Sở Phi Huyền cùng Triệu Phi Dương đáp xuống trước Thanh Vân Tông cứ điểm, Triệu Vô Cực vui vẻ đi tới gặp mặt hai người.
“ Mẫu thân! ”
Triệu Vô Cực ôm lấy Sở Phi Huyền cảm nhận được trên người nàng hơi ấm, vô cùng thích thú ở trên người nàng cà cà.
Sở Phi Huyền cũng là ôm hắn một hồi lâu, nàng đối với Triệu Vô Cực thương yêu không dứt. từ ngày Triệu Vô Cực rời đi, nàng cũng rất tưởng nhớ hắn.
Một lúc sau, Triệu Vô Cực mới lui ra khỏi vòng tay của nàng, chăm chú nhìn lên đánh giá đối phương một phen.
Sở Phi Huyền lúc trước vốn chỉ ở nhà cùng hắn, ăn mặc là trang phục hưu nhàn rất nhẹ nhàng mềm mại.
Nàng bây giờ ra ngoài, ăn mặc được trang trọng hơn nhiều. một bộ màu xanh lam áo váy, chất vải dày nhưng mềm mại, ống tay áo rộng dài thể hiện ra địa vị thân phận cùng sự uy nghiêm của một vị trưởng lão nên có.
Trước ngực xương quay xanh trở xuống hung khí hở ra, được nội y bên trong cuốn lên, lộ ra hai cái như ẩn như hiện núi non hùng vĩ làm lòng người say mê.
Tóc mềm mượt buông dài, hai bên cuốn gọn về phía sau, phía sau lại được đội lên một cái vương miện, trông vô cùng xinh đẹp uy nghiêm.
Hai bên tóc chính là sáu cái đồ trang điểm giống như Triệu Phi Dương, chính là đồ đôi của bọn họ dùng để trao đổi thần thức.
Sở Phi Huyền so với lúc trước Triệu Vô Cực còn ở nhà còn ở Thanh Vân Tông càng xinh đẹp, làn da càng thêm trắng mịm nõn nà thủy linh, ánh mắt nhu hòa mềm mại, chỉ cần một cái nhìn đều như đang vuốt ve trong lòng người khác, khiến người ta tâm hươu ý vượn.
Gái một con trông mòn con mắt, Sở Phi Huyền trước đây chưa có Triệu Vô Cực vốn là mỹ nữ vạn dặm có một, sau khi sinh hắn ra càng càng là trước lồi sau nẩy, mỗi cái động tác đều phóng ra vô cùng dụ hoặc tâm linh người khác thần vận, để cho người khác trong lòng nhỏ dãi không thôi.
May mắn Triệu Phi Dương cảnh giới cũng không thấp, đủ sức bảo vệ nàng, tránh cho người khác vì thèm nhỏ dãi sắc đẹp của nàng mà làm loạn. hơn nữa Thanh Vân Tông cũng không phải để trưng cho đẹp, dám đánh cướp, cưỡng bức trưởng lão nội môn của bọn họ chính là khiêu chiến uy quyền của bọn họ, Thanh Vân Tông chắc chắn sẽ không bỏ qua, bọn hắn từ trước tới giờ không phải là cái gì mềm yếu nhân vật không hề sợ bất kì khiêu khích nào.
Sở Phi Huyền cưng chiều nhìn hắn nói:
“ Cực nhi, ở bên ngoài có tốt không a? ”
Triệu Vô Cực cười hì hì nói:
“ ta qua được rất tốt, mẫu thân ngươi càng ngày càng xinh đẹp a! ”
Sở Phi Huyền lấy mu bàn tay che miệng cười duyên, cả người đều đang run rẩy, trước ngực hung bộ trập trùng, nàng nói:
“ Ngươi cũng học được miệng ngon ngọt lấy niềm vui của nữ nhân sao? ”
Triệu Vô Cực vô tội đưa tay ra giải thích:
“ Mẫu thân, ngươi quả thật rất xinh đẹp mà, nếu không làm sao có thể sinh ra một cái đẹp trai như vậy con trai! ”
Nói xong hắn mặt ngửa lên trời, một bộ tự luyến dáng vẻ, vô cùng muốn ăn đòn.
Sở Phi Huyền càng là vui vẻ hơn, cười cho cả người run rẩy, nàng nói:
“ được rồi, đi vào bên trong nói chuyện đi! ”
cả nhà ba người lập tức đi vào trong phòng, nói chuyện vô cùng vui vẻ. Triệu Vô Cực kể lại trải nghiệm của hắn ở Thiên Giang Thành, Sở Phi Huyền yên lặng lắng nghe.
Đừng nhìn nàng tuổi trẻ, nhan sắc xinh đẹp đến hoa nhường nguyệt thẹn, thực chất nàng cũng đã hơn trăm tuổi.
Đối với tu tiên giả, trăm tuổi không hề là cái gì vấn đề, bọn họ một số lão quái vật còn có thể sống tới ngàn tuổi.
Chỉ cần tu vi ngươi đủ, sống bao lâu đều không vấn đề. Nhưng nếu không đủ, vậy thì chỉ có thể khổ sở buồn rầu tìm kiếm thiên địa linh vật kéo dài tuổi thọ rồi.
Triệu Phi Dương cùng Sở Phi Huyền đều là Thanh Vân Tông tu đạo thiên tài, là thiên kiêu trong cùng thời đại.
Bao nhiêu người ngã xuống trên con đường tu luyện, chỉ có một số người đi được tới hiện tại.
Trong đó tiêu biểu chính là hai người bọn hắn.
Sở Phi Huyền trải qua so với Triệu Vô Cực tưởng tượng còn phải nhiều, một chút sóng gió này đối với nàng không tính là gì, nhưng nàng quan tâm chính là Triệu Vô Cực cảm nhận cùng ngộ tính, có thể ở trong đó ngộ ra được cái gì.
Triệu Vô Cực vô cùng hứng thủ kể lại, nói được cho nước miếng bắn tung tóe. hắn khoe hắn có bao nhiêu mạnh, đánh có bao nhiêu hung ác, cùng hắn trí tuệ thế nào.
Nói xong, Triệu Vô Cực mới thở ra một hơi, hai mắt lung linh nhìn Sở Phi Huyền, một dạng mau tới khen ta bộ dáng.
Sở Phi Huyền cười cười, vuốt đầu hắn nói:
“ Cực nhi, ngươi làm rất tốt a! ”
Triệu Phi Dương lúc này chen vào nói:
“ Cực nhi, sở dĩ trước đây chúng ta đều không hề nói cho ngươi, ngươi thực chất đều đang được Ảnh vệ âm thầm bảo vệ! ”
Triệu Vô Cực nhìn hắn, lại nhìn Sở Phi Huyền một chút, hắn vẫn luôn được bảo vệ sao?
Vậy hắn trước giờ gặp phải nguy cơ sinh tử đều không phải là cái gì đáng lo lắng vấn đề sao?
Hắn nếu gặp nguy hiểm tính mạng sẽ có người thay hắn gánh sao?
Triệu Vô Cực đầu tiên là cảm thấy phụ mẫu đối với hắn thật tốt, luôn luôn quan tâm hắn.
Nhưng sau đó hắn lại thất lạc, hắn không cần ai bảo vệ a!
từ trước tới giờ hắn đều dựa vào bản thân tính toán vượt qua hết mọi khó khăn gian trở, sao có thể dựa vào người khác bảo vệ ỷ lại được!
Triệu Vô Cực muốn tự lực tự cường, bởi vậy hắn lập tức hiện lên ánh mắt kiên quyết, hướng Sở Phi Huyền nói:
“ Phụ mẫu, thu lại bảo vệ đi! ”
Sở Phi Huyền có chút bất ngờ, Triệu Phi Dương lại như là đã tính trước vậy gật đầu nói:
“ ta cũng tính sẽ thu lại của ngươi bảo vệ, như vậy đối với ngươi trưởng thành không có lợi ngược lại còn sẽ là của ngươi trở lực. lấy của ngươi võ công cùng trí tuệ hoàn toàn đã đạt tới hành tẩu giang hồ tiêu chuẩn, không cần tiếp tục xem ngươi là chim non bảo vệ nữa! ”
Sở Phi Huyền muốn nói gì:
“ nhưng mà... ”
Nàng còn chưa kịp nói Triệu Vô Cực đã ngắt lời:
“ mẫu thân, ta trước giờ bày mưu tính kế luôn là tính hết tất cả các yếu tố vào bên trong. Nếu trong thâm tâm ta luôn tự suy nghĩ bản thân còn có Ảnh vệ bảo hộ, ta kế hoạch sẽ không được hoàn mĩ mà lại dựa dẫm vào nó. ta thực sự không cần bảo vệ cũng không dễ dàng như vậy chết đi! ”
Triệu Vô Cực ánh mắt vô cùng kiên quyết, hắn nhìn thẳng vào Sở Phi Huyền, hai người đối mặt một lúc lâu.
Sở Phi Huyền không nhịn nổi hắn nhìn chằm chằm như vậy, cuối cùng mềm xuống nói:
“ nếu ngươi đã quyết định như vậy sau này phải vô cùng cẩn thận, sẽ không còn ai bảo hộ tính mạng của ngươi. Chỉ cần ngươi trêu chọc phải người ngươi không địch nổi, sớm muộn bị người làm thịt! ”
Triệu Vô Cực ha ha cười nói:
“ mẫu thân ngươi yên tâm, ta không phải đồ ngốc. ta sẽ không đi trêu chọc người ta không chọc nổi, làm việc cũng sẽ suy tính trước sau, ngươi không cần lo lắng! ”
Sở Phi Huyền lúc này mới gật đầu một cái, nàng tin tưởng Triệu Vô Cực lời nói
Triệu Vô Cực trước giờ thông minh, không phải chỉ là nói cho vui, hắn đã đồng ý chuyện gì tự nhiên sẽ để tâm đi làm, huống hồ còn là liên quan tới tính mạng của hắn đây.
Sở Phi Huyền vỗ tay một cái, từ trong góc tối bỗng nhiên xuất hiện một người:
“ Tiểu thư! ”
Sở Phi Huyền gật đầu, đưa tay ra nói:
“ tục mệnh đan! ”
tên kia không nói hai lời lập tức lấy ra tục mệnh đan bỏ vào tay nàng.
Sở Phi Huyền đưa ra tục mệnh đan giao cho Triệu Vô Cực, nói:
“ cực nhi, ngươi giữ cẩn thận thứ này, đây là cứu mạng đan dược.
Chỉ cần người chết chưa quá một chén trà thời gian, ăn vào lập tức có thể hoàn hồn sống lại, người bị thương nặng tới mức nào chỉ cần không phải là thức hải tan vỡ hoặc đan điền bị đánh nát đều có thể hồi phục! ”
Triệu Vô Cực mắt sáng lên, thần dược a!
Có cái này hắn ở trên giang hồ mạo hiểm càng thêm một phần đảm bảo, đối với tử vong sợ hãi ít đi một phần.
Triệu Vô Cực cẩn thận hỏi:
“ mẫu thân, đan dược này là chúng ta luyện chế hay là... ”
Sở Phi Huyền lắc đầu nói:
“ là của chúng ta từ di tích cổ tìm ra được, mỗi người chỉ có một viên, kể cả chưởng môn. Sư gia ngươi là người tìm ra may mắn được hai viên, hắn vì yêu quý mẫu thân ngươi, lại ngại ta tu vi so hắn yếu nên cho ta một viên thành hai viên, ta chỉ giữ một viên. Nếu tính ra khí - đan nhị mạch tổng cộng lại cũng chỉ có mấy viên mà thôi, ngươi giữ cẩn thận viên đan dược này! ”
Triệu Vô Cực tinh thần dâng cao, hắn biết viên đan dược này quý giá cỡ nào!
Mỗi người trưởng lão chỉ có một viên, hắn lại được quyền giữ một viên, đây là trưởng bối đối với hắn biết bao ưu ái a!
Triệu Vô Cực cẩn thận thu lại tục mệnh đan, giống như là đang thu một cái cực kì trân quý bảo vật vậy.
Sở Phi Huyền lúc này nói:
“ Được rồi, vậy mọi chuyện cứ quyết định như vậy, ảnh vệ ta sẽ thu về, ngươi ở trên giang hồ nhất định phải cẩn thận, không được để người khác lợi dụng hiểu chưa? ”
Triệu Vô Cực trùng trùng gật đầu. mọi người trò chuyện thêm một lúc nữa, Triệu Phi Dương cùng Sở Phi Huyền mới quyết định trở về Thanh Vân Tông.
Ôm một cái tiễn biệt hai người, Triệu Vô Cực thở dài trong lòng.
Tên kia Vạn Thú tông đệ tử một lòng không chịu thua, quyết tâm bỏ trốn bị Triệu Phi Dương một chiêu diệt sát cả thần hồn lẫn nhục thân, không thể thu được tình báo gì.
Triệu Vô Cực đối với hắn suy đoán cũng là vô cùng tự tin, tuy không đến chân tướng cũng đã đúng tám chín phần.
Thiên giang thành chuyến đi này, xem như là sắp tới hồi kết thúc.
Bên ngoài biến cố phủ thành chủ cũng đã chú ý tới, bên này thành chủ cũng đã tới xem qua.
Nhưng khi thấy Thanh Vân Tông đã chủ động bao vây hiện trường, xác lập quyền sở hữu, hắn chỉ có thể thở dài tiếc nuối.
Vốn là ở gần Thiên giang thành của hắn mỏ linh thạch, nếu hắn phát hiện ra, đánh lên triều đình danh nghĩa là có thể thuận lợi khai thác mà không gặp phải sự trở ngại nào từ Thanh Vân Tông.
Thanh Vân Tông cùng triều đình từ trước tới giờ đều rất ăn ý, ai tìm được mỏ linh thạch trước sau đó bình ổn nơi đó tất thuộc về người đó.
Thanh Vân Tông nhanh chân đến trước hắn chỉ có thể vô lực thở dài.
Nếu hắn có thể khai thác mỏ Linh thạch này, chỉ sợ cảnh giới có cơ hội đột phá lên kim đan kì.
Nếu hắn phát hiện ra mỏ Linh thạch này, chỉ sợ triều đình sẽ có trọng thưởng ban xuống.
Triều đình đối với mỏ Linh thạch cũng là cực kì coi trọng, đối với người phát hiện càng là trọng thưởng trùng trùng điệp điệp.
Một cái mỏ linh thạch ở ngay trước mặt hắn, ở gần Thiên giang thành như vậy mà hắn lại không phát hiện ra, Thiên giang thành thành chủ là cỡ nào bi ai a!
Thành chủ cảm thấy, kim đan cảnh cơ hội vừa ở trước mặt hắn bay qua vô cùng tiếc nuối thống khổ.
Chỉ có điều hắn cũng không thể làm gì hơn, chỉ có thể ngậm ngùi quay trở lại phủ thành chủ mà thôi.
Bên trong thành thì sớm đã sôi trào, cuộc chiến này cũng không ít người trông thấy.
Một số người tò mò sớm đã đi ra ngoài tìm hiểu tình hình.
Thiếu Vân Tự bí mất lúc này cũng được một số người thông minh tìm ra, năm nó bức màn cũng được vén lên.
Vì sao Thiếu Vân Tự bị giệt? vì sao Luyện Thần tông lại không còn đi lại trên giang hồ? Thiếu Vân Tự cất giấu bí mật gì?
Lúc này mấy cái vấn đề này chính là chủ đề nóng hổi nhất, được khắp đường trên ngõ dưới bàn luận, là chủ đề chính được nói ở các quàn trà.
Triệu Vô Cực thì không để ý mấy thứ này, hắn quay về Trang gia tiếp tục tu luyện của bản thân mình, thỉnh thoảng chỉ điểm Trang Huyền Nhi.
Trang Huyền Nhi đối với hắn dạy dỗ vô cùng cẩn thận chăm chú lắng nghe, cố gắng khắc ghi mỗi lời nói của hắn, sau đó là tự thân ngẫm lại trong đó huyền diệu.
Triệu Vô Cực có thể tu luyện mạnh mẽ như vậy, cũng không phải chỉ dựa trên may mắn. hắn đối với võ đạo hiểu cũng vô cùng khắc sâu.
Mỗi lời nói của hắn đều là nhất châm kiến huyết, nói dễ hiểu vô cùng nhưng lại bao hàm hàm nghĩa rộng lớn.
Trang Huyền Nhi cũng là thông minh hạng người, Triệu Vô Cực dạy rất đỡ tốn sức.
Dù sao Triệu Vô Cực có kinh nghiệm của thời hiện đại, đối với giáo dục người cũng là có một chút tâm đắc, không đến nỗi mù giáo dục, dạy mãi không hiểu, không nói tới được ý chính.
Sau đó chính hắn tự trở về phòng của mình tu luyện.
Triệu Vô Cực cũng đang chờ mẫu thân hắn luyện xong cho hắn tôi cốt đan, giúp hắn tăng nhanh tốc độ tu luyện.
Triệu Vô Cực trước khi đạt tới nội lực thành cương cảnh giới là sẽ không động vào luyện đan chi thuật bởi vì quá tốn kém nội lực lại không hiệu quả gì.
Hơn nữa hắn có một cái tốt luyện đan sư mẫu thân, tại sao lại không tận dụng đây?
Sáng hôm sau, Triệu Vô Cực Độ Hải cùng Từ Tiểu Bạch đang cùng nhau ngồi ở một cái quán nhỏ ven đường ăn sáng.
Ba cái thiên tài cao thủ, nhưng đều rất giản dị ở đây ngồi ăn sáng không khác gì một cái người bình thường.
Độ Hải hỏi:
“ Triệu thí chủ chuẩn bị tới đâu rồi? ”
Triệu Vô Cực cắn một cái bánh bao, nói:
“ ta vốn không có gì chuẩn bị, chỉ là đang chờ tôi cốt đan đưa tới mà thôi! ”
Độ Hải mắt lập tức sáng lên, Tôi cốt đan hắn cũng có phần, vậy thì chờ thêm mấy ngày nữa không cần phải vội.
Hắn hiểu rõ Triệu Vô Cực thế lực đằng sau luyện đan trình độ, cực kì cao thâm.
So với hắn đưa về cho Vạn Sơn Tự luyện đan, so với Triệu Vô Cực đưa tới đan quả là cách biệt một trời một vực.
Chuyện này không thể gấp, liên quan tới tu luyện chậm một hai ngày cũng không là vấn đề gì.
Độ Hải lúc này hiếu kì hỏi:
“ Triệu thí chủ đã tu luyện tới mức nào rồi? ”
Triệu Vô Cực nhàn nhã nói:
“ chi trên hai mươi tám khối! ”
Độ Hải hút một ngụm khí lạnh. đã hai mươi tám khối rồi?
Xương cốt con người bao gồm tổng 206 khối xương cốt, xương sọ 29 khối, xương sống tổng cộng 51 khối, chi dưới cốt 62 khối chi trên 64, xương bàn chân 26 khối, xương bàn tay 27 khối.
Triệu Vô Cực tu luyện không thể nói không nhanh, võ giả chỉ có thể sử dụng nội công đi tôi cốt, tốc độ chậm chạp vô cùng.
Lấy thiên tư của bọn hắn vốn có thể sớm đạt tới nhị lưu cao thủ đỉnh phong sau đó đột phá nhất lưu cao thủ trong tầm tay.
Nhưng công pháp tu luyện của bọn hắn hạn chế tốc độ thăng tiến tu vi của bọn hắn.
Bắt buộc phải tôi cốt hoàn thành, mới có thể thuận lợi tiến giai tới nhất lưu cảnh giới cao thủ, sau đó luyện khí thành cương.
Chỉ có điều, bọn họ vừa vào cảnh giới nhất lưu cũng là người mạnh, không hề yếu thế trước các nhất lưu cảnh giới khác, hơn nữa bọn họ luyện khí thành cương cũng vô cùng dễ dàng.
Đây chính là căn cơ bền vững ưu điểm, nhưng trước hết bọn họ phải vượt qua được trước mắt bình cảnh cái đã.
Nếu không có đan dược hỗ trợ, sợ rằng bọn họ đám này thiên tài đi theo con đường luyện thể làm chủ cũng sẽ theo thời gian dài trôi đi mà trở thành người bình thường.
Bởi vậy có thể đơn giản thấy được đan võ con đường vốn là vô cùng gần kề, không nên chỉ chú trọng một con đường mà bỏ rơi một con đường còn lại.
Nếu tu luyện chỉ một mạch khổ tu, quá vất vả lại hiệu quả lại quá nhỏ bé.
Độ Hải nuốt một ngụm nước miếng, hắn tôi cốt bây giờ mới chỉ được bốn khối, so với Triệu Vô Cực quả là một trời một vực.
“ Chẳng trách hắn chiến lực mạnh mẽ như vậy, lực tay lại kinh khủng như vậy! ”
Độ Hải trong lòng thầm suy nghĩ.
Tôi cốt chi trên cũng không phải chỉ đơn thuần để cho xương cốt cứng chắc thêm, mà nó còn kéo theo sức chiến đấu tăng cường thêm, nhục thân mạnh mẽ đánh ra chưởng lực hay kiếm chiêu đều mang theo áp lực áp bách đối phương.
Mỗi chút ưu thế tích lũy lại chính là đại ưu thế, sử dụng ưu thế này có thể đè chết đối thủ.
Độ Hải lúc này mới nhớ ra một vấn đề, Triệu Vô Cực mấy tuổi a?
Hắn cẩn thận hỏi:
“ Triệu công tử năm nay bao nhiêu tuổi a? ”
Từ Tiểu Bạch giống như trêu tức nhìn hắn nói:
“ ta nói hắn năm nay mới hơn ba tuổi, ngươi có tin không? ”
Độ Hải há to miệng, mới hơn ba tuổi? ngươi không đùa ta? ”
Độ Hải một mặt ngạc nhiên nhìn Từ Tiểu Bạch, Từ Tiểu Bạch chỉ là hướng hắn ném một ánh mắt khinh thường.
Người bộ dạng này so với ta lúc trước biết Triệu Vô Cực tuổi thật còn khoa trương!
Không có tiền đồ!
Độ Hải nuốt nước bọt nói:
“ nhưng Triệu công tử to lớn thế này a.... ”
Triệu Vô Cực lạnh nhạt trả lời:
“ luyện thể tu sĩ không phải vốn nên thân cao mã đại sao? ta lớn hơn người cùng tuổi một chút có gì khác lạ? ”
Độ Hải há to miệng, Triệu Vô Cực nhìn thấy cảm giác có thể nhét một cái bánh bao vào.
Độ Hải lúc này chỉ cảm thấy, người so với người muốn tức chết.
Hắn năm nay đã mười ba gần mười bốn tuổi, nhưng mới chỉ tôi cốt được bốn khối, so với đối phương chỉ bằng một phần bảy, mà Triệu Vô Cực mới chỉ ba tuổi có hơn, mấy năm nay hắn đang làm gì a?
Tu luyện sao có thể chậm trễ đến mức như vậy? còn buồn cười thay hắn ở Vạn Sơn Tự luôn tự cho là thiên kiêu nhân vật, đúng là ếch ngồi đáy giếng mà.
Độ Hải thả cái bánh bao từ trên tay xuống ngồi im lặng.
Từ Tiểu Bạch thấy hắn thất lạc bộ dáng hỏi:
“ ngươi sao thế? không phải là bị đả kích đi? ”
Độ Hải mặn chát trở lời:
“ ngươi để im, ta muốn lẳng lặng! ”
Luyện thể tu sĩ vốn đã chậm hơn người khác, bởi vì chiến lực bọn họ đồng ý đánh đổi. nhưng Độ Hải so sánh Triệu Vô Cực thì quá chậm rồi, hắn đang suy nghĩ làm sao có thể bù đắp chênh lệch này đây?
Cắn đan? hắn thật giống như đan dược chất lượng không có so với Triệu Vô Cực tốt.
Khổ tu? hắn từ trước tới giờ giống như không lêu lổng qua a!
Bỏ luyện thể đi tu luyện thuần nội công? sư phụ hắn đảm bảo đánh chết hắn
Luyện tà công? cái này cũng đừng nghĩ!
Độ Hải cảm giác bản thân không thể nào bắt kịp Triệu Vô Cực rồi, tâm tình càng thêm sầu thảm đứng lên.
Triệu Vô Cực an ủi một chút hắn:
“ Độ Hải ngươi cũng không cần so đo với ta, ta hoàn cảnh tu luyện tốt hơn ngươi nhiều,tiến cảnh nhanh một chút cũng là bình thường mà thôi! ”
Độ Hải lúc này mới khá lên một chút, ngẩng đầu lên nói:
“ nhưng ngươi mới ba tuổi hơn a! ”
Triệu Vô Cực ho nhẹ một tiếng nói:
“ ta còn ước gì ta đã thành người lớn đây, ngươi đúng là ở trong phúc không biết phúc! ”
Độ Hải lập tức ánh mắt khó hiểu nhìn hắn, Triệu Vô Cực quả thật rất đẹp trai.
Tuy hắn trọc, nhưng cũng không thể che dấu đi hắn vẻ đẹp trai.
Mắt sáng như tinh thần, mày kiếm, khuôn mặt tinh xảo kiên nghị.
Có thể mê đảo không ít ngây thơ thiếu nữ.
Đáng tiếc hắn còn quá nhỏ a! chờ một chút, quá nhỏ?
Tên này lại còn nghĩ muốn làm chuyện đó!
Độ Hải thở dài, quả nhiên mỗi người mỗi hoàn cảnh a! ai cũng không biết bản thân mình đang có bao nhiêu lợi ích cùng thuận lợi, mỗi người đều không biết đủ, không ngừng ngưỡng mộ thứ người khác có!
Hắn lúc này mới hơi lấy lại cân bằng một chút, thở ra một hơi, cầm lên bánh bao tiếp tục ăn.
Từ Tiểu Bạch lúc này mới lên tiếng:
“ Tiếp theo chúng ta sẽ tới Hỏa Vân Thành, ngươi cũng nên chuẩn bị một chút! ”
Triệu Vô Cực nghi ngờ hỏi:
“ Hỏa Vân Thành sao? ở đó hoàn cảnh như thế nào? ”
Từ Tiểu Bạch chậm rãi nói:
“ Hỏa Vân Thành thành chủ cũng giống như Thiên Giang thành, là trúc cơ kì đỉnh phong tu vi, ở đó có tám đại gia tộc lớn chính là Thiên, Vân, Hoàng, Mã, Ngụy, Cát, Mục, Trần.
Tám gia tộc lớn này thâu tóm gần như toàn bộ mậu dịch của Hỏa Vân Thành, thế lớn vô cùng. mỗi gia tộc đều có nhất lưu cao thủ tọa trấn, số lượng không đồng đều, mạnh nhất chính là Thiên gia, theo thứ tự ta kể trên lùi xuống giảm dần sức mạnh, yếu nhất chính là Trần gia. ”
Triệu Vô Cực gật đầu:
“ so với Thiên giang thành mạnh mẽ hơn nhiều, đúng là nơi chúng ta nên đi qua, như thế lịch luyện mới có ý nghĩa. ”
Độ Hải nghi hoặc hỏi:
“ không phải ngươi lại định tìm phiền phức đấy chứ? ”
Triệu Vô Cực lắc đầu:
“ chúng ta không tìm phiền phức, phiền phức sẽ không tìm đến chúng ta sao? chẳng lẽ chúng ta lại hướng nơi hoang vu đi tới sao? mỗi cái cao thủ đều là ở chiến đấu rèn luyện mà trưởng thành, ta sẽ không chủ động gây chuyện với ai, nhưng ai gây chuyện với ta ta cũng sẽ không bỏ qua đơn giản như vậy! ”
Hắn nói xong tiếp tục ăn trong tay mình bánh bao, Độ Hải thở dài một hơi.
Lần này bọn hắn tới Hỏa Vân Thành sợ rằng Hỏa Vân Thành sẽ có biến đổi rồi, Triệu Vô Cực bản lãnh gây sự không phải là nói cho vui.
Tuy tính cách hắn không ưa gây chuyện, nhưng hắn giống như một cái vòng xoáy hấp thu các loại xung đột vào bản thân, đi tới đâu đều sẽ có người tìm hắn phiền phức vậy!
Độ Hải lúc này còn chưa nghĩ thông, nếu hắn nghĩ thông sẽ hiểu, Triệu Vô Cực chính là đẹp trai, lại thêm đi với Từ Tiểu Bạch cái này tiểu bạch kiểm sẽ vô cùng hấp dẫn nữ nhân,
Mà nữ nhân, luôn là đầu nguồn của tai họa.
Sẽ có không ít não tàn công tử vì mỹ nữ mà tìm tới bọn họ phiền phức.
Đáng tiếc Độ Hải lúc này công lực chưa đủ thâm sâu, suy nghĩ chưa đủ thấu triệt, hắn chỉ có thể than thở Triệu Vô Cực quá thu hút chú ý, nhiều người muốn tìm hắn phiền phức mà thôi.
Ba người đang ăn uống, một cái ăn mặc bình thường nhưng trên người lại tỏa ra một cỗ khó hiểu khí tức đi tới trước mặt Triệu Vô Cực.
Tên này nhẹ nhàng đưa ra một cái bọc, đặt tại trên bàn, sau đó tiếp tục đi xa.
Triệu Vô Cực liếc mắt, là Thanh Vân Tông cứ điểm đệ tử, đối phương tới giao đồ.
Không cần mở ra, hắn cũng biết bên trong là cái gì. Triệu Vô Cực vui vẻ nói:
“ xem ra chúng ta hành trình tới Hỏa Vân Thành có thể bắt đầu được rồi! ”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT