Triệu Vô Cực đối với Thiên Viên gật đầu một cái trực tiếp thi triển thân pháp rời đi

Mặt đất kim sắc hoa sen nở rộ, Triệu Vô Cực thân hình lấp lóe mấy cái liền ở trước mặt mọi người nhanh chóng biến trong đại lâm.

Bạch Thiết Hổ nhìn thấy cảnh này trong lòng không nhịn được hít một ngụm khí lạnh, tốc độ thật nhanh.

Nếu như bon hắn đều là luyện khí kì, Bạch Thiết Hổ chắc chắn mình thân pháp không thể cùng Triệu Vô Cực so sánh. 

Nhưng bọn hắn bây giờ đều là trúc cơ kì có thể ngự không, Bạch Thiết Hổ suy nghĩ một chút, ách, giống như cũng không nhanh bằng a!

Tuy trúc cơ kì tu sĩ ngự không tốc độ nhanh hay chậm phụ thuộc rất nhiều vào linh bảo, pháp quyết ngự không cùng cường độ linh lực của chính mình nhưng tu sĩ ở luyện khí kì liền có được tốc độ thân pháp nhanh nhẹn đến lúc đột phá trúc cơ kì bọn hắn tốc độ vẫn luôn ở chiếm tiên thiên ưu thế so với những tu sĩ khác.

Hắn không biết Triệu Vô Cực ngự không tốc độ có bao nhanh nhưng chắc chắn không phải là hắn cái này mới đột phá trúc cơ kì cũng chưa hề tu luyện qua cái gì bí pháp tăng cường tốc độ ngự không có thể so sánh được.

Nghĩ đến đây sắc mặt của hắn bỗng nhiên biến đổi, Triệu Vô Cực lúc này rời đi hắn là muốn làm gì?

Bất kể là từ lúc bọn hắn bị Thiên Cung Nguyệt Ánh tính kế đến lúc phá trận mà ra, Triệu Vô Cực thể hiện ra tư thế luôn luôn là thong dong không sợ, mọi việc giống như được hắn nắm trong bàn tay, bất kì âm mưu gì của Thiên Cung Nguyệt Ánh đều không thể để hắn lo lắng.

Hắn không giống loại người bắn tên không đích.

Bạch Thiết Hổ lông mày nhíu chặt, hắn đầu óc nhanh chóng lưu chuyển, Triệu Vô Cực rốt cuộc đang tính toán gì?

Thái Kiệt thấy Bạch Thiết Hổ có chút dị dạng liền hỏi:

“ Bạch Thiết Hổ, sắc mặt của ngươi sao vậy? Có việc gì sao?”

hắn lời nói liền đem Chu Hải Ba sự chú ý kéo về, Bạch Thiết Hổ nhíu mày nói:

“ ta đang nghĩ, Triệu Vô Cực muốn đi đâu? hắn muốn làm gì?”

Thái Kiệt cũng nhíu mày sau đó lập tức giận dữ nói:

“ còn làm gì a, hắn chính là muốn đi hái Ngọc Tủy Chi trước một bước chứ làm gì nữa! chúng ta nhất định phải nhanh chóng đuổi theo nếu không Ngọc Tủy Chi bị hắn hái hết vậy liền xem như chúng ta toi công bận rộn!”

Chu Hải Ba cùng nghiến răng nói:

“ cho dù Triệu Vô Cực muốn làm gì đuổi theo hắn chẳng phải liền biết sao? Chúng ta cũng không thể tiểu tử giảo hoạt kia nhặt hết chỗ tốt a!”

Tam phái liên quân đám người vội vội vàng vàng hướng chỗ sâu Thiết Tí Yêu Hầu tộc quần xâm nhập, Thanh Vân Tông bên này dưới sự lãnh đạo của Thiên Viên cũng không chậm trễ chút nào đuổi tới.

Bọn hắn tuy rất nhanh liền tỉnh ngộ đuổi theo nhưng tốc độ so với Triệu Vô Cực đều quá chậm, may mắn cho đám người này chính là Triệu Vô Cực mục tiêu cũng không phải là Ngọc Tủy Chi.

Một đường đi tới Triệu Vô Cực cũng không hề gặp cái gì mù mắt Thiết Tí Yêu Hầu cản đường, Thiết Tí Yêu Hầu tộc quần một trận này đã bị giết sợ.

Bọn hắn lúc đầu chính là vì đám kia ấu niên kì Thiết Tí Yêu Hầu bị giết mới cuồng bạo công kích nhân loại tu sĩ mà thôi, nhưng không có thực lực tương xứng với báo thù chi tâm lao tới cùng tứ đại môn phái người ngạnh công chính là tìm đường chết.

Kết quả không cần nói cũng biết.

Triệu Vô Cực một bên vừa di chuyển nhanh chóng vừa chú ý bốn phía.

Từ lúc hậu sơn xuất hiện một tiếng rống lớn sau đó đám Thiết Tí Yêu Hầu công kích đi lên hắn đã cảm giác được không thích hợp, hiển nhiên chính là Thiên Cung Nguyệt Ánh tính kế bọn hắn.

Nhưng Triệu Vô Cực khó hiểu chính là bọn hắn làm sao điều động được Thiết Tí Yêu Hầu tộc quần, lại làm sao thu thập được chỗ tốt sau khi tứ phái chiến tử?

Những câu hỏi này luôn quanh quẩn trong đầu hắn khiến hắn cảm giác nếu như bản thân mình không tìm hiểu rõ thứ này không thể nào hoàn mĩ phá giải Thiên Cung Nguyệt Ánh bố cục, phá vỡ kế hoạch của bọn hắn.

“ừm, chỗ kia có chút quái lạ!”

Triệu Vô Cực ánh mắt nhanh như điện đảo qua tứ phía, sau đó rất nhanh liền gặp mấy cái kì lạ chỗ.

Thường ngày làm bạn với các loại linh thảo linh dược, bản thân lại càng là một cái luyện đan sư làm cho Triệu Vô Cực đối với linh thảo hết sức mẫn cảm.

Hắn tiến nhập vào hậu sơn liền phát hiện ra Ngọc Tủy Chi gốc cây.

Ngọc Tủy Chi hái cũng không cần phải đào cả gốc, chỉ cần ngắt ngang là được rồi, như vậy lần sau mới Ngọc Tủy Chi sẽ tiếp tục từ chỗ bị ngắt mọc ra, tích lũy đủ dược hiệu cùng niên đại liền có thể lần nữa ngắt lấy sử dụng.

Triệu Vô Cực phát hiện ra, không ít gốc Ngọc Tủy Chi mọc hoang dại trong khu vực này đều xuất hiện dấu vết mới bị ngắt đi, trên gốc còn chảy ra một lớp mỏng nhựa cây chưa khô.

Đáng nói là cái này hiện trạng cũng không phải chỉ có một mà là mấy cái, hắn dọc đường đã thấy không ít.

Một gốc đã được ngắt từ mấy ngày với một gốc mới ngắt Ngọc Tủy Chi nhìn qua đều có thể nhận ra sự khác biệt, Triệu Vô Cực dám chắc, bọn nó chính là vừa mới bị người ngắt đi.

Là Thiết Tí Yêu Hầu tộc quần sao?

Không thể nào, chỗ này vốn là bọn hắn, nếu như trước đó muốn ngắt đi, bọn hắn đã sớm tới, sao có thể để bọn hắn đánh vào với vội vội vàng vàng ngắt đi được?

Đây hiển nhiên không phải là bọn hắn làm ra hành động.

Cần số lượng lớn Ngọc Tủy Chi lại là vừa ngắt, không cần nói cũng biết, người làm ra việc này chính là ngũ đại môn phái người.

Tứ đại môn phái bị Thiên Cung Nguyệt Ánh tính kế, Triệu Vô Cực còn đang thắc mắc bọn hắn làm sao thu hoạch được chỗ tốt, từ bên Thiết Tí Yêu Hầu bên này ngắt lấy Ngọc Tủy Chi, xem ra là đã sớm có thủ đoạn ứng đối a.

Người làm ra việc này chắc chắn là người của Thiên Nguyên Tông.

Vậy vấn đề tới, hắn làm sao làm được? hành động của hắn đã xong hay chưa? Có còn ở gần đây hay không? Làm sao để bắt được hắn?

Không cần nói cũng biết, Thiên Nguyên Tông vì hắn bỏ ra giá lớn như vậy cống hiến lại câu giờ, nếu đối phương thật sự có bản sự ở dưới miệng cọp đoạt ăn hẳn là đã sớm kiếm được một bút không nhỏ Ngọc Tủy Chi.

Cho dù Triệu Vô Cực không cùng tứ đại phái tranh sứt đầu mẻ trán hái Ngọc Tủy Chi, hắn chỉ cần tìm được đối phương liền có thể có được to lớn thành quả.

Dù sao lúc bọn hắn chưa tới đối phương cũng đã ở đây bày mưu tính kế cùng sơ sài thu thập, lúc bọn hắn còn bận chiến đấu đối phương đã thỏa sức thu thập rồi a!

nghĩ tới đây Triệu Vô Cực trong lòng một trận quỷ dị, hắn tinh thần lực mở ra rộng lớn nhất quét hình, tinh thần cảnh giác cũng tăng cao

Chạy một lúc, Triệu Vô Cực càng lúc càng gặp nhiều gốc Ngọc Tủy Chi mới bị hái xong.

Hắn ngẩng đầu nhìn về phía bầu trời một chút, Huyết vũ quả nhiên cho lực a, nhiều như vậy Ngọc Tủy Chi cũng bị nó trực tiếp tưới biến thành thục.

Tu sĩ khí huyết bên trong ẩn chứa đại lượng năng lượng lại bị trận pháp chuyển hóa thành huyết vũ càng không cần phải nói, linh khí tràn đầy, nếu dùng ở thúc đẩy sinh trưởng phương diện quá mãnh liệt.

Đương nhiên đây cũng là đi con đường mòn mà thôi, nếu ở ngoại giới sử dụng phương pháp như vậy nuôi trồng linh thảo chỉ sợ sẽ phạm vào chúng nộ, bị liệt vào ma tông, người người căm ghét.

Hơn nữa Linh thạch dùng dạng này trận pháp thúc sinh thành cũng chỉ thích hợp dùng một lần trong trường hợp như bây giờ dùng nhiều sẽ khiến căn cơ bất ổn.

Triệu Vô Cực lấy ra đan dược chữa thương cùng hồi khí tiếp tục ăn vào, bốn phía di chuyển ra soát, hắn cũng không biết mình tìm rốt cuộc là thứ gì, nhưng hắn tin chắc, đám người Thiên Nguyên Tông không thể nào ra tay sạch sẽ như vậy được.

Thời gian quá gấp gáp, bọn hắn chắc chắn sẽ để lại cái gì đó lỗ hổng, mà hắn muốn tìm chính là cái này lỗ hổng, cái này dấu vết.

Bỗng nhiên Triệu Vô Cực ánh mắt sáng lên, trên người linh lực bùng nổ, dưới chân dẫm mạnh một cái trực tiếp nhảy lên ba mét cao, hai vòng âm dương vòng ở trên cổ tay xuất hiện, một chưởng phách ra:

“ Vô Cực bảo điển - Thiên địa biến!”

Triệu Vô Cực bỗng nhiên giống như nổi điên hướng trống không dưới gốc đại thu vung chưởng, nếu như lúc này có người ở đây bọn hắn hẳn sẽ vo cùng ngạc nhiên hiếu kì không hiểu Triệu Vô Cực đây là phát điên cái gì.

Ầm!

một đạo kiếm khí bỗng nhiên từ hư không lóe lên hướng về Triệu Vô Cực cự chưởng đánh tới, đáng tiếc một tiếng “ầm” nổ tung, kiếm khí trực tiếp bị đánh tan, đồng thời hướng về dưới gốc cây phương hướng khí thế không giảm lao tới, đánh vào một cái gì đó ở trong không khí sau đó nổ tung.

Phốc!

một ngụm máu tươi bỗng nhiên từ trong không khí hiện lên, nó không hề có căn nguyên, giống như là từ trong không khí bỗng nhiên xuất hiện ra vậy.

Triệu Vô Cực trên tay ba vòng âm dương vòng Thiên địa biến lần nữa ngưng tụ cười lạnh nói:

“ còn muốn chạy? Chậm!

“Vô Cực bảo điển - Thiên địa biến!

Nằm xuống cho ta!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play