- Này...Này...tỉnh dậy đi chứ_ Nhật Nam lo lắng vỗ mặt cô gái. Chỉ là 1 viên đá thôi mà, không đến nỗi giết ngừơi đấy chứ.
- Ưm..._ Sau 1 thời gian nỗ lực, cuối cùng thì cô gái cũng đã có dấu hiệu tỉnh lại.
Cô gái mơ màng mở mắt lại nhìn thấy 1 khuôn mặt điển trai mà xa lạ. Theo bản năng cô đang tính chửi thề lại cảm thấy cơn đau ê buốt từ trên đầu truyền tới.
- Ai nha... Tên chết tiệt nào dám chọi đá bà không biết... Này, là cậu phải không?_ Bằng sự nhanh nhẹn của mình cô đã tìm ra nghi phạm số 1.
- A haha... Làm gì có chứ_ Nhật Nam cừơi gựơng, qua loa đáp.
- Cậu là kẻ khả nghi nhất đấy, ở nơi vắng vẻ thế này cậu đang làm gì thế hả?_ Cô tỏ vẻ không tin, hỏi dồn.
- Này, đừng có nghi oan cho tôi chứ, tôi chỉ tình cờ đi ngang qua thôi, tôi có ý tốt giúp cô mà cô lại bày ra cái vẻ mặt thế hả?_ Nhật Nam bày ra bộ mặt cương trực cứ y như rằng mình là ngừơi tốt.
- Thật sao?_ Cô gái bán tính bán nghi hỏi lại.
- Tất nhiên rồi, bộ nhìn mặt tôi giống mấy kẻ đầu đừơng xó chợ lắm hả?_ Nhật Nam cực kì nhập tâm với vai diễn anh hùng của mình.
Thế là 2 ngừơi, mắt to mắt nhỏ trừng nhau một hồi (anh mắt 2 mí, chị mắt 1 mí)
- Đựơc, tôi tạm thời tin cậu, giờ tôi có việc rồi, đi trứơc đây_ Nói làm là làm. Cô gái nhanh nhẹn nhặt túi sách bị rớt rồi 1 đừơng đi thẳng. Cô còn phải đến thăm bạn cô nữa, giờ cô ấy đang dữơng thương trong bệnh viện.
Còn lại Nhật Nam thở phào nhẹ nhõm. Nhìn vậy mà cũng dễ lừa thật, chắc cô ta đã xiêu lòng trứơc vẻ đẹp của cậu rồi.
Thế là Nhật Nam đứng đó tự kỉ 1 lát rồi mới chịu về.
Còn cô gái lại đi vào bệnh viện mà lúc nãy Nam đi ra.
Cạch...cô gái mở cửa phòng rồi phóng như bay đến giừơng bệnh, hạ cánh 1 cái "RẦM" lên giừơng.
- Cái con nhỏ điên này...làm cho tao lo lắng muốn chết à_ với thân hình gần 70kg đó nhún qua nhún lại làm giừơng bệnh phát ra tiếng cót két.
- Dừng, dừng...mày muốn đè chết tao à? Ngừơi ta đánh không chết nhưng mà mày đè thì có thể chết thật đấy_ Tuệ Lâm nằm trên giừơng bệnh liên tục kêu la.
- Á...xin lỗi, tao quên mất mày đang bị thương_ Cô nhanh chóng leo xuống trứơc khi Tuệ Lâm phát điên.
cô gái này chính là Hoàng Linh_ cô bạn thân mập mạp của Tuệ Lâm.
- À mà, mày làm gì mà để bị thương đến nông nỗi này hả? Chắc phải bị nhiều ngừơi đánh lắm chứ gì_ không hổ là bạn thân cô, chưa nói gì đã đoán đựơc từơng tận.
Sau đó 2 ngừơi tám mãi tới khuya mới chịu ngủ. Tối nay Linh ngủ lại ở bệnh viện trông Tuệ Lâm.
………
~Because im too lonely lonely girl~~
- Alô_ Tuệ Lâm mơ màng chưa tỉnh ngủ lục tìm điện thoại bắt máy.
_ Giọng nói lanh lảnh đầy mị lực từ đầu kia vang lên.
Tuệ Lâm dụi mắt nhìn vào màn hình điện thoại thì thấy 4 chữ "hội trửơng hot dog."
- Oáp, sao anh dậy sớm thế_ Tuệ Lâm không ngại ngùng ngáp dài 1 cái
_ Thắng tò mò hỏi, vì điều này mà cậu trằn trọc suốt đêm ý.
- Hửm. Chẳng lẽ anh sợ tên Nam làm gì em hả_ 2 mí mắt sắp đánh vào nhau nhưng vẫn cố trả lời.
- Ừm.chẳng lẽ anh ghen sao_ giọng nói của Tuệ Lâm ngày càng nhỏ
_ Thắng bắt đầu hơi lúng túng đáp, mặt cậu lúc này có thể sánh đựơc với trái gấc rồi.
- ......._ không có tiếng đáp lại.
- ......._ Vẫn không có tiếng đáp lại.
_ cậu lo là cô xảy ra chuyện.
Mãi 1 Lát sau Thắng mới nghe đựơc tiếng ngáy nho nhỏ phát ra từ đầu bên kia. Đúng là...hết nói nổi. Có ai như cô không chứ, chưa kịp nói xong đã lăn đùng ra mà ngủ rồi. Nhưng...Như vậy mới là Tuệ Lâm của cậu chứ.
Và những tuần tiếp theo Nhật Nam cứ liên tục xuất hiện ở bệnh viện. Điều không thể tránh khỏi là Linh đụng độ với Nam.
2 ngừơi cứ như nứơc với lửa ấy, hễ gặp nhau là cãi lộn làm Tuệ Lâm đau cả đầu.
Ngày nào Thắng cũng chăm chỉ gọi điện cho Tuệ Lâm. Sáng sớm gọi, tối đến cũng gọi. Khoảng cách giữa 2 ngừơi dần đựơc rút ngắn lại.
.………
3 tuần sau. Tuệ Lâm đựơc xuất viện. Việc đầu tiên cô muốn làm lúc này là tới thăm Thiên Minh.
Vụ của Nhi đã đựơc làm sáng tỏ, kẻ chủ mưu_ Cậu của cô bị ở tù chung thân do buôn bán ma túy và vận chuyển vũ khí trái phép. Thứ mà Nhi đã nhìn thấy chính là kho hàng của chúng nên chúng muốn giết ngừơi diệt khẩu.
Còn Minh và Thiên Băng cùng những kẻ có liên quan ít nhất sẽ bị phạt từ 5 đến 20 năm tù giam.
Nhưng cô vẫn cảm thấy có gì đó không đúng....
Nhà tù XXX
- Anh Minh_ tuệ lâm gọi khi thấy Minh đựơc cảnh sát đưa vào phòng.
- Em còn tới đây làm gì nữa_ Thiên Minh lạnh nhạt nói.
- Này, đừng có bày ra cái bộ mặt khó ưa đó nữa, em không phải tới để mắng anh đâu_ Tuệ Lâm nhíu mày đáp
- Đựơc rồi, có gì nói hết đi_ Sắc mặt không hề thay đổi, cậu nói.
- Ừm...Em không hận anh đâu, Thật đấy...Nếu có việc gì anh muốn em giúp thì cứ nói nhé_ Cô nói thật, cô không hề hận anh ấy vì đã hại Nhi. Cô biết anh ấy không phải là ngừơi xấu mà chỉ là đang... Lạc lối thôi. Dù sao, mọi chuyện cũng đã qua rồi.
- Tại sao? Tại sao em cứ phải bày ra bộ mặt đó hả? Em cứ mắng cứ đánh anh đi. Đừng có bày ra bộ mặt thương hại đó nữa_
- Em không thương hại anh, không hề, chẳng lẽ anh nghĩ em là loại ngừơi như vậy hay sao?_ Tuệ Lâm khó chịu thanh minh. Cô cầm lấy túi sách, xoay ngừơi định rời đi.
- Khoan đã...
- Gì?_ quay lưng về phía Minh, cô đáp.
- Có 1 chuyện... Anh cần em giúp...
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT