Hắn bỗng dưng hỏi một câu không đầu không đuôi, đôi mắt sâu thăm thẳm đó chỉ chớp nhẹ mọt cái và một giọng nói không phân biệt nổi nam nữ cất lên:
- Đã bảy năm rồi. Kiếp trước không thành thì kiếp này bù đắp. Chàng trai trẻ, 50 ngàn lão vẫn giữ, vật đổi sao rời, thiên mệnh khó đoán, đến lúc ta trả lại cho cậu rồi…
- Thiên, lại là Thiên, Thiên là cái khỉ gió gì, sao bà dám cướp đi mạng sống của người vừa đưa tay ra giúp đỡ bà như vậy.
Đôi mắt nhíu nhỏ lại ở giữa chun chút rồi dãn ra và rung mãnh liệt, có thể tưởng tượng được bà ta vừa nhíu mày rồi lại cười lớn.
- Ngươi nghĩ ta cần giết một con giun làm cái gì?
Hắn ngẩn người, chả nhẽ bà ta không hề chủ động giết mình, chỉ là tai nạn đơn thuần? Cũng không thể khéo tới mức vậy chứ? Mệnh mình cức chó cũng vừa vừa phai phải thôi chứ?
Dường như biết Thiên Vũ nghĩ gì, bà ta lại cất tiếng:
- Nhận hay không?
Hắn đáp: “Ngu gì mà không nhận!”
- Tốt
Thiên Vũ trở lại trạng thái bình thường ngay sau đó, mẫu thân hắn vẫn nụ cười đó nhìn hắn cứ như mọi chuyện chưa bao giờ say ra. Hắn vội tới hỏi mẹ có thấy con vừa rồi đi vào tới cửa có gì khác lạ không ạ?
- Có con à. Con ngoan của mẹ vừa bước sang tuổi thứ bảy rồi. Chững chạc hơn nhiều rồi. Nhìn con trưởng thành từng ngày là mẹ sống đã đủ mãn nguyện rồi.
Thật cảm động, hắn vội vùi vào lòng mẹ cảm nhận từng hơi thở ấm áp mà bình yên ấy mà không hề nhận ra đôi mắt kia vẫn lơ lửng bên ngoài nóc nhà.
- Ranh con!!!
Dường như có 1 tiếng mắng nho nhỏ truyền đi khắp thiên địa rồi đôi mắt biến mất vào hư không. Tuy rất nhỏ nhưng cường giả xung quanh ba vạn kilomet bỗng bừng tỉnh khỏi tu luyện, vội vã vận công phòng thủ, gương mặt cắt không còn giọt máu khởi động pháp bảo hộ thân tận cùng. Vài lão già thành tinh có phong thái phong vân còn bay lên nóc động phủ vận công truyền âm:
- Tiền bối tới thăm không biết có chuyện gì muốn nhờ, tại hạ đón tiếp chậm chạp xin được lượng thứ.
Có ai ngờ rằng hai tiếng “Ranh con” của lão thái bà bỗng trở thành điều bí ẩn nhất mà các nhân vật cấp cao trong các thế lực sợ hãi suốt một ngàn năm sau.
Còn Thiên Vũ, hắn vẫn ngồi ăn cháo thịt băm say sưa không biết rằng mình đã gây ra một điển cố bí ẩn cho đại lục này.
- Ưm… ngon quá mẫu thân à, ước gì ngày nào cũng có thịt heo để ăn.
Hắn cười ngây ngô quét nồi cháo như vũ bão mà không hề phát hiện ra trong ngực áo mình trội lên ba đồng tiền nhỏ, nếu hắn nhìn thấy nhất định sẽ nhận ra ba đồng tiền nhỏ này y hệt như hai đồng mà lão thái bà bói tay cho mình ngày đó.
Ban đêm tĩnh mịch, hắn thay chiếc áo đang mặc bằng chiếc áo ngủ cộc tay tự may.
Keng, leng keng… Ba đồng tiền rơi ra bất ngờ, hắn nhặt lên với vẻ mặt kinh hỉ, hắn cũng nhận ra hình dạng đồng tiền này, biết là lão bà để lại, nhưng ngay sau đó lại phiền muộn vì không biết sử dụng ra sao. Tiền này đâu tiêu được, lại có ba đồng, chỉ đủ hai kí thịt heo thôi à. Nghĩ lại thấy 50 ngàn thời đó cũng chỉ đủ có bảy lạng thịt ba chỉ heo. Kể ra bà ta cũng có tâm, hối đoái bao gồm cả bảy năm tiền lãi. Trong thâm tâm Thiên Vũ đang chửi mười tám đời tổ tông lão bà cũng xuôi đi phần nào, mai đi đổi lại cũng được.
Ngay lúc đó, tại Địa Cầu. một cô gái trẻ đẹp, ăn mặc sexy quý phái đăng quẩy tung sàn Bar Đêm tại Hồ Chí Minh tự nhiên hắt xì liên tục đủ 18 cái. “Cơ thể chí tôn vô thượng này mà cũng bị ốm sao?” nội tâm nàng ta nghi vấn liên tục rồi nghĩ không ra cũng mặc kệ lại hòa mình vào cuộc vui bất tận.
***
Hắn nằm trằn trọc cả đêm, nghĩ lại chuyện chiều tối nay.
- Bà ta thần thông quảng đại như vậy, khí tức còn mạnh hơn lão cung phụng Lâm tộc nhiều nhiều lần lắm. Đồ vật bà ta cho đáng lí ra phải thần kì lắm chứ, sao lại cho 3 đồng tiền, hắn có biết bói toán như bả đâu? Mà bả bói cũng sai bét tè lè nhè ra…
Nghĩ vậy hắn lại lôi ba đồng tiền dơ trước ánh trăng xem xét thật kĩ. Nhìn hồi lâu mà chả được gì cũng mỏi mắt và hắn ngủ quên lúc nào không biết. trong giấc mơ, hắn thấy 3 quyển trục lơ lửng trên đỉnh đầu, hắn ngồi khoanh chân trên chiếc giường của mình.
Lần lượt từng quyển một di chuyển nhập vào đầu hắn gây một nỗi đau xé rách tâm can, hắn đau lắm, đau phát khóc ra, người đổ mồ hôi hột như tắm. sau một nén nhang (15p) thì rốt cuộc cơn đau giảm bớt, Thiên Vũ có thể mở mắt và nhìn lại
Bản thân mình, một đống tạp chất màu đen từ từ trôi ra từ lỗ chân lông vô cùng hôi thối, sau nửa khắc thì cơ thể cũng không bài tiết được gì nữa ngoài mồ hôi. Tiếp đó chuyện lạ liên tiếp sảy ra, đầu óc hắn linh mẫn lạ thường, tính toán mọi thứ đều rõ ràng và trí nhớ bỗng nhiên vượt tới cảnh giới nói 1 lần là nhớ, nhìn một lần là không quên. Đan điền hắn xuất hiện một cái hồ nước nhỏ. Nước trong hồ tinh khiết và ẩn chứa sức mạnh sinh mệnh bàng bạc…
Mọi thứ đều mới lạ đối với Thiên Vũ, hắn biết là không thể nào tìm được ba đồng tiền kia nữa. vì đó thay thế cho ba quyển trục vô thượng kia. Thiên Vũ. Hắn chạy ngay ra sân giếng bất chấp đêm hôm xả nước xối xả rửa những tạp chất tiết ra lúc trước, xối nước xong, từng múi từng múi cơ bắp lộ rõ. Các đường gân cũng ẩn hết vào trong thịt như được bảo vệ chặt chẽ chứ không như mấy vận động viên thể hình.
Cảm giác cơ thể mình nhẹ cân đi, nhỏ con hơn nhưng hàm xúc sức mạnh lại ở một cấp độ mới. Nếu ngày trước hắn nâng đá khoảng 50kg. thì bây giờ đặt mức 150kg mà vẫn nâng ngon lành được. sức mạnh nhục thể tăng gấp ba, gấp đôi người lớn bình thường. Còn độ phòng thủ thì chưa thể thử được. Thiên Vũ thật là cao hứng vì thay đổi to lớn của cơ thể. Nhưng thế mà đã thỏa mãn thì hơi lầm, chả cần so đâu xa, lão cung phụng Lâm gia chỉ tay là chết liền.
Thiên Vũ thở dài: khó, quá khó a. Bảy năm trời tập luyện không bằng 50 ngàn đầu tư đúng đắn. Thiên Vũ bắt đầu sinh ra ý nghĩ làm kinh doanh luôn rồi…!!!
----------
Biên: xin lỗi vì chương này toàn kể lể, nhưng ta muốn người đọc có thể hình dung ra 1 chút về cái hệ thống tu luyện loằng ngoằng mà ta tạo ra. Nên đọc có vẻ hơi chán 1 chút, nhưng đây chính là tiền đề, xin mọi người lượng thứ.