Triệu Vô Cực ở trạng thái Pháp Luân Chiếu Minh không hề cảm thấy đau đớn, hoặc là cảm giác đau đớn giảm đến mức thấp nhất, ngoại giới quấy nhiễu đối với hắn cũng trở nên nhỏ nhất bởi vậy đây là lúc hắn tốc độ tu luyện sẽ được gia tăng lên đáng kể, ít nhất là hai thành.

Triệu Vô Cực ở giữa một vùng tăm tối, chỉ có hắn một cái linh hồn duy nhất đứng im tại chỗ, vô cùng cô độc cùng tịch mịch.

Lúc này hắn bỗng nhiên cảm giác được, cơ thể mình có rất nhỏ phản ứng, hiển nhiên đây chính là Phan Thiết đã đem mình đưa vào trong thùng nước dấu hiệu.

Hắn dựa vào Thiên tài hòa thượng để lại cho tâm pháp hấp thu dược dịch, bắt đầu yên lặng vận chuyển đi lên, hết một vòng lại một vòng chu thiên.

Thân thể của hắn phản ứng cũng đang truyền tới càng lúc càng rõ ràng, Triệu Vô Cực biết đây chính là cảm giác đau đớn, may mắn hắn có cái này Pháp Luân Chiếu Minh trạng thái, nếu không chỉ sợ muốn nhịn xuống được cái này đau đớn mà tu luyện không biết hắn còn mất bao lâu thời gian cùng công sức.

Một lòng chuyên chú tu luyện Triệu Vô Cực không biết được, lúc này trước thùng nước của mình, Sở Phi Huyền cùng Phan Thiết đều đang đứng đó ngắm nhìn hắn tu luyện.

Sở Phi Huyền cười nhạt:

“ tiểu tử a, mới ngày nào còn phải dựa vào ta bồng bế đút cho ăn, bây giờ đã lớn như vậy trở thành một cái thiên tài a!”

Phan Thiết ở một bên cười phụng bồi:

“ thiếu chủ mạnh mẽ như vậy cũng là tiểu thư biết cách dạy dỗ!”

Sở Phi Huyền lắc đầu nói:

“ Cực nhi phúc duyên thâm hậu, lại thông minh hơn người, từ nhỏ đã thể hiện ra mình thần dị một mặt. Ta không dạy dỗ nó cái gì quá nhiều, đều là nó tự mình lĩnh ngộ đi ra, may mắn thời gian cùng nó quá ít.

Nhưng Cực nhi trưởng thành nhân cách cũng còn xem như là chuẩn xác không phải cái gì thị huyết hiếu sát ác nhân cũng không phải giống như mấy cái kia tu luyên thế gia cuồng vọng phế vật, thật là khiến cho ta bớt lo nhiều a!”

Phan Thiết cười nói:

“ nửa năm khảo thí sắp bắt đầu, tiểu thư dự định thế nào?”

Sở Phi Huyền ánh mắt sáng lên, nàng cũng suýt chút nữa quên Thanh Vân Tông còn có cái này khảo thí.

Tiểu tử này tu vi tăng tiến quá nhanh, trên mặt có thể không thể hiện ra cái gì cuồng ngạo tư thái nhưng trong thâm tâm rất tự kiêu đây, có thể để cho hắn tham gia một chút tranh tài bị người khác đánh bại, như vậy tốt điều chỉnh một chút tâm tính của hắn, tránh để tự phụ quá mức!”

Sở Phi Huyền gật đầu nói:

“ tham gia!”

Phan Thiết ánh mắt đảo một vòng gật đầu, hắn đương nhiên hiểu bên trong này môn đạo, tiếp lời:

“ có điều ta xem ra thiếu chủ cũng không phải là dễ dàng như vậy liền bị đánh bại, nếu luyện khí kì thất trọng thậm chí bát trọng nếu không có tài năng xuất chúng đề rất dễ dàng bị ngã trong tay hắn a!”

Sở Phi Huyền ánh mắt rơi vào suy tư nói:

“ không phải còn có tên kia Ngụy Tuấn sao? Hắn chắc chắn sẽ không bỏ qua cơ hội này, Cực nha hẳn là phải bại không thể nghi ngờ, lúc đó chú ý một chút liền được, chớ để ngoài ý muốn!”

“ vâng. Tiểu thư, chỗ này có ta liền đủ rồi, ngươi trước trở lại tu luyện đi!”

Sở Phi Huyền nhìn hắn gật đầu:

“ khổ cực ngươi!”

“không có gì, ta được Sở gia nuôi lớn, trước đây theo tiểu thư bây giờ theo thiếu chủ, vì thiếu chủ hộ pháp là ta vinh hạnh!”

“ừm!”

Sở Phi Huyền nhẹ nhàng gật đầu một cái đi ra ngoài. Đối với Triệu Vô Cực tu luyện có Phan Thiết ở đấy nàng cũng yên tâm, hẳn là sẽ không có cái gì vấn đề lớn có thể xảy ra.

Gần nhất nàng thời gian cũng rất gấp rút, không chỉ lo tông môn sự việc còn phải làm một cái hiền thê lương mẫu, bởi vậy tu luyện thời gian cũng giảm xuống không ít.

Nhưng nàng đối với cái này rất vui lòng, không nửa câu oán trách.

Tất cả đánh đổi của nàng, đều xứng đáng.

Nhìn Triệu Vô Cực mỗi ngày một mạnh mẽ, cũng khiến cho nàng nội tâm vui mừng, tâm lí vô cùng thỏa mãn.

Nàng cũng từng điều tra qua Triệu Vô Cực sự tình, đáng tiếc có thể biết đại khái lại không dò ra Triệu Vô Cực rốt cuộc là được của ai truyền thừa, cuối cùng đành phải thu tay.

Một người nhận được của người khác truyền thừa mà nói, là một chuyện may mắn.

Nhưng nếu truyền thừa không tốt, là của ma tu truyền thừa, vậy thì sẽ khiến cho người đó rơi vào ma đạo, giết người không chớp mắt, làm đủ chuyện thương thiên hại lí.

May mắn chính là Triệu Vô Cực giống như nhận được truyền thừa là của mấy tên lừa đầu trọc kia, xem ra cũng không quá xấu.

Phật môn quả thật rất mạnh, nhưng nàng Thanh Vân Tông cũng không hề yếu, hai bên mỗi người truyền thừa có một đặc điểm riêng, phương thức tu luyện cũng có nhiều khác biệt.

Triệu Vô Cực nhận của đối phương truyền thừa, học võ công đối phương, chưa chắc đã là chuyện xấu cũng chưa hẳn đã là chuyện tốt.

Tốt xấu thế nào, phải dùng thời gian đến xem rõ a!

Triệu Vô Cực hệ thống tu luyện đã bắt đầu thàn hình, nàng cũng không thể quá nhiều xen vào, chỉ có thể giúp hắn giải hoặc một số chỗ không hiểu mà thôi, hi vọng hắn sau này có thể trở thành một cái cường giả chân chính.

Nghĩ tới đây, Sở Phi Huyền cũng trở về phòng, bắt đầu tu luyện lên.

Mà Triệu Vô Cực cũng tiến đến thời điểm dược lực phát huy tác dụng mạnh nhất, khiến cho hắn cơ thể phản ứng càng thêm dữ dội.

Triệu Vô Cực tuy ở trong trạng thái Pháp Luân Chiếu Minh không cảm giác đau, nhưng lúc này cơ thể của hắn đã đỏ ửng lên như một con tôm, trên trán gân xanh liên tục hiện lên, trông vẻ mặt vô cùng thống khổ.

Phan Thiết đứng ở một bên nhíu mày cực sâu, nhưng không dám mạo hiểm ra tay.

Hắn muốn chờ thêm một chút, nếu thiếu chủ thật chống đỡ không được, vậy thì lúc đó ra tay không muộn.

May mắn chính là, Triệu Vô Cực tuy có vẻ rất thống khổ, thoạt nhìn lúc nào cũng có thể phát nổ đồng dạng vậy mà thần kì chống cự, như là trong sóng lớn một con thuyền nhỏ, kiên cường không chịu khuất phục.

Dược dịch bị hắn hấp thu cũng dần trở nên nhanh chóng, làn da của Triệu Vô Cực vốn mật độ đã vô cùng chắc chắn, căng dày như da trâu, bây giờ lại càng thêm chịu đánh, bên trên còn phủ lên một lớp bích lục mở ảo màu sắc, trông vô cùng sống động, giống như hắn một người này là từ bích ngọc điêu khắc mà thành vậy.

Trong thùng nước cũng theo Triệu Vô Cực tu luyên mà dần nhạt đi, cuối cùng hóa thành nước trắng.

Triệu Vô Cực trên mặt lúc này cũng theo tu luyện kết thuc mà rút đi gân xanh, sắc mặt hồng nhuận phơn phớt, sinh cơ bừng bừng, một chuyến này tu luyện đối với hắn mà nói hiệu quả còn không tệ đây!

Phan Thiết chờ đợi một chút cho Triệu Vô Cực ổn định lại tráng thái, sau đó nhẹ nhàng kích thích một chút hắn.

Triệu Vô Cực ánh mắt mở ra, hắn mờ mịt đưa hay tay của mình ra nhìn nhìn sau đó nắm lại.

Một cảm giác mới lạ tràn đầy lực lượng lan tỏa ra, khiến cho Triệu Vô Cực vô cùng thích thú hắn cảm giác được cả cơ thể mình tế bào dường như đang nhảy nhót đồng dạng.

Rời khỏi thùng nước mặc lên quần áo, Triệu Vô Cực đối với Phan Thiết nói:

“ ngươi vất vả rồi!”

“ công tử khách khí, nếu không có chuyện gì, lão nô xin lui trước!”

“ừm!”

Triệu Vô Cực mỉm cười, Phan Thiết nhẹ nhàng rời đi.

Triệu Vô Cực đối với hệ thống lần này không thể không nói một tiếng cảm tạ, nó đưa ra kiến nghị như là khai sáng cho Triệu Vô Cực một cái cửa sau, khiến cho hắn bớt được rất nhiều công sức chịu khổ, tiết kiệm được rất nhiều tài nguyên, tu luyện tiến độ cũng tiến nhanh không ít.

Nếu không có cái này một đạo kiến nghị, chỉ sợ Triệu Vô Cực còn muốn cùng với Kinh cức thuốc tắm ngạnh kháng một trận, cuối cùng thở dài thua trận không hấp thu nổi một chút dược lực nào.

Không chỉ dừng lại ở đây, chỉ sợ sau này hắn cũng phải tiêu tốn mấy lần thậm chí mấy chục lần thuốc tắm mới quen được với cảm giác đau đớn này mà tiến vào trạng thái tu luyện.

Tu luyện để cho hắn mạnh mẽ, mỗi ngày đều cảm giác được bản thân mình trở nên cường đại khiến Triệu Vô Cực say mê vô cùng.

Lần đầu tiên hắn cảm thấy, tu luyện là sẽ lên nghiện a!

Không biết hắn cái này một ải, so với Thiên tài hòa thượng năm xưa thế nào?

Đối phương có biết được một chiêu này hay không? Nếu không biết, hắn mất bao lâu mới có thể thành công hấp thu? Tỉ lệ hấp thu có cao hay không?

Triệu Vô Cực trong lòng hiếu kì, hắn cũng không biết là, năm xưa Thiên tài hòa thượng cũng mất hơn một tháng mới chịu nổi cái này Kinh cức thuốc tắm dày vò, tốn hết số lượng lớn dược liệu, thời gian cùng công sức mới có thể thành công được.

Triệu Vô Cực một cái này tu luyện, hoàn toàn hạn chế đi tối đa dược dịch tiêu hao, lại có thể tiết kiệm thời gian tu luyện.

Tuổi trẻ chính là ưu thế lớn nhất, khí huyết phương cương dũng tiến không lùi, đột phá cảnh giới vô cùng dễ dàng.

Bởi vậy Triệu Vô Cực càng tiết kiệm tu luyện thời gian, hắn tương lai sẽ càng có cơ hội nhìn ngắm cảnh giới càng cao, thấy cái khác một bầu trời.

Triệu Vô Cực lau khô người một cái, vươn vai ngáp dài, ngày mai còn phải luyện thể cùng nghiên cứu Tru tà chỉ đây. một ngày mệt mỏi, đi ngủ a!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play