Mọi người theo ánh mắt hắn nhìn lại, quả nhiên từ phía chân trời, một đạo màu tím mờ ảo khí tức lóe lên một cái chiếu rọi xuống Triệu Vô Cực luyện đan phòng phương hướng.

Nó không trực tiếp tiến tới, chỉ là ở bên trên phương hướng chỉ ra một cái mà thôi.

Đến cũng nhanh mà đi cũng nhanh, gần như là lóe lên liền biến mất.

Nhưng cái này cũng khôn quan trọng, quan trọng chính là đám người ở đây đều cảm giác được chính xác nơi nó muốn đi về, chính là Triệu Vô Cực phòng luyện đan. 

Bạch Vô Thường vô cùng vui vẻ cùng kích động, mà La Thiên cũng là không kém phần:

“ tốt tốt tốt, quả nhiên hậu sinh khả úy, Thanh Vân Tông chúng ta ra một cái tuyệt thế thiên tài a! tiếp xúc với luyện đan sư cùng Luyện đan thuật một năm liền có thể có được dạng này thành tựu. ta dám chắc, hắn tương lai nhất định sẽ còn có dược càng to lớn hơn thành tựu, trở thành một phương cường giả, chấn hưng Thanh Vân Tông chúng ta!”

Thái Nhất khuôn mặt hơi kéo căng cũng là giãn ra, vô cùng sâu xa lên tiếng:

“ quả thật rất tốt, Thanh Vân Tông chúng ta đời thứ ba dòng chính đệ tử lại có thể có được dạng này thiên tư, tương lai chúng ta mẫy lão gia hỏa này cũng có thể an tâm a!”

Triệu Phi Dương cùng Sở Phi Huyền thì dùng ánh mắt trao đổi, bọn hắn vui mừng nhìn lấy nhau, mỗi người trong ánh mắt đều có thể nhận ra được vô cùng kinh hỉ ánh mắt.

Đây chính là phụ mẫu đối với nhi tử thành tài mà vui vẻ, kiêu ngạo a.

Mà ngược lại với bọn hắn vui vẻ tâm tình chính là Hạ Chu cùng Mộc Thanh Hà sắc mặt khó xem.

Triệu Vô Cực lại lần nữa luyện ra đan vân đan dược hiển nhiên chính là trực tiếp đánh mặt hắn, khiến hắn khẳng định vừa rồi trở nên vô cùng sai lầm, nếu là ở bình thường trạng thái chỉ sợ đã bị các vị khác trưởng lão cười nhạo một phen.

May mắn bây giờ bọn hắn đều đang mải mê chú ý tới Triệu Vô Cực dị tượng bên kia nên không cùng chính mình so đo, một lát nữa thì còn không biết được đây.

Nhưng đáng ghét nhất chính là Triệu Vô Cực vậy mà thật sự thành công.

Lấy tuổi của hắn, xưng là một tiếng thiên tài quả thật khiêm tốn, tuyệt thế thiên tài, thiên chi kiêu tử không không đáng là gì.

Cho dù trong lịch sử Thanh Vân Tông từ trước đến nay, ở tuổi của hắn có được tu vi như hắn cũng không thiếu, nhưng có được luyện đan thuật mạnh mẽ như hắn, vậy thì một cái cũng không có.

Mà ghê tởm hơn chính là đối phương vừa rồi còn trực tiếp vượt cấp khiêu chiến đánh bại so với hắn còn mạnh hai cái tiểu cảnh giới Vũ Văn Hóa Cập, khiến cho bọn hắn bàn cờ ở ngoại môn xuất quân bất lợi.

Hạ Chu cảm giác mỗi lần nhìn Triệu Vô Cực có một cái gì thành tựu mới, trong lòng hắn đều đang nhói nhói.

Một cỗ cảm giác nguy cơ lâm đầu nhưng lại không biết nên làm thế nào để giải quyết khiến hắn vô cùng khó chịu.

Bọn hắn đang vui vẻ thởi khắc, mặt đất lần nữa lại run lên.

Thái Nhất khóe mắt giật giật, đối phương rốt cuộc muốn luyện đan đến bao giờ a?

Hắn không phải là đã hai lần thành công rồi sao?

Sao còn tiếp tục?

Không coi bản thân thông báo là cái gì vấn đề sao?

Bạch Vô Thường hắng giọng một cái nói:

“ có thể là Vô Cực đang có cảm ngộ nên quên hết tất cả, chúng ta thật sự không nên làm phiền hắn a!”

Lta liếc mắt một cái cũng là lên tiếng: 

“ đúng vậy, cơ duyên khó có được a.

Nhất định phải nắm chặt mình một cái linh cảm, linh quang lóe hiện thời khắc tiến hành củng cố đột phá của bản thân a!”

Hạ Chu nhân cơ hội này lập tức nói ra:

“ vậy chắc chắn không phải thời gian một chút liền xong. Các ngươi nếu muốn chờ có thế tiếp tục chờ, ta phù phong sự việc còn nhiều, ta về trước a!”

Nói xong hắn lập tức liền đi, Mộc Thanh Hà cũng là gạt ra một cái miễn cưỡng nụ cười nói:

“ ta cấm phong cũng có sự việc bận rộn không thể chờ lâu!”

Nói xong nàng trực tiếp đuổi theo Hạ Chu, hai người nhanh chóng biến mất ở phương xa.

Bạch Vô Thường nhìn thấy cảnh này trong lòng vô cùng sảng khoái.

Lại thắng một kèo.

Nhìn sắc mặt của bọn hắn không vui cảm giác thật thư sướng, thật thoải mái a.

Hắn đối với Thái Nhất lên tiếng:

“ Thái trưởng lão, ta muốn ở đây chờ một chút xem lúc nào Vô Cực đi ra, dù sao ta cũng có chuyện muốn cùng hắn nói. Hay ngươi trước trở về a!”

Thái Nhất trưởng lão lắc đầu nói:

“ cũng không mất bao nhiêu thời gian, ta còn là chờ được!”

Bạch Vô Thường không tiếp tục khuyên can, hắn đối với Sở Phi Huyền cùng Triệu Phi Dương nói:

“ hai ngươi cũng trước về tu luyện đi a!”

Sở Phi Huyền cùng Triệu Phi Dương liếc mắt nhìn nhau một cái, sau đó nhẹ nhàng gật đầu rời đi.

ở đây chỉ cần có sư phụ của bọn hắn, bọn hắn cũng không cần lo lắng Triệu Vô Cực ra được cái gì sự tình

thế là ở trước của luyện đan phòng của Triệu Vô Cực liền ngồi chờ sẵn ba vị nội môn trưởng lão, bọn hắn chính là muốn chờ Triệu Vô Cực đi ra, hỏi thăm một chút hắn tình hình tu luyện cùng Luyện đan thuật bên trên liên quan sự việc mà thôi.

Trong số ba người, Thái Nhất ngoài ra còn mang theo của mình tính bướng bỉnh, hắn không tin Triệu Vô Cực có thể luyện đan mãi không ra được.

Mà Triệu Vô Cực ở bên trong thì vẫn còn đang tiếp tục bị hệ thống điều khiến, hắn trong đầu đang nhanh chóng suy tính:

“ cùng một thủ pháp luyện đan, cùng loại linh nhũ, vậy mà có lò lại ra đan vân có lò lại không.

Hiển nhiên việc này chính là do linh dược luyện đan, cụ thể hơn chính là do niên đại của linh dược.

Cái này cũng giống như Triệu Vô Cực trước đây suy tính, bởi vậy hắn càng thêm khẳng định suy nghĩ của mình là đúng.

Chỉ cần thủ thuật luyện đan đạt tới mức độ cần thiết, yếu tố cuối cùng để quyết định ra đan vân chính là tỉ lệ phối hợp dược dịch nhiều hay ít lớn hay nhỏ, cái này cũng trực tiếp bị quyết định bởi niên đại của linh dược.

Trong lòng có suy tính nhưng Triệu Vô Cực vẫn bình tĩnh tiếp tục luyện thêm bảy lò, bảy lò này hắn đều không hề thành công qua một lần, khiến Triệu Vô Cực càng khẳng định mình suy nghĩ là đúng.

Thế là trước đây suy nghĩ về việc điều chỉnh tỉ lệ đan dược của Triệu Vô Cực lại bắt đầu nay mầm, khiến hắn rục rịch muốn thử.

Triệu Vô Cực cắn răng một cái, muốn làm liền làm, tuy chưa chắc sẽ nghiên cứu ra cái gì tỉ lệ chính xác đến, nhưng nếu có thể đại khái thu gọn một chút, phỏng đoán một chút tỉ lệ, giảm bớt các loại khả năng không thể, như vậy cũng không phải là không thể làm được.

Hơn nữa, hắn bây giờ đã hiểu rõ, trung phẩm linh nhũ không có tác dụng trực tiếp thúc đẩy ra đan vân Tăng khí đan, nhưng nó có thể để cho một cái đã ở bên bờ đạt tới đan vân tiêu chuẩn cực phẩm Tăng khí đan có thể tiến thêm một bước. 

Cái này thúc đẩy tỉ lệ vô cùng bé nhỏ, cũng rất có hạn, chỉ có thể làm cho duy nhất một viên có tỉ lệ thành công, lại còn phải phối hợp với dược niên thích hợp của dược liệu nữa, nhưng Triệu Vô Cực cảm giác, hắn chính là người đi tìm hiểu cái này bí mật.

Thế là Luyện đan phong phía đông ba tháng tiếp theo liên tục xảy ra động đất.

Triệu Vô Cực một mực ở trạng thái bế quan luyện đan, đầu óc của hắn luôn luôn đang ở trạng thái suy tính, thôi diễn tỉ lệ đan dược, làm thế nào để có thể chính xác nhất tạo ra tỉ lệ phối hợp hoàn mĩ.

Triệu Vô Cực từ lúc có lúc không vận khí bạo phát mới có thể luyện ra được một viên đan vân Tăng khí đan, sau đó hắn dần dần đạt được ổn định, có thể chắc chắn luyện ra một viên đan vân Tăng khí đan, đến ba tháng thời điểm, hắn đã chắc chắn có thể luyện ra hai viên đan vân Tăng khí đan

Nhưng đến đây, Triệu Vô Cực cũng biết mình đã tới cực hạn.

Bởi vì hắn không thể bế quan được nữa, hắn dược tài đã cạn kiệt.

Hắn cũng không biết, ở bên ngoài phòng luyện đan của mình, hai vị nội môn trưởng lão là Thái Nhất cùng Bạch Vô Thường đã chờ hắn ròng rã ba tháng.

Thái Nhất chính là vô cùng bướng bỉnh không chịu rời đi, mà Bạch Vô Thường chính là ngồi bồi tiếp Thái Nhất cũng muốn Triệu Vô Cực ra khỏi phòng luyện đan đầu tiên sẽ nhìn thấy mình, cho hắn một cái kinh hỉ.

Bởi vậy cuối cùng ba tháng chỉ có hai người còn có thể trụ lại, đám người còn lại đều mỗi người ai về nhà nấy làm việc của mình.

Mà Triệu Vô Cực lúc này chính là nằm trên mặt đất, tay chân giang rộng hình chữ đại, một mặt mờ mịt hồi tưởng lại thời gian ba tháng luyện đan điên cuồng của mình.

Hắn không nhớ rõ mình đã luyện bao nhiêu lò đan dược, cũng không nhớ rõ mình đã luyện ra bao nhiêu viên đan dược, hắn chỉ nhớ, mình đã kẹt ở hai viên đan vân Tăng khí đan không thể tiến thêm.

Mà cái kia tỉ lệ hoàn mĩ hắn truy cầu, cho dù hắn mỗi ngày đều ở mày mò, nhưng cuối cùng vẫn là chưa thấy.

Hắn tìm thấy, chỉ là một cái thiếu thốn bản hoàn mĩ mà thôi.

Triệu Vô Cực lúc này trạng thái tinh thần vô cùng kém, ba tháng như một cái người máy đi luyện chế đi tính toán thôi diễn, đi tự hỏi.

Áp lực của hắn, quả thật rất lớn.

Mỗi ngày chỉ ngủ bốn tiếng đã không đủ để hồi phục lại trạng thái tinh thần đỉnh phong của hắn, khiến cho hắn tóc mỗi ngày mọc một dài, mỗi ngày một rậm rạp.

Triệu Vô Cực cũng không hề có thời gian cùng rảnh rỗi đi thanh lí, khiến cho hắn bây giờ cả đầu đều bị bao phủ trong tóc dài, như một cái người nguyên thủy vậy.

Hắn trong ánh mắt lấy lại một tia thanh minh, thở dài nói:

“ được rồi, vẫn là có ít thu hoạch, trở về thôi. Phụ mẫu hẳn là rất mong nhớ ta a!

Các vị sư huynh cũng không thể nào chờ đến ba tháng đúng hay không? 

Bọn hắn cũng cần tu luyện a!

muốn đánh ta cũng không phải dễ như vậy a, ha ha ha!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play