Bước vào phòng chính là ba cái ăn mặc sang trọng công tử ca, cảnh giới tuy chỉ là tam lưu đỉnh phong cao thủ nhưng khí diễm lại không hề nhỏ, vô cùng phách lối càn quấy.
Cả ba người đi vào, thân hình đều là thiên hướng gầy yếu. đi đầu người khuôn mặt dài nhọn, cằm có chút nhô ra, ánh mắt dài hẹp âm lãnh, môi hơi xám.
Phía sau hắn hai cái đồng bạn cũng không tốt đi chỗ nào, một người mũi to tai lớn, một người gò má rộng cằm hóp, nói chung đều rất xấu xí.
Nhưng điểm chung của bọn hắn đều là ánh mắt âm lãnh, môi xám nhạt.
Dẫn đầu người lập tức lên tiếng:
“ ba vị, tại hạ Cát Liễu, là Cát gia thiếu chủ, hôm nay muốn mời hai vị hảo bằng hữu tụ hội một chút, mong ba vị nể mặt nhường lại phòng khách quý cho chúng ta đi, tiền vào cửa ta sẽ trả lại ba vị.
Triệu Vô Cực nghe tên này lên tiếng, lập tức hiểu hắn chính là vừa nãy cùng tiểu nhị cãi vã người.
Liếc mắt nhìn tiểu nhị, bị đánh cho sưng mặt sưng mũi, còn đang nằm trên đất ôm mặt lăn lộn quả nhiên biết thời thế.
Hắn không biết trong phòng khách quý lai lịch, không thể đắc tội, cũng không dám đắc tội Cát Liễu.
Bởi vậy mới có vẻ mạnh mẽ ngăn trở, nhưng thực chất là đang chờ bị đánh.
Chỉ cần bị đánh lập tức bán thảm, thể hiện ra bản thân đã cố gắng ngăn trở nhưng không thành công, là Cát Liễu tự mình xông vào.
Như vậy Triệu Vô Cực muốn trách cũng không thể trách được hắn, xảy ra xung đột cũng là Triệu Vô Cực cùng Cát Liễu xung đột.
Triệu Vô Cực đối với tên này tiểu nhị đánh giá càng cao lên một phần, sợ rằng tên này tiểu nhị ở nghề này đã lên max cấp.
Hắn bị thương cũng là thương nhẹ ngoài da mà thôi, so với đi đắc tội các thế gia công tử không tính là gì, hơn nữa đã nhận được tiền thưởng, so với lương tháng còn cao, bán thảm một chút tính là gì?
Trở về bôi thuốc giảm sưng đau chính là!
Triệu Vô Cực lúc này mới đánh giá cái này Cát Liễu công tử bột, tên này tuy là tam lưu đỉnh phong cảnh giới, nhưng sức chiến đấu sợ rằng cũng không quá cường.
Một thân nội công là cắn thuốc cắn đi ra, một cái trong nhà ấm đóa hoa mà thôi.
Đơn giản nhìn hắn bước chân phù phiếm, sắc mặt hơi tái nhợt, là tửu sắc quá độ gây nên liền có thể hiểu.
Sợ rằng phong lưu tiêu sái thành tính, thanh lâu đi không ít lần.
Đối với loại này công tử ca, Triệu Vô Cực vốn không muốn nhìn thẳng.
Từ Tiểu Bạch ở một bên giống như nghĩ tới cái gì, lập tức bổ sung:
“ hắn chính là Cát Liễu Cát gia thiếu chủ, đi bên cạnh hắn chính là Mục Giang cùng Trần Mai, một cái là Mục gia thiếu chủ một cái là Trần gia thiếu chủ, ba tên này tuổi đều xấp xỉ mười sáu mười bảy tuổi, ở Hỏa Vân Thành rất nổi tiếng, được xưng là Hỏa Vân Thành ba đại quần là áo lượt công tử ca! ”
Triệu Vô Cực nghe xong lập tức gật đầu ý hiểu, quả nhiên vật họp theo loài, ngưu tầm ngưu mã tầm mã. ba tên này đi với nhau không còn gì hợp hơn.
Cát Liễu sắc mặt khó xem, hắn được người khác xưng như vậy cũng đã từng nghe qua, nhưng ở trước mặt hắn nói lại là một chuyện khác.
Nếu người khác nói hắn là tam đại công tử qua một trong hắn rất vui vẻ nhận lấy, nhưng nếu thêm vào chữ “quần là áo lượt ” cái này chê cười ý tứ hắn lập tức cùng người đó không qua được.
Cát Liễu lập tức hừ lạnh nói:
“ không biết ba vị tôn tính đại danh, lại có thể ở Hỏa Vân Thành chê cười ba người chúng ta như vậy! ”
Mục Giang cùng Liễu Mai cũng là lập tức thể hiện căm tức thái độ, lời của Từ Tiểu Bạch một lần liền động chạm ba người, ba người được người khác tôn quý vỗ mông ngựa đã quen sao có thể chấp nhận được.
Triệu Vô Cực cười nói:
“ tên của chúng ta cũng không có gì đặc biệt, sợ rằng các ngươi cũng không nghe qua! ”
Triệu Vô Cực như cười mà không phải cười nhìn Cát Liễu, Cát Liễu thì càng khó chịu nói:
“ Vậy là ba cái vô danh tiểu tốt sao? đến tên cũng không dám báo? ”
Triệu Vô Cực híp mắt nhìn hắn, không đáp lời.
Cát Liễu được đà lấn tới:
“ tại hạ muốn mượn lại căn phòng này, lúc nãy ba vị mở miệng chê cười, bây giờ tiền lui phòng cũng không có nữa, mau mau rời đi! ”
Hắn nói vẫn còn tính là có chút lễ độ, nhưng trong lời nói ra lệnh mười phần sâu đậm, Triệu Vô Cực vốn nghe không quen.
Hắn cười nói:
“ nếu ta nói không thì sao? ”
Cát Liễu căm tức nói:
“ chính là cùng chúng ta Cát, Mục, Trần tam gia làm địch, ngươi dám sao? ”
Triệu Vô Cực vỗ tay ha ha cười nói:
“ như thế này mới đúng sáo lộ a, quả nhiên công tử ca vẫn là dựa thế ép người mới là vương đạo! ”
Hắn vui vẻ cười, Cát Liễu thì lập tức sắc mặt ửng đỏ.
Đối phương lại giễu cợt hắn, hắn không xem hắn gia thế ra gì?
ở Hỏa Vân Thành ai cũng phải cho hắn một bộ mặt, tên này ở đâu ra dế nhũi liền như vậy càn quấy?
Triệu Vô Cực mặc một cái áo cũng thật đủ dế nhũi, hoàng kim bay tán loạn, màu vàng lòe loẹt.
Đã lời nói ăn không vào, vậy thì dùng vũ lực cưỡng bức:
Cát Liễu lập tức hướng Triệu Vô Cực xông tới, trong cơ thể nội công vận chuyển tung chưởng, hắn rống to một tiếng:
“ xuyên sa chưởng! ”
Triệu Vô Cực nhìn một chưởng đập tới, tốc độ chậm chạp, khí thế yếu đuối, cánh tay đánh ra chưởng thì mềm yếu vô lực, quả thật thảm đến không còn gì để tả.
Hắn cũng lười cùng đối phương đối chưởng, vươn ta ra chính là một trảo, nhanh chóng bắt lấy cổ tay Cát Liễu.
Cát Liễu lập tức cảm giác được cổ tay đau đớn, như là bị một cái kìm sắt kẹp chặt, hắn muốn vận công, nhưng nội công của hắn giống như vừa đi đến đây liền bị đánh tan.
Cảm giác trên tay đang tê rần, Cát Liễu khuôn mặt hơi đỏ lên, vội vàng hướng hai người phía sau rống to:
“ còn đứng nhìn cái gì a, cùng xông lên! ”
Ba người vốn là quần là áo lượt công tử, ăn chơi trác táng luôn có nhau, bởi vậy xông trận cũng là ba người cùng lên.
Mục Giang cùng Trần Mai cũng nhanh chóng xông tới, người thì xuất quyền người xuất chưởng hướng Triệu Vô Cực nhanh chóng đánh tới, mong muốn gây áp lực cho hắn để giải cứu đồng bạn của mình.
Triệu Vô Cực đối với bọn hắn võ công nát bét trình độ vô cùng chán nản, lập tức dùng cầm nã thủ bắt lấy tay của bọn hắn, khóa lại toàn bộ chiêu thức của ba người.
Hắn hơi dùng lực một chút, cả ba người đều đồng loạt rên lên đau đớn.
Cát Liễu thở dốc nói:
“ ngươi muốn làm gì? chẳng lẽ ngươi muốn cùng Cát, Mục, Trần gia làm địch sao? chúng ta chính là ba đại gia tộc thiếu chủ, ngươi dám động đến chúng ta ngươi chết chắc rồi! ”
Triệu Vô Cực hứng thú nói:
“ còn dám phách lối như vậy, xem ra các ngươi ở Hỏa Vân Thành thiếu dạy dỗ a! ”
Từ Tiểu Bạch ở bên ngoài chen miệng nói:
“ Cát, Mục, Trần chính là tam đại thế giá ỏ trong Hỏa Vân Thành bát đại thế gia, nhưng bọn hắn chính là ba cái đứng cuối! ”
Triệu Vô Cực gật đầu cười nói:
“ quả nhiên là ba cái phế vật đi cùng với nhau sao? ba cái phế vật cho dù tập hợp lại cũng là phế vật mà thôi, không thể đưa lên nổi cái gì bọt nước! ”
Cát, Mục, Trần tam gia tuy thời gian này bị các gia tộc khác chèn ép mà xuống dốc, nhưng cũng là bát đại gia tộc một trong, nội tình vẫn còn đó.
Không phải là một cái ở đâu a miêu a cẩu đều có thể tùy tiện xem thường.
Cát Liễu khó chịu nói:
“ ngươi mau thả chúng ta ra, còn có thể nói chuyện dễ dàng, nếu ngươi gian ngoan mất linh đừng trách chúng ta ba gia tộc trả thù, đến lúc đấy đảm bảo ngươi sống không yên ổn! ”
Triệu Vô Cực dùng ánh mắt nhìn ngu ngốc nhìn hắn, tên này vẫn còn chưa nhận rõ hiện thực a!
Hắn lười cùng đối phương nói cái gì, lập tức tung ra tam cước.
Bịch! bịch! bịch!
Cát Liễu, Mục Giang, Trần Mai lập tức bị hắn đá văng ra khỏi cửa sổ của Mãn Nguyệt Lâu, từ trên tầng bốn bay tới đối diện tòa nhà, may mắn có mái nhà giảm xóc mới đỡ đi bọn họ mất mạng tai họa.
Cho dù bọn họ có là tam lưu đỉnh phong cao thủ, rơi từ tầng bốn xuống không có chút nào phòng ngự thủ đoạn, chỉ sợ cũng là phải chết vận mệnh.
Ầm! phốc! phốc! phốc!
ba người đồng đều rơi xuống đường, đồng thời phun ra ba ngụm máu.
Người dân qua lại trên đường lập tức bu lại vây xem, bị người đánh văng ra khỏi Mãn Nguyệt Lâu cũng không là chuyện lạ gì, nhưng lâu lâu mới có.
Bát quái chi hỏa cũng bọn họ cũng rất nồng nhiệt.
Một người trong đó lập tức nhận ra:
“ đây không phải là Cát, Mục, Trần ba đại thiếu chủ sao? ”
Một người kinh ngạc hơn nói:
“ Thật đúng là bọn họ, hôm trước ta ở kĩ viện còn gặp bọn họ đây! ”
Một người khác thì là nhìn về phía Mãn Nguyệt Lâu nói:
“ là ai ngưu như vậy, một hơi liền đem ba đại công tử đánh bay, đây là muốn cùng tam đại gia tộc khai chiến tiết tấu a! ”
Còn có tiếng cười nhạo ở xung quanh truyền tới:
“ ta xem lần này ba tên công tử ca này bị người đánh sự việc truyền đi, quả là mất hết mặt mũi! ”
“ hắc hắc đúng vậy a. ba tên này thường ngày thổi bản thân có bao nhiêu ngưu bức, không ngờ cũng có ngày gặp phải thiết bản, bị người ra tay trừng trị! ”
“ cho dù bọn hắn không cảm thấy mất mặt nhưng Cát, Mục, Trần ba đại gia chủ hẳn là cũng sẽ cảm thấy mất mặt thay bọn hắn a, mấy ngày tới sợ rằng sẽ có trò vui xem rồi! ”
“ cắt, còn tưởng tam lưu cao thủ có cái gì lợi hại, quả nhiên thùng rỗng kêu to, cũng là bị người đánh bay vận mệnh mà thôi! ”
“ phế vật vô dụng! ”
Không ngừng có ô ngôn uế ngữ từ bốn phương tám hướng quăng tới khiến Cát Liễu dã vì bị thương mà đau đớn càng tức giận thêm.
Lần này đúng là mất hết mặt mũi, trở về hẳn là sẽ bị mắng một trận tơi bời.
Thù này hắn nuốt không trôi, nhất định phải báo.
Thù này không đội trời chung.
Cát Liễu lồm cồm bò dậy, nén đau nhức trong người hướng hai người còn lại nói:
“ trở về mang người tới, ta muốn chém chết tên này! ”
Mục Giang cùng Trần Mai cũng là vô cùng căm tức, thù này ba đại công tử ca sao có thể nuốt trôi, lập tức đồng ý nói:
“ trở về gọi người, ta muốn băm hắn cho chó ăn! ”
Hai người căm phẫn sục sôi lập tức muốn đi về gọi người tới làm thịt Triệu Vô Cực.
“ Đứng lại! ”
Một giọng nói uy nghiêm lại có chút không hợp thời cơ vang lên, ba người cùng nhau tức giận quay đầu, lúc này còn có ai dám cản trở bọn hắn?
Đối phương là một cái lớn tuổi quản gia, hắn trên khuôn mặt không vui không buồn, lạnh nhạt nói:
“ ba vị phá vỡ mái ngói của chúng ta Long Đằng thương hội xong định đi ngay sao? ”
Cát Liễu biết lai lịch người này, đừng nói Cát gia của hắn mà Cát, Mục, Trần ba gia cùng hợp sức lại cũng không chọc nổi, người này chính là quản lí của Long Đằng thương hội phân hội ở Hỏa Vân Thành.
Hắn khó chịu nói:
“ là tên kia đánh chúng ta, ngươi nên tìm hắn đòi bồi thường mới đúng! ”
Quản gia lắc đầu nói:
“ ba vị va vỡ mái ngói ai cũng thấy, nếu không đền bù đừng nghĩ xong chuyện! ”
Thái độ của hắn kiên quyết vô cùng, Cát Liễu không dám cùng hắn ngạnh kháng, quả thật là có uất ức tự mình biết.
Hắn âm trầm hỏi:
“ bao nhiêu tiền! ”
quản gia giơ lên một ngón tay nói:
“ chỉ một trăm lượng bạc mà thôi! ”
Cát Liễu trong lòng mắng to, mấy cái mái ngói mà thôi chết no chính là mười lượng, ngươi lại dám há miệng công phu sư tử ngoạm một trăm lượng.
Nhưng hắn lúc này không muốn ở lâu, quá mất mặt cũng không dám trái ý đối phương, tức giận từ trong ngực móc ra một tờ trăm lượng ngân phiếu đưa cho quản gia nói ;
“ tiền thu kĩ, lần này ta nhớ rồi! ”
Quản gia không cho là chuyện to tát, nhân lấy nói:
“ ta chỉ vì thương hội phục vụ mà thôi, Cát công tử có chuyện gì có thể cùng của ta cấp trên trực tiếp nói chuyện! ”
buồn cười, Đằng Long thương hội vào nam ra bắc, buôn bán trải dài, cao thủ như mây há có thể sợ hắn cái này xuống dốc Cát gia.
So chống lưng, hắn không sợ bất cứ kẻ nào.
Cát Liễu tức giận hừ lạnh một tiếng, hướng Mục Giang cùng Trần Mai nói:
“ đi, trở về gọi người, cho tên kia biết mặt! ”
Ba người nhanh chóng biến mất trong đám người, lúc này xung quanh lập tức ồn ào thảo luận không cố kị gì.
“ ta còn tưởng rằng bao nhiêu ngưu bức đây, bị người đánh gặp Đằng Long thương hội một câu nói cũng không dám nói, đúng là phế vật! ”
“ đấy là ngươi không biết Đằng Long thương hội lợi hại, nếu không ngươi cũng sẽ không nói như thế! ”
“ cái gì Hỏa Vân Thành tam đại quần là áo lượt công tử, ta nhổ vào, phi! chỉ biết ức hiếp người yếu, cưỡng bức dân nữ nhà lành, lần này xem ra có người trừng trị bọn hắn! ”
“ chúng ta tiếp tục ở đây chờ, trò hay còn chưa kết thúc, mọi người không cần vội vã rời đi a! ”
“ người trên kia hẳn là mới tới Hỏa Vân Thành, nếu không cũng sẽ không ra tay quyết tuyệt như vậy, vừa đánh người vừa đánh mặt, đây chính là không chết không thôi tiết tấu a! ”
Long Đằng thương hội quản gia tuy già mà ánh mắt không già, đưa mắt nhìn lên tầng cao nhất, sau đó hắn âm thầm mỉm cười.
Lần này tới mấy cái rất có ý tứ người, sợ rằng Hỏa Vân Thành sắp có biến cố.
Hắn nhẹ nhàng rời bước chân trở lại thương hội, lần này dọa dẫm kiếm một bút, vui mừng!
Triệu Vô Cực cùng Từ Tiểu Bạch vẫn là ung dung ngồi ăn uống, Độ Hải thở dài nói:
“ Triệu thí chủ quả nhiên là đi tới đâu đều có thể có chuyện a! ”
Triệu Vô Cực giơ ra hai tay vô tội nói:
“ ở đâu có người ở đó có giang hồ, bọn họ tìm ta gây chuyện ta có thể để yên sao? ”
Độ Hải nói:
“ nhưng cũng không cần ra tay đánh bay bọn họ như vậy a, bên ngoài người đông, như thế chính là đang vẽ mặt Cát, Mục, Trần tam gia! ”
Triệu Vô Cực lắc đầu:
“ Độ Hải, ngươi sợ cái gì. chả lẽ Vạn Sơn Tự còn không bảo hộ nổi ngươi hay sao? cùng lắm đánh không lại chạy về Vạn Sơn Tự khổ tu chính là! ”
Độ Hải lắc đầu:
“ ta ra ngoài lịch luyện đâu thể như thế trở về, lại còn mang cho Vạn Sơn Tự rắc rối nữa! ”
Triệu Vô Cực tiếp tục ăn nói:
“ nhưng ngươi cũng mang về cho bọn hắn lợi ích a, nếu như Vạn Sơn Tự không bảo hộ ngươi vậy cũng không còn lí do gì ở lại nữa rồi! ”
Độ Hải cười khổ nói:
“ bảo hộ đương nhiên bảo hộ, nhưng ta không muốn mang cho Vạn Sơn Tự rắc rối mà thôi! ”
hắn ý chính là có thể tránh được rắc rối thì nên tránh, nhường nhìn một chút dĩ hòa vi quý tất cả đều qua.
Nhưng Triệu Vô Cực tính cách vốn như vậy, đừng tìm hắn phiền phức thì thôi, nước sông không phạm nước giếng, một khi tìm phải hắn phiền phức vậy thì là xem ai bản lãnh tốt hơn rồi.
Độ Hải lại nhìn lại Từ Tiểu Bạch hỏi:
“ sao ngươi cũng có thể thoải mái như vậy a? ”
Từ Tiểu Bạch không cho là chuyện gì nói:
“ Vô Cực, còn ngồi đây, ta sợ cái gì? nếu thật sự nguy hiểm hắn đã sớm chạy. Độ Hải ngươi vẫn là không hiểu Triệu Vô Cực! ”
Độ Hải trong lòng mắng thầm, Từ Tiểu Bạch sợ cũng là bị Triệu Vô Cực tẩy não mang hỏng rồi.
Lại còn nói cái gì ta không hiểu hắn!
Hai người các ngươi hiểu nhau, cũng đừng lôi ta vào, ta không hiểu cũng không muốn hiểu.
Các ngươi tiếp tục trình diễn tâm đầu ý hợp kịch của các ngươi a!
Độ Hải vô lực thở dài, Triệu Vô Cực còn tiếp tục ngồi đây ăn cơm hiển nhiên là muốn xem Cát, Mục, Trần tam gia sẽ ra chiêu bài gì tiếp theo.
Dù sao hắn khinh công tốt, vô cùng tự tin, cho dù nhất lưu cao thủ tới đuổi giết hắn cũng có thể chạy thoát.
Đến mức Từ Tiểu Bạch cùng Độ Hải là thế gia người cùng tông môn người, bọn hắn đối với ba tên quần là áo lượt kia không trực tiếp có thù, cho dù bị bắt tam đại gia tộc cũng sẽ nhanh chóng thả người, còn là mặt tươi cười thả người.
Bởi vậy hắn mới nhàn nhã ngồi ăn cơm, không chút lo lắng nào. mọi thứ đã được hắn tính toán kĩ lưỡng.
Quả nhiên không bao lâu sau, xung quanh Mãn Nguyệt Lâu lập tức tụ tập một đám người.
Mỗi người đều là hung thần ác sát, tay mang gậy gộc hướng Mãn Nguyệt Lâu đi tới, bên trong Mãn Nguyệt Lâu người đều là lo lắng run sợ lập tức rời đi.
Mãn Nguyệt Lâu ông chủ càng là sầu thảm, hôm nay kinh doanh sợ rằng khó khăn rồi.
Đám người không ngừng hướng Mãn Nguyệt Lâu chen vào, phía trước dẫn đường chính là Cát Liễu, hắn rống to:
“ người ở bên trong, vào đánh chết hắn cho ta! ”
Đám người này chính là Cát, Mục, Trần tam gia gia đinh, bị bọn hắn trở về gọi tới.
Cho dù là cao thủ ở trong hoàn cảnh nhỏ bé như vậy bị vây công cũng không cách nào toàn thân trở ra, lần này Cát Liễu chắc thắng
Bên cạnh hắn Mục Giang cùng Trần Mai vô cùng hứng khởi hò hét trợ uy, tuyên bố muốn đánh Triệu Vô Cực thành cháu trai, dạy hắn làm người!
Triệu Vô Cực đặt đũa xuống nói:
“ ăn xong hết chưa? ”
Từ Tiểu Bạch cũng đặt đũa xuống nói:
“ no rồi! ”
Độ Hải nhanh tay thu lại bánh bao, gật đầu một cái.
Triệu Vô Cực nói ;
“ tí nữa học ta, đánh người hướng đối diện tiệm kia đánh văng ra, hiểu chưa? ”
hai người nhẹ nhàng gật đầu, chút lòng thành mà thôi.
Cửa phòng lập tưc bị mấy cái tráng hắn đẩy tung ra, người lập tức xông vào bên trong, cả một phòng tràn đầy là người.
Mỗi người đều hung thần ác sát múa gậy gỗ, cọc gỗ xông tới hướng Triệu Vô Cực đám người đập mạnh
Triệu Vô Cực cũng không thèm né tránh, một trảo bắt lấy cọc gỗ, lặp lại bài cũ tung ra một chưởng, tên đại hán lập tức như là biến thành con tôm, bắn ngược mà ra, hướng bên kia đường thương hội cửa tiệm bay tới, đập phá không ít mái ngói.
Cát Liễu khóe mắt nhảy mấy cái, hắn cũng dự đoán được sẽ có tình trạng này, nhưng trong lòng vẫn là yên tâm.
Chỉ cần đánh bại tên kia, tất cả phí tổn sẽ là hắn phải gánh chịu, giống như lúc nãy bọn hắn là người thua cuộc bị bắt đền vậy.
Có thể đánh bay một hai người còn có thể đánh bay mấy trăm người hay sao?
Hắn dẫn tới đây tổng có hơn trăm người, đủ đè chết Triệu Vô Cực.
Thế là từ trên tầng bốn Mãn Nguyệt Lâu liên tục xuất hiện phi nhân, không ngừng bay tới thương hội đối diện, đánh vỡ không ít mái ngói của bọn họ.
Có nơi mái ngói đập sạch, lộ ra bên trong các khung gỗ kết nối với nhau, người rơi vào đó cũng bị chấn gãy mấy cây xương cốt.
Không ngừng không nghỉ có phi nhân tái hiện.
Chỉ cần một mình Triệu Vô Cực cũng có thể xử lí hết đám người này, chứ đừng nói bây giờ bọn hắn có ba người.
Lấy Triệu Vô Cực luyện thể trình độ muốn dùng đám này phàm nhân đè chết hắn quả nhiên là vô cùng ngây thơ ý nghĩ, Triệu Vô Cực một cái vẩy tay chính là một người bay ra.
Cát Liễu lúc đầu còn an ủi bản thân, nhưng nhìn càng lúc càng nhiều phi nhân bay lượn đập vỡ Long Đằng thương hội mái ngói, hắn trong lòng tâm càng trầm xuống.
Lần này giống như không tốt lắm thì phải!
Trong lòng lộp bộp vang lên, hắn có ý định bỏ chạy!
Bỗng nhiên trong lòng dâng lên một cỗ hàn ý, Cát Liễu nhìn lại, Long Đằng thương hội quản gia đang đứng trước cửa, mỉm cười nhìn hắn.
Cát Liễu trong lòng trầm xuống, lần này nếu không thắng được sợ rằng hắn cũng xong.
Trong lòng hắn âm thầm cầu nguyện cho đám kia thuộc hạ có thể thành công trấn áp Triệu Vô Cực đám người.
Một lúc sau, phi nhân tình cảnh mới dừng lại.
ở xung quanh dân chúng vây xem cũng mới như từ trong mộng tỉnh lại, lập tức hiếu kì vô cùng.
bọn hắn không nhớ rõ có bao nhiêu cái phi nhân bay ra từ Mãn Nguyệt Lâu, nhưng có vẻ như rất nhiều a.
nhiều tới nỗi đập cho Long Đằng thương hội mái ngói phía trước vỡ tung tóe, không thấy một miếng nào nguyên vẹn.
có chỗ thậm chí còn bị đập gãy cả khung gỗ, may mắn không phải là vị trí quan trọng khung gỗ.
một người lẩm bẩm nói:
“ bên trên kia người chiến lực thật ghê gớm, có thể một lúc đánh nhiều người như vậy a! ”
“ ta nghĩ hẳn không phải là một người,người sức lực vốn là có hạn đấy, cao thủ bị vây công cũng có thể dễ dàng bị chết như vậy! ”
“lần này cho dù Cát, Mục, Trần tam gia có thể thắng cũng là thắng thảm a, thật nhiều gia đinh bị đánh cho tàn phế! ”
“ thắng mới là quan trọng, mặt mũi gỡ được về đối với bọn họ mà nói so với gia đinh tính mạng còn quan trọng hơn nhiều! ”
“ các ngươi nhìn Cát Liễu khuôn mặt trắng xám thật khó coi, nhìn ta trong lòng thật thỏa mãn! ”
“ đúng vậy, lần này bọn họ thật đá trúng thiết bản, ở Hỏa Vân Thành làm ác lâu như vậy đây là lần đầu gặp đối thủ đi! ”
Bên dưới người không ngừng nghị luận, Cát Liễu cũng là nghe vào tai nhưng hắn không quan tâm.
Hắn quan tâm bây giờ chính là tình hình chiến đấu kết quả ra sao rồi? có phải tên kia đã bị trấn áp rồi hay không? hắn có phải là chiến đấu tới kiệt lực sau đó bị gia đinh của Cát, Mục, Trần tam gia đánh gục rồi hay không?
Đánh chết cũng được, ở Hỏa Vân Thành bọn hắn công khai giết người tuy phải chịu một chút trách nhiệm nhưng cũng không có gì quá quan trọng!
Không đúng a, đánh chết chẳng phải quản gia Long Đằng thương hội sẽ tìm hắn đòi tiền sao? tốt nhất là đánh tàn.
Đúng vậy, đánh tàn!
Trong lòng Cát Liễu âm thầm mong đợi, tên khốn khiếp kia nên bị như thế!
Đáng tiếc, một giọng nói lập tức vang lên, phá tan hắn tất cả ảo tưởng:
“ ngươi đang chờ ta sao? ”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT