Triệu Vô Cực cùng Tiếu Mị Mị đi vào bên trong phòng, Thánh Chủ khuôn mặt tràn đầy tức giận cùng không cam lòng, khóe mắt còn ẩn chứa một chút sợ hãi trước lúc tử vong đọng lại nói lên tâm trạng của hắn lúc đó có bao nhiêu phức tạp.

Triệu Vô Cực trên tay xuất hiện Ẩm huyết thủ sáo, hắn từ từ đi tới trước Thánh Chủ vị trí, nhìn đối phương thất khiếu chảy máu mà chết tử trạng, không đành lòng thở ra một hơi.

Một đời tuyệt đỉnh cao thủ, cứ như vậy chết rồi, chết có chút uất ức a!

Nếu như hắn không phải tà phái người, chỉ sợ cũng có tranh đoạt ngũ tuyệt cơ hội. Đáng tiếc hắn lại là tà phái người, chỉ cần dám xuất hiện ở Hoa Sơn luận võ sẽ bị đám người chính phái ăn ý vây công đến chết.

Triệu Vô Cực bắt đầu ở trên người đối phương tìm tòi một phen. Hắn chính là muốn sờ thi một chút xem có thể từ bên trong tìm ra cái gì bí tịch công pháp hay không.

Đáng tiếc tìm một lúc khắp cả người Thánh Chủ cũng không tìm thấy thứ gì, ngược lại là lấy ra được một cái lệnh bài.

Triệu Vô Cực cầm cái lệnh bài trên tay, tuy nó chỉ lớn bằng bàn tay nhưng lại cảm giác ở trong tay trầm trọng hơn rất nhiều, chất liệu không phải sắt cũng không phải gỗ, khá kì quái.

Hai bên điêu khắc lấy hai cái kì lạ loài chim đang hướng bầu trời bay lên, ở trên cùng chính giữa lại là một cái mặt trời màu đen, biểu tượng của Hắc Nhật Tông.

Không nghi ngờ gì, đây chính là Thánh chủ lệnh bài.

Vốn tưởng rằng có thể tìm được cái gì tuyệt thế thần công trên người đối phương, cuối cùng cái gì cũng không tìm được.

Triệu Vô Cực thở dài một hơi, trên phim ảnh rốt cuộc chỉ có thể tin một nửa a.

Hắn lúc đầu chính là dựa theo kinh nghiệm xem phim, quả thật tìm ra được mở ra thông đạo mấy cái cửa ngầm. nhưng đến chỗ này muốn sờ thi ra một bản tuyệt thế thần công, quả nhiên là chuyện không thể nào.

Triệu Vô Cực đưa cho Tiếu Mị Mị, Tiếu Mị Mị chỉ liếc mắt một cái liền lắc đầu.

Lệnh bài dạng này nạng cũng không phải chưa thấy qua, Âm hậu cũng có một cái tượng trưng cho thân phận của nàng. 

Chỉ có điều hai bên chất liệu khác, hoa văn họa tiết cũng khác mà thôi.

Thấy Tiếu Mị Mị không có hứng thú, Triệu Vô Cực liền cất đi.

Tiếu Mị Mị lên tiếng:

“ chúng ta bây giờ làm gì?”

Triệu Vô Cực suy nghĩ một chút nói:

“ Hoàng trưởng lão kia hẳn là trở lại muốn ra tay với đám trưởng lão còn lại, chúng ta chỉ cần ngồi chờ một thời gian ngắn hắn nhất định sẽ ra tay. Đến lúc đó mọi việc thành công, không chừng mọi bí mật cũng lộ ra.

Thánh chủ đã là theo Hắc Nhật Tông bên trên đi xuống đây, vậy chỗ này hẳn là có cửa đi ngược trở lại Hắc Nhật Tông mới đúng. Chúng ta chỉ cần tìm ra cái cửa kia, vậy thì có thể từ bên trong đột nhập mà ra rồi!”

Tiếu Mị Mị gật đầu, hai người bắt đầu nhanh chóng ở bên trong mật thất tìm kiếm lên, dựa theo Thánh Chủ để lại dấu vết lần theo, cuối cùng đi đến đường cùng, trước mặt hai người xuất hiện một cánh cửa lớn.

Triệu Vô Cực nhìn xung quanh, ở bên tay phải, hắn nhìn thấy một chút lõm vào, nhìn nhìn một lúc, quả nhiên cùng Thánh Chủ lệnh bài tương ứng. 

Triệu Vô Cực lấy ra Thánh Chủ lệnh bài, đè lên phía trên.

Thánh chủ lệnh vừa chạm vào, lập tức bị hút sâu vào bên trong, sau đó xung quanh viền của lệnh bài hơi có quang hoa lưu chuyển, chứa đựng lệnh bài viên gạch ở giữa bỗng nhiên lõm vào một chút hiện lên một cái hình tròn đồ án, lệnh bài cũng theo đó xoay tròn một vòng.

Triệu Vô Cực giống như là nghe được cơ quan hoạt động âm thanh, sau đó là ầm ầm ầm ba tiếng cửa đá từ hai bên mở ra.

Lệnh bài xoay đúng một vòng, cái vòng tròn kia cũng theo từ vị trí lõm bắt đầu nổi lên, trở lại như cũ.

Triệu Vô Cực đưa tay đi gỡ thử, quả nhiên liền có thể gỡ ra.

Hắn nhíu mày, cái này có chút giống tu tiên giả thủ đoạn a! mấy cái này tông môn, quả nhiên nội tình sâu xa.

Thế giới này vốn là thấp võ cùng cao võ cùng tồn tại, nếu một cái môn phái có vài chỗ thể hiện ra thần kì khác thường cũng không có gì lạ, huống hồ lại là đỉnh tiêm tông môn như Hắc Nhật Tông cái này quái vật khổng lồ.

Triệu Vô Cực cất đi lệnh bài, ra hiệu một chút Tiếu Mị Mị, để cho nàng cẩn thận.

Hắn cũng không biết phía trước cửa có người canh gác hay không, bởi vậy phải chú ý một chút. Nếu có người nhất định phải nhanh chóng đánh ngất đối phương, không để cho bọn hắn có cơ hội la lên.

Triệu Vô Cực bước chân nhẹ nhàng đi tới, hắn hơi ló đầu ra nhìn một chút, may mắn chính là bên ngoài cũng không có ai canh gác.

Ánh mắt đảo một vòng, chẳng lẽ Hắc Nhật Tông tông quy không cho người khác tiếp cận vị trí này hay sao?

Không quan trọng, chỉ cần hắn không bị phát hiện là được rồi.

Triệu Vô Cực cùng Tiếu Mị Mị một đường lén lút đi ra ngoài, bởi vì bọn hắn là từ mật đạo đi ra, quãng đường này đều không có gặp bao nhiêu người canh gác.

Canh gác chính là để đề phòng người ở bên ngoài xông vào, ai lại phòng người từ trong đi ra.

Bởi vậy người canh gác xuất hiện cực ít, nếu có cũng là bị Triệu Vô Cực cùng Tiếu Mị Mị nhanh tay đánh ngất xỉu.

Lấy Triệu Vô Cực thân pháp, cho dù đỉnh phong cường giả cũng chưa chắc làm gì được hắn chứ đừng nói đám này tạp binh canh cửa.

Bọn hắn chỉ có thể cảm thấy phía sau hắc phong đột kích, một giây tiếp theo liền bị Triệu Vô Cực gõ một cái đánh ngất đi, động tác vô cùng nhanh gọn thuần thục không một chút dư thừa.

Tiếu Mị Mị cùng Triệu Vô Cực hai người cùng nhau kéo đi đám tạp binh này vứt vào một góc không người, để đảm bảo đối phương sẽ không quá sớm tỉnh lại, Triệu Vô Cực còn điểm huyệt trên người đối phương, khiến bọn hắn rơi vào trạng thái mê man sâu.

Hai người một đường thuận lợi mò mẫm hướng bên ngoài đi tới, bỗng nhiên Triệu Vô Cực tai thính nghe được một tiếng rống giận:

“ Hoàng Bưu, ngươi vậy mà dám hạ độc vào đồ ăn, ngươi rốt cuộc là có ý gì?”

“ Hoàng Bưu, ngươi điên sao? Đại quân áp sơn, ngươi còn chơi nội đấu?”

“ Hoàng Bưu, ngươi muốn làm phản đồ sao?” 

Ba tiếng rống giận mắng chửi lập tức hấp dẫn chú ý của Triệu Vô Cực, hắn lập tức dùng ánh mắt ra hiệu cho Tiếu Mị Mị theo sau mình.

Tiếu Mị Mị cùng Triệu Vô Cực nhanh chóng ở phía sau lần theo, quả nhiên tiến tới một cái đại sảnh.

Bên trong đại sảnh, ba bốn cái lính canh đã bị đánh chết, nằm im ở dưới đất không một tiếng động, máu tươi chảy dài.

Mà bên này, ba vị trưởng lão đều hữu khí vô lực người thì nằm ở trên bàn, người thì chống tay lên bàn cố gắng trụ vững cơ thể, tất cả mọi người ánh mắt đều đỏ chót nhìn về phía một người, chính là vị kia Hoàng trưởng lão, Hoàng Bưu.

Hoàng trưởng lão giống như là nghe thấy cái gì chuyện cười lớn, hắn ha ha cười to:

“ha ha ha, phản đồ? Ta vốn không phải người của Hắc Nhật Tông, lấy đâu ra cái gì phản đồ chuyện!”

Một cái râu tóc sắp trắng lão giả, hắn chính là đỉnh phong hậu kì cường giả, cũng là Hắc Nhật Tông hộ pháp một trong, run giọng nói ra:

“ ngươi là môn phái nào cài vào gian tế? Vậy mà lại ẩn nấp nhiều năm như vậy chúng ta đều không có phát hiện ra một điểm bất thường gi? Ngươi thật lợi hại!”

Nói đến đây lão giả ánh mắt như muốn phun ra lửa, hắn khuôn mặt đỏ lên, vì tức giận mà khí huyết công tâm phun ra một ngụm máu tươi

Hoàng trưởng lão cười lạnh:

“ rất tiếc, ngươi đoán cả hai lần đều sai, ta cũng không phải cái gì người khác cài vào gian tế. Chính ta muốn tới Hắc Nhật Tông, đây chính là bản ý của ta!”

Một cái trưởng lão rất nhanh hiểu rõ vấn đề:

“ ngươi có thù cùng chúng ta? tại sao lại nhẫn nhịn lâu như vậy bây giờ mới bộc phát ra?”

Hoàng trưởng lão ha ha cười to:

“ thông minh, nhưng vẫn chưa chính xác lắm. ta chính là không cùng các ngươi có thù, mà là cùng tiền nhiệm Thánh Chủ có thù, cùng Hắc Nhật Tông các ngươi có thù, bởi vậy ta muốn tự tay mình hủy diệt các ngươi. Hôm nay vừa vặn có đám Chính khí Minh vây công Hắc Nhật Tông, ta ra tay lúc này hủy đi sức mạnh trung kiên của Hắc Nhật Tông, Hắc Nhật Tông không đánh cũng liền tự thua, các ngươi sẽ bị diệt đến không còn một mống, ha ha ha ha!”

Hoàng trưởng lão điên cuồng cười to, một vị trưởng lão khác không nhịn được mắng:

“ Ngươi tưởng giết chết chúng ta thì có thể chiến thắng sao? Thánh Chủ còn đó, ngài nhất định sẽ trả thù cho chúng ta, đánh lui Chính khí Minh đám người, bảo vệ Hắc Nhật Tông truyền thừa thêm trăm ngàn năm!”

Hoàng trưởng lão đang cười to cũng có chút dừng lại, hắn đi tới trước mặt vị trưởng lão này, ánh mắt trợn to nhìn về phía đối phương.

Tên trưởng lão này có chút sợ hãi, muốn lùi về phía sau. Nhưng cả người hắn vô lực, động một cái cũng không thể động, chỉ có thể cho Hoàng trưởng lão đem mặt càng áp càng sát.

Hoàng trưởng lão bỗng nhiên nhe ra một ngụm hàng răng trắng cùng hai cái răng nanh sắc bén, tiếng cười bén nhọn vang lên:

“ thánh chủ? ha ha ha, kiệt kiệt kiệt, hắn bây giờ đã đi gặp Tiền nhiệm Thánh chủ của các ngươi rồi!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play