Bách Hiểu Sinh lắc đầu nói:

“ đại sự không có tiểu sự quá nhiều, đều là trên giang hồ xấu xí tranh đấu mà thôi ta kể ra chỉ sợ Triệu công tử cũng lười nghe, không bằng không kể vậy!”

Triệu Vô Cực gật đầu, Bách Hiểu Sinh lại hướng Tiếu Mị Mị nói ra:

“ Tiếu cô nương nếu muốn tìm sư phụ ngươi có thể đến Lam Thủy lâu tìm xem, sư phụ của ngươi đang ở đó!”

Lam Thủy Lâu là một tòa cao cấp khách sạn, tọa lạc ở trung tâm Thiên Vân Thành, giá cả ở lại một đêm rất đắt đỏ. 

Gần đây vì phục vụ cho các vị đỉnh phong cao thủ trên giang hồ, nó gần như đã được bao lại, để làm chỗ nghỉ ngơi cho bọn họ.

Nhưng đám người này cũng không dám phục dụng đồ ăn do Lam Thủy lâu làm.

Đến cảnh giới bọn hắn tuy muốn dùng võ lực giết chết đối phương có chút khó khăn, nhưng nếu bị trúng độc vẫn có thể bỏ mình, cho dù người hạ độc là một cái người bình thường không có chút võ công nào.

Độc dược chính là một loại thủ đoạn, có thể vượt cấp khiêu chiến thủ đoạn, chỉ cần hành tẩu trên giang hồ đầy đủ kinh nghiệm người đều đối với nó vô cùng kiêng kị.

Một đám cao thủ cả chính phái lẫn tà phái ở chung một chỗ, bọn hắn cũng không dám ăn cái gì được chuẩn bị sẵn, nếu không một khi bị kẻ khác hạ độc, vậy thì liền thảm rồi.

Cho dù có hiệp ước tạm thời hòa bình, nhưng để tiêu diệt đối phương, bất kể là chính phái hay tà phái sẽ có người không nhịn được mà ở trong bóng tối giở trò, bởi vậy không thể để cho đối phương có bất kì cơ hội nào.

Tiếu Mị Mị nhẹ nhàng gật đầu, ra vẻ đã biết.

Bách Hiểu Sinh lúc này lại cười nói:

“ tên lúc nãy bị Triệu Huynh giáo huấn chính là Lý Ngưu của Thanh Khâu môn, sư phụ của hắn cũng là một cái đỉnh phong sơ kì cao thủ, Triệu huynh nên cẩn thận một chút!”

Triệu Vô Cực hiếu kì hỏi:

“ ta vốn tưởng trên giang hồ đỉnh phong cao thủ rất ít chứ? Không ngờ đụng một cái liền có thể gặp được đỉnh phong cao thủ đệ tử thân truyền, chẳng lẽ giang hồ gần đây có thêm một số lớn đỉnh phong cao thủ hay sao?”

Bách Hiểu Sinh lắc đầu cười khổ nói:

“ đâu có nhiều như vậy, Triệu huynh nói đùa rồi. Như Thiên Vân Thành cũng được xem là thành lớn nhưng cũng không có cái gì đỉnh phong cao thủ kiệt xuất, cao nhất cũng chỉ là nhất lưu viên mãn cảnh giới mà thôi, có thể thấy được đỉnh phong cao thủ ít lại càng ít.

Nhưng Thiên Vân Thành lúc này gió nổi mây vần, lúc trước thông tin kia vừa ra không ít người đều xuất hiện ở Thiên Vân Thành.

Tuy bọn hắn lúc đó chưa tìm được cái gì liên quan tới Nguyệt dạ tam tinh tàn bội nhưng bọn hắn cũng mang đến cho tòa thành này rất nhiều bảo vật.

Nào là ngàn năm nhân sâm, ngàn năm hà thủ ô, ngàn năm thiên sơn tuyết liên, các loại bảo kiếm thay nhau xuất hiện liên tục khiến cho các môn phái điên cuồng ở đây phát ra từng trận tranh giành chém giết nhau, giết người đoạt bảo là chuyện hàng ngày xảy ra.

Sau đó Nguyệt dạ tam tinh tàn bội sự việc mới bộc phát ra, khiến cho hai bên chính tà không thể không ngừng chiến mà bắt đầu tổ chức giải thi đấu võ đài tranh đoạt bảo vật, khiến cho bầy không khí của Thanh Vân Tông đã hỗn loạn càng thêm hỗn loạn.

Đủ các lộ cao thủ tranh nhau đổ dồn về Thiên Vân Thành, các loại lánh đời gia tộc cũng như nấm mọc sau mưa xuất hiện, khiến cho Thiên Vân Thành gió nổi mây vần.

Bây giờ đi trên đường gặp một cái lão khất cái cũng có thể là trưởng lão Cái bang chứ đừng nói đùa.

Tất cả các môn phái đều đang rục rịch chuẩn bị cho tranh đoạt bảo vật, bởi vậy nhân lực có chút không đủ, đôi lúc xảy ra chiến đấu bọn hắn cũng tới không kịp.

Cho dù phủ thành chủ cũng phái ra người tuần tra khắp thành để ôn định trật tự nhưng vẫn là có chút quá sức.

Hơn nữa chiến đấu của ngươi cũng xảy ra quá nhanh, đám kia lính tuần tra cho dù muốn tới cũng tới không kịp a!

Có chút lạc đề, ý ta muốn nói chính là ở Thiên Vân Thành bây giờ người rất đông, cho dù ngươi đụng phải ai cũng có thể nhân gia trưởng bối chính là một cái cực kì ghê gớm người, bởi vậy hành động phải cẩn thận một chút, tránh để cho bản thân mình trêu vào đại địch.

Đám kia càng có chỗ dựa cứng rắn thiếu niên thì đa số lại càng thích ngang ngược không xem ai ra gì, nhưng nếu gặp phủ thành chủ phái ra tuần tra binh lính bọn hắn liền ngoan ngoãn a!”

Triệu Vô Cực hiểu, người đông xác suất đụng phải người có bối cảnh mạnh liền thẳng tắp tăng lên, không có gì đáng ngạc nhiên.

Hắn ăn xong một bát mì thịt bò, nhìn trời cũng sắp tối liền hỏi:

“ Bách huynh, nếu không có việc gì ta liền đi trước a!”

Bách Hiểu Sinh chắp tay nói:

“ vậy không làm phiền nhị vị, hôm khác gặp lại!”

Triệu Vô Cực cũng chắp tay nói:

“ sau này gặp lại!”

Triệu Vô Cực cùng Tiếu Mị Mị nhanh chóng rời đi, hai người bắt đầu tìm một nhà trọ thuê lại để nghỉ ngơi, hai người chỉ thuê một phòng.

Bách Hiểu Sinh nhìn bọn hắn rời đi khóe miệng mỉm cười nhanh chóng rút đi, thay vào đó là ánh mắt tràn đầy suy tư thâm sâu khó dò.

Đột nhiên sau lưng hắn vang lên âm thanh của tên kiếm khách:

“ Triệu Vô Cực, cái tên này nghe rất quen a, nhưng nhất thời nhớ không ra, vị này Bách huynh có thể nói cho ta rõ ràng một chút thông tin được không?”

Bách Hiểu Sinh cả người giật thót một cái, tên kiếm khách kia không biết từ lúc nào đã đứng ở ngay sau lưng hắn, đối với hắn nhìn chằm chằm.

Bách Hiểu Sinh trong lòng âm thầm đổ mồ hôi, hắn cũng không phải là không biết võ công vô dụng như bề ngoài a, mà đối phương lại không một âm thanh tiếp cận hắn như vậy.

Nếu tên này kiếm khách muốn mạng của hắn, chỉ sợ bây giờ hắn đã là một cái xác lạnh siu siu.

Bách Hiểu Sinh ngoảnh mặt lại, lập tức nhìn thấy rõ mặt đối phương, hắn vội vàng chắp tay, khóe mắt giật giật mấy cái nói:

“thì ra là Tùng huynh, hạnh ngộ hạnh ngộ. Thông tin về vị kia Triệu huynh cũng không phải cái gì quá khó tìm, nhưng lại ít đến thương cảm. Cho tới bây giờ chỉ có thể nói được hắn xuất thân không rõ, sư thừa không rõ, tuổi đời còn nhõ võ công lại cực kì cao cường.

Hắn bằng hữu thân thích nhất chính là Từ Tiểu Bạch Từ gia thiếu chủ, lúc nãy đi bên cạnh hắn chính là Tiếu Mị Mị Âm hậu nhị đệ tử, hai người nhìn qua quan hệ cũng không cạn a. 

Lần này Triệu huynh biết thông tin về lôi đài đấu, hắn chắc chắn cũng muốn tham gia một phen, nếu Tùng huynh muốn cùng đối phương giao thủ có thể tham gia lôi đài.

Ta tin tưởng lấy thực lực của ngươi chắc chắn có thể đi sâu vào vòng trong a!”

Vị này kiếm khách họ Tùng tên Tùng Dương. Đến từ Triều Hải thành Tùng gia.

Không giống như Từ gia ở Thiên Vân Thành, Tùng gia ở Triều Hải thành có thể nói một nhà độc đại, thế lớn vô cùng.

Không chỉ có kinh tế mạnh mẽ mà bọn hắn gia tộc còn không ngừng xuất hiện đủ loại nhân tài, một mảnh tươi vui phồn thịnh.

Tùng Dương là Tùng gia dòng chính, hắn lại là trưởng tử. Nhưng hắn Từ nhỏ thích ngao du lại ham mê võ đạo, vốn không hề có ý định tiếp quản gia tộc tộc trưởng chức vị, bởi vậy nhị đệ hắn liền thay hắn làm.

Tùng Dương ngược lại ở trên giang hồ phiêu bạt, một thân một mình vô cùng sảng khoái.

Đáng tiếc kiếp pháp của hắn gặp bình cảnh đã lâu, cho dù một thân nội lực đã đạt tới nhất lưu đỉnh phong cũng không thể nào ngộ ra được kiếm ý từ đó có tư cách đột phá đỉnh phong cao thủ.

Luyện quyền ngộ ra quyền ý, luyện kiếm ngộ ra kiếm ý, luyện đao ngộ ra đao ý, luyện chưởng ngộ ra chưởng ý....

Đây chính là tiêu chuẩn đầu tiên để có thể xung kích đỉnh phong cảnh giới. 

Không có ý cảnh, cho dù một thân nội công lại thâm hậu đi nữa ngươi cũng chỉ có thể ở nhất lưu viên mãn cảnh giới dừng chân.

Cưỡng ép đột phá cũng được, nhưng lúc ngươi muốn giải phóng khí từ trong cơ thể của mình để khiến nó có thể tấn công từ xa chắc chắn sẽ bị phản phệ.

Nhẹ thì trọng thương, công lực đại giảm, nặng thì trực tiếp mất mạng.

Đây chính là nhiều đời trước các cao thủ trên giang hồ tích lũy ra kinh nghiệm xương máu, không cần lại chứng minh.

Tùng Dương tới Thiên Vân Thành chính là vì muốn cùng các lộ cao thủ trên giang hồ chiến đấu để gia tăng mình kinh nghiệm chiến đấu, tìm ra cách lĩnh ngộ kiếm ý, đột phá nhất lưu cảnh giới.

Đáng tiếc hắn tới đây đã hơn nửa nắm, cái rắm cũng không ngộ ra được, cảnh giới vẫn cứ như vậy bị kẹt lại.

Cũng không phải là hắn không cố gắng hay nội công không đủ thâm hậu, mà là kiếm ý mịt mờ khó hiểu xa không thể chạm nhưng lại gần ngay trước mắt, Tùng Dương cả ngày khát khao cầu nó nhưng nó vẫn không cách nào cảm nhận được nó.

Hắn lại tiếp tục hỏi:

“ biết cảnh giới của đối phương là gì không?”

Bách Hiểu Sinh cười khổ:

“ ngài còn không nhìn ra, ta sao có thể nhìn ra!”

“ngươi nói hắn đã sớm lên Tiềm long bảng, là chuyện lúc nào?”

Tùng Dương là người của Thăng long bảng, hắn không quá quan tâm cái kia biến động liên tục Tiềm Long bảng.

Người ở đẳng cấp cao, thường ít khi quan tâm những đẳng cấp kém hơn mình.

Bách Hiểu Sinh giống như suy nghĩ một chút nói ra:

“ hình như là cách đây ba năm, hắn vừa ra giang hồ liền lên bảng. Lúc đầu thứ tự không cao nhưng sau đó thế như chẻ tre một mạch xông lên tới vị trí đầu tiên. Cách đây một năm hắn đã đột phá sau đó rời khỏi Tiềm Long bảng rồi!”

Tùng Dương gật đầu nói:

“ câu hỏi cuối cùng, vừa rồi đối phương là dùng cái gì chỉ loại chiêu thức!”

Bách Hiểu Sinh lau một chút mồ hôi trên trán nói:

“ ta cũng biết không ít loại chỉ pháp võ công, nhưng Triệu huynh dùng chỉ pháp vô cùng bình thường nhưng vừa ra tay liền có thể kích phá đại não của đối phương gây cho đối phương cái chết cực kì nhanh chóng, ta suy đoán đây không phải là cái gì võ công mà đơn giản là ám kình một loại vận dụng cùng cảnh giới nghiền ép đưa tới!”

Tùng Dương gật đầu, hắn lúc đầu đoán đối phương là dùng chỉ pháp, nhưng sau khi nghe Triệu Vô Cực nói hắn cũng ẩn ẩn đoán ra được, đối phương chỉ là tiện tay một chỉ mà thôi.

Nghe Bách Hiểu Sinh đồng quan điểm với mình, trong lòng hắn mới có thêm lòng tin.

Thiên Vân Thành lần này cao thủ hội tụ, chỉ sợ sẽ diễn ra một hồi long tranh hổ đấu, quá kích thích a, hắn không thể bỏ qua.

Tùng Dương chắp tay lên nói:

“ đa tạ Bách huynh chỉ điểm, sau này có cơ hội chúng ta sẽ còn gặp lại!”

Bách Hiểu Sinh cũng đứng lên chắp tay nói:

“ gặp lại!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play