Hắn cũng không có cái gì hậu trường, mười vạn Linh thạch đối với hắn đúng là thiên văn sổ tự, quả thật có đem hắn thận lấy xuống cũng không có được số Linh thạch này.
Triệu Vô Cực cười lạnh:
“ hơn một ngàn bộ y phục, ngươi biết nó giá trị bao nhiêu sao?
Mỗi bộ là 20 Linh thạch, 10 bộ là 200, 100 bộ là 2000, 1000 bộ là 2 vạn.
Chưa kể số dư, ta lấy tròn 1000 bộ.
Hắn ăn cắp, làm chúng ta phải đóng cửa, không thể kinh doanh.
Ngươi biết ngày khai trương chúng ta Tiên Y phường kiếm bao nhiêu sao?
Hơn 5 vạn Linh thạch.
Có điều sau ngày khai trương cũng không thể kiếm nhiều như vậy, nhưng ba vạn Linh thạch một ngày cũng không khó.
Tên này làm chúng ta phải đóng cửa một ngày, nghĩ cách khắc phục một ngày, lại trước đó hai ngày còn phải sớm đóng cửa.
Tiên Y phường mới mở cửa, không kinh doanh sẽ gây thiệt hại vô cùng to lớn cho uy tín của chúng ta, lấy hắn mười vạn Linh thạch đã là rẻ rồi!”
đám trưởng lão ở đây nghe xong báo cáo đều hít vào một ngụm khí lạnh, Tiên Y phường kiếm tiền như vậy?
ngay cả Sở Phi Huyền nghe Triệu Vô Cực nói xong cũng đều ngạc nhiên đánh giá hắn, con trai nàng lúc nào kinh doanh tốt như vậy rồi?
Chẳng lẽ là kế thừa huyết thống bên nhà nội rồi?
Đương nhiên, Tiên Y phường kinh doanh không tốt như vậy, Triệu Vô Cực đây là báo cao lên cùng làm tròn, hắn muốn chính là làm cho Mã Tứ không trả nổi.
Mã Tứ ánh mắt tuyệt vọng nhìn về phía Hải Chiến Nghi, Hải Chiến Nghi không thể làm gì khác cắn răng nói:
“ đây là ngươi tự tính, ai biết con số có thật hay không?”
Triệu Vô Cực mỉm cười:
“ thật hay không có Tiên Y phường sổ sách làm chứng, ngươi cho dù mất công đi tìm, cũng chỉ có thể có được kết quả như vậy mà thôi!”
Hải Chiến Nghi hít sâu một hơi nói:
“ hừ, Triệu Vô Cực ngươi quả thật biết cách ức hiếp người.
Ta thay Mã sư đệ trả số Linh thạch này còn không được sao?”
hắn vừa nói xong Hạ Chu sắc mặt đã tối sầm lại quát:
“ Hải Chiến Nghi, ngươi quan tâm Mã Tứ làm cái rắm gì? Làm được chịu được, ngươi là ăn no rảnh rỗi đi làm chuyện bao đồng sao? Đứng qua một bên cho ta!”
Hải Chiến Nghi giật mình nhìn sư phụ của hắn, sau đó ngoan ngoãn chim cút đứng qua một bên, trong lòng khuất nhục cảm giác mười phần nồng đậm.
Hạ Chu tức giận cũng không phải không có lí do.
Trước đó Hải Chiến Nghi lời nói cùng hành động đều đã khiến các trưởng lão ở đây nghi ngờ, nếu kết thúc ở đây thì không sao, Hải Chiến Nghi còn muốn thay Mã Tứ trả Linh thạch, vậy thì chuyện này không khỏi khiến người ta nghĩ khác.
Nhưng lời đã nói ra, cho dù không làm cũng vô dụng.
Thái Nhất lúc này gật gù bộ dáng, xem ra đã hoàn toàn đoán ra được bên trong ẩn tình.
Triệu Vô Cực nhìn Mã Tứ hỏi:
“ mười vạn Linh thạch, trả nổi không?”
Mã Tứ một mặt như xám tro lắc đầu.
Triệu Vô Cực cười nhạt:
“ ta đã chỉ cho ngươi con đường sáng, ngươi lại không biết tận dụng, vậy thì lấy hai tay ra bồi 10 vạn Linh thạch đi!”
Hạ Chu lúc này không nhịn được nữa lên tiếng:
“ Triệu Vô Cực, đừng ép người quá đáng.
Tu sĩ mất hai tay, còn tu luyện cái gì?”
Triệu Vô Cực mỉm cười, ngươi vội cái gì, ta chỉ là rao giá trên trời lấy giá ở giữa mà thôi.
Hắn nói:
“ vậy được, một cánh tay là được! để hắn một tay, vẫn có thể tu luyện, vẫn có thể đánh yêu thú, vẫn có thể ăn trộm!”
Thái Nhất bỗng lên tiếng nói:
“ được rồi, người đâu, mang Mã Tứ đi hành hình đi!
Triệu Vô Cực, Hải Chiến Nghi, hai ngươi cũng lui ra đi!”
“vâng, trưởng lão!”
hai người đồng thời đáp lại, nhanh chóng lui ra ngoài.
Hải Chiến Nghi một bụng đầy tức giận,bước đi được rất nhanh, Triệu Vô Cực không chậm không vội theo phía sau.
Hắn mở miệng nói:
“ chậc, có chút thất sách, suýt chút nữa thì nắm được đuôi hồ ly nha!”
Hải Chiến Nghi đang một bụng tràn đầy tức giận trực tiếp quay người lại, hắn ánh mắt đảo xung quanh, không thấy ai sau đó đi tới trước mặt Triệu Vô Cực nghiến răng nghiến lợi nói:
“ tiểu tử, ngươi khá lắm.
Không biết ngươi dùng thủ đoạn gì có thể biết được, nhưng sẽ không có lần sau đâu
Giang sơn còn đó, nước biếc chảy dài, chúng ta còn chưa xong đâu!”
Triệu Vô Cực ha ha cười to nói:
“ tựu ngươi chút này trí tuệ, cùng heo một dạng, có thể có cái gì cao chiêu?”
Hải Chiến Nghi sắc mặt âm trầm nói:
“ ngươi cho rằng ta không dám giết ngươi?”
Triệu Vô Cực lạnh nhạt chỉ phía sau nói:
“ đây là trước đại điện, ngươi có gan thử một chút!”
Hải Chiến Nghi mặt càng lúc càng đen, hắn phát hiện ra mình đuối thế, cuối cùng trực tiếp đạp lên phi kiếm biến mất ở phía xa.
Triệu Vô Cực nhìn Hải Chiến Nghi rời đi, lẩm bẩm:
“ giang sơn còn đó, nước biếc chảy dài, chúng ta từ từ chơi!”
sau đó hắn cũng đạp lên phi kiếm, hướng hình đường đi tới.
..........
Hình đường bên trong.
Một vị Hình đường bên trong người lên tiếng:
“Mã Tứ, chọn ngón tay nào?”
Mã Tứ cay đắng nói:
“ ngón út, tay trái!”
hắn thuận là tay phải, ngón út cũng có tác dụng ít nhất trong bàn tay, bởi vậy hắn quyết định hi sinh ngón út.
Lần này giữ được một cái mạng, nhưng bỏ ra giá quá thảm khốc, Mã Tứ trong lòng hối hận cùng cực.
Đáng tiếc, trên đời này không có thuốc hối hận để cho hắn uống.
Phốc!
A a a a a!
Tê tâm liệt phế tiếng thét vang lên, Mã Tứ đau đến suýt ngất đi, nhưng hắn giống như là nhớ ra cái gì nói:
“ không đúng, không phải là ta bị chặt một tay sao? Sao các ngươi lại chỉ chặt một ngón? Chẳng lẽ các trưởng lão giảm nhẹ hình phạt cho ta rồi? Hoặc là có người thay ta nạp phạt 10 vạn Linh thạch rồi?”
Mã Tứ trong lòng giống như lóe lên một tia hi vọng.
Mất một cánh tay, đối với tu sĩ quả thật vô cùng ác liệt, sẽ khiến chiến lực giảm mạnh a.
Cho dù có thể tu luyện, tương lai cũng không thể làm cái gì người nổi bật.
Nhưng nếu chỉ mất một ngón, ảnh hưởng không lớn, hắn trong lòng vẫn là có hi vọng.
“ngươi đến bây giờ vẫn còn ngây thơ như vậy sao?”
một giọng nói vang lên, Mã Tứ giật mình nhìn lại, người tới không ai khác chính là Triệu Vô Cực.
Hắn thân hình run lên nói:
“ Triệu Vô Cực, ngươi muốn làm gì? Đây là hình đường, ngươi chả lẽ muốn giết người giệt khẩu sao?”
“giết người giệt khẩu? ha ha ha, ngươi nhìn ta giống đồ ngốc lắm sao?”
Triệu Vô Cực khinh bỉ nhìn hắn nói:
“ lúc nãy ta cho ngươi cơ hội, ngươi chỉ cần nói ra là Hải Chiến Nghi, Hải Chiến Nghi hạ tràng chắc chắn không dễ chịu, hắn nhất định sẽ trả thù, nhưng không phải ngay bây giờ.
Ngươi hoàn toàn có thời gian bỏ trốn, chỉ cần thoát li Thanh Vân Tông, ngươi vẫn có thể làm một cái tán tu.
Nhưng ngươi lựa chọn sai rồi, vậy thì phải chịu lấy hậu quả của nó!”
Triệu Vô Cực đối với vị kia đang hành hình sư huynh nói:
“ sư huynh, ta chọn tay phải, ngươi giúp ta chặt xuống a!”
vị sư huynh này mỉm cười nói:
“ sư đệ cứ yên tâm, sư huynh cũng không phải lần đầu làm việc này!”
Triệu Vô Cực hài lòng gật đầu rời đi, phía sau Mã Tứ một mặt mờ mịt cùng sợ hãi.
Hắn chọn sai rồi, thật chọn sai rồi!
Triệu Vô Cực, ngươi là ác ma!
“ Triệu Vô Cực, tha ta, tha ta, ta có thể cho ngươi làm trâu làm ngựa!”
Mã Tứ thê thảm gào lên nhưng đổi lại chính là Triệu Vô Cực bóng lưng, cưỡi kiếm mà đi.
“ ngươi là ác ma, Triệu Vô Cực, ngươi là ác ma! Ta có chết cũng không tha cho ngươi...a a.a...!”
............
Triệu Vô Cực ngồi ở đình nghỉ mát dưới chân núi Luyện đan phong, miệng nhấp li trà.
Triệu Tiếu Tiếu đi tới bên cạnh hắn, ngồi xuống một bên nhẹ giọng nói:
“ Vô Cực, chàng có tâm sự a?”
Triệu Vô Cực gật đầu:
"không kinh doanh thì thôi, kinh doanh liền ra chuyện
Hôm nay suýt chút nữa tóm được đuôi hồ li của Hải Chiến Nghi, đáng tiếc ta vẫn là tính sai một bước.
Xem ra tuổi vẫn quá trẻ, suy tính chưa đủ chu toàn a!”
Triệu Tiếu Tiếu mỉm cười nói:
“ không có gì, chỉ cần có người tặc tâm bất tử, chàng sẽ lại còn có cơ hội.
Chúng ta ở Thanh Vân Tông, cũng không phải là ngày một ngày hai, còn rất dài thời gian đi cùng bọn hắn chơi!”
Triệu Vô Cực gật đầu:
“ đúng vậy, nếu như đối phương sớm như vậy liền chơi xong, ta mới không có chút nào cảm giác thành tựu đây này.