tới chính là tu tiên giả lại có thể cách không ngự kiếm, Triệu Vô Cực cảm thấy không có chút hi vọng chiến thắng nào có thể phát sinh được.

Nhưng cũng không thể vì thế tự loạn trận cước.

hắn lúc này đúng ra nên lập tức bỏ chạy nhưng trước khi biêt đối phương mục đích là gì, mục tiêu của đối phương là hắn hay là Từ Tiểu Bạch hoặc là cả hai hắn mới có thể đưa ra biện pháp ứng đối chính xác.

hắn có một cơ hội nhỏ nhoi có thể chạy thoát tu tiên giả, nhưng Từ Tiểu Bạch thì gần như là không thể nào, đối phương thâp pháp không chậm nhưng muốn chạy thoát khỏi tu tiên giả còn kém xa lắm.

Triệu Vô Cực ánh mắt chăm chú nhìn ra cửa sổ, từ bên ngoài lúc này một người áo đen nhanh chóng phi thân mà vào, bên người đối phương một thanh phi kiếm còn đang bay lượn.

Nếu ở trên giang hồ, người ta sẽ gọi cảnh giới này là lấy khí ngự kiếm thuộc về đỉnh phong cao thủ đặc thù rõ ràng nhất, nhưng ở tu tiên giả chỉ gọi là ngự kiếm bình thường mà thôi.

Tu tiên giả ở luyện khí kì tam tầng trung kì đã có thể bắt đầu thử nghiệm ngự kiếm, một số căn cơ đặc biết vững chắc tu tiên giả còn có thể ở luyện khí kì tam tầng sơ kì đã có thể ngự kiếm.

Đương nhiên đây là ngự kiếm mà thôi chứ không phải ngự kiếm phi hành.

Bọn hắn muốn ngự kiếm phi hành, còn phải tới trúc cơ kì mới có thể.

Mà luyện khí kì tam tầng ngự kiếm khoảng cách cũng rất có hạn. ngươi yếu đuối kiếm chỉ có thể cách cơ thể một mét khoảng chừng.

Người bình thường có thể khoảng ba mét. tinh anh tu sĩ có thể lên tới năm mét.

Khoảng cách ngự kiếm khác biệt dựa theo tinh thần lực của từng người mạnh tới đâu, sức mạnh khi ngự kiếm lại phụ thuộc vào bọn họ linh lực mạnh tới đâu.

Triệu Vô Cực nhìn người mặc áo đen này hẳn là không phải loại yếu đuối gì tu tiên giả, cũng không phải là quá mạnh, khoảng cách ngự kiếm của hắn chắc khoảng ba mét trong vòng.

Dựa vào khoảng cách từ cửa sổ tới chỗ bọn hắn đang đứng đã là gần hai mét, đơn giản tính toán có thể đoán chắc chắn tên này tu sĩ không phải là loại yếu kém gì.

Triệu Vô Cực trầm giọng hỏi:

“ ta có chút kinh ngạc, ở Hỏa Vân Thành lại có người có thể mời được tu tiên giả xuất mã sao, Hỏa Vân Thành nước rất sâu a!”

Đối phương khặc khặc quái dị cười nói:

“ ngươi cũng rất hiểu biết a, đáng tiếc ngươi ở Hỏa Vân Thành đắc tội quá nhiều người, cũng quá nhiều người muốn ngươi đi chết, ta chỉ là một trong số đó được mời ra tay mà thôi, chỉ cần lợi ích đầy đủ, người ra tay giết ngươi sẽ còn nhiều, ngươi ở Hỏa Vân Thành chắc chắn không yên ổn!”

Triệu Vô Cực khó chịu nói:

“ hôm nay ta sợ rằng khó thoát kiếp nạn, có thể để ta trước khi chết biết rõ là ai muốn mạng ta sao?”

Triệu Vô Cực tỏ ra yếu thế khí tức suy bại mà nói, hắn giống như lần này chết chắc không thể chạy thoát.

Người mặc áo đen ha ha cười nói:

“ người chết đâu cần biết nhiều như vậy làm gì? ngươi đi xuống hỏi Diêm Vương gia, biết đâu hắn sẽ nói cho ngươi!”

Triệu Vô Cực thở dài một hơi, khổ sở nói:

“ ta tuổi trẻ thiên tài, tung hoành ở Hỏa Vân Thành không ngờ lại có kết cục này, hôm nay ngươi là tới lấy mạng ta sao? hay là Hỏa Vân Thành song tân tinh chúng ta? Từ Tiểu Bạch cũng không đắc tội ai quá ác a, hắn chả lẽ cũng phải chết sao?”

tên kia thích khách nhíu mày một chút, cuối cùng là vẫn nói:

“ đối tượng của ta chỉ là ngươi mà thôi, thế nào sẵn sàng nạp mạng chưa?”

Triệu Vô Cực cay đắng nói ra:



“ ta không muốn đồng bạn của ta nhìn thấy cảnh ta phải chết, ngươi đã không muốn mạng hắn vậy có thể để hắn rời đi sao?”

Triệu Vô Cực giọng nói ảm đạm, thái độ thành khẩn, tên kia thích khách có chút khó xử.

Triệu Vô Cực bắt đầu đổi giọng nói:

“ ta nếu liều mạng phản kích ngươi cũng không tốt đẹp gì, nói không chừng còn sẽ lộ ra hành động của ngươi. Ngày mai Hỏa Vân Thành sẽ biết có tu tiên giả tới giết Triệu Vô Cực ta, đến lúc đó mọi người đều sẽ tìm hiểu tung tích của ngươi, ngươi cảm giác thả Từ Tiểu Bạch đi ta nạp mạng cho ngươi, hoặc ta liều mạng phản kích cái nào có lợi?”

Tên kia thích khách cảm giác Triệu Vô Cực nói rất đúng, thả Từ Tiểu Bạch đi cũng không sao dù sao hắn đối tượng là Triệu Vô Cực mà không phải Từ Tiểu Bạch.

Nhưng trong lòng hắn cũng có chút cảm giác ở đâu không đúng, hắn hỏi lại:

“ tại sao ngươi lại muốn thả Từ Tiểu Bạch rời đi như thế?”

Triệu Vô Cực nhận thấy đối phương đã nghi ngờ, hắn vội vàng đánh lạc hướng:

“ dù sao hắn là đồng bạn của ta a, ta sợ rằng ngươi nuôt lời tiện tay giết luôn hắn thì sao?”

Tên này thích khách suy nghĩ một chút, cuối cùng nói:

“ Được,Từ Tiểu Bạch ngươi cút ngay!”

Từ Tiểu Bạch có chút không cam lòng lo lắng nói:

“ Vô Cực...!”

Triệu Vô Cực gắt lên:

“ ngươi cút ngay, đừng để ta hi sinh vô ích, trở về Từ gia của ngươi đi!”

Từ Tiểu Bạch trong ánh mắt không hề bởi vì bị mắng chửi mà có chút nào tức giận, hắn chỉ là vô cùng giãy dụa,tâm lí có chút không cam lòng.

Tại sao hắn lại không thể làm gì vào lúc này? hắn có thể làm gì a?

võ công, thực lực? Hắn thực lực vẫn là quá yếu đi, nhỏ yếu đến mức không thể ứng biến được với mọi tình huống, để Triệu Vô Cực phải hi sinh bản thân cho hắn cơ hội bỏ trốn.

Từ Tiểu Bạch cảm giác cực kì phẫn hận, hận bản thân vô dụng hận những cái kia đại gia tộc, hận kẻ nào thuê hung giết người.

Nếu để hắn biết được, hắn nhất định sẽ dùng toàn bộ lực lượng của mình đi trả thù.

Từ Tiểu Bạch đứng đấy không ngừng ở trong lòng giãy dụa khó chịu, hắn đang cân nhắc hai người nếu vây công tên thích khách này có thể có phần thắng nào hay không?

Triệu Vô Cực tức giận mắng:

“ ngươi còn không mau cút, đừng để ta hi sinh trở nên vô ích!”

Từ Tiểu Bạch cắn răng, lập tức phi thân ra khỏi quán trọ, nhanh chóng hướng một cái phương hướng lao đi.

Triệu Vô Cực ánh mắt khẽ liếc, trong lòng âm thầm điểm cái tán.

Quả nhiên là huynh đệ vào sinh ra tử, rất hiểu hắn.

Từ Tiểu Bạch trong lòng cũng biết rõ Triệu Vô Cực ý định,hắn đang muốn kéo dài thời gian cho bản thân bỏ trốn, chỉ có hắn có thể thuận lợi bỏ trốn Triệu Vô Cực mới có thể thoải mái thi triển đủ loại chiêu trò tiếp theo bỏ trốn.

Hắn nếu không lập tức trốn đi, sẽ dễ dàng trở thành mục tiêu bị đối phương dùng làm con mồi uy hiếp Triệu Vô Cực cúi đầu.

Từ Tiểu Bạch hiểu rõ bản thân thực lực, không thể nào là tu tiên giả có thể ngự kiếm đối thủ, bởi vậy hắn chỉ có thể chạy trước.

Mà phương hướng hắn chạy không đâu khác chính là Thanh Vân Tông cứ điểm.

Nếu nói ở đâu trong Hỏa Vân Thành có thể cứu được Triệu Vô Cực, chỉ có thể là nơi này.

Chỗ này cũng khá xa nhà trọ của bọn hắn, nhưng dù sao đến đây cầu viện còn có một chút hi vọng dù sao ở Hỏa Vân Thành chỉ có tu tiên giả mới có thể đối phó tu tiên giả.

Triệu Vô Cực cũng nhìn rõ phương hướng Từ Tiểu Bạch rời đi, trong lòng điểm cái tán.

Hắn chạy tới bất kì hướng nào đều có thể có nguy cơ bị đối phương đuổi ngược, nhưng nếu tới Thanh Vân Tông cứ điểm, lấy lần trước Triệu Vô Cực cùng hắn tới làm quen mặt, Thanh Vân Tông Ngưu sư huynh nhất định sẽ bảo bọc hắn không để hắn chịu tu tiên giả truy sát.

Dám xông vào Thanh Vân Tông cứ điểm giết người, ở Hỏa Vân Thành còn chưa có người có lá gan này.

Triệu Vô Cực thở ra một hơi, bắt đầu nói:

“ để ta đoán xem ngươi từ đâu tới? ở Hỏa Vân Thành có thể mời ra được tu tiên giả chỉ có thể từ hai nguồn duy nhất, chính là phủ thành chủ cùng tán tu. Nếu là tán tu thì quá rộng lớn, có đoán cũng như không, hoặc nếu có nữa thì hẳn cũng là bị một cái gia tộc nào đó mời chào làm khách khanh trưởng lão hộ pháp. Nếu là từ phủ thành chủ tới vậy thì chuyện này thú vị, ta đoán ngươi hẳn là từ phủ thành chủ tới đúng không?”

Thích khách khóe mắt nhảy lên một cái, hắn hừ lạnh nói:

“ ở đâu tới quan trọng sao? dù sao hôm nay ngươi nhất đinh phải chết!”

Triệu Vô Cực trong lòng xác định, đối phương là phủ thành chủ người, dựa vào phản ứng liền có thể nhận ra.

Dù sao tán tu cũng là cần tu luyện bọn hắn cực ít sẽ lưu lại ở chốn phàm trần, tán tu khát vọng tăng cao thực lực cũng không hề so có tông môn tu tiên giả kém chút nào.

Cũng không ngoại trừ trường hợp đối phương là người được đại gia tộc thu mua, nhưng nếu nắm chắc lá bài tẩy này cần sớm ra tay như vậy sao? hoặc là nói ở trước khí Triệu Vô Cực tới Hỏa Vân Thành sao bọn hắn không dựa vào đối phương mà quật khởi?

Có mạnh mẽ như vậy chiến lực không lợi dụng, đối phương chẳng phải là ngu ngốc sao?

Bởi vậy có thể kết luận, đối phương là phủ thành chủ người. nhưng chuyện này thành chủ đại nhân có biết hay không mới là quan trọng.

Nếu thành chủ biết lại không quan tâm, trong chuyện này ý nghĩa liền khác đi.

Nếu Triệu Vô Cực chết, Sở Phi Huyền cùng Triệu Phi Dương sợ rằng sẽ điên cuồng lên, đừng nói thành chủ, hoàng cung bọn hắn cũng dám đánh vào. đến lúc đó thành chủ một cái trúc cơ kì đỉnh phong chỉ có thể giây quỳ.

Nhưng phủ thành chủ biết Triệu Vô Cực thân phận sao?

Có thể biết có thể không! nhưng hắn là thành chủ dựa vào mạnh mẽ tình báo mạng lưới cùa mình cũng có thể đoán được một hai việc sẽ không ngu ngốc đi làm những chuyện mạo hiểm như thế.

Hơn nữa có gia tộc nào đánh động nổi thành chủ để hắn thờ ơ trong chuyện này sao? đương nhiên cũng là không

Vậy chuyện này chắc chắn là một cái nào đó gia tộc mời được một tên luyện khí kì tu sĩ ở phủ thành chủ ra tay, nhìn đối phương ăn mặc như thích khách không dám để lộ thân phận có thể hiểu được đối phương ở Hỏa Vân Thành rất quen mặt.

Trong lòng suy tính cực nhanh hiểu rõ, Triệu Vô Cực cũng là bắt đầu có chút tức giận.

Là cái nào gia tộc đối với hắn ra tay? tốt nhất đừng để hắn biết được, nếu không cứ chờ diệt tộc đi!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play