Vân Điền, Vân gia nhị công tử.

Hắn năm nay mười sáu tuổi, cũng là nhị lưu cảnh giới, bên trên hắn có một vị huynh trưởng là Vân Phong, là Vân gia đại công tử.

Hắn huynh trưởng yêu thích Cát Mẫn, xem nàng như là thánh nữ trong lòng, mong muốn có được nàng.

Đáng tiếc Triệu Vô Cực diệt Cát gia, Cát Mẫn cũng bị hắn lạt thủ tồi hoa mà vẫn lạc.

Vân phong rất muốn báo thù cho Cát Mẫn,nhưng hắn hiểu hắn không đủ khả năng, tức giận ấm ức chỉ có thể nhịn xuống.

Vân Điền lại khác, hắn thích chính là Thiên Tinh Nguyệt, Hỏa Vân Thành đệ nhị mĩ nhân.

Đối với Cát Mẫn, hắn cho rằng nữ nhân này quá lẳng lơ, không thích hợp bản thân.

Hắn tình cảm đương nhiên cũng là đơn phương một phía từ hắn, Thiên Tinh Nguyệt cũng không hề để hắn vào mắt.

Thiên Tinh Nguyệt tỉ võ kén rể chính là một cái cơ hội tốt để hắn có thể có được nàng, nhưng đáng tiếc trong lúc giao đấu, Thiên Tinh Nguyệt lại dựa vào chiêu thức kiếm pháp tinh diệu hơn hắn nửa chiêu, nàng sử dụng lại là thượng phẩm phàm khí, kiếm của hắn trong lúc chiến đấu bị nàng dồn lực chặt gãy, dẫn tới bại trận.

Thua trận, trong lòng hắn vô cùng ấm ức nhục nhã. 

Bị chính nữ nhân mà mình yêu thích đánh bại, không thể đường đường chính chính đánh bại nàng mang nàng về nhà, Vân Điền cảm thấy mình vừa bỏ lỡ một cái thiên đại cơ duyên.

Tất cả chỉ tại vũ khí của hắn không được tốt, khốn khiếp!

Vân Điền cho rằng là như vậy mà không phải do võ công của hắn kém cỏi.

Dù sao Vân gia xếp hạng thứ hai ở Hỏa Vân Thành, so Thiên gia chỉ kém một bậc, cũng không chênh lệch bao nhiêu.

Nhưng thứ hắn không có được, tại sao Từ Tiểu Bạch lại có thể có được?

Hắn thấy, Từ Tiểu Bạch cùng Thiên Tinh Nguyệt đi vào Thượng Vân tửu lâu ăn uống, vô cùng đỏ mắt.

Vân Điền cũng từng nghe các tiền bối của mình bàn luận qua, Từ Tiểu Bạch sở dĩ thắng được nhất lưu cao thủ là nhờ vào bảo kiếm chi uy mà thôi.

Bởi vậy hắn không cam tâm! tại sao mọi người đều có được một thanh kiếm tốt, có thể dương danh thiên hạ. mà hắn lại vì vũ khí mà buồn rầu?

Đại ca hắn sử dụng chính là thượng phẩm phàm kiếm, hôm nay nếu có thượng phẩm phàm kiếm dám tin chắc bản thân có thể đánh bại Thiên Tinh Nguyệt mang nàng về Vân gia làm vợ mình.

Đương nhiên đây là hắn tin tưởng thôi, sự thật luôn luôn phũ phàng đến không ngờ.

Vân Điền muốn đánh bại Từ Tiểu Bạch, chứng minh cho Thiên Tinh Nguyệt thấy hắn năng lực, lần trước thua cũng chỉ vì vũ khí của hắn kém cỏi mà thôi.

Nhưng muốn đánh bại được Từ Tiểu Bạch, bắt buộc hắn phải có được một thanh vũ khí tốt, ít nhất cũng là cực phẩm phàm khí.

Mà cực phẩm phàm khí cũng là trấn gia chi bảo ở Hỏa Vân Thành rồi, Vân gia cũng chỉ có một thanh duy nhất tên là Truy phong kiếm.

Truy phong kiếm của Vân gia đã gần như đạt tới bảo kiếm mức độ.

Kiếm vung lên không hề có một chút âm thanh xé gió nào, nếu dùng để ám sát sẽ có hiệu quả vô cùng kinh người.

Hơặc Truy phong kiếm kết hợp với một số môn quỷ dị kiếm pháp, lấy biến ảo làm chủ như huyễn ảnh kiếm pháp chính là như hổ thêm cánh, đánh cho người ta không thể phòng bị.

Trong lòng có quyết định, Vân Điền trở về Vân gia.

Khuôn mặt hắn âm trầm, trong đầu đang điên cuồng tính toán làm sao có thể thuận lợi trộm đi truy phong kiếm dùng một lúc.

Hắn là Vân gia nhị công tử muốn đi vào Vân gia trọng địa cũng vô cùng đơn giản.

Dù sao bị phát hiện cũng bị trách phạt một phen mà thôi, nếu hắn có thể chiến thắng mang về vinh quang cho Vân gia, không những không bị trách phạt mà địa vị còn sẽ thẳng tắp kéo lên, đồng thời cũng đạt tới mục đích của hắn, khiến cho Thiên Tinh Nguyệt nhìn hắn với con mắt khác.

Danh lợi cùng mĩ nhân dụ hoặc, Vân Điền bắt đầu đi vào Vân gia, muốn trộm ra bảo kiếm!

.....

Triệu Vô Cực ngồi ở trong phòng, cùng Độ Hải đang thảo luận về các vấn đề tu luyện, hai người lẫn nhau tham khảo, rút ra được rất nhiều thứ hữu ích.

Cửa phòng mở ra, Từ Tiểu Bạch đi tới.

Triệu Vô Cực mắt sáng lên hỏi:

“ a Tiểu Bạch a, ngươi với Thiên Tinh Nguyệt tiểu thư thế nào rồi?”

Từ Tiểu Bạch lắc đầu nói:

“ Thiên Tinh Nguyệt tiểu thư là một cái người tốt, nàng vừa xinh đẹp lại biết lắng nghe. đáng tiếc hôm nay hình như sức khỏe của nàng không được tốt, sắc mặt lúc trắng lúc xanh, thậm chí còn có lúc gần biến thành màu đen. ta còn tưởng trong thức ăn có độc đây, nên không dám ăn. Nếu nàng độc phát, ta không trúng độc còn có thể mang nàng đi tìm đại phu a!”

Phụt!

Triệu Vô Cực đang uống một ngụm nước phun ra. ta nói chơi mà thôi, ngươi lại làm thật?

Triệu Vô Cực hiểu ngay, tên này chắc chắn là không hiểu gì thật, đi cùng nàng nói kinh tế, chính trị, quân sự ba chủ đề huyền thoại. 

Nếu không Thiên Tinh Nguyệt một cái đại tiểu thư cũng không thể sắc mặt biến đổi thất thường như vậy a!

Độ Hải bên kia bỗng nhiên truyền tới âm thanh, hắn gằn từng chữ nói:

“ Triệu! thí! chủ!”

Triệu Vô Cực nhìn lại, vừa rồi hắn không cẩn thận liền phun Độ Hải một mặt vội vàng lấy ra khăn lau cho hắn nói:

“ Độ Hải, thật xin lỗi!”

Độ Hải hừ lạnh nhìn Từ Tiểu Bạch hỏi:

“ chuyện của ngươi ta cũng nghe Triệu thí chủ nói qua. hai ngươi ăn uống vui vẻ chứ? ngươi nói nàng rất biết lắng nghe chả lẽ là toàn bộ quá trình ăn uống đều là ngươi nói sao?”

Từ Tiểu Bạch gật đầu nói:

‘ vui vẻ cũng là vui vẻ. đúng là ta chủ đạo nói chuyện a, nàng đều ở lắng nghe ta nói!”

Độ Hải cảm giác có chút không ổn, tại sao Thiên gia tiểu thư chủ động mời Từ Tiểu Bạch đi tửu lâu lại không nói cái gì mấy, chuyện này chắc chắn có yêu. hắn truy hỏi:

“ ngươi rốt cuộc nói cái gì?”

Từ Tiểu Bạch nhìn Triệu Vô Cực nói:

“ ta dựa theo Vô Cực chỉ dạy nói a, kinh tế, chính trị, quân sự ba cái chủ đề này nói rất tốt, chuyện cũng rất nhiều!”

Độ Hải há mồm, hắn tuy là hòa thượng nhưng cũng hiểu tán gái không thể như thế tiến hành a. như thế chính là hất bàn tiết tấu có được hay không.

Từ Tiểu Bạch không bị Thiên Tinh Nguyệt đè ra đánh một trân đã là Thiên Tinh Nguyệt rất hiền lành rồi, đổi lại là hắn đã sớm mắng cho Từ Tiểu Bạch máu chó đầy đầu.

Đây cũng không phải là quan trọng nhất, quan trọng nhất chính là Triệu Vô Cực tại sao lại xúi dại Từ Tiểu Bạch như vậy? 

HỪ!

Độ Hải hừ lạnh một tiếng liếc mắt nhìn Triệu Vô Cực, Triệu Vô Cực có chút lúng túng.

Hắn chỉ đùa một chút, ai ngờ Từ Tiểu Bạch lại làm thật 

Ai biết hắn không có kinh ngiệm cùng nữ nhân giao lưu thật a! chuyện này không thể trách ta!

Độ Hải cũng lười cùng hai người này chơi đùa, Triệu Vô Cực tự gây họa thì tự đi sửa chữa, hắn đứng dậy nói:

“ Ta đi tu luyện, có việc gì cứ tìm ta!” 

Triệu Vô Cực thở dài ra một hơi. may mắn Độ Hải không tại trận vạch trần hắn, nếu không sợ rằng Từ Tiểu Bạch cũng sẽ đối với hắn tức giận một hồi lâu.

Hắn còn đang suy nghĩ nên như thế nào cũng Từ Tiểu Bạch nói chuyện, lúc này bên ngoài lập tức vang lên một tiếng rống:

“ Từ Tiểu Bạch ngươi bước ra đây! ta muốn cùng ngươi quyết đấu!”

Triệu Vô Cực tai vểnh lên, có quyết đấu!

Triệu Vô Cực cảm thấy hắn ở Hỏa Vân Thành vô cùng kéo cừu hận nhưng người bị khiêu chiến không phải là hắn mà lại là Từ Tiểu Bạch, một cái hiền hòa tiểu bạch kiểm!

Chuyện này thú vị a, Triệu Vô Cực đi ra mở cửa sổ nhìn xuống, đối phương là một cái mười sáu tuổi thiếu niên tướng mạo cũng khà là bình thường, đang đứng trước quán trọ của hắn kêu gào.

“ Từ Tiểu Bạch, nếu là nam nhân thì ứng chiến đi!”

“ Từ Tiểu Bạch, ngươi chả lẽ muốn làm con rùa rụt đầu?”

Triệu Vô Cực lên tiếng:

“ ây ây, ngươi là ai a? tại sao ở đấy gọi loạn lên thế?”

Từ Tiểu Bạch cùng từ cửa sổ nhìn ra, người đứng bên dưới khiêu chiến không ai khác chính là Vân Điền.

Vân Điền từ Vân gia trộm ra trấn gia chi kiếm truy phong kiếm, trong lòng tự tin tăng mạnh muốn cùng hắn quyết đấu đánh bại hắn.

Đến nỗi Triệu Vô Cực, cho hắn mười lá gan hắn cũng không dám đến tim đối phương phiền phức.

Ca ca hắn hận Triệu Vô Cực là thế còn phải ôm mối hận ở một chỗ tự an ủi bản thân, hắn dựa vào cái gì mà đi tìm Triệu Vô Cực phiền toái.

Bởi vậy đối tượng của hắn chỉ là kẻ tranh cướp người hắn yêu thầm, chính là Từ Tiểu Bạch mà thôi.

Vân Điền lên tiếng:

“ ta là Vân gia nhị công tử Vân Điền. Vân gia là một trong bát đại gia tộc. Ta chỉ hỏi một câu, ngươi dám ứng chiến hay không?”

Từ Tiểu Bạch lúc này mới lên tiếng hỏi:

“ thời gian? địa điểm?”

Vân Điền nghe hắn hỏi lại, ánh mắt lập tức lóe lên ánh sáng.

Từ Tiểu Bạch hiển nhiên đã đáp ứng hắn rồi. Vân Điền lập tức nói:

“ nhân lúc này Thiên gia võ đài còn chưa gỡ xuống, ta cùng ngươi tới đó một trận chiến!

Từ Tiểu Bạch từ trên tầng hai quán trọ phi thân xuống, nhanh chóng trả lời hắn:

“ được, đi thôi!”

Thanh niên nhân, chính là như vậy làm việc nhanh nhẹn.

Thiên kiêu, chính là không sợ đồng cấp khiêu chiến.

Đánh bại mọi đối thủ, vượt mọi khó khăn, thiên kiêu sẽ trở thành cường giả.

Mà Từ Tiểu Bạch, từ lúc kết bạn cùng Triệu Vô Cực, hắn cũng đã hiểu được như thế nào là một cái cao thủ nên có thái độ cùng tự tin.

Vân Điền khiêu chiến, hắn không hề sợ hãi.

Muốn, liền một trận chiến!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play