họp bất thường bàn về việc này.

- Nhưng nếu khi đó chưa kịp tra rõ ngọn ngành thì sao?

- Ta phải nhanh chóng công khai thông tin, tránh hoang mang, dù gì, 200 lạng bạc vẫn không đủ đánh sụp ta, nhưng nếu có kẻ nhân cơ hội làm việc xấu, đơm đặt linh tinh, sẽ không chỉ 200 lạng bạc đâu.

- Vâng ạ!

Kiệt chỉ huy mọi thứ xong, thở dài một hơi. Chà, quả là đau đầu.

Trong khi Kiệt đang vắt óc nghĩ cách giải quyết những điều này, thì ở trong nhà của mình, Lã Xưởng đang liên tục nâng chén với Bùi Xuân Đạo, bởi hiện tại lão đang rất khâm phục những điều mà Đạo bày. Mảnh đất mà Kiệt đang dựng nhà hàng, là nơi mà Chu Xuân Đạo đã quan sát, và nhận thấy là thế đất xấu với việc dựng một quán ăn lớn. Theo như Chu Xuân Đạo giải thích, ăn uống là do Vị Giác và Tạng Tỳ chủ đạo. Ông ta tính thời giờ hai nơi này hoạt động yếu ớt nhất, rồi xem xem những người đi qua con đường lớn kia giờ nào xuất phát, đi tới đâu thì gặp giờ này, và địa điểm vừa khít lại chính là căn lầu lớn mà sau này Kiệt được Lã Xưởng giới thiệu. Khi những người đi đường làm việc đi qua nhà hàng Hồng Bàng, lại là thời gian Vị Giác và Tạng Tý hoạt động yếu nhất, cảm giác thèm ăn gần như không còn, lý gì họ lại phải vào quán ăn mà ăn. Đồng thời, trước thời gian này, hai thứ đó hoạt động khá mạnh, người ta thường sẽ ăn trước đó, đi đường qua nhà hàng Hồng Bàng thì bụng đã hơi no, càng không rẽ vào để ăn. Đây là một cú rút củi đáy nồi- giải quyết vấn đề từ gốc rễ, khách cứ lúc đi qua quán là không muốn ăn, vậy quán ăn không đóng cửa sớm mới là lạ. Tiếp nữa, thứ này không phải phong thủy đơn thuần, là học thuật phối hợp đỉnh cao của Kinh Dịch, phong thủy, y học hợp lại, dù mời thầy tới coi cũng vô phương giải đáp, vì quả thực thì phong thủy nơi này không hề phạm phải vấn đề gì hết.

Lã Xưởng, được giải thích cặn kẽ tất cả, lại tự thân nghiệm chứng hiệu quả của điều này khi được thấy lượng khách hàng vào nhà hàng Hồng Bàng ăn cơm liên tục sụt giảm, nên càng ngẫm càng thấy sợ. Đúng là huyền học không phải không có, chẳng qua bản lĩnh này không phải dễ mà học, dễ mà làm, ít thể hiện ra, nên người ta khó tin vào nữa.

- Vậy thầy nói xem nếu như sau này tôi muốn phá cục, phải làm thế nào?

- Cục diện này không phải do phong thủy hình thành, nó như tôi đã nói, là tính toán tổ hợp nhiều vấn đề, muốn giải quyết, để cho nhà hàng làm ăn phát đạt trở lại, thì cần phải xử lý hầu hết các vấn đề kia. Mà cách dễ nhất là dời địa điểm, chọn nơi nào mà tại đó Tỳ Tạng và Vị Giác con người hoạt động thêm mạnh, thì làm nhà hàng. Tôi từng vào đó ăn mấy lần, món ăn không tệ, giá cả phải chăng, hút khách là chuyện sớm muộn.

- Chà, cũng tiếc cái chốn đó thật đấy, căn nhà quả thực quá đẹp, rộng rãi.

- Căn nhà đó phong thủy không tệ, làm chốn kinh doanh không phải ý kiến tồi. Nếu ông chủ Lã có lòng, để tôi kiểm tra một chút, chọn vài mặt hàng tốt cho ông kinh doanh thêm.

- Nếu thế thì phải làm phiền tới thầy rồi, thầy Đạo.- Lã Xưởng cẩn thận mời Đạo chén rượu, trước không biết còn dám vô lễ, giờ thấy Đạo có tài, ông ta cẩn thận đối xử, chỉ sợ đối phương mà phật ý, giờ chút tài lẻ ra, phá việc làm ăn của ông ta thì bỏ mẹ chứ chẳng chơi. Tiếp nữa là tài của Đạo quá giỏi, tận dụng tài này, khiến những kẻ khác rơi rụng, vậy là ông ta có thể bá chú thương nghiệp ở nơi đây rồi.

- Không có gì, không có gì, tôi đã nói mà. Hai ta là người có duyên!- Chu Xuân Đạo cười, nâng chén lên uống, đồng thời an ủi Xưởng. Quan sát Xưởng bấy lâu, Đạo biết lý do khiến con người này trọng ông ta. Một là muốn mượn tài ông đánh gục đối thủ để leo lên ngôi cao hơn. Hai là sợ ông ra tay hại hắn. May mà ban đầu tiếp cận đã nói tới “duyên” với hắn, không ngừng ám thị hắn là ông ta với hắn có “duyên”, khiến hắn không nghi lý do Đạo hăng hái hỗ trợ việc ra tay tính toán Kiệt

Sở dĩ, Chu Xuân Đạo giúp Lã Xưởng đánh Hoàng Anh Kiệt, là ông ta muốn xem cái cách mà Kiệt vượt qua được nghịch cảnh. Hoàn cảnh Kiệt sinh ra, số mệnh lẫn thời vận ông ta xem trên tướng mạo, bát tự của Kiệt đều cho thấy cậu không thể đại phú đại quý như giờ, nhưng sự thực là Kiệt đang là kẻ có tiền có thế, vậy điều gì gây ra chuyện này chứ. Chu Xuân Đạo không muốn lãng phí thời gian mà từ từ quan sát, ông ta chế tạo một sự kiện để gây khó khăn, xem xem quá trình giải quyết vấn đề của cậu bé này là thế nào. Đồng thời, cũng cá kiếm một chút từ Lã Xưởng.

- Ổng chủ!- Hai bên đang ăn uống trong phòng, chợt có người hầu tiến lại,- Hoàng Anh Kiệt cho người báo tin, mời ông chủ dự họp đại hội cổ đông, bàn về sự kiện thất thoát tiền bạc.

- Chà!- Cả hai người đang ăn, Lã Xưởng nghe báo liền bật tiếng suýt xoa. Xưởng thầm than tên nhóc này ra bài quá nhanh, không theo lẽ thường, gặp chuyện là công khai liền. Những thương hội lớn thế này, có tổn thất phải tìm cách che dấu, khiến các thành viên không vội biết, rồi tìm cách bù lại sau.

- Ông chủ Lã, nhân cơ hội này, lão muốn đi cùng ông, xem tướng cho tên nhóc kia, được chứ!- Nghe không hiểu lắm đại hội cổ đông là gì, nhưng đoán là gặp mặt lẫn nhau, Đạo đề nghị cho ông ta đi cùng

- Thầy có việc gì ư?

- Tôi muốn xem thử tướng mạo của Hoàng Anh Kiệt, xem xem kẻ khiến ông chủ Lã phải tìm đủ cách đối phó thế này ra làm sao ấy mà.

- Được chứ, việc ấy khó gì đâu. Xin thầy tối nay theo tôi.- Lã Xưởng đồng ý ngay, ông cũng muốn thử nghe xem Kiệt là kẻ thế nào.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play