- Lương huynh, ta thấy lễ trưởng thành năm nay thật đặc sắc, vô cùng bất ngờ. Xem thật là mãn nhãn, kết quả lại không hề theo lẽ thường, quả này thì Đại Đầu mở xới cá độ ăn đậm rồi.
- Ngươi thì biết cái gì, ta bật mí cho ngươi nhé. Nghe nói, có một thần bí nhân tới chỗ của Đại Đầu từ hôm qua, đặt cho tên Cao Thiên Vũ kia 3 vạn Linh thạch hạ phẩm, mà tỉ lệ lại là 1 ăn 30. Nhìn tình hình này nếu tên kia giành quán quân thì hắn liền vỡ nợ luôn đấy, ngươi có cho hắn góp vốn gì với hắn không, mau đi đòi ngay đi không đến lúc không đòi nổi nữa đâu.
- Hả, Lương huynh không có đùa tại hạ đó chứ, sao ta lại có thể giao du với dạng đầu đường xó chợ kia chứ. Aizz ui, xin lỗi Lương huynh, bụng ta tự nhiên đau quá, xin…xin cáo từ. Lần sau tại hạ xin bồi rượu.
- Hừ, haha, còn nói là không giao du…
***
Lâm Dương Dung ngồi thưởng trà trong 1 góc gần Lôi đài. Người thần bí đó không phải là hắn thì còn là ai vào đây nữa. Ba tháng qua, hắn là người luyện tập cùng Thiên Vũ nên hắn là người hiểu rõ nhất sức mạnh biến thái của tên này.
Ban đầu Dương Dung ngạc nhiên vô cùng về thiên tư của Thiên Vũ, sau đó trong quá trình rèn luyện hắn còn học được vô số điều mới lạ từ Thiên Vũ. Đến hiện tại thì thì đúng là không biết ai dạy ai nữa. Hắn tiếp tục nhấp một ngụm trà, trong đầu bắt đầu tính toán xa hơn cho vị huynh đệ cùng cha khác mẹ này…
***
Tại Lôi đài:
- Trận hai, Dương Thái dành chiến thắng. Tiếng chủ trì cất lên.
Là đối thủ của tên này thật đúng là quá thảm mà, hắn chỉ đứng tại chỗ phát động phi kiếm, vậy mà dồn cho Đằng thiếu gia tu vi Ma Đạo Sĩ sơ kì vô cùng chật vật.
Chiếc cự kiếm đó tuy tốc độ không quá nhanh, nhưng lại hơn cái diện tích công kích và uy lực, cách điều khiển cũng rất tinh tế làm Đằng thiếu gia giở khóc giở cười.
Mà các pháp thuật của Đằng thiếu gia tung ra đều bị chiếc cự kiếm này chặn ngang, phòng thủ tuyệt đối. Chỉ cần Dương Thái bắt pháp quyết, cự kiếm xoay dọc che trước người hắn thì hầu như mọi công kích của Đằng thiếu gia đều trở nên vô dụng.
Đây đúng là cuộc thi đấu một chiều, nhưng qua đó có thể thấy tính cách trầm ổn của Dương Thái, hắn không hề vội vàng, không mưu mô, vô cùng vững chãi. Hắn dùng sức mạnh tuyệt đối, phòng thủ tuyệt đối của mình làm đối thủ khiếp sợ.
Sau khi đè bẹp tâm lý đối thủ, hắn bắt đầu dồn ép đối phương từ từ, làm đối phương tiêu hao và kết thúc khi đối phương tuyệt vọng...
Đây là chiến thuật cơ bản, tiêu hao lớn nhưng vô cùng an toàn, mà hắn lại là người không hề sợ tiêu hao, vì hắn có tu vi cao nhất trong các thiếu niên tham gia lần thi đấu này.
Dương Thái thắng không có gì bất ngờ cả, tên biến thái cuồng luyện khí này tu vi cao ngất ngưởng, cự kiếm của hắn thì uy lực vô cùng kinh khủng, lia tới đâu là hủy diệt tới đó, thu về thì có thể che chắn phòng ngự vững vàng. Công thủ đều ưu tú, vô cùng khó chơi…
Tiếp theo đó:
-Trận ba, Lý Huyên Huyên bỏ cuộc, Cách Dung đi tiếp vào vòng trong.
Toàn trường kinh ngạc, không thể ngờ Lý Huyên Huyên lại bỏ cuộc. Mọi ánh mắt đều đổ xô vào gia chủ Lý gia, ai ai cũng coi đây là mệnh lệnh của Lý gia chủ.
Nhưng lúc này vẻ mặt của Lý gia chủ lại vô cùng đặc sắc, đôi ria mép run run mãnh liệt, đôi mắt mở to vừa phẫn nộ vừa ngạc nhiên. Nhưng hắn lại rất nhẫn nhìn ngồi nguyên một chỗ, không cho bất kì ý kiến nào. Vẻ mặt này, có thể là hắn cũng là bây giờ mới biết quyết định của Lý Huyên Huyên.
Nhìn Lý gia chủ không có kết quả, toàn trường lại dõi theo hình bóng của Huyên Huyên. Nàng vẫn ngồi đó, hai tay chống cằm, cái đầu lắc lư, miệng chu lên huýt sáo rất thảnh thơi, như là quyết định vừa rồi không phải của mình vậy.
Thật là nghi hoặc, Cách Dung tiểu thư của Cách gia tuy mạnh, tu vi Trúc cơ sơ kì, phụ tu luyện thần tới Luyện Thần hậu kì, nàng tuy mạnh, nhưng cũng không mạnh tới nỗi Huyên Huyên phải bỏ cuộc tránh đấu. Hay nói trực tiếp ra là thực lực của Cách Dung không hề gây uy hiếp tới Huyên Huyên được. Càng nghĩ lại càng khó hiểu, trong việc này nhất định có ẩn tình.
Tùng Tùng Tùng… ba tiếng trống vang lên dõng dạc, chủ trì tiếp tục đứng ra và tuyên bố:
- Các thí sinh nghỉ ngơi tiếp sức, nửa canh giờ sau tiếp tục tranh tài.
Sau đó là một đoàn người đi lên sửa chữa lôi đài vốn đã nát tanh nát bành.
***
- Huyên Huyên bảo bối, sao con quyết định vội vã mà không nói gì với gia gia vậy.
Đây đích xác là giọng của Lý gia chủ rồi!
- Gia gia thứ lỗi, con cũng được chỉ thị quá muộn nên không kịp thông báo cho gia gia. Người sau này đừng nhíu mày nữa, sẽ chóng già lắm đó, mà già thì không được nãi nãi thương nữa đâu.
Tiểu yêu tinh nhí nhố vừa nói vừa nháy mắt.
- Nhưng… Aizz, ta chỉ tiếc cơ hội lần này sẽ giúp gia tộc chúng ta phát dương quảng đại, đánh bật vị trí độc tôn của ba nhà Lâm Uy Dương kia. Còn có, phần thưởng lần này là một kiện nhị phẩm pháp bảo phòng ngự nữa. Pháp bảo phòng ngự thì chỉ có thể ngộ chứ không thể cầu…
- Gia Gia à, Người ấy có nói… Mà thôi gia gia không cần lo lắng quá đâu, Lý gia nếu đã cường đại thì không cần phải thể hiện gì hết, nếu đã có sức mạnh tuyệt đối thì không cần phải sử dụng âm mưu quỷ kế làm gì hết.. Gia gia yên tâm, tỉ muội con sẽ đưa Lý gia trở lại đỉnh cao. Còn kiện pháp bảo phòng ngự, con chả để vào mắt, tới đây góp vui cũng chỉ là muốn thử sức vài người mà thôi, giờ thì đã không cần nữa. hihi.
Lý gia chủ ngửa mặt lên, nhìn vào một khoảng không gian trống trải phía trước một lúc rồi gật đầu rời đi. Trong đầu thì đang suy tính xem dụ dỗ tên Thiên Vũ sao cho phải.
***
- Thiên Vũ, chuyện một tháng trước ta bàn với đệ, đệ suy nghĩ ra sao rồi?
Hiện tại Thiên Vũ đang cùng Dương Dung ngồi đối diện nhau trong một căn phòng bí mật. Ánh nến lập lòe cũng chỉ đủ chiếu sáng một mét xung quanh cái bàn làm không khí trở nên quỷ dị lạ thường.
- Ta đã nghĩ kĩ, ta sẽ theo huynh tới Học viện ma pháp Trung Lập, ngày hôm nay ta đã thể hiện quá nhiều, gây tới vài ý nghĩ kiêng kị của mấy lão gia hỏa kia rồi, sống tại Lâm gia không còn an toàn và phát triển được nữa. Khi nào thì huynh trở về học viện?
- Ba ngày sau xuất phát!
Bỗng nhiên một giọng nói trong trẻo đầy mị lực cất lên chứ không phải Dương Dung trả lời.
Thiên Vũ giật mình, tay phải theo phản xạ nắm chặt chuôi trủy thủ dưới hông, nhưng mặt vẫn bất động thanh sắc.
- Không cần đề phòng, đây là Tỷ Tỷ Dương Oánh tới từ học viện. Tháng trước ta gửi thư tín về học viện nên Lão sư phái nàng tới xác thực và bảo vệ an toàn cho cả 2 trên đường về học viện.
Lần này thì là Dương Dung lên tiếng giải thích, khuôn mặt hắn mỉm cười rồi quay lại nhìn vào phía trong góc tối của căn phòng.
Hai bóng ảnh lờ mờ xuất hiện, Thần bí nhân mặc áo bào nâu từ từ đi tới cùng với Lý Huyên Huyên nhỏ nhẹ đi phía sau. Chiếc búa lớn thì không biết nàng đã cất đi đâu mất.
Dương Oánh từ từ cởi bỏ chiếc mũ trùm xuống, trên ánh nến mờ ảo hiện lên một gương mặt tuyệt sắc, đôi lông mày lá liễu, chiếc mũi nhỏ nhắn cùng làn da trắng mịn lạ thường. đặc biệt nhất là cặp mắt kiều mị như hớp hồn tất cả những nam nhân nhìn vào đôi mắt đó. Thật đẹp!!!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT