Triệu Vô Cực tắm rửa xong xuôi trời cũng đã gần tối mọi người cũng tất bật chuẩn bị bữa tối.
Vì đãi Triệu Vô Cực cái này ân nhân cứu mạng, Trang gia trở nên vô cùng sinh động không ngừng có người hầu qua lại trên đường, mỗi người đều vô cùng bận rộn.
Triệu Vô Cực không quan tâm thứ này, từ lúc này tới giờ ăn cơm còn một quãng thời gian hắn có thể thoái mái tu hành một chút giết thời gian.
Triệu Vô Cực lập tức yên tĩnh tu luyện, không lâu sau hắn liền bị thị nữ tiếng gọi tỉnh lại, đến giờ ăn cơm.
Triệu Vô Cực lúc này được dẫn tới nhà chính, ngồi trong bàn là bốn người.
Hai tỷ muội Trang gia, Trang Đại Nghĩa cùng Trang phu nhân.
Trang phu nhân là một cái trung tuổi quý phụ, nhìn qua khá xinh đẹp, tuy đã lớn tuổi nhưng phong vận vẫn còn. Nếu thời trẻ không xinh đẹp cũng không sinh ra được hai cái này xinh đẹp con gái.
Trang Huơng Nhi thì lại đối với Triệu Vô Cực có chút sợ sệt bởi vì nàng cũng nhìn thấy Triệu Vô Cực ra tay mỗi lần đều là một trảo chọc thủng sọ não, vô cùng huyết tinh khiến nàng đối với Triệu Vô Cực sợ sệt.
Nàng cũng không nghĩ, nếu Triệu Vô Cực không cứu hai nàng tới thời điểm này hai nàng số phận là thế nào? Chính là sơn tặc một đám thô hán đồ chơi.
Lúc đó cũng không cần sợ sệt cái gì nữa rồi, mà là chết lặng.
Triệu Vô Cực ngồi vào bàn ăn mọi người đều là khách khí một phen. Sau đó là không ngừng tra hỏi Triệu Vô Cực thân thế cùng chuyện trong nhà. Đáng tiếc Triệu Vô Cực không hề cho bọn họ được như ý muốn, đều lấp liếm cho qua.
Tuy vậy bọn họ cũng không tỏ ra cái gì phật lòng, bữa ăn đều rất vui vẻ trải qua.
Triệu Vô Cực tuổi là có chút nhỏ, nhưng như thế cũng không quá quan trọng, nhân lúc hắn còn nhỏ liền bồi dưỡng tình cảm chờ hắn lớn thêm một chút nếu có thể trở thành con rể thì Trang gia kiếm bộn rồi.
Đến mức lúc đó gả Trang Huyền Nhi hay Trang Huơng Nhi cho hắn đều xem Triệu Vô Cực quyết định.
Trang gia, muốn bắt lấy Triệu Vô Cực làm con rể, nhưng bọn họ cũng không biết Triệu Vô Cực ý nghĩ như thế nào, hắn có thể để ý một chút Trang gia hai vị tiểu thư này sao? Hắn ham muốn một chút của cải này sao? Tất nhiên không.
Triệu Vô Cực đối với hai tỉ muội đều xem như một người bạn mà thôi, không hơn không kém.
Hắn cũng nhân lúc ăn cơm hỏi ra được Thanh giang thành một chút nội tình. ở Thanh giang thành phủ thành chủ đương nhiên lớn nhất, bên dưới có đại lượng vệ binh trấn thủ đảm bảo không ra cái gì nhiễu loạn.
Ở trong thành đủ các loại bang hội chuyên làm hải nghiệp, thế cục hết sức phức tạp. Điển hình một số cái bang hội có thể kể tên như Hắc Kình bang, Thanh Lang bang, Huyết Phủ bang,...
Những bang hội này người đông thế mạnh, gần như bao quát hết thảy hải nghiệp ở Thanh Giang thành. Trước đây thường xuyên có xung đột nhưng ở gần đây liền im ắng đi rất nhiều. Có lẽ là đều đánh chán, đã hiểu được thực lực của nhau nên mỗi bên nhường một chút, không ai phạm ai.
Tiền người nào người nấy kiếm, chỉ cần không xâm phạm lợi ích lẫn nhau bọn họ sẽ không có cái gì to lớn ma sát.
Triệu Vô Cực một đêm không ngủ tu luyện, sáng sớm hắn vẫn là tinh thần sáng láng.
Mặc trên người một bộ màu hoàng kim thuê xa hoa lộng lẫy của Sở Phi Huyền làm cho hắn, Triệu Vô Cực lập tức ung dung đi ra khỏi Trang phủ ở trên đường đi dạo lên.
Hắn muốn nhìn ngắm một chút người ở Thiên giang thành là như thế nào sinh hoạt, khí tức thành thị có phồn vinh hay không, nhân sinh bách thái như thế nào.
Triệu Vô Cực bắt đầu ở Thiên giang thành khu vồn hoa nhất đi dạo lên, ở đây mọi thứ đều không thiếu một cái gì.
Tiệm vải, tiệm muối, tửu lầu, tiền trang,... mọi thứ đủ ả dòng người qua lại đông đúc hối hả, nhân khí phồn thịnh đông đúc.
Triệu Vô Cực gật đầu, thành chủ kinh doanh tòa thành trì này rất tốt, trị an cũng coi như tạm được, hắn thỉnh thoảng còn thấy từng đám vệ binh mặc giáp trên đường qua lại tuần tra.
Rời khỏi khu trung tâm phồn vinh Triệu Vô Cực tới khu dân thường. Khu dân thường thì lại trở nên đông đúc chật chội hơn nhiều, mỗi người đều đang lợi dụng từng chút một khoàng đất trống trước nhà mình để kinh doanh đủ thứ mặt hàng.
Nào là bánh bao, kẹo hồ lô, trâm cài tóc, gạo, mì,... mỗi quán đều là người đông nườm nượp.
Triệu Vô Cực lúc nãy bỗng thấy một đám lớn người ăn mặc rách nát, thần thái hết sức suy bại mệt mỏi, giống như là ăn mày trong truyền thuyết. đáng tiếc bọn họ không phải cái bang.
Nếu một hai người thì cũng thôi, đằng này càng đi Triệu Vô Cực càng thấy một đám một đám lớn người nghèo khổ ngồi tại bên đường, thần tình mọi người đều vô cùng tiêu điều xác xơ, một dạng không nhà để về giáng vẻ.
Đáng nói là hắn còn gặp được người bán con làm nô, kiếm một chút bạc mưu sinh cuộc sống.
Tuy thế giới này mỗi nhà đều có không ít con cái, nhưng mỗi đứa con đều là bọn họ thân sinh, có thể bán mà không đau xót gì sao? bọn họ tất nhiên đau xót.
Nhưng nhìn tình trạng của bọn họ một đám đều gầy dơ xương, đã nhịn đói không ít ngày, đây là không bán không được,không bán liền chết đói a.
Triệu Vô Cực cũng thấy không ít lão nhân ở một bên đường nằm la liệt không hề động một chút, không biết còn sống hay không. Hay là không muốn động để tiết kiệm một chút năng lượng.
Triệu Vô Cực lập tức kéo lại một cái rảnh rỗi đại thúc ở một bên đường hỏi hắn:
“Vị này đại ca, cho ta hỏi một chút đám người này là sao vậy?”
Vị kia đại thúc liền cười nói:
“A, tiểu huynh đệ hẳn là người ngoài tới a. Không biết cũng bình thường. đám này là Thanh Sơn thôn thôn dân, chạy loạn mà tới Thanh giang thành của chúng ta.
Thanh sơn thôn vốn là một cái không lớn thôn, cũng ở gần Thanh giang thành, gần nhất chính là xui xẻo.
Dã thú từ trên núi liên tục quấy rầy,trước chỉ là trộm gà bắt heo, sau đó liền rất táo bạo, có người bị lôi đi.
Trong thôn thanh niên tổ chức đoàn đội canh giữ ban đêm, một số cái không cẩn thận phát hiện dã thú nhưng cũng không may mắn bị cắn chết.
Cả thôn khí tức tiêu điều lòng người bàng hoàng, nông phu không dám lên ruộng làm công, sợ mình cũng bị ăn mất.
Còn chưa hết, gần nhất lại bị lũ lụt bao trùm một cái, cả thôn đều nhanh chết đói. Người may mắn còn sống đều chạy loạn tới Thiên giang thành chúng ta, mấy ngày gần đây lại chết đói một đám nữa.
Những người này là đám cuối cùng rồi. Đáng tiếc a, thiên tai thú họa, không muốn để cho người sống mà.”
Triệu Vô Cực hiếu kì nói:
“Sẽ không có ai đứng ra giúp đỡ bọn họ một chút sao? Ta nhìn thấy rất nhiều người đáng thương a! cái kia gầy như que củi giáng người, lại là tiểu nhân đói khóc đại nhân cũng thương cảm, lão nhân thì nằm la liệt gần đất xa trời bộ dáng sẽ có không ít người động lòng chứ!”
Đại thúc kia là một cái hay nói người, nói chuyện đến vô cùng dễ nghe dễ hiểu lại tường tận, lập tức hướng Triệu Vô Cực cười nói:
“ Có, đương nhiên là có. Người đấy thân phận còn không thấp. Chính là La gia phủ thành chủ La tiểu thư.
La tiểu thư chính là La thành chủ nhỏ tuổi nhất con gái, được hắn xem như hòn ngọc quý trên tay. Đám này nạn dân vào thành, La tiểu thư lập tức thương cảm tự mình xuất mã phát cháo cứu tế.
Đám này nạn dân lại là đói bụng đến mức hoảng, ngươi tranh ta đoạt một hồi chen lấn tới làm ngã cả La tiểu thư khiến nàng bị thương cùng hoảng sợ không nhẹ. Qua hôm đó liền không có ai đi phát cháo cứu tế nữa rồi”
“Đơn giản bao nhiêu việc a, đám này nạn dân chính là đang tự đoạn đường sống của mình”
Đại thúc một mặt tiếc nuối vẻ, hắn cũng không nỡ nhìn đám người này a, đều nhanh chết đói. Mỗi người đều có một chút lòng trắc ẩn của bản thân, nhiều hay ít khác nhau mà thôi. Đám này nạn dân mỗi ngày đều gầy dơ xương không ít người bị chết đói,nhìn nhiều cũng chạnh lòng. Đáng tiếc bọn họ bởi vì ngu muội, đối với phát cháo cứu tế sự kiện sai lầm, dẫn tới không ai muốn đưa tay ra cứu giúp bọn họ nữa.
Có thể thấy, La gia tiểu thư thật là có chút môn đạo, ở trong Thiên giang thành thật được người ưa thích. Hoặc cũng là được người khác nịnh bợ, nàng không làm liền không ai làm nữa, bởi vì đám nạn dân kia đã thương tổn tới nàng.
“đại thúc, đám người này còn khoảng bao nhiêu người?”
“mấy hôm nay lão nhân đa số đều chết, tiểu nhân thì đa số đều bán, bây giờ nhìn lại còn khoảng ba trăm người đi”
Đại thúc cân nhắc một chút rồi cho ra một cái con số. Đối với số liệu của hắn Triệu Vô Cực vẫn tương đối tin tưởng, dù sao nhìn vị này đại thúc giống như là một cái rất linh thông tin tức lại hay tìm hiểu, hắn so với nhiều người còn rõ ràng.
Triệu Vô Cực hứng thú nhìn hắn nói:
“Không biết vị đại ca này quý tính đại danh?”
“haha, ta họ Lĩnh, tên một chữ Kim. Chính là hoàng kim hoàng kim ý tứ.”
Triệu Vô Cực trong lòng nhổ nước bọt một câu:
“cha ngươi có bao nhiêu yêu tiền mới có thể đặt ra một cái tên như vậy a. đã Lĩnh còn Kim không biết ở trái đất lưu hành một câu Lĩnh cơm hộp sao? đúng là đoản mệnh tên”
Triệu Vô Cực lại cười nói:
“Đại ca có từng đi học qua sao? có biết toán sổ sách không?”
Đi học ở thế giới này cũng là một chuyện khó khăn đối với bình thường nông hộ, tri thức phổ cập ở nơi này rất kém cỏi. đa số người không được đi học.
Đại thúc hơi nhíu mày một chút không biết vì sao hắn lại hỏi một ít thứ này lập tức nói:
“Ta tuy xuất thân hàn môn nhưng thuở nhỏ may mắn có đi học qua, nếu nói làm sổ sách cũng biết một chút ít.Không biết tiểu huynh đệ hỏi cái này làm gì?”
Triệu Vô Cực mỉm cười không trả lời hắn lại hỏi tiếp:
“Nếu để ngươi rời bỏ Thiên giang thành tới làm một cái thôn trưởng ngươi có đồng ý không?”
Đại thúc lại càng khó hiểu nhìn hắn mà không trả lời, ở đâu ra một cái thiếu niên hỏi toàn vấn đề lạ lùng như thế à.
Triệu Vô Cực cười nói:
“Ta định gom góp đám nạn dân này lên tạo thành một cái mới thôn, bọn họ cần người quản lí, nếu vị đại ca này không ngại tới làm một chút trưởng thôn. Có câu nói thà làm đầu gà không làm đuôi phượng, đại ca trông bộ dáng ở Thiên giang thành cũng không phải là cái gì nhân vật nổi trội không bằng tới làm thôn trưởng qua được sẽ càng tốt hơn!”
Triệu Vô Cực nói không sai, ở Thiên giang thành người có thân phận địa vị ăn mặc đều sẽ là nhung lụa cực khác với dân thường. Đại thúc trước mặt ăn mặc cũng không quá nổi trội, xuất thân hàn môn, biết chữ biết tính sổ, lại thích tìm hiểu thông tin. Triệu Vô Cực nhìn trúng hắn chính là mấy điểm này mới nghĩ một chút gọi hắn lên làm thôn trưởng.
Đại thúc như bừng tỉnh đại ngộ nói:
“Ngươi định đưa đám nạn dân này nắm lên? Haha tiểu huynh đệ ta nói cho ngươi, ngươi ở trong gia tộc có phải là rảnh quá sinh hoảng. Nhìn ăn mặc cũng hẳn là không phải cái gì nghèo nàn người, tại sao phải đi quan tâm đám này nạn dân? Dù sao đám này nạn dân ở đây đã không ai muốn”
“Ta chỉ cảm thấy Thanh giang thành khí tức phồn vinh như vậy để một đám nạn dân ở đây như là xác chết biết đi như vậy không quá hợp, lại tiện tay làm một việc tốt cứu một ít mạng người mà thôi. Theo lời đại ca mấy hôm nay thành quản đội dọn không ít xác chết chứ”
Đúng là đám nạn dân này mấy hôm nay chết không ít, càng lâu dài càng khó có người chịu nổi. Chết nhiều, thành quản đội dọn càng nhiều, thành quản đội đã sớm tiếng chửi má nó vang vọng bốn phía.
Ai chả muốn an nhàn làm việc lại nhận lương cao, thành quản đội người cũng không muốn ngày ngày đi dọn xác chết a.
Đại thúc thấy Triệu Vô Cực thái độ không hề giống đang đùa, hắn cũng thật giống người có tiền, lập tức nghiêm túc suy nghĩ lên.
Hắn ở Thanh giang thành chỉ là một cái vô danh nhân vật, cho dù cố gắng cả đời nữa cũng là thế mà thôi. Không bằng xem xét thiếu niên này, nếu hắn nói là thật lại thêm hành động thành công không bằng tới làm một cái thôn trưởng, bao nhiêu uy phong a.
Hắn lập tức nói:
“Nếu vị này tiểu huynh đệ đã tin tưởng tại hạ như vậy, ta liền toàn tâm toàn ý giúp ngươi quản lí cái này thôn trang vậy”
Triệu Vô Cực cũng vui vẻ: “Tốt, một lời đã định tứ mã nan truy!”
Lĩnh Kim cũng vỗ tay nói: “Tứ mã nan truy”
Triệu Vô Cực lập tức căn dặn hắn ở lại đây chờ, hắn một lát sẽ quay trở lại ngay. Đại thúc cung vui vẻ ở một quán bên đường bắt đầu mua một bát mì ăn.
Hắn còn chưa ăn sáng đây, nãy giờ nói tốn nước bọt thật nhiều, nhưng có thể lại là một cơ duyên đổi đời.
Triệu Vô Cực lúc này đang hướn tới một cái tòa nhà kiến trúc cổ kính bắt mắt đi tới, chính là ở trong Thanh giang thành Thanh Vân Tông cứ điểm.
Thanh Vân Tông ở mỗi thành trì đều có cứ điểm của mình, một mặt là để thăm dò tin tức, một mặt là mấy năm tuyển tân đệ tử đều tiến hành ở chỗ này.
Bình thường chỗ này cũng không có gì đệ tử quá mạnh mẽ trú đóng, chỉ là trúc cơ kì mà thôi, nhưng đối với phàm nhân cũng đã là cao cao tại thượng tiên nhân, có thể ngự kiếm phi hành.
Đặc biệt miêu tả một chút chỗ này, bình thường cứ điểm là không buôn bán gì, mấy năm mới mở một lần nên khí tức hết sức yên tĩnh tiêu điều, trước cổng canh gác mèo con hai ba chích.
Triệu Vô Cực đi tới, phía gác cổng lập tức to tiếng quát lên:
“Thanh Vân Tông trọng địa, không phận sự giả xông vào, chết!”
Triệu Vô Cực giống như không có nghe thấy vẫn tiếp tục đi tới, hắn mỉm cười từ trong nhẫn trữ vật lấy ra một cái lệnh bài.
Mấy tên này đệ tử lập tức hai mắt sáng lên. Nói:
“Thanh Vân Tông ngoại môn đệ tử Văn Tú, Văn Tĩnh ra mắt sư huynh.”
“không cần gọi ta sư huynh, gọi ta công tử được rồi”
Triệu Vô Cực lấy ra chính là trưởng lão lệnh bài, gặp lệnh bài như gặp người.trên trưởng lão lệnh là chữ Sở, chính là nội môn Sở Phi Huyền trưởng lão
Cho dù không biết rõ Triệu Vô Cực cùng Sở Phi Huyền có quan hệ gì bọn hắn gọi một tiếng sư huynh cũng không ngại gì. Nếu gọi sư đệ khiến đối phương không vừa ý mới là tai họa.
Triệu Vô Cực rời tông môn, ở Thanh giang thành chi nhanh cũng không nhận được thông báo gì.
Dù sao đệ tử ra ngoài lịch duyệt năm nào cũng có không thể cái nào cũng thông báo được.
Triệu Vô Cực nói:
“Đưa ta đi gặp tổng quản sư huynh ở đây”
“Vâng” Văn Tú lập tức nói, phía trước dẫn đường.
Tổng quản sư huynh là trúc cơ trung kì tu sĩ,tên là Mã Anh Tài. Trường một trương mặt dài như ngựa, quả nhiên người xứng với tên, Triệu Vô Cực khâm phục.
Mã Anh Tài thấy Triệu Vô Cực đến lại được sư đệ báo cáo lập tức hiểu rõ tình hình nói:
“không biết vị này sư đệ họ gì? Cùng sở trưởng lão quan hệ thế nào?”
“Ta họ Triệu!” Triệu Vô Cực ngắn gọn đáp.
Mã Anh Tài lập tức hiểu, Sở Phi Huyền đạo lữ Triệu Phi Dương, hắn họ Triệu, tuổi còn nhỏ, chính là bọn họ hậu đại, cốt nhục quan hệ.
Không thể lơ là, trong lòng Mã Anh Tài khẳng định.
“hóa ra là Triệu sư đệ không biết hôm nay tới chúng ta chỗ này có việc gì không? Chúng ta cứ điểm ở đây quanh năm rất ít có hoạt động gì đặc biệt a.”
Triệu Vô Cực nói:
“sư huynh nên biết chúng ta Thanh giang thành gần đây có một đám Thanh sơn thôn nạn dân chạy tới đi.Qua quãng thời gian này chết đều chết gần hết, còn lại khoảng chừng ba trăm mạng người, ta đầu tiên là muốn phát cháo cứu tế, sau đó thu lưu bọn họ”
“Thu lưu?”
Mã Anh Tài khó hiểu hỏi, trước đây hắn cũng nghe nói La gia tiểu thư phát cháo cứu tế sau đó lại không công mà về còn được khuyến mãi thêm vết thương nhẹ, hắn liền đối với đám nạn dân này không có cái gì hi vọng, tự tìm đường chết.
Triệu Vô Cực lúc này lại tự nhiên từ đâu nhảy ra nói muốn thu lưu bọn họ, một đám phàm nhân mà thôi có tác dụng gì sao?
Hắn khó hiểu nhưng Triệu Vô Cực là trưởng lão hậu đại, lại mang trên mình trưởng lão lệnh hắn không dám trái ý. Mã Anh Tài cẩn thận hỏi:
“Triệu sư đệ rốt cuộc muốn làm gì?”
“đầu tiên cho Văn Tĩnh tới Trang gia, phái một đám lớn hạ nhân tới đây giúp ta nấu cháo. Đợi cháo nấu xong còn phải làm phiền sư huynh ngự kiếm phi hành tới thông báo cho đám nạn dân toàn thành biết, chúng ta Thanh Vân Tông nguyện ý phát cháo cứu tế cùng thu lưu bọn họ, giúp bọn họ xây dựng lại thôn, nhưng không phải là cũ Thanh Sơn thôn cái kia mà hoàn toàn do chúng ta quyết định. Tương lai thôn sẽ do người chúng ta tới quản lí, bọn họ chỉ cần chăm chỉ làm việc đồng ruộng là được! ”
Triệu Vô Cực nhìn Mã Anh Tài lại nói:
“Việc này tuy có chút đường đột nhưng ở trong Thanh Giang thành chúng ta không cần hướng về bất cứ người nào lấy lòng, kể cả phủ thành chủ. Bọn họ dám nổi lên cái gì bất mãn ý tứ đánh phục chính là. Người chết bọn họ không cứu thì chúng ta tới cứu, lộ ra một chút chúng ta tiên môn đại phái khí lượng cùng danh vọng.”
Triệu Vô Cực tuy nói ít nhưng chính kiến rõ ràng, ngạo khí rất đầy đủ.
Mọi người không muốn tiếp tế là vì La gia tiểu thư không vui, nên bọn họ đối với đám nạn dân cũng không vui. Nhưng Thanh Vân Tông không cần nhìn bất cứ mặt của kẻ nào hành sự, Thanh Vân Tông muốn cứu người liền cứu người.
Mã Anh Tài lập tức vui vẻ nói:
“Sư đệ quả nhiên là có tấm lòng lương thiện,Sở trưởng lão nếu biết hẳn sẽ rất vui mừng, ta lập tức sai người đi chuẩn bị.”
Triệu Vô Cực bổ sung một chút, vung tay lên trên đất liền xuất hiện một số lớn rương hòm bên trong đều là vàng bạc lấp lánh.
Thanh Vân Tông không dùng được thứ này,nhưng bọn họ lại rất nhiều. các trưởng lão cất giữ cũng không thiếu chủ yếu là đề phòng lúc nào cần vào phàm tục hoạt động mà thôi. một viên Linh thạch hạ phẩm cũng có thể đổi được không ít tiền bạc. Triệu Vô Cực vừa vung tay liền là ngàn lượng bạc trắng, dùng để mua gạo cùng thịt băm về nấu cháo là quá đủ.
Cho đến ăn bớt? Mã Anh Tài sẽ không ăn bớt, hắn cần chính là Linh thạch mà thôi, tiền tài đối với hắn vô dụng. hoặc là nói hắn ở trong phàm thế lâu bị tiền tài ảnh hưởng có khả năng ăn bớt một chút, Triệu Vô Cực cũng không quan tâm, hắn còn rất nhiều, một chút này đối với hắn mà nói là chín trâu mất một sợi lông.
Ăn bớt có thể, nhưng đừng để hắn biết được. Hắn biết được liền sẽ ghim chặt, bây giờ đánh không lại sau này mạnh lên tính sổ cũ mà thôi.
Lại nói hắn khen Triệu Vô Cực thiện lương Triệu Vô Cực càng là không để trong lòng, thiện lương giả ở trong tu chân giới đã sớm chết hết. xem là người ta khách sáo vài lời là được rồi.
Mã Anh Tài lập tức phân chia nhân thủ hành động mỗi người một việc, bình thường quanh năm quạnh quẽ không ai qua lại Thanh Vân Tông cứ điểm bỗng nhiên dồn dập hẳn lên, bốn phía tiếng nước đổ tiếng chẻ củi cùng nấu cháo liên tiếp vang lên khiến không ít người qua đường đều phải ngó mắt nhìn.
Có người nghị luận:
“Thanh Vân Tông đây là muốn làm gì, nhìn bộ dáng là đang nấu cháo a, chẳng lẽ họ định mở đại tiệc cháo hay sao mà nấu nhiều như vậy?”
“Ngu ngốc nấu cháo nhiều như vậy chỉ có thể là cấp cứu nạn dân mà thôi. Trong thành này ngoài bọn họ có ai có thể ăn hết số cháo này?” Một cái khá hiểu biết người nói.
Một người lại hiếu kì hỏi:
“Không phải trước đây La tiểu thư từng làm qua một lần rồi sao,sau đó còn bị thương. Tiếp đó cũng không ai đi hỗ trợ đám nạn dân này. Thanh Vân Tông đây mà muốn công khai chống đối lại mọi gia tộc ở Thiên giang thành sao?”
“Ngươi không nói cũng không ai bảo ngươi câm? Muốn chết sao mà dám nghị luận Thanh Vân Tông cùng với các gia tộc như vậy? Thanh Vân Tông cùng triều đình các quan chức đều là riêng biệt không hề liên quan, bọn họ làm việc cũng không cần để ý triều đình hay thành chủ. Chỉ cần tùy tâm hành sự là được rồi. Còn có phải đối kháng hay không không cần ngươi đến nghị luận. họa từ miệng mà ra, lắm mồm luôn chết sớm.không cần tự cho bản thân là thông minh!”
Mọi người sôi nổi nghị luận Triệu Vô Cực cũng không thèm để ý, lúc này hắn quay ra nói với Mã Anh Tài:
“Sư huynh cháo nấu sắp xong rồi, làm phiền ngươi một chút”
“được. ta đi đây sư đệ!”
Nói xong hắn liền đạp phi kiếm bay đi, lập tức trên Thiên giang thành phát ra tiếng gọi hàng to lớn:
“Thiên tai yêu họa, Thanh Vân Tông đồng cảm cùng với các nạn dân, nay phát miễn phí cháo. Ăn cháo giả từ nay sẽ được Thanh Vân Tông sắp xếp thành một cái mới thôn làng, mọi người chỉ cần an tâm làm ruộng là được, sẽ có người của Thanh Vân Tông tới quản lí thôn làng. Hiện tại, phàm là nạn dân lập tức có thể tới trước Thanh Vân Tông cứ điểm ăn cháo miễn phí.”
Tiếng nói vang vọng khắp Thiên giang thành, lập tức gây nên không ít người chú ý,không ít người đang bàn luận chuyện này.
Lúc này Sa gia thiếu chủ cùng Hắc Kình bang thiếu chủ đang ở trong xuân lâu uống rượu cười cười nói nói lập tức ngưng lại trên mặt cũng hiện lên vẻ ngạc nhiên. Sa Cương lập tức cười nói:
“Thanh Vân Tông đây là đang đánh mặt La thành chủ sao. tất cả gia tộc sau chuyện của La tiểu thư đều đồng thời im lặng không trợ giúp đám này nạn dân, bây giờ bọn họ lại ra mặt, không phải là muốn khiêu khích liền là gì?”
Sa Cương có chút ý vị thâm trường suy nghĩ. Suy nghĩ này của hắn cũng là đại đa số gia tộc trong lòng suy nghĩ ngay lúc này. Mọi người đều cho rằng Thanh Vân Tông cứ điểm đang khiêu chiến uy nghiêm của thành chủ.
Hắc kình bang thiếu chủ Hoàng Phong liền ồm ồm nói:
“cho dù khiêu khích thì như thế nào, thành chủ dám làm gì Thanh Vân Tông hay sao? ta xem ra bọn họ lâu nay không lên tiếng nay lại chợt đưa lên chuyện này,chắc chắn ở giữa có cái gì đột phát xảy ra. Mặc kệ những thứ này, Sa huynh, uống. Lát nữa chúng ta cùng thưởng thức một chút tiểu hoa khôi của Di hương viện này, haha!”
Sa Cương cùng Hoàng Phong là Thanh Giang thành nổi tiếng ăn chơi trác tán công tử, tuy nhiên Sa cương còn có chút đầu óc, nhưng Hoàng Phong liền ngoại hình là một cái thô hán, trong đầu cũng không quá linh hoạt.
Hắn có thể nói ra những lời như thế hoàn toàn là dựa vào lão cha thường ngày cùng người khác nhắc đi nhắc lại cùng tính kế, hắn thình thoảng cũng có tham gia, mưa dầm thấm đất lâu dần mới hiểu ra một chút môn đạo. Nhưng bản chất hắn vẫn là một cái không thích suy nghĩ, lại chỉ yêu tửu sắc, chơi tận mĩ nữ trong thiên hạ chính là lẽ sống của hắn. Vì vậy hắn gây cho Hoàng Tông cha hắn Hắc kình bang bang chủ không ít rắc rối nhưng đều bị Hoàng Tông bãi bình xuống.
Hoàng Tông chỉ có hắn một người con duy nhất này, hết sức nuông chiều, khiến Hoàng Phong càng đắc ý vênh váo không coi trời đất ra gì.
Bọn họ vừa uống rượu vừa thảo luận nữ nhân, cái nào tốt nộn cái nào tốt chơi, ý dâm tiếng cười tràn ngập căn phòng.
Bên ngoài các nạn dân nghe thấy thông báo đều như quỷ đói phục sinh. Có ăn, có ăn, có ăn. chuyện trong yếu nói ba lần.
Đối với sắp chết đói bọn hắn có gì đáng quý hơn có thể được ăn. Lập tức mấy trăm nạn dân từ như sắp chết đói đến nơi lập tức đứng lên hướng về phía Thanh Vân Tông cứ điểm lao nhanh.
Không ít lão nhân nằm bất động như chết cũng được tôn tử con cháu đỡ hướng Thanh Vân Tông cứ diểm đi tới.
Mọi người giống như là một dòng nước lũ trên đường đi lại, mỗi nơi bọn họ đi qua tất cả Thanh giang thành dân chúng đều phải tránh xa lui lại, bởi vì quá thối.
Rất nhiều người đã lâu không tắm, đều trở nên rất thối. Bọn họ sắp chết đói còn có thể quan tâm tắm hay không?
Nước lũ dòng người, hiển hiện trước mắt, nhưng không ít người cũng không biết bởi vì sự kiện này mà Thanh Giang thành sóng ngầm cuồn cuộn
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT